Trịnh Đông Sơn ngẩn người, ông chỉ lấy lui làm tiến, không ngờ Dương Hạo lại từ chối thật, hoàn toàn không nể mặt mình.
Tuy nhiên, lý do của Dương Hạo cũng coi như hợp tình hợp lý, đây là tiệc mừng thọ của ông cụ Khang Cảnh Xuân, bàn công chuyện đúng là không hay.
"Vậy sáng mai Dương tổng có rảnh không?" Trịnh Đông Sơn dù sao cũng là người từng gặp sóng to gió lớn, ông bình tĩnh thản nhiên hỏi một câu.
"Sáng mai chắc là có thời gian."
Dương Hạo biết đạo lý có chừng có mực, thậm chí còn có chút hứng thú với công chuyện mà Trịnh Đông Sơn nói.
Mặc dù không dùng kỹ năng của cha hack, nhưng dựa vào nội dung trò chuyện của đám người Khang Chí Siêu, có thể đoán được xưởng sắt thép Hướng Dương đang trong thời kỳ chuyển hình, lúc này Trịnh Đông Sơn lại tìm mình bàn công chuyện, vậy khả năng cao chính là chuyện nhập cổ phần rồi.
Trước mắt, sản nghiệp của Dương Hạo hầu như đều nằm trong ngành giải trí và truyền thông, cũng chỉ có ByteDance sắp đến tay thì xem như một công ty internet, nhưng bản chất vẫn lấy giải trí làm chủ.
Cho nên Dương Hạo cũng rất hứng thú với ngành công nghiệp nặng như xưởng sắt thép Hướng Dương, mọi người đều biết ngành chế tạo mới cơ sở của một quốc gia.
"Vậy thì 10 giờ sáng mai! Địa điểm do Dương tổng chọn!"
Trịnh Đông Sơn vốn muốn chọn xưởng sắt thép, thuận tiện đưa Dương Hạo đi tham quan nhà máy luôn, nhưng ông đã chọn giờ rồi, nếu chọn cả địa điểm thì có vẻ như hơi độc đoán.
Từ những lời nói vừa rồi của Dương Hạo, có thể thấy đối phương cũng không phải người dễ nói chuyện, không thích bị người sắp đặt.
"Nếu bàn công chuyện, vậy thì chọn xưởng sắt thép Hướng Dương đi! Vừa hay có thể tham quan và học tập."
Dương Hạo cũng nghĩ giống Trịnh Đông Sơn, hai người một người muốn mời đối phương tham quan, một người muốn đi xem.
"Được! Vậy quyết định như thế đi!"
Trịnh Đông Sơn tươi cười gật gù, tiếp đó lập tức đưa mắt ra hiệu với Tiểu Lưu, người sau đương nhiên hiểu ý của lãnh đạo, đây là bảo hắn điều chỉnh lịch trình ngày mai, tất cả phải nhường đường cho công việc đàm phán ngày mai.
Sau khi đạt thành mục đích với Dương Hạo, Trịnh Đông Sơn lại trò chuyện một lúc rồi rời đi, trở về chuẩn bị cho cuộc gặp ngày mai.
Trịnh Đông Sơn rất coi trọng cuộc gặp mặt này, đối phương có tài sản lên đến trăm tỷ, hoàn toàn có năng lực ăn toàn bộ cổ phần mà xưởng sắt thép Hướng Dương muốn chuyển nhượng, hơn nữa Dương Hạo coi như người ngoài ngành, điều này phù hợp với mong đợi của Trịnh Đông Sơn.
Trịnh Đại Bằng đi theo cha mình, trong lòng rất phiền muộn, vốn cho rằng gọi cha mình đến là có thể giải quyết vấn đề, không ngờ cha mình cũng không được, không chỉ vậy mà từ cuộc đối thoại của cha mình với Dương Hạo, có thể thấy cha mình còn thấp hơn đối phương.
Chờ lên xe, Trịnh Đại Bằng cau mày hỏi: "Cha, họ Dương kia chỉ là chủ một công ty giải trí, có cần thiết mời tên đó đến xưởng khảo sát sao?"
"Cậu ta không chỉ là chủ một công ty giải trí thông thường."
"Người ta là cổ đông lớn của tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, nếu không có gì bất ngờ, tài sản cá nhân phải trăm tỷ trở lên!"
Trịnh Đông Sơn trịnh trọng nói: "Mà loại người này chính là người mà cha muốn tìm!"
"Tài sản trăm tỷ?"
Khóe miệng Trịnh Đại Bằng co quắp vài cái, bốn chữ này làm hắn rất khiếp sợ.
"Cha quá coi trọng tên đó rồi, coi như là cổ đông lớn của tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, tài sản có thể lên đến trăm tỷ sao??"
