🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 674: Giá trị trăm tỷ là không giấu được

Tối hôm qua Dương Hạo không về khách sạn, Hoàng Thanh rất thất vọng, dù sao hai người lâu rồi không gặp, vất vả lắm mới gặp mặt, cô nàng màu sắc vẫn muốn trao đổi sâu hơn, hôm nay gặp lại Dương Hạo, nàng liền muốn trêu chọc đối phương một chút, chờ bữa tiệc kết thúc sẽ lầu lầu hoặc là lên xe để bù đắp việc muốn làm mà chưa làm được của tối qua.

Mà khi cô nàng màu sắc đang làm nền, Trịnh Đông Sơn và Trịnh Đại Bằng đã đi đến bàn chủ tọa.

"Không ngờ sinh nhật của lão già tôi lại kinh động đến xưởng trưởng."

Khang Cảnh Xuân đứng dậy hàn huyên, mặc dù ông cụ không lựa chọn chờ Trịnh Đông Sơn, nhưng người ta đã đến rồi, mình là chủ nhà nên vẫn phải khách sáo một phen.

"Nên mà, chủ nhiệm Khang chính là nhân viên cốt cán của xưởng sắt thép Hướng Dương chúng ta! Nếu không phải vừa đi họp ở tỉnh về, thì tôi đã đến sớm hơn rồi."

Trịnh Đông Sơn vừa nói chuyện vừa liếc mắt ra hiệu với Tiểu Lưu, đối phương lập tức đưa hai chai Mao Đài qua.

Mặc dù lúc Trịnh Đại Bằng đã đại biểu xưởng để tặng quà mừng thọ, nhưng Trịnh Đông Sơn là xưởng trưởng, không thể đi tay không.

"Xưởng trưởng, mời ngài ngồi."

"Tôi đã bảo nhân viên mang bộ đồ ăn mới lên, lại bảo họ làm thêm mấy món mới!"

Khang Chí Siêu ân cần chỉ chỉ chỗ ngồi của mình, ông đã bảo nhân viên làm thêm mấy món khi đi đón Trịnh Đông Sơn.

Khang Chí Siêu rất đắc ý với hành động này của mình, mọi người không đồng ý gọi một bàn mới đúng không!

Vậy tôi gọi thêm vài món thì không có vấn đề gì chứ?

Trên thực tế, từ góc độ của Khang Chí Siêu thì hành động này quả thực không có vấn đề, Trịnh Đông Sơn dù sao cũng là xưởng trưởng, tiền độ của Khang Chí Siêu nằm trong tay người ta, liếm một cái cũng không tính quá đáng.

Chờ Trịnh Đông Sơn ngồi xuống, Khang Chí Phi cũng cầm chén rượu lên hàn huyên: "Xưởng trưởng, ngài trăm công ngàn việc, có thể bớt chút thời gian đến chúc thọ cho ông cụ, quả thực là có lòng, tôi mời ngài một chén!"

Là người làm ăn, át chủ bài của Khang Chí Phi là hòa khí sinh tài, mặc dù ông cũng đồng ý khi cha đứng về phía Dương Hạo, nhưng Khang Chí Phi cũng không muốn đắc tội với Trịnh Đông Sơn.

Đối với ông mà nói, mặc kệ Dương Hạo hay là Trịnh Đông Sơn thì đều là đại nhân vật, có thể kết thân là tốt nhất.

"Lão Khang, nghe nói công ty ông phát triển không tệ! Lúc đi họp ở tỉnh, còn có người nhắc đến công ty của ông."

Trịnh Đông Sơn cụng chén với Khang Chí Phi, lại uống một ngụm, hai người là người đồng lứa, đã quen biết từ lâu, chỉ là không tiếp xúc nhiều, dù sao thân phận và địa vị cũng có khoảng cách.

Khang Chí Phi khiêm tốn, cười nói: "Chỉ kiếm miếng cơm ăn mà thôi!"

"Lão Khang, ông quá khiêm tốn rồi! Tự làm ông chủ là thoải mái hơn người xưởng trưởng như tôi nhiều."

Trịnh Đông Sơn cảm thán một câu, mặc dù ông quản lý một tập đoàn lớn có giá trị chục tỷ trở lên, nhưng nhà máy dù sao cũng là của quốc gia, tiền nhét vào túi mình cũng chỉ có hạn, hơn nữa nếu nhét nhiều thì sẽ rất nguy hiểm.

Hai người trò chuyện vài câu, Trịnh Đông Sơn mời ông cụ Khang Cảnh Xuân một chén, lại hỏi thăm sức khỏe và tình hình sinh hoạt của ông cụ, biểu thị nếu có khó khăn gì thì trong xưởng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.

Trịnh Đông Sơn nói vậy, thứ nhất là khách sáo, thứ hay là nói cho đám công nhiên viên của xưởng sắt thép Hướng Dương nghe.

Khang Cảnh Xuân là kẻ già đời, đương nhiên không có khả năng coi lời này là thật, chỉ qua loa vài câu.

"Hôm nay có không ít thanh niên nhỉ. Đều là đời thứ ba của Khang gia à!"

Trịnh Đông Sơn đặt chén rượu xuống, ánh mắt lướt qua đám người Lưu Mạn Ny, Hoàng Thanh và Dương Hạo.

