Bữa tiệc rất náo nhiệt, khách sạn này làm tiệc cũng không tệ, không ít người ăn như gió cuốn, đồ ăn cũng bị ăn gần nửa, thậm chí còn có đĩa đã thấy đáy.
Nhìn đám cơm thừa canh cặn này, Khang Chí Siêu lại thở dài.
Ông vốn muốn mượn cơ hội này để nịnh bợ, kết quả mọi người đều không phối hợp.
Lát nữa Trịnh Đông Sơn đến, trên bàn chỉ còn lại đồ ăn thừa, lẽ nào chiêu đãi người ta bằng đồ ăn thừa?
Đây cũng quá mất lễ phép rồi!
"Cha, hay là lấy thêm một bàn nữa nhé?" Khang Chí Siêu tiến đến bên cạnh cha, nhỏ giọng hỏi thăm: "Lát nữa xưởng trưởng đến sẽ không có đồ ăn."
"Không cần thiết! Không phải còn rất nhiều đồ ăn sao!" Khang Cảnh Xuân chỉ chỉ bàn ăn, tiếp đó lại có chút khinh thường nói: "Ai bảo ông ta đến muộn, đã 11 giờ rồi, nào có ai đi dự tiệc còn đi muộn!"
"Đúng đúng! Dựa vào cái gì mà phải gọi một bàn mới cho tông ta!" Khang Tuệ Mẫn lập tức phụ họa theo.
"Chí Siêu, cậu muốn nịnh bợ lãnh đạo thì tự bỏ tiền gọi một bàn cho ông ta đi!"
Khang Tuệ Phân cũng phụ họa theo, bà cũng ngứa mắt với cách làm của Khang Chí Siêu, đương nhiên đây chỉ là thứ yếu, chủ yếu là bà phát hiện phải tỏ thái độ như vậy mới là một loại 'chính trị chính xác'.
Dương Hạo người ta còn ngồi đây, Khang Chí Siêu lại tỏ thái độ muốn chờ người khác, ý là địa vị của Dương Hạo không bằng đối phương?
Khang Chí Siêu lại bị mắng, chỉ biết buồn bực thở dài, trở về chỗ ngồi của mình, liền nói nhỏ với vợ Vương Tuệ Hân: "Hay là chúng ta bỏ tiền đặt một bàn nhé!"
"Ông có tiền thì ông bỏ đi!"
Vương Tuệ Hân trợn mắt, bữa tiệc này là Khang Chí Phi tổ chức, Khang Chí Phi dù sao cũng có tài sản chục triệu, cho nên tiêu chuẩn rất cao, mỗi bàn 3888 NDT, đây xem như là cao nhất ở thành phố Hướng Dương này rồi.
Vương Tuệ Hân cũng rất bất mãn khi chồng mình có hành vi quỳ liếm Trịnh Đại Bằng, nào muốn bỏ số tiền này.
Dưới cái nhìn của bà, Khang Chí Siêu quá ngu, không ôm chân Dương Hạo mà lại đi quỳ liếm cha con Trịnh gia, đầu óc tuyệt đối có vấn đề.
Nếu không phải đang ở hiện trường, Vương Tuệ Hân tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên, cãi cọ với Khang Chí Siêu đến cùng.
Thấy vợ mình cũng không đồng ý, Khang Chí Siêu nghiêm mặt mắng: "Bà đúng là tóc dài kiến thức ngắn!"
"Tiêu ít tiền mời xưởng trưởng ăn một bữa cơm thì sao, không phải ngày nào cũng có cơ hội này đâu."
Khang Chí Siêu vừa nói xong, thư ký Lưu đã gọi điện thoại đến.
Khang Chí Siêu vội vàng cầm điện thoại đi qua một bên nghe máy, thư ký Lưu báo, 5 phút nữa Trịnh Đông Sơn sẽ đến.
Cúp máy, Khang Chí Siêu chạy chậm ra ngoài đại sảnh.
"Một xưởng trưởng mà thôi, nhìn Chí Siêu kìa!"
"Tuệ Hân, về nhà phải nói Chí Siêu một chút, đừng để nó nịnh hót quá!"
"Chí Siêu nịnh bợ như vậy mà vẫn chỉ là phó chủ nhiệm, chứng tỏ có nịnh nữa cũng vô dụng."
Thấy Khang Chí Siêu ân cần như vậy, hai chị em Khang Tuệ Mẫn và Khang Tuệ Phân lại mở miệng oán trách.
Khang Chí Phi thì nhìn trộm Dương Hạo một chút, trên thực tế, nếu không phải có Dương Hạo ở đây, vừa rồi ông cũng sẽ phụ họa theo Khang Chí Siêu, bởi vì ban đầu, Khang Chí Phi cũng coi như dựa vào xưởng sắt thép Hướng Dương để lập nghiệp, hiện giờ thỉnh thoảng ông cũng có hợp tác với xưởng sắt thép Hướng Dương, cho nên giữ gìn quan hệ với Trịnh Đông Sơn cũng có lợi với ông.