Trịnh Đại Bằng không muốn tiếp nhận sự thật này, hắn rất ngứa mắt với kẻ có 'mối hận đoạt vợ' Dương Hạo này, mà bây giờ cha lại nói tình địch của mình có tài sản trăm tỷ, đây là câu truyện kinh dị sao!
"Con tự tìm hiểu giá trị thị trường của tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành đi! Còn nữa, sau này đừng trêu chọc cậu ta!"
Trịnh Đông Sơn nghiêm mặt cảnh cáo một câu, sau đó liền nhắm mắt lại.
"Coi như tên đó có trăm tỷ thì sao, một kẻ làm giải trí thì biết gì về ngành sắt thép." Trịnh Đại Bằng lẩm bẩm một câu, nhưng cha vẫn không thèm để ý đến hắn.
Tiểu Lưu ngồi bên cạnh nhắc nhở một câu: "Khoa trưởng, chúng ta muốn tìm một người đầu tư không hiểu ngành này!"
"A. . ."
Trịnh Đại Bằng ngẩn người, lập tức bừng tỉnh.
Nếu người không hiểu việc đầu tư vào xưởng sắt thép Hướng Dương, như vậy nhà máy vẫn là thiên hạ của cha con bọn họ.
Trái lại, nếu trời của xưởng sắt thép Hướng Dương cũng thay đổi, vậy ngày tháng an nhàn của hắn cũng kết thúc.
"Ừm, họ Dương kia rất thích hợp!"
Nghĩ thông suốt, Trịnh Đại Bằng vui vẻ ra mặt, trên mặt lộ nụ cười xán lạn. ...
Trong phòng vệ sinh.
Khách sạn vì tiện cho nhân sĩ tàn tật nên đã chuẩn bị một phòng vệ sinh riêng cho người tàn tật.
Lúc này cô nàng màu sắc bước ra trước.
Gương mặt mềm mại của nàng còn vẻ đỏ ửng, đi đến trước gương rửa tay và trang điểm lại.
Chờ nàng xong xuôi, Diệp Vi cũng bước ra ngoài, miệng nàng phình lên, vừa đi vừa dùng sức nuốt xuống, tiếp đó đi đến trước gương và súc miệng.
Súc miệng xong, Diệp Vi nói nhỏ một câu: "Số lượng không nhiều, xem ra tối qua anh Hạo cũng rất bận!"
Hoàng Thanh khẽ gật đầu, lại không tiếp tục đề tài này, nàng vừa dùng khăn lau tay vừa nói: "Anh Hạo nói sẽ mời rất nhiều minh tinh đến, đến khi đó sẽ có rất nhiều người chạy đến, chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt."
"Ừm, yên tâm đi!" Diệp Vi gật đầu: "Trở về chúng ta sẽ bắt đầu công việc tương quan."
"Cũng không biết anh Hạo sẽ mời ai đến? Rất chờ mong nha!"
Hoàng Thanh khẽ gật đầu một cái: "Vẫn chưa biết, phải cân đối công việc của nghệ sĩ dưới cờ."
Khi hai người đang nói chuyện trước gương, Dương Hạo là người đi ra sau cùng, hắn dùng khăn ướt lau tay, tiếp đó vừa ngâm nga vừa đi về đại sảnh.
Vừa rồi Dương Hạo bị Hoàng Thanh trêu chọc đến ngứa ngáy khó nhịn, nhân lúc mọi người đang say sưa, mượn có đi vệ sinh để rời khỏi sảnh.
Lại bởi vì Hoàng Thanh và Diệp Vi đi cùng nhau, nên không ai nghi ngờ gì.
Tuy nhiên, Dương Hạo vẫn đánh giáp thấp lực ảnh hưởng và mức độ được chú ý của mình, thấy hắn đứng dậy rời đi, thì Từ Hồng Mai cũng giả bộ đi vệ sinh để đi theo.
Từ Hồng Mai định 'ngẫu nhiên gặp' trước cửa phòng vệ sinh, thuận tiện nói vài câu, lôi kéo chút tình cảm, kết quả nàng tận mắt nhìn thấy ba người lần lượt đi vào phòng vệ sinh dành cho người tàn tật, hơn nữa còn ở trong đó tận nửa tiếng.
Quả nhiên, kẻ có tiền đều biết chơi!
Trong lúc chờ đợi, Từ Hồng Mai không khỏi cảm khái một câu.
Mà chờ đến khi Dương Hạo đi ra, nàng cũng không tiến lên ngay, như vậy sẽ có chút đường đột, tựa như mình đang chờ Dương Hạo vậy, nàng chờ Dương Hạo sắp trở về đến sảnh, thì mới nhanh chân đuổi theo.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?