Trương Phong Thu nhìn Dương Hạo với vẻ khó tin: "Cậu muốn nhập cổ phần vào xưởng?"
"Có ý định này, nhưng còn cần khảo sát."
Dương Hạo cười ha ha nói: "Cho nên mới tìm xưởng trưởng Trương, hi vọng ông có thể chỉ điểm vài câu."
"Cậu không sợ tôi lừa cậu?"
"Tôi cảm thấy ông không phải loại người đó, huống chi tiền trong túi tôi, cuối cùng có đầu tư hay không phải xem tôi phán đoán thế nào!'
Nghe Dương Hạo nói vậy, Trương Phong Thu cầm chén rượu lên lắc lắc, mà trên thực tế thì trong chén không có rượu, đây chỉ là thói quen của ông khi suy nghĩ.
"Ở đây có nhiều người phức tạp, khó mà nói được!" Trương Phong Thu suy tư một lát, liền mở miệng: "Nếu Dương tổng muốn nghe ý kiến của tôi thật, vậy thì hẹn gặp nhau sau khi bữa tiệc kết thúc đi!"
"Được, vậy chúng ta add wechat."
Dương Hạo liền lấy điện thoại ra add wechat với Trương Phong Thu, tiếp đó lại uống một chén với đối phương rồi mới trở về bàn.
Thấy hai người chỉ nói vài câu liền thôi, Khang Chí Siêu thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút không vui, bởi vì ông và Trương Phong Thu đã có xích mích, Trương Phong Thu đến tham dự chỉ là nể tình cha mà thôi.
Cho nên ông đương nhiên không hi vọng Dương Hạo đi lại quá gần với Trương Phong Thu.
Thế là, chờ Dương Hạo trở về bàn, Khang Chí Siêu lập tức tiến lại gần và nói nhỏ: "Tiểu Dương, nếu cháu muốn tìm hiểu tình hình trong xưởng thì cứ hỏi cậu, Trương Phong Thu tự cho là thanh cao, lời của tên đó chưa chắc đã đáng tin."
"Vâng, được rồi!"
Dương Hạo qua loa một câu, nhưng căn bản không có ý định trao đổi với Khang Chí Siêu.
Có thể thấy được, hắn sẽ không lấy được bao nhiêu tin tức đáng giá từ miệng Khang Chí Siêu, bởi vì đối phương nhất định sẽ muốn thúc đẩy mình đầu tư.
Bữa tiệc kết thúc.
Đối với Khang Cảnh Xuân và toàn bộ Khang gia mà nói, bữa tiệc này cũng rất hãnh diện.
Dù sao cũng có đại nhân vật như Dương Hạo và Trịnh Đông Sơn đến chúc thọ, còn có MC nổi tiếng như Lưu Mạn Ny, 'phú nhị đại số một Hỗ Thành' Tần Phong, và cả các đám người Hoàng Thanh, Từ Hồng Mai. . .
Khách khứa rời đi, người Khang gia lại đến nhà Khang Chí Phi để tụ tập gia đình, Dương Hạo không đi qua, mà dẫn Hoàng Thanh, Diệp Vi và Tần Phong đến địa chỉ mà Trương Phong Thu gửi cho hắn.
Đó là một phòng trà tên Hòa Nhã.
Phòng trà này nằm gần khu chung cư dành cho công nhân trong xưởng, diện tích không lớn, nói là phòng trà, nhưng trong mấy phòng khách đều là âm thanh đánh mạt chược, hơn nữa khách khứa đa số đều là người già.
Dương Hạo dựa theo tin nhắn của Trương Phong Thu mà đi lên lầu hai, đã nhìn thấy vị xưởng phó này trong một phòng khách.
Ngoài ra, lúc này trong phòng còn một phụ nữ trung niên hơi mập, đây là chủ phòng trà, cũng là vợ của Trương Phong Thu, tên là Đinh Lệ Phương.
"Dương tổng, mời ngồi."
"Phòng trà này là tôi mở, ngài thích uống trà gì cứ nói."
Đinh Lệ Phương nhiệt tình mời mọc, tính cách của bà và Trương Phong Thu bổ sung cho nhau, một người không giỏi giao tiếp, một người vừa nhìn đã biết là rất khéo, bằng không cũng không thể kinh doanh một phòng trà độc lập.
"Chị Phương có đề cử gì?"
Đinh Lệ Phương rõ ràng là lớn hơn Dương Hạo, hắn trực tiếp gọi là chị Phương.
"Có Bạch Hào Ngân Châm mới đến, xem như là thượng phẩm trong trà trắng.