Nhưng hôm nay thì khác.
Mặc dù từ đầu đến cuối Dương Hạo đều không tỏ thái độ, nhưng người ta là tỷ phú, có hàng chục tỷ trong tay, nếu chỉ tính đến tài phú thì hơn xa Trịnh Đông Sơn.
Cho nên để Dương Hạo chờ Trịnh Đông Sơn thì đúng là không tiện, như vậy trong lúc vô hình sẽ kéo địa vị của Dương Hạo, Khang Chí Phi sẽ không làm việc ngu ngốc này.
Mà lúc này Dương Hạo vẫn đang bình tĩnh trò chuyện với Hoàng Thanh, tựa như không biết Trịnh Đông Sơn sắp đến, cũng làm như không thấy phản ứng của Khang Chí Siêu.
"Anh Hạo, vậy quyết định khai trương vào thứ sáu đi!"
Dương Hạo và Hoàng Thanh cũng đang bàn công việc, quán bar đã trang trí xong, bây giờ chỉ chờ khai trương.
Hoàng Thanh chọn mấy ngày, để Dương Hạo lựa chọn một ngày, mà ngày khai trương quán bar có dính đến nhiệm vụ.
Dương Hạo tự nhiên hi vọng nhiệm vụ này kết thúc càng nhanh càng tốt, cho nên hắn lựa chọn thời gian gần nhất.
Chính là thứ sáu.
"Anh Hạo, thứ sáu mặc dù không tệ, nhưng như vậy thì thời gian tuyên truyền sẽ hơi ít."
Diệp Vi lại nói về tai hại khi khai trương quá sớm.
Trên thực tế, Hoàng Thanh cũng từng trưng cầu ý kiến của nàng, mà Diệp Vi cảm thấy sang tháng sau rồi khai trương thì tốt hơn, như vậy sẽ có nhiều thời gian tuyên truyền hơn.
"Tuyên truyền không phải vấn đề!" Dương Hạo cười lắc đầu: "Hai em quên anh làm cái gì rồi à?"
"Như vậy đi, tuần đầu khai trương, mỗi đêm sẽ mời một vị minh tinh đến diễn xuất."
Đối với người khác mà nói, tuyên truyền đúng là một vấn đề không nhỏ, nhưng đối với Dương Hạo mà nói, tuyên truyền không phải vấn đề.
Hắn là chủ của Mạch Điền và Thiên Mỹ, dưới cờ có rất nhiều minh tinh hàng đầu, bảo người không có công việc đến hiện trường ủng hộ, người có việc thì đăng mấy video tuyên truyền là được.
Nhiều minh tinh như vậy, danh tiếng của quán bar sẽ rất cao, căn bản không cần lo lắng.
"Đúng nha!"
Diệp Vi lập tức phản ứng lại, trước kia cũng có minh tinh tự mở quán bar hay quán rượu, lúc khai trương sẽ tự lên sân khấu, độ hot của nơi đó lập tức tăng mạnh, đây là cách tuyên truyền rất tốt.
Chỉ có điều, chi phí mời minh tinh quá cao, cho nên Diệp Vi căn bản không nghĩ đến phương hướng này.
Nghe Dương Hạo nói xong, nàng lập tức hiểu ra.
Đối với vị đại lão trong ngành giải trí như Dương Hạo mà nói, minh tinh căn bản không phải tài nguyên khan hiếm.
Hoàng Thanh mở miệng nói: "Anh định mời ai đến?"
"Anh phải xem ai rảnh đã, tối nay sẽ gửi cho em một danh sách."
Dương Hạo đương nhiên không biết hành trình của nghệ sĩ dưới cờ, chuyện này cần hỏi Lưu Thúy.
Khi ba người nói chuyện, Khang Chí Siêu đi mà quay lại, ông đang ân cần đi sau lưng một người đàn ông mặc đồ hành chính màu xám, bên trái người này là Trịnh Đại Bằng, lúc này đối phương đang bễ nghễ nhìn Dương Hạo, khóe miệng hơi cong lên, hiện ra nụ cười đắc ý.
"Đó chính là xưởng trưởng à?"
Diệp Vi bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Vì ông ta mà cậu của Mạn Ny lại muốn anh Hạo chờ, thật sự là đầu óc có vấn đề, không hiểu nặng nhẹ!"
Dương Hạo cười không nói, thật ra hắn cũng có thể hiểu được Khang Chí Siêu, dù sao cũng đang làm việc dưới quyền người ta mà.
Hoàng Thanh chỉ nhìn lướt qua, nàng căn bản không để ý đến mấy chuyện này, nhân lúc mọi người đang bị bên kia hấp dẫn, cô nàng màu sắc này thản nhiên đặt một tay lên đùi Dương Hạo, tiếp đó lại di chuyển sang mấy centimet.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?