🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 664: Mặc kệ lúc nào, vẫn phải có tiền!

Khang Cảnh Xuân bị mắng á khẩu không trả lời được.

Ai mà không có tuổi trẻ.

Thời trẻ ai mà không làm ít chuyện hoang đường chứ?

Khang Cảnh Xuân thả miếng vàng trong tay xuống, trong đầu nhớ lại thời gian đó.

Khu rừng cây nhỏ bên cạnh nhà máy, đập nước bên bờ sông, thậm chí là nhà xưởng sau khi tan tầm. . .

Haiz, cái này rất bình thường.

Bằng không sao lại có nhiều con cái như vậy.

Khang Cảnh Xuân lại đóng vali mật mã, quay đầu nói với bạn già: "Tiểu Dương này rất tinh, tặng quà quý giá như vậy chính là để chắn miệng chúng ta, sợ chúng ta không đồng ý chuyện của cậu ta với Mạn Ny!"

"Đừng thấy đây là tặng quà cho tôi, nhưng lại có hiệu quả tương tự với mấy người Chí Siêu và Tiểu Mẫn, tôi còn có thể sống bao lâu chứ, mấy thỏi vàng này sớm muộn gì cũng rơi vào tay chúng. . ."

Bà cụ cười gật đầu: "Người ta là thông minh."

"Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải nhận ân tình này!"

"Nhất định rồi, mặc kệ Tiểu Dương xuất phát từ mục đích gì, vàng thỏi đều đưa rồi, lùi một bước mà nói, coi như người ta không đưa, chúng ta cũng có thể làm gì người ta?"

Lúc nói chuyện, Khang Cảnh Xuân lại sờ lên vali vừa mới đóng lại, bây giờ ông cực kỳ yêu quý chiếc vali này.

Khi hai ông bà cụ đang nói chuyện, âm thanh kẽo kẹt kia bỗng nhiên trở nên kịch liệt hơn.

Bà cụ không khỏi cảm khái: "Người trẻ tuổi, thân thể thật tốt."

"Ai mà không có lúc trẻ chứ, lúc tôi trẻ cũng không kém!" Ông cụ không chịu thua.

Bà cụ không lên tiếng, trong lòng thì đang oán thầm: Cũng chỉ mấy năm mới kết hôn thì còn được, sau này ra sao ông còn không tự hiểu sao?

Hôm sau.

Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, Dương Hạo nghe thấy tiếng gọi mềm mại đáng yêu: "Ba ba, ba ba, rời giường thôi. . ."

Dương Hạo mở mắt ra, khuôn mặt mũm mĩm của Hề Hề đã sắp áp vào mặt hắn, một cái tay nhỏ nhẹ nhàng lắc lư tay của Dương Hạo.

Moa. .

Dương Hạo hôn lên mặt tiểu nha đầu một cái, tiếp đó thuận thế ôm Hề Hề vào lòng.

Nhưng lúc này, Dương Hạo bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.

Hôm qua mình ngủ chung với Lý Mạn Ny, như vậy đối phương cũng phải ở trên giường mới đúng.

Chẳng phải tiểu nha đầu Hề Hề này đã thấy ba ba và dì ngủ cùng nhau sao?

Nghĩ đến đây, Dương Hạo vội vàng quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Nhưng bên đó trống rỗng, Lý Mạn Ny đã biến mất bao giờ.

Lúc này, Hề Hề nằm trong ngực Dương Hạo lại mở miệng nói: "Ba ba, dì nói lát nữa phải đến khách sạn, ba ba mau dậy đi!"

"A, mấy giờ rồi?" Dương Hạo thuận miệng hỏi một câu.

"Đã tám giờ rồi, tất cả mọi người đều dậy rồi, ba ba là đồ lười. . ."

Hề Hề chu miệng nhỏ, tiểu nha đầu đã biết xem giờ từ lâu rồi.

"Được rồi! Ba ba lập tức rời giường."

Dương Hạo duỗi lưng một cái, tiếp đó ôm Hề Hề lên.

Lúc này Dương Hạo đang ở trần, hắn để Hề Hề ra ngoài trước, mình mặc quần áo tử tế rồi mới ra khỏi phòng.

Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Khang Cảnh Xuân, đám con cái Khang Tuệ Mẫn, Khang Tuệ Chi và cháu chắt đều đến rồi.

Bọn họ vốn có thể đến khách sạn luôn, nhưng bởi vì Dương Hạo ngủ ở đây, cho nên mọi người qua đây trước, chuẩn bị đi chung với Dương Hạo.

