Mọi người đều biết, ByteDance là công ty internet hàng đầu trong nước, hơn nữa thế phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Mà TikTok chính là sản phẩm của ByteDance, cái App này không chỉ dẫn đầu trong nước, mà còn vô cùng hot ở nước ngoài, cho dù vì nguyên nhân chính trị mà có nguy cơ bị chia tách, nhưng thành công của nó là không thể phủ nhận.
Mà trước mắt, giá trị thị trường của ByteDance rơi vào khoảng 1560 tỷ NDT, tính theo tỷ lệ thì 10% của Dương Hạo có giá trị khoảng 150 tỷ.
Theo lý thuyết, chỉ một đêm mà giá trị con người của Dương Hạo đã tăng gấp bội.
Từ hơn trăm tỷ tăng lên đến khoảng 250 tỷ!
Đinh!
Chúc mừng túc chủ đánh bại Boss đại lần đầu!
Ban thưởng: 10 tỷ tiền mặt.
Điểm thuộc tính x100.
Thẻ học tập x10.
Khi Dương Hạo đang vui vẻ vì giá trị con người tăng vọt, âm thanh của cha hack lại vang lên.
Ah!
Vẫn còn nha!
Nụ cười trên mặt Dương Hạo càng rực rỡ hơn.
10% cổ phần ByteDance tuy rất tốt, nhưng phải 30 ngày sau mới có thể đến sổ.
Hơn nữa đó là cổ phần, muốn biến thành tiền thì còn cần thao tác một phen.
Nhưng ban thưởng lần đầu đánh boss thì khác, đó chính là 10 tỷ tiền mặt.
Bởi vì thu mua 12% cổ phần công ty văn hóa Hỗ Thành từ Lữ gia.
Dương Hạo cũng không còn quá nhiều vốn lưu động.
10 tỷ này đến rất đúng lúc.
100 điểm thuộc tính thì càng không cần phải nói.
Dương Hạo tích lũy mãi cũng mới được 60 điểm.
Cộng thêm 100 điểm này, chính là 160 điểm.
Dựa theo quy tắc của cha hack, điểm thuộc tính có thể sử dụng cho người khác, chỉ là tỷ lệ sẽ là 10:1.
Dương Hạo vẫn đang tích lũy điểm thuộc tính để tăng điểm sức khỏe cho cha mẹ.
Cha mẹ vất vả cả đời, bây giờ có điều kiện tốt, Dương Hạo tự nhiên hi vọng họ có thể hưởng thụ sinh hoạt.
Tuy nhiên, bởi vì nửa đời trước quá vất vả, nên tình trạng cơ thể của hai người không quá tốt.
Cho nên đối với Dương Hạo mà nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tích lũy nhiều điểm thuộc tính, tăng max điểm sức khỏe cho cha mẹ.
Hôm nay có thêm 100 điểm thuộc tính, Dương Hạo tự nhiên vô cùng hưng phấn.
Quy ra thì hắn đã có 16 điểm thuộc tính để sử dụng cho cha mẹ.
Ngày mai xong việc, vừa hay có thể về nhà một chuyến, dù sao cũng không tính là xa.
Dương Hạo yên lặng suy nghĩ, quê quán Nghi Thành của hắn cách Hướng Dương khoảng 300km, lái xe mất khoảng 3 tiếng là đến.
"Anh rể. . ."
Giọng nói mềm mại của Lý Mạn Ny chợt vang lên bên tai Dương Hạo, sau đó đầu của nàng trượt vào trong khuỷu tay của Dương Hạo: "Giường này kêu to quá, có bị nghe thấy không?"
Mặc dù đang hỏi, nhưng trong lòng Lý Mạn Ny đã có câu trả lời.
Vừa rồi nàng cũng lo, cái giường này có gãy mất không, mà âm thanh to như vậy, không có khả năng không bị nghe thấy.
"Không đâu! Muộn rồi, mọi người đều ngủ say rồi!"
Dương Hạo cho một đáp án mà Lý Mạn Ny mong muốn.
Cô em vợ này vẫn luôn tương đối thẹn thùng, cho nên nàng rất khó tiếp nhận sự thật là đã bị nghe được.
Mà nàng hỏi như vậy, tự nhiên là muốn an ủi tâm lý thôi.
"Ừm!"
Mặc dù là lừa mình dối người, nhưng Lý Mạn Ny vẫn hài lòng gật đầu một cái.
Không sai, đã muộn rồi, tất cả đều ngủ rồi!
Gian phòng sát vách.
Lý Mạn Thù nằm trên giường, mắt mở như chuông đồng, nàng lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu không tự chủ được mà xuất hiện những hình ảnh hoang đường.
Chỉ có điều, những hình ảnh này đều là nàng và Dương Hạo trong quá khứ.
Từ nàng đến tiệm lẩu làm việc và quen biết Dương Hạo, đến sau đó hai người hẹn hò.
Lý Mạn Thù còn nghĩ đến lần đầu của hai người.
Đó là lần nhân viên tiệm lẩu tụ tập, Dương Hạo mời khách.
