Một người đàn ông mới gặp lần đầu đã xin wechat, Khang Chí Siêu đã sống hơn 50 tuổi mà còn không hiểu người ta có ý đồ gì sao.
Chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi!
Thậm chí đã coi cô cháu gái xinh đẹp Lý Mạn Ny này trở thành tài nguyên của mình.
Dù sao nếu Lý Mạn Ny thật sự nể mặt Khang Chí Siêu mà add wechat của Trịnh Đại Bằng, Khang Chí Siêu sẽ lấy được hảo cảm từ Trịnh Đại Bằng, thậm chí có thể lấy được lợi ích từ đó.
Không khó tưởng tượng, Trịnh Đại Bằng sẽ coi trọng Khang Chí Siêu hơn sau việc này, hơn nữa sau này có thể sẽ nhờ Khang Chí Siêu hẹn Lý Mạn Ny ra ngoài ăn cơm hay gì gì đó.
Thật ra những chuyện tương tự rất thường thấy ở một số đơn vị hoặc trường học, bằng không thì sẽ không có câu nói 'nữ nhân viên (giáo viên) xinh đẹp chính là tài nguyên chất lượng tốt'.
Tại đơn vị hoặc trường học, lãnh đạo sẽ giới thiệu nữ nhân viên xinh đẹp cho con cháu của 'bạn bè' có quan hệ lợi ích hoặc là lãnh đạo và cấp trên, thỉnh thoảng sẽ lôi kéo những nữ nhân viên xinh đẹp trẻ tuổi kia đi tham gia tiệc.
Trước kia Lý Mạn Ny làm phóng viên thực tập, nàng cũng gặp chuyện tương tự rồi, cho nên Khang Chí Siêu vừa mở miệng đã làm nàng nhớ đến trải nghiệm không tốt khi làm phóng viên thực tập, bởi vậy mới từ chối quả quyết như vậy.
Mà lúc này, Trịnh Đại Bằng cũng đã bình tĩnh lại, bởi vì Khang Chí Siêu đã giới thiệu thân phận của Dương Hạo, hắn lập tức liên hệ Dương Hạo và Dương tổng đang rất hot trên mạng gần đây.
Vị Dương tổng trên mạng kia không chỉ biết võ, mà giá trị con người còn lên đến chục tỷ.
Đây chính là chục tỷ đấy!
Thời kỳ đỉnh cao, xưởng sắt thép Hướng Dương cũng chỉ khoảng 18 tỷ, bây giờ thì giá trị chỉ còn khoảng 11 tỷ, hơn nữa còn đang mắc nợ và kinh doanh lỗ vốn.
Dựa theo tin tức đáng tin, trên tỉnh đang có ý định bán cổ phần của xưởng sắt thép Hướng Dương, hưởng ứng lời kêu gọi cải cách xí nghiệp nhà nước của quốc gia.
Mà sau khi cải cách, xưởng sắt thép Hướng Dương sẽ biến thành xí nghiệp do dân và quốc gia cùng khống chế cổ phần, dựa theo kinh nghiệm từ các xí nghiệp khác, quốc gia có thể sẽ khống chế cổ phần, nhưng sẽ không tham gia vào việc kinh doanh.
So sánh giá trị con người của Dương Hạo và giá trị của xưởng sắt thép, Trịnh Đại Bằng lập tức lúng túng.
Nếu lời đồn trên mạng là thật, giá trị của xưởng sắt thép Hướng Dương còn không bằng giá trị con người của Dương Hạo.
Đừng nói xưởng sắt thép Hướng Dương không phải của cha hắn, coi như là của cha hắn, thì vẫn bị người ta nghiền ép về mặt tài phú này.
Trịnh Đại Bằng mặc dù ngông, xem như địa đầu xà nên cũng quen bá đạo ở Hướng Dương, nhưng hắn không ngu, cũng biết người nào có thể trêu, người nào không thể trêu, trêu chọc một tỷ phú không phải hành vi sáng suốt.
"Trịnh Đại Bằng, tôi đã nhận được tâm ý của xưởng rồi!"
"Hôm nay mời tương đối nhiều khách khứa, sẽ không giữ cậu lại ăn cơm."
Mắt thấy con út Khang Chí Siêu đã xen vào, Khang Cảnh Xuân giận không có chỗ phát tiết, tiếp đó trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với Trịnh Đại Bằng.
Ông cụ có thể leo lên chức quản đốc phân xưởng của một xí nghiệp lớn như xưởng sắt thép Hướng Dương, tự nhiên hiểu đạo lý đứng đội thì phải đứng triệt để.
Nếu đã chọn phe thì phải có thái độ rõ ràng, tuyệt đối không thể để người ta cảm thấy mình là cỏ đầu tường, bằng không thì có đứng đội cũng như không.
Ví dụ như bây giờ, Khang Cảnh Xuân đã chọn Dương Hạo, như vậy ông phải kiến quyết tỏ thái độ, không thể ba phải.
"Chủ nhiệm Khang, vậy tôi không quấy rầy nữa."
Sau khi biết thân phận của Dương Hạo, Trịnh Đại Bằng cũng không dám ầm ĩ, mặc dù bị đuổi đi thì hơi mất mặt, nhưng Trịnh Đại Bằng cũng không có cách xử lý tốt hơn, dù sao Khang Cảnh Xuân cũng đã lên tiếng, hắn cũng không thể đại náo tiệc mừng thọ của người ta được.
Nếu làm vậy, không chỉ khách khứa có mặt sẽ có trò hay để xem, mà về nhà cũng sẽ bị cha đánh chửi, dù sao chạy đến đây là đại biểu cho xưởng, cũng để nhân viên trong xưởng nhìn xem, xưởng trưởng là lãnh đạo rát có tình người, không quên các đồng chí đã phấn đấu cả đời cho nhà xưởng.
Trịnh Đại Bằng đứng dậy, tiếp đó cẩn thận quan sát Dương Hạo rồi mới quay người rời đi.
"Để tôi tiễn. . ."
Khang Chí Siêu vội vàng đi theo, dù sao Khang Chí Siêu cũng làm việc ở xưởng, cũng không dám đắc tội với Trịnh Đại Bằng.
Thế là, Khang Chí Siêu ân cần đưa Trịnh Đại Bằng ra ngoài, khi đi đến cửa thì còn quay đầu liếc nhìn về sau, tiếp đó mới nhỏ giọng nói: "Khoa trưởng đừng chấp nhặt với Mạn Ny, người trẻ tuổi mà, có chút danh tiếng đã ra vẻ, chờ lát nữa tôi sẽ dạy dỗ lại con bé."
"Vị Dương tổng kia có bối cảnh gì?"
Trịnh Đại Bằng không vội vã, móc điếu thuốc đưa lên miệng, lại đưa cho Khang Chí Siêu một điếu.
"Nghe nói lai lịch không nhỏ. . ."
Khang Chí Siêu vội vàng lấy lửa châm thuốc cho Trịnh Đại Bằng, sau đó mới châm cho mình, rít một hơi rồi mới nói: "Thật ra tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng hôm qua cậu ta tặng lễ có giá trị không nhỏ, chỉ vàng thỏi cũng có 8 miếng! Đó là còn chưa tính Mao Đài, Ngũ Lương Dịch và Hoa Tử. . ."
"Hử? Tám thỏi vàng?"
Trịnh Đại Bằng cũng sợ hết hồn, nhà hắn dù không thiếu tiền, nhưng tặng 8 thói vàng vẫn khiến hắn giật mình không thôi, dù sao Khang Cảnh Xuân cũng không có giá trị gì, nếu tặng tám thỏi vàng này cho cha của lãnh đạo thì còn có giá trị tiềm ẩn.
Nhưng Trịnh Đại Bằng hiểu rõ Khang Cảnh Xuân, chỉ là một lão già 80, không có năng lực hay quan hệ gì, tám thỏi vàng này chính là đổ sông đổ biển.
Theo lý thuyết, Dương Hạo có thể vứt tám thỏi vàng xuống sông xuống biển, điều này chứng tỏ giá trị con người của hắn cũng giống như lời đồn trên mạng.
Khang Chí Siêu lại cười khuyên một câu: "Khoa trưởng, cậu và Dương tổng đều là đại nhân vật, mọi người hòa khí sinh tài mới tốt."
"Ừm, chủ nhiệm Khang nói không sai. Hòa khí sinh tài."
Trịnh Đại Bằng gật gù, tiếp đó phun mây nhả khói, nhưng hắn lại nhìn thấy hai mỹ nữ đang đi về phía này.
Hai người, một người mặc váy ngắn bao mông, để lộ đôi chân dài trắng như tuyết, một người khác mặc đồ OL màu đen, trên đùi là tất chân xinh đẹp.
Hai người cao tương đương nhau, nhưng mỹ nữ mặc đồ OL có khí chất thanh lãnh lạnh lùng kia xinh đẹp hơn chút, chờ hai người đến gần thì có thể thấy rõ hơn, mỹ nữ mặc váy bao mông dù cũng rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt mang lại cảm giác khoa học kỹ thuật khá mạnh, rõ ràng đã động dao kéo, mà mỹ nữ khí chất trong trẻo lạnh lùng thì vừa nhìn đã biết là thuần thiên nhiên, không có dấu vết của khoa học kỹ thuật.
Tuyệt!
Mỹ nữ này có thể sánh ngang với Lý Mạn Ny!
Trịnh Đại Bằng nhìn vào mỹ nữ trong trẻo lạnh lùng mặc đồ OL đen kia, không rời nổi mắt.
Thậm chí thuốc lá làm bỏng tay cũng không biết.
Khi Trịnh Đại Bằng đang hoảng hốt, hai mỹ nữ đã đến cửa phòng yến hội.
Trịnh Đại Bằng vội vàng gảy tàn thuốc, tiếp đó cười tủm tỉm nghênh đón: "Hai vị đến tham gia tiệc mừng thọ?"
"Ừm, có chuyện gì sao?"
Diệp Vi dừng bước, quét qua mặt Trịnh Đại Bằng, thường thì nàng sẽ ra mặt khi gặp mấy chuyện này.
"Tôi cũng đến tham gia tiệc mừng thọ, đây là danh thiếp của tôi! Xin hỏi xưng hô thế nào?" Trịnh Đại Bằng đưa danh thiếp và mở miệng hỏi.
Diệp Vi tiếp nhận danh thiếp, nhìn lướt qua rồi báo tên của mình: "Tôi là Diệp Vi."
"Vị mỹ nữ này thì sao?" Trịnh Đại Bằng nhìn về phía Hoàng Thanh, đây mới là mục tiêu của hắn.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?