"
Đinh Lệ Phương tươi cười giới thiệu: "Không biết Dương tổng có uống trà trắng không!"
"Có, vậy thì chọn nó đi!" Dương Hạo bình thường trà nào cũng uống, dù sao cũng không kiêng thứ gì.
"Được rồi, vậy chờ một lát."
Đinh Lệ Phương lên tiếng, tiếp đó bước nhanh ra khỏi phòng, không lâu sau đã cầm lá trà trở về, đứng bên cạnh bàn trà, bắt đầu pha trà.
Thật ra phòng trà nhỏ như này không có loại phục vụ pha trà, khách khứa đều tự pha, không giống các phòng trà lớn, có mỹ nữ pha trà, nhìn trông rất nghệ thuật, thậm chí còn có thể cung cấp nhiều dịch vụ sâu hơn.
Đinh Lệ Phương hoàn toàn là vì Dương Hạo là khách của chồng mình nên mới đứng ra pha trà.
"Dương tổng, ông nhà tôi ăn nói vụng về, con người lại tương đối cứng nhắc, cũng chính vì vậy nên không quá được chào đón trong xưởng, tôi đã nói nhiều lần rồi, nhưng ông ấy vẫn không sửa. . ."
Đinh Lệ Phương vừa pha trà vừa chủ động nói khuyết điểm của chồng mình, xem như cảnh báo trước.
"Bà mau đi đi! Còn nhiều khách đang chờ kia kìa!"
Trương Phong Thu không vui, phất phất tay, cảm thấy vợ mình ở đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình.
"Dương tổng, cậu xem, chính là như này!'
Đinh Lệ Phương lại trách một câu, tiếp đó rót trà cho bốn người Dương Hạo và Hoàng Thanh, lúc này mới rời đi.
Chờ Đinh Lệ Phương ra ngoài, Trương Phong Thu mở miệng nói: "Dương tổng, vợ tôi nói nhiều, cậu chớ để ý."
"Tính cách của chị Phương rất tốt! Trà này cũng rất ngon. . ."
Dương Hạo nhấp ngụm trà, cười tán thưởng.
"Dương tổng thích uống trà thì sau này cứ đến chơi."
Trương Phong Thu khách sáo một câu, tiếp đó chợt đổi giọng, trực tiếp vào chủ đề: "Trên bữa tiệc, Dương tổng nói muốn nhập cổ phần vào xưởng sắt thép Hướng Dương, đó là nghiêm túc sao?"
Dương Hạo nói thật: "Chỉ có thể nói là có hứng thú, cho nên mới tìm xưởng trưởng Trương để nghe ngóng một chút."
"Nhà máy là nhà máy tốt, dù sao trước kia quốc gia cũng trút rất nhiều tâm huyết vào nó, chỉ là người trong xưởng thì hơi kém." Trương Phong Thu khẽ lắc đầu.
Dương Hạo lại hỏi: "Vậy ông có đề nghị gì tốt không?"
"Bây giờ không phải thời cơ tốt để nhập cổ phần!"
Trương Phong Thu quả quyết lắc đầu, tiếp đó lại bổ sung: "Bây giờ mà vào sân, khả năng cao sẽ thua lỗ."
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Dương Hạo, bởi vì trước khi đến hắn đã hơi hiểu về tính cách của Trương Phong Thu, trái lại thì Hoàng Thanh, Diệp Vi và Tần Phong đều kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ xưởng phó Trương Phong Thu lại trả lời như vậy.
Có thể là thấy ba người Hoàng Thanh đều nghi hoặc, Trương Phong Thu lại mở miệng nói: "Nếu Dương tổng tin tôi, hỏi tôi, vậy tôi nhất định phải nói thật!"
"Tôi biết ông là người thành thật!" Dương Hạo tiếp tục hỏi: "Vậy theo ý của ông, xưởng sắt thép Hướng Dương thật sự không cứu nổi?"
"Vậy thì không đến mức!"
Trương Phong Thu đầu tiên là lắc đầu, tiếp đso vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, xưởng sắt thép Hướng Dương cần một lần giải phẫu, mà không chỉ là tiểu phẫu, mà là đại phẫu, phải quyết đoán cải cách, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. . ."
Nói đến việc cứu vãn xưởng sắt thép Hướng Dương, Trương Phong Thu vốn không nói nhiều bỗng nhiên lắm lời, miệng nói không ngừng, từ sản xuất đến tiêu thụ, lại đến quản lý kinh quan, nói hơn 20 phút mà chưa có ý định dừng lại.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?