"Ông nội, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."
Một thanh niên cao gầy dâng một hộp quà cho Khang Cảnh Xuân.
Hắn là con trai Khang Chí Phi, cũng chính là cháu đích tôn của Khang Cảnh Xuân, tên là Khang Tiểu Vĩ.
Thấy cháu trai tặng quà, Khang Cảnh Xuân lập tức mặt mày hớn hở, mặc dù ông cụ có 6 đứa con, nhưng chỉ có 2 đứa con trai, trước mắt cũng chỉ có một đứa cháu nội (trai) là Khang Tiểu Vĩ.
Cho nên trong lòng ông cụ thì Khang Tiểu Vĩ có địa vị cực cao, hết cách rồi, tư tưởng trọng nam khinh nữ của thế hệ trước đã thăm căn cố đế.
Sau khi ông cụ nhận quà mừng thọ từ cháu trai, một cô gái có dung mạo thanh tú cũng dâng quà lên, nàng là con gái của Khang Chí Siêu, Khang Tiêu Tiêu, năm nay mới tốt nghiệp cấp ba, tháng 9 sẽ học đại học ở Hỗ Thành.
Trong mắt Khang Cảnh Xuân thì độ ưu tiên của Khang Tiểu Vĩ và Khang Tiêu Tiêu tự nhiên cao hơn đám cháu ngoại như Lý Mạn Ny, Triệu Hiểu Phong hay Ngưu Lộ Lộ.
Những đứa cháu ngoại này, mặc dù cũng coi như là một thành viên trong đại gia tộc Khang gia, nhưng cuối cùng cũng không họ Khang!
Trên thực tế, Khang Cảnh Xuân rất hi vọng vào tiền đồ của hai người Khang Tiểu Vĩ và Khang Tiêu Tiêu, nhưng một người mới vào công ty của cha không lâu, một người thì tháng 9 sẽ vào đại học, còn chưa đến thời điểm làm ra sự nghiệp.
Khang Tiểu Vĩ và Khang Tiêu Tiêu tặng quà cho ông rồi xong, liền đi qua chào hỏi Dương Hạo.
Hai người đều gọi Dương Hạo là 'anh rể' như trước kia.
Dương Hạo cũng không uốn nắn, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp hai người, lúc trước khi chưa ly hôn với Lý Mạn Thù, hắn cũng đã gặp hai người vài lần, mà hai người này đều nhỏ tuổi hơn Lý Mạn Thù, gọi hắn anh rể là rất bình thường.
Huống chi mặc dù bối phận như nhau, nhưng Dương Hạo lớn hơn hai người rất nhiều tuổi.
"Anh rể, em đã xem video anh đánh bọn bắt cóc rồi, quá giỏi!'
"Anh biết võ thật à?"
Khang Tiểu Vĩ hiện đang học tập trong công ty của cha mình, bình thường không có việc gì thì lướt video, tự nhiên đã chú ý đến chuyện của Dương Hạo, hôm nay nhìn thấy Dương Hạo thì rất hưng phấn, chào hỏi xong bắt đầu hỏi han lung tung.
Dương Hạo thuận miệng đáp một câu: "Ừm, biết một ít kỹ xảo."
"Anh rể, có thể dạy em không?" Khang Tiểu Vĩ lại mặt đầy kỳ vọng hỏi: "Em muốn học!"
"Tiểu Vĩ, với thân thể của chú thì thôi đi, đừng làm loạn!"
Lúc này, Triệu Hiểu Phong cũng lại gần, hồi nhỏ Khang Tiểu Vĩ thường xuyên chạy sau mông của hắn, cho nên quan hệ của hai người không tệ.
"Anh Hiểu Phong, đừng thấy em gầy mà nhầm, ngoài xương ra thì toàn là thịt đấy!"
Khang Tiểu Vĩ vừa nói vừa cố tình kéo ống tay áo lên, phô bày cơ bắp của mình.
Chỉ có điều, Khang Tiểu Vĩ quá gầy, cánh tay rất mảnh khảnh, vừa kéo ống tay áo lên thì. . .
Khang Tiêu Tiêu ở bên cạnh không khỏi cười khanh khách.
Khang Tiêu Tiêu cười ha ha nói: "Em cảm thấy anh đi tập gym trước thì hơn!"