Trên thực tế, khi đến gần bàn thì ông đã biết con trai mình nhìn trúng Lưu Mạn Ny, mặc dù Hoàng Thanh cũng rất xinh đẹp, nhưng phong cách hai người khác nhau, Trịnh Đại Bằng nói cháu ngoại của Khang Cảnh Xuân thuộc loại ôn nhu hiền huệ, mà Hoàng Thanh vừa nhìn đã biết không phải loại người này.

"Ừm, có cháu nội, cũng có cháu ngoại!" Khang Cảnh Xuân không biết Trịnh Đông Sơn có ý gì, chủ thuận miệng đáp một câu.

"Xưởng trưởng, đây là con trai tôi, Khang Tiểu Vĩ, hồi nhỏ ông cũng từng gặp!"

Thấy Trịnh Đông Sơn có vẻ hứng thú với đời thứ ba của Khang gia, Khang Chí Phi lập tức chỉ vào Khang Tiểu Vĩ và giới thiệu, cùng lúc đó còn liếc mắt ra hiệu với con trai mình.

"Bác Trịnh, cháu mời bác một chén!"

"Cháu uống hết, bác tùy ý."

Khang Tiểu Vĩ vẫn luôn đi theo cha học tập, chỉ cần một ánh mắt là biết cha đang nghĩ gì, lúc này liền đứng dậy và nâng ly, uống một hơi cạn sạch, tiếp đó còn dốc chén để thể hiện đã hết.

"Lớn như vậy rồi à, trong ấn tượng của tôi thì thằng bé vẫn là học sinh cấp ba!"

Trịnh Đông Sơn cười ha ha một tiếng, cầm chén lên nhấm một ngụm, vãn bối mời rượu dù không cần uống cạn, nhưng vẫn phải có ý tứ một chút.

"Xưởng trưởng, vị này thì tôi phải trịnh trọng giới thiệu rồi!"

Giới thiệu con trai mình xong, Khang Chí Phi đã đứng lên, tiếp đó cầm chén rượu đi đến bên cạnh Dương Hạo.

Trịnh Đông Sơn bỗng nhiên chạy đến chúc thọ cha mình, Khang Chí Phi vốn cho rằng ông ta đến vì Dương Hạo, kết quả sau khi Trịnh Đông Sơn ngồi xuống, không nói chuyện với mình và cha thì cũng là hỏi han đám con cháu, chứ không chủ động nói với Dương Hạo.

Như vậy, rõ ràng là không biết thân phận của Dương Hạo, bằng không với EQ của loại người như Trịnh Đông Sơn, chắc chắn sẽ không bỏ qua Dương Hạo.

Cho nên sau khi giới thiệu con trai mình xong, Khang Chí Phi nhanh chóng giới thiệu Dương Hạo.

"Xưởng trưởng, vị này là chủ của Truyền thông Thiên Mỹ và Giải trí Mạch Điền, Dương Hạo!"

Khang Chí Phi khoác một tay lên chỗ dựa lưng sau ghế của Dương Hạo, trịnh giọng giới thiệu: "Cũng là con rể của cô ba nhà tôi!"

"Chủ của Thiên Mỹ và Mạch Điền?"

Trịnh Đông Sơn kinh ngạc nhìn Dương Hạo, ông không ngờ lại có một người như vậy ngồi ở đây.

Chỉ có điều, Trịnh Đông Sơn vốn không chú ý đến ngành giải trí, chưa nghe nói đến hai công ty này, ông cho rằng hai công ty của đối phương chỉ có quy mô bình thường.

Nhưng lúc này, thư ký Lưu tiến lại gần và nói nhỏ bên tai Trịnh Đông Sơn: "Lãnh đạo, Thiên Mỹ và Mạch Điền cộng lại thì giá trị không thấp hơn xưởng sắt thép của chúng ta."

Hả??

Trịnh Đông Sơn kinh hãi, kinh ngạc nhìn TIểu Lưu, người sau trịnh trọng gật đầu, biểu thị tin tức này là thật.

Trịnh Đông Sơn quay đầu, ánh mắt lại rơi vào người Dương Hạo, mở miệng tán dương: "Tuổi trẻ tài cao! Tuổi còn trẻ mà đã là chủ của hai công ty lớn, đúng là không tầm thường!"

"Xưởng trưởng quá khen rồi!" Dương Hạo khiêm tốn nói: "Công ty giải trí không giống các ngành khác, giá trị thị trường tương đối ảo!"

Thấy Dương Hạo khiêm tốn như vậy, Trịnh Đông Sơn không khỏi coi trọng người trẻ tuổi này hơn, ông từng tiếp xúc với rất nhiều người trẻ tuổi có chút thành tựu, đại bộ phận đều có chút tiền liền ảo tưởng, rất ít người khiêm nhường như Dương Hạo.

Xa không nói, chỉ nói đến con trai của ông thôi, ỷ vào thế lực của cha mình, hoành hành bá đạo trong thành phố Hướng Dương, đã gây không ít họa, nào có khiêm nhường như vị Dương tổng này.

"Mặc dù tôi không hiểu ngành giải trí lắm, nhưng với hoàn cảnh kinh tế trong nước bây giờ, ngành giải trí đúng là tốt hơn một chút."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...