Thấy Dương Hạo ra khỏi phong, hai chị em Khang Tuệ Mẫn và Khang Tuệ Phân đều cười tủm tỉm nói.

"Tiểu Dương dậy sớm vậy, ngủ thêm lát nữa đi!'

"Đúng đúng, hôm qua uống đến khuya, có lẽ phải muộn mới ngủ!"

Hai người đơn giản là lấy lòng Dương Hạo thôi, lúc này cả nhà chỉ có mỗi Dương Hạo không dậy, nên bọn họ mới nói giúp một câu.

Nếu đổi là con cái của hạ, giờ này mà vẫn ngủ thì chỉ sợ là ăn chửi chứ không phải nói giúp.

"Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ngoại, cháu dậy muộn rồi. . ."

Dương Hạo thuận miệng đáp một câu, ánh mắt lướt qua phòng khách, trong sáu đứa con của ông cụ Khang Cảnh Xuân, ngoại trừ con cả Khang Chí Phi và gia đình lão ngũ ở nước ngoài không có mặt, thì 4 người còn lại đều ở đây.

Mà đúng lúc này, Khang Cảnh Xuân mặc một bộ trang phục thời Đường màu đỏ chót đi ra, bộ trang phục này rõ ràng là được chuẩn bị cho ngày hôm nay, mặc vào sẽ cho người một loại cảm giác vui mừng và trang trọng.

Đi ra khỏi phòng, Khang Cảnh Xuân lên tiếng chào Dương Hạo đầu tiên: "Tiểu Dương, hôm qua ngủ ngon không?"

Tuy nhiên, ông cụ rõ ràng là biết rồi còn hỏi, ngủ ngon hay không, ông cụ rất rõ ràng!

Bởi vì tiếng kẽo kẹt kia cả đêm không ngừng nha!

"Vâng, ngủ rất ngon!"

Dương Hạo cười đáp một câu, hắn cũng không tính là nói dối, sau khi vận động xong thì chất lượng giấc ngủ sẽ tốt hơn rất nhiều, bằng không sao có thể chờ đến khi Hề Hề gọi mới rời giường.

Có điều, lúc này Lý Mạn Ny đang ngồi trong góc sô pha lại đỏ mặt, hôm qua nàng chỉ lo lắng mọi người sẽ nghe thấy âm thanh.

Sang nay nàng thăm dò chị gái mình xong, nỗi lo trong lòng cũng chết cứng!

Bởi vì nàng đã lấy được đáp án từ biểu cảm phức tạp trên mặt Lý Mạn Thù.

Tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh tối qua!

Dương Hạo mặt dày nên hoàn toàn không coi ra gì, nhưng Lý Mạn Ny vừa nghĩ đến là đã thấy xấu hổ.

"Ngủ ngon thì tốt! Ông còn lo cháu ngủ không quen!"

Khang Cảnh Xuân cười gật gù, tiếp đó mới nói với đám con cháu: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta lên đường thôi!"

"Vâng, đi thôi!"

"Cha, con dìu cha xuống lầu."

Con út Khang Chí Siêu ân cần tiến lại gần cha mình.

Tối hôm qua, sau khi về nhà thì ông và vợ Vương Tuệ Hân đã thống nhất tư tưởng, từ nay về sau, nhiệm vụ hàng đầu của hai người là dỗ dành ông cụ vui vẻ.

Dù sao trong tay ông cụ là tám thỏi vàng kìa, nếu dỗ dành ông cụ vui vẻ, nói không chừng ông cụ sẽ để lại tám thỏi vàng cho bọn họ.

Cho nên, Khang Chí Siêu rất có động lực.

Khang Cảnh Xuân thì mắt sáng như đuốc, ông cụ thoáng cái đã đoán được suy nghĩ của con trai.

Bởi vì cái gọi là 'biết con không ai ngoài cha'.

Khang Cảnh Xuân hiểu rõ tâm tư của con trai út nhà mình.

Nhưng đối với Khang Cảnh Xuân mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, nếu những ngày tháng tiếp theo Khang Chí Siêu có thể phục vụ chu đáo, ông cũng nguyện ý cho đối phương thêm một phần gia sản.

Nghĩ đến đây, Khang Cảnh Xuân lại liếc nhìn Dương Hạo một cái.

Nếu hôm qua người ta không tặng tám thỏi vàng, ông nào có đãi ngộ như bây giờ.

Cho nên mới nói, mặc kệ là lúc nào, đều phải có tiền!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...