Khang Tiểu Vĩ bị đả kích, buồn bực nhếch miệng, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn vào Dương Hạo hỏi: "Anh rể, em không học được thật à?"
"Cũng không phải không được, như vậy đi, có cơ hội thì cậu đến Hỗ Thành chơi, so chiêu với đồ đệ của anh, nếu cậu có thể đánh bại cô ấy, anh sẽ dậy cậu.
"
Dương Hạo không từ chối thẳng, mà thiết trí một ngưỡng cửa.
Trên thực tế, cái này không khác gì từ chối cả, với thân thể của Khang Tiểu Vĩ và so chiêu với Mã Thiên Kiêu... vậy chỉ có thể bị đánh.
Khang Tiểu Vĩ tò mò hỏi: "Anh rể, anh còn có cả đệ tử à?"
"Ừm, hơn nữa không chỉ một." Dương Hạo gật đầu: "Có nam có nữ, anh chỉ cần cậu đánh bại nữ đệ tử là được rồi."
"Đánh nhau với một cô gái?"
Khang Tiểu Vĩ bĩu môi, có chút khinh thường.
"Đây chỉ là một bài khảo sát đơn giản thôi!"
Dương Hạo thuận miệng qua loa, cũng không giải thích nhiều.
Lúc này, phòng yến hội lại hỗn loạn tưng bừng, dường như có đại nhân vật nào đó xuất hiện, không ít người đứng dậy, tụ tập về phía cửa.
Dương Hạo quay đầu liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông hơn 30 đi vào sảnh dưới sự vây quanh của mấy ông chú.
Người này tóc tai bóng loáng, chính là loại con ruồi giẫm lên cũng trượt chân, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, bên dưới là quần tây màu xám đậm, chân đi giày da màu nâu sáng bóng.
"Khoa trưởng!"
"Trịnh công tử!"
"Trịnh thiếu. . ."
Người này đi vào sảnh xong, liền có ba loại xưng hô khác nhau vang lên.
Triệu Hiểu Phong lườm người kia một cái, tiếp đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vẫn ra vẻ như vậy!"
Khang Tiểu Vĩ cũng lẩm bẩm theo: "Còn không phải ỷ vào cha mình thôi sao!"
Dương Hạo tò mò hỏi một câu: "Hai cậu biết người kia?"
"Tên này từng học với em!"
Triệu Hiểu Phong giới thiệu: "Cậu ta tên Trịnh Đại Bằng, cha là xưởng trưởng xưởng sắt thép Hướng Dương, hiện giờ cậu ta cũng đang làm trong xưởng sắt thép, là khoa trưởng khoa tiêu thụ."
"Đừng thấy mọi người rất cung kính mà nhầm, thực ra đều nể mặt cha cậu ta mà thôi, không có cha thì tên này có thể làm khoa trưởng sao?"
Nói xong, Triệu Hiểu Phong còn bĩu môi khinh thường, đối với loại có quan hệ như Trịnh Đại Bằng, người không tiền không quan hệ như Triệu Hiểu Phong rất là ghen tỵ.
Khinh thường là vì đối phương rõ ràng không có năng lực, nhưng lại có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong xí nghiệp lớn.
Nhưng cùng lúc đó lại rất ghen tỵ với đối phương, vì sao mình không có quan hệ như thế.
Thật ra lúc hơn 20, Triệu Hiểu Phong rất khinh thường loại người như Trịnh Đại Bằng, bởi vì hắn cảm thấy bằng vào cố gắng của mình, sớm muộn gì mình cũng sẽ có thành tựu cao hơn, sẽ vượt qua đối phương.
Nhưng theo tuổi tác không ngừng tăng lên, cảm xúc khinh thường ngày cảm giảm, trái lại thì ghen tỵ càng ngày càng nhiều, bởi vì theo tuổi tác tăng lên, Triệu Hiểu Phong đã phát hiện, người ta vừa ra trường đã đạt đến đỉnh cao mà mình khó có thể với tới.
Phấn đấu không phải vô dụng, nhưng nó chỉ có thể quyết định giới hạn chất lượng sinh hoạt của bạn, chứ không thể giúp bạn thay đổi vận mệnh.
Có đôi khi, bạn cố gắng mấy đời, cũng không bằng người ta vừa ra đời.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?