🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 677: Thân phận bại lộ, đánh cờ! (2)

Lý Bảo Quân yên lặng cầm chén lên cụng, sau đó mới khách sáo: "Mạn Ny đúng là đã có đối tượng thích hợp. Nhưng vẫn cảm ơn xưởng trưởng đã coi trọng."

"Tôi cũng chỉ hỏi một chút thôi! Một cô gái ưu tú như Mạn Ny, mặc kệ gả vào nhà nào cũng là phúc của đối phương!"

Trịnh Đông Sơn bù đắp một câu, uống hết rượu trong chén xong thì lập tức đổi chủ đề, đưa mắt nhìn về phía Dương Hạo: "Dương tổng, lúc họp ở tình thì có nghe một lãnh đạo bộ tuyên truyền nói, cơ cấu cổ đông của tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành đã phát sinh biến hóa, hơn nữa đối phương cầm rất nhiều cổ phần, đa có thể khống chế toàn bộ tập đoàn."

"Mà trùng hợp là vị cổ đông đó cũng họ Dương, không biết có quan hệ gì với Dương tổng không?"

Trịnh Đông Sơn quyết định nói thẳng, dù sao chuyện này cũng không che giấu được quá lâu, tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành là công ty đưa ra thị trường, tin tức thay đổi cổ đông sẽ được truyền ra, đến khi đó còn cần công khai trên mạng.

Cho nên, Trịnh Đông Sơn hỏi như vậy cũng không tính là quá.

Nghe thấy vấn đề này, tất cả mọi người lại nhìn vào Dương Hạo.

Ở đây có rất ít người nghe thấy cái tên tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, đại đa số người còn chưa từng nghe qua, ví dụ như Khang Tuệ Mẫn, đây là lần đầu tiên bà nghe thấy tên tập đoàn này.

Nhưng đầu óc Khang Tuệ Mẫn rất nhanh, có thể để một đại nhân vật như Trịnh Đông Sơn nhắc đến, nhất định là một tập đoàn lớn.

Nếu như Dương Hạo là cổ đông lớn của tập đoàn này, như vậy giá trị con người của Dương Hạo còn cao hơn bây giờ.

Cho nên Khang Tuệ Mẫn rất hứng thú với vấn đề này, đám người Khang Tuệ Phân và Vương Tuệ Hân cũng có ý nghĩ tương tự bà.

Bởi vậy lúc này mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Dương Hạo, chờ đợi đáp án từ hắn.

Thấy nhiều người nhìn mình như vậy, Dương Hạo cười cầm chén rượu lên, nhấm một ngụm mới ung dung nói: "Tin tức của xưởng trưởng nhanh thật, chuyện ở Hỗ Thành mà ông cũng biết, nhưng đây cũng không phải bí mật gì, tôi quả thực đã mua một số cổ phần của tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành."

"Trước mắt, tôi đã là chủ tịch của tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành!"

Rào!

Dương Hạo vừa dứt lời, hiện trường lập tức rối loạn tưng bừng.

"Tiểu Dương vẫn còn một công ty lớn nữa."

"Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp Tiểu Dương."

"Tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành có phải rất ghê gớm không?"

"Mẹ, mẹ không biết à, tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành là công ty mẹ của Đài truyền hình Hỗ Thành, tập đoàn này không chỉ có tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, mà còn có rất nhiều đài truyền hình địa phương và rất nhiều công ty truyền thông tương quan."

Là thợ trang điểm, bình thường Triệu Diễm Diễm cũng chú ý đến giới giải trí, giới thời trang và giới truyền thông.

Bởi vì những giới này có liên quan đến ngành trang điểm của nàng.

Cho nên, Triệu Diễm Diễm biết tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, cũng biết nó là một quái vật khổng lồ!

Nhưng mà, nàng không ngờ vị 'em rể' Dương Hạo này lại là người cầm lái của quái vật khổng lồ đó.

"Xem ra giá trị bản thân của Dương tổng đã vượt quá trăm tỷ rồi!"

Bà chủ của Triệu Diễm Diễm là Từ Hồng Mai cảm khái một câu, nàng là chủ tiệm ảnh, lại ở trong nghề này mười mấy năm, tiếp xúc với rất nhiều người của đài truyền hình, cũng biết sức nặng của tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành.

Đám người vốn cho rằng giá trị con người của Dương Hạo chỉ khoảng chục tỷ, giờ thêm tập đoàn văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, rất có thể đã vượt qua trăm tỷ!