Địa điểm là ngay tiệm lẩu Dương Ký, mọi người kết thúc thì ai về nhà nấy, Lý Mạn Thù chủ động ở lại hỗ trợ dọn dẹp.
Tiếp đó Dương Hạo uống rượu nên không thể bình tĩnh lại, dưới sự phối hợp của Lý Mạn Thù, hai người đã phát sinh quan hệ.
Vốn chính là người yêu, lại chọc thủng lớp giấy cuối cùng, lần thứ hai và lần thứ ba cũng là thuận lý thành chương.
Về sau Lý Mạn Thù đã mang thai, Hề Hề ra đời. . .
Lý Mạn Thù cố gắng nhớ lại lần cuối cùng của mình và Dương Hạo.
Đó chắc là lần nàng mới đi làm về, nhưng khi đó Dương Hạo đã béo, thể lực không bằng lúc trước, hai người chỉ giao lưu qua loa liền kết thúc.
Từ đó trở đi, Lý Mạn Thù đã muốn kết thúc quan hệ với Dương Hạo.
Không có tiền thì thôi, cơ thể còn yếu như vậy nữa!
Giữ lại có tác dụng gì?
Thế nhưng mà, nàng vừa mới biết được một sự thật khác.
Giường sắt phòng bên vang mãi không ngừng.
Ít nhất thì thời gian cũng vượt xa trước kia.
Sau khi giảm béo thì có thể kéo dài thời gian sao?
Muốn thử. . .
Đáng tiếc, chắc hẳn không có cơ hội.
Trừ phi Mạn Ny đồng ý giúp đỡ.
Lý Mạn Thù cũng không phải một thiếu nữ ngây thơ, nên hiểu và không nên hiểu thì nàng đều hiểu.
Lăn lộn trong xã hội nhiều năm, nhất là bản thân còn có vài phần nhan sắc, nàng rất hiểu đàn ông thích gì.
Nhất là những người đàn ông thành đạt kia, đừng thấy họ dạng chó hình người khi đứng trước mặt người khác, nhưng sau lưng cũng làm không ít chuyện xấu xa, vi phạm ranh giới cuối cùng của đạo đức.
Xa không nói, ví dụ như sự kiện 'đảo ấu dâm' kia đi!
Đó mẹ nó còn là người sao?
Nhưng mà, khách của nơi đó đều là cái gọi xã hội thượng lưu.
Thật ra chuyện này cũng không khó hiểu, sau khi anh có đầy đủ tiền tài và quyền lực, ngưỡng cửa khoái cảm sẽ ngày càng cao, sẽ theo đuổi chuyện thoải mái và kích thích hơn.
Cũng chính vì vậy nên những kẻ có tiền mới chơi rất nhiều trò mới lạ, thậm chí có người còn chơi đến đổi giới tính.
Ban đầu thích mỹ nữ, sau này thích soái ca, sau đó thì nam nữ ăn sạch, mà tình huống này không phải số ít trong ngành giải trí.
Lý Mạn Thù không biết quá nhiều chuyện của các đại gia, nhưng nàng hiểu một đạo lý, đó chính là người có tiền đều thích tìm kích thích.
Cho nên, nàng cảm thấy Dương Hạo nhất định là như vậy!
Như vậy, thứ hấp dẫn nhất của nàng, có lẽ chính là thân phận chị gái của Lý Mạn Ny.
Nghĩ đến đây, Lý Mạn Thù lại buồn bực thở dài.
Nàng vốn là chính cung!
Bây giờ lại luân lạc đến mức phải làm tình nhân cho đối phương, thậm chí người ta chưa chắc đã muốn.
Đây quả thực là, không tìm đường chết thì không phải chết.
Phòng ngủ chính.
Đến độ tuổi như Khang Cảnh Xuân thì ngủ rất ít, cơ bản chỉ ba bốn tiếng đã tỉnh.
Hơn nữa không chỉ ngủ ít, mà còn ngủ không sâu.
Khoảng 3 giờ, ông mở mắt ra.
Bạn già cũng tương tự, sau khi Khang Cảnh Xuân mở mắt ra một lát, bà cũng tỉnh lại.
Khang Cảnh Xuân xoay người xuống giường, mở tủ lấy vali mật mã mà Dương Hạo tặng hôm qua, cẩn thận mở ra, tám miếng vàng vẫn còn ở đó.
"Trước khi ngủ nhìn một lần, tỉnh ngủ lại nhìn một lần, nếu ông sợ mất thì gửi vào ngân hàng đi."
Bà cụ mở miệng nói vậy, nhưng cũng tiến đến bên cạnh, bà cụ sống cả đời, nhưng cũng là lần đầu sở hữu tài sản lớn như vậy, trong lòng cũng rất hưng phấn.
Khang Cảnh Xuân cầm vàng thỏi lên, vừa mừng rỡ thưởng thức vừa nói: "Gửi ngân hàng tôi cũng không yên tâm, ngày mai đi mua cái két sắt."
Mà đúng lúc này, âm thanh kẽo kẹt từ phòng ngