Khang Tiểu Vĩ tiếp lời: "Chắc tên này đại biểu cho xưởng sắt thép đến chúc thọ."
Khang Cảnh Xuân là quản đốc phân xưởng, cũng coi như cống hiến cả đời cho xưởng sắt thép.
Mặc dù đã về hưu, nhưng xưởng cũng không thể không quan tâm, nhất là đại thọ 80, ít nhiều gì cũng phải phái người đến tặng quà mừng thọ.
Trịnh Đại Bằng tươi cười ứng phó với đám người chủ động tiến lên chào hỏi, vừa đi về phía bàn của Khang Cảnh Xuân, mà chờ hắn đến nơi, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn bởi Lý Mạn Ny.
Một lúc lâu sau, hắn mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt, đưa rượu và thuốc lá cho Khang Cảnh Xuân: "Chủ nhiệm Khang, tôi đại biểu cho xưởng, đến chúc thọ ngài!"
"Hi vọng ngài có thể khỏe mạnh, sống thêm 80 năm nữa!"
Thả rượu và thuốc lá xuống, Trịnh Đại Bằng lại đưa một phong lì xì: "Ông Khang, đây là chút tấm lòng của cá nhân cháu."
Trịnh Đại Bằng không hổ là làm tiêu thụ, nói năng rất ổn, đầu tiên là gọi 'chủ nhiệm Khang' đây là xưng hô trong xưởng, đại biểu cho nhà máy.
Sau đó lại xưng hô 'ông Khang' đây là cá nhân, xưng cháu gọi ông là rất bình thường.
Mặt khác, thật ra Trịnh Đại Bằng còn có chút tâm tư, bao lì xì này không phải của hắn, mà là cha hắn bảo hắn đưa đến.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lý Mạn Ny, Trịnh Đại Bằng đã đổi ý, biến tấm lòng của cha thành của mình, như vậy có thể kiếm chút hảo cảm từ Khang Cảnh Xuân, lát nữa có thể nhờ ông cụ giới thiệu Lý Mạn Ny cho mình.
"Xưởng vẫn còn nhớ lão già này, cảm ơn xưởng."
"Cũng cảm ơn Tiểu Trịnh đã đến một chuyến."
Khang Cảnh Xuân tươi cười nhận quà, ông cụ làm việc cả đời ở xưởng sắt thép, nên vô cùng có cảm tình với xưởng, vì vậy nhà xưởng có thể phái người đến chúc thọ mình, ông cụ vẫn rát vui sướng và tự hào.
Xưởng sắt thép có rất nhiều nhân viên về hưu, nhưng lại không có nhiều người có đãi ngộ như mình.
"Tiểu Trịnh, ngồi đi! Cứ ngồi bàn này!"
Khang Cảnh Xuân chỉ chỉ một ghế trống trên bàn.
Trước mắt, bàn này đều là người Khang gia, Khang Cảnh Xuân để Trịnh Đại Bằng ngồi ở đây, cũng coi như nể tình rồi.
"Vâng, cháu nghe ông!"
Trịnh Đại Bằng gật đầu, lại quét mắt nhìn một vòng quanh bàn, thật ra hắn muốn ngồi cạnh Lý Mạn Ny, nhưng bên cạnh Lý Mạn Ny đã có người, bên trái là Dương Hạo, bên phải là Hề Hề, tiếp nữa là Lý Mạn Thù.
Cho nên Trịnh Đại Bằng đành phải ngồi xuống bên cạnh bạn học cũ Triệu Hiểu Phong.
"Hiểu Phong, đã lâu không gặp, nghe nói cậu lăn lộn không tệ ở Hỗ Thành nhỏ!'
Trịnh Đại Bằng ngồi xuống thì bắt đầu hàn huyên với Triệu Hiểu Phong.
"Bình thường, không so được với cậu!"
Triệu Hiểu Phong khách khí với cậu, hắn và Trịnh Đại Bằng bình thường không liên hệ gì, đương nhiên cũng không có quan hệ gì, nhưng nói chuyện trời đất thì không có vấn đề.
"Khiêm tốn rồi!" Trịnh Đại Bằng khoát tay: "Tôi nghe nói cậu làm việc trong một công ty lớn tại Hỗ Thành, không giống tôi, chỉ có thể ở lại địa phương nhỏ như Hướng Dương!"
"Hơn nữa xưởng sắt thép ngày càng kém, tôi là khoa trưởng khoa tiêu thụ, ngày nào cũng phải buồn rầu vì công trạng, năm nay xưởng còn đặt mục tiêu là 1 tỷ, đây không phải nói đùa sao!'
Trịnh Đại Bằng nhìn như oán trách, thực ra đang khoe khoang thân phận của mình, hơn nữa còn thuận tiện nói cho mọi người biết, hắn bàn chuyện kinh doanh, đơn vị chính là tiền tỷ.
Đương nhiên, Trịnh Đại Bằng chủ yếu là nói cho Lý Mạn Ny nghe, hắn vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn thái độ của vị mỹ nữ này.
Chỉ có điều, mặc dù hắn đã nói đến nước miếng văng tung tóe, nhưng đối phương có vẻ không hứng thú, thậm chí không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ 1 tỷ mà còn không nhiều?
Mỹ nữ, phản ứng chút coi!
Trịnh Đại Bằng oán thầm trong lòng.
Lúc này, Khang Tiểu Vĩ tiếp lời: "Anh Bằng, mục tiêu một tỷ thì phải hoàn thành bao nhiêu?"
Công ty của Khang Chí Phi chính là kinh doanh vật liệu thép, hơn nữa còn có hợp tác với xưởng sắt thép Hướng Dương, trước mắt Khang Tiểu Vĩ đang học tập trong công ty của cha, tự nhiên biết tình hình của xưởng sắt thép, mặc dù mục tiêu là 1 tỷ, nhưng có thể hoàn thành 30% đã coi như không tệ rồi, cho nên hắn nói vậy là cố tình chọc thủng Trịnh Đại Bằng.
Quả nhiên, nghe Khang Tiểu Vĩ nói vậy, khóe miệng Trịnh Đại Bằng hơi co quắp lại, sau đó mới đáp: "Tình hình kinh tế toàn cầu đều đang đình trệ, ngành nghề sắt thép cũng như vậy, xa không nói, mấy năm nay nhà cậu cũng không dễ chịu nhỉ!"
Trịnh Đại Bằng làm tiêu thụ cũng không phải làm không, dễ dàng chuyển chủ đề, còn thuận tiện đá lại Khang Tiểu Vĩ.
Khang Tiểu Vĩ thì không quan tâm lắm, nhếch miệng nói: "Mấy năm nay kinh doanh vật liệu sắt thép khá khó, mọi người đều không dễ chịu."
Kể từ sau khi bất động sản xuống dốc, vật liệu sắt thép cũng khó làm hơn, nhưng công ty của Khang Chí Phi thì khá hơn một chút, bởi vì đa số hạng mục đều là hợp tác với chính phủ, nên sống dễ chịu hơn đa số người.
Nhưng hợp tác với chính phủ cũng có rất nhiều tai hại, ví dụ như chu kỳ kết toán rất dài.
Rất nhiều nơi đều dùng lý do kinh tế không tốt, thậm chí không có tiền lương cho giáo viên để khất nợ, nên kết toán lại càng chậm.
Bởi vậy, sau khi tiến vào công ty của cha, Khang Tiểu Vĩ hầu như đều đi theo cha mình đòi nợ, hoặc là bị cha phái đi đòi nợ.
"Cố gắng thôi, kiểu gì thì kinh tế cũng sẽ đến ngày chuyển biến tốt!"
"Sau cơn mưa trời lại sáng mà!"
Trịnh Đại Bằng cười ha ha một tiếng, tiếp đó lại đảo mắt qua Khang Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu cũng sắp lên đại học rồi nhỉ! Cuối tuần này anh còn đến tham gia tiệc mừng em lên đại học nữa kìa!"
Khang Chí Siêu cũng đang làm trong xưởng sắt thép, xem như kế thừa nghiệp cha, chỉ có điều Khang Chí Siêu lăn lộn trong xưởng không bằng Khang Cảnh Xuân, trước mắt đang làm phó chủ nhiệm bộ hậu cần, cấp bậc còn không bằng Trịnh Đại Bằng.
Khang Tiêu Tiêu thành thật đáp: "Vâng, em thi đại học sư phạm Hỗ Thành."
"Tiêu Tiêu giỏi thật!" Trịnh Đại Bằng cười, giơ ngón cái lên: "Lúc đó anh cũng muốn đến Hỗ Thành học, chỉ là thi được quá ít điểm, không thể toại nguyện."
"A, vị mỹ nữ kia có vẻ lạ mặt, là chị họ của Tiêu Tiêu à?"
Làm nền xong, Trịnh Đại Bằng cũng không nói nhảm nữa, mà dẫn chủ đề lên người Lý Mạn Ny, vừa hỏi vừa ném qua một ánh mắt ôn hòa.
"A, đây là Lý Mạn Ny, chị em của em! Em còn tưởng anh Bằng biết rồi!"
Khang Tiêu Tiêu thuận miệng trả lời một câu, tiểu nha đầu này cũng không có tâm tư gì, dù sao Trịnh Đại Bằng vẫn đang nói chuyện với nàng.
"Lý Mạn Ny?"
Trịnh Đại Bằng lặp lại cái tên này, tiếp đó ánh mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Bảo sao lại quen mắt như vậy, hóa ra là minh tinh!"
"Ngày nào tôi cũng lướt được video của cô, bản thân cô còn xinh đẹp hơn trong video, cho nên không dám nhận!"
Trịnh Đại Bằng vừa nói chuyện vừa đứng lên, sau đó đưa một tấm danh thiếp đến trước mặt Lý Mạn Ny, tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Trịnh Đại Bằng, khoa trưởng khoa tiêu thụ của xưởng sắt thép Hướng Dương."
"Đúng, cha tôi là xưởng trưởng Trịnh Đông Sơn của xưởng sắt thép Hướng Dương."
Trịnh Đại Bằng cảm thấy một khoa trưởng nho nhỏ như mình không đủ, dứt khoát mang cả cha ra.
Xưởng sắt thép Hướng Dương có cấp bậc rất cao, cha mình là xưởng trưởng, theo lý thuyết thì cấp bậc ngang với thị trưởng của thành phố Hướng Dương.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?