Từ Hồng Mai cảm thấy không uổng công mình đi một chuyến, không nói sau này có được Dương Hạo giúp đỡ hay không, nhưng tối qua lúc uống rượu nàng đã kéo Dương Hạo chụp mấy tấm ảnh, còn add wechat.

Sau này, nàng có thể lấy ảnh chụp chung với Dương Hạo ra để chém gió rồi, nếu Dương Hạo phát triển ngày càng tốt, trở thành xí nghiệp gia mà người người đều biết.

Như vậy Từ Hồng Mai thậm chí có thể dán ảnh chụp chung trong tiệm của mình, cho nên, chuyến này cực kỳ đáng giá.

Trịnh Đông Sơn bình tĩnh gật đầu, ông cũng là người từng gặp sóng to gió lớn, mặc dù rất khiếp sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh thản nhiên.

"Quả nhiên là thế! Dương tổng thật là thâm tàng bất lộ!"

Trịnh Đông Sơn nói một câu, ban đầu lúc ông đối mặt với Dương Hạo, thì vẫn còn cảm giác ưu việt về thân phân, kết quả trò chuyện đến giờ mới phát hiện, người ta là tỷ phú nắm trong tay trăm tỷ trở lên.

Giá trị của xưởng sắt thép Hướng Dương cũng chỉ bằng một phần mười của người ta.

Chênh lệch này là cực kỳ khủng bố!

Theo lý thuyết, nếu Dương Hạo muốn mua xưởng sắt thép Hướng Dương, vậy quả thực là dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây, mắt Trịnh Đông Sơn bỗng sáng lên, gần đây ông đang sầu vì vấn đề kéo đầu tư, tìm xí nghiệp tư nhân nhập cổ phần vào xưởng.

Chỉ có điều, xí nghiệp tư nhân có thể lấy ra mấy tỷ lại rất có hạn, huống chi phàm là người hiểu việc, thì sẽ không dùng nhiều tiền thu mua cổ phần của xưởng sắt thép Hướng Dương vào thời điểm này.

Bởi vì thị trường nhà đất uể oải, dẫn đến ngành kiến trúc cũng rơi vào đê mê, xưởng sắt thép Hướng Dương cũng nhận ảnh hưởng rất lớn.

Cho nên người trong nghề đều biết, vào sân vào lúc này là hành vi không sáng suốt, những đại lão kia tự nhiên vô cùng cẩn thận.

Nhưng Dương Hạo thì lại khác, hắn làm nghề giải trí, không hiểu ngành này, thuộc về người ngoài nghề!

Lúc báo cáo công tác ở tình, lãnh đạo còn nói, có thể tìm một người ngoài ngành đầu tư vào.

Ngu ý chính là: Những người đó không hiểu việc, dễ lừa!

Nhưng lãnh đạo không thể nói thẳng như vậy, chỉ có thể hiểu ý, mà Trịnh Đông Sơn là kẻ già đời, đương nhiên hiểu ý của lãnh đạo.

Chỉ có điều, kẻ ngốc nhiều tiền là không dễ tìm!

Dưới tình huống này, Trịnh Đông Sơn tự nhiên nghĩ đến Dương Hạo, để đối phương tham gia vào đã, về phần chi tiết thì có thể bàn sau.

"Dương tổng, có thể nói chuyện riêng không?" Trịnh Đông Sơn bỗng nhiên đứng lên, cười ha ha nói với Dương Hạo: "Có chút chuyện công việc muốn bàn với Dương tổng!"

Bàn công chuyện ở đây hiển nhiên là không thích hợp, dù sao lần hợp tác này cũng liên quan đến sự phát triển và tương lai của xưởng sắt thép Hướng Dương, quá trình đàm phán không thể có người ngoài.

"Bàn công việc? Chúng ta có công việc gì để bàn sao?"

Dương Hạo có chút kinh ngạc nhìn Trịnh Đông Sơn, đối phương là xưởng trưởng xưởng sắt thép Hướng Dương, mà hắn lăn lộn ngành giải trí, hai bên không hề liên quan gì với nhau.

"Có có! Nếu bây giờ Dương tổng không tiện, chúng ta có thể hẹn lúc khác."

Trịnh Đông Sơn biểu hiện rất khách khí, ông đã đứng lên nhưng nghe Dương Hạo nói xong thì thậm chí lại ngồi xuống.

Ông bỗng nhiên ý thức được, mình biểu hiện quá tích cực thì sẽ mất quyền chủ động trong đàm phán.

"Vậy để ngày khác rồi nói!" Dương Hạo nhún vai: "Hôm nay không tiện lắm!"

Nói xong, Dương Hạo lại gắp một miếng thịt kho tàu, thả vào miệng rồi bắt đầu thưởng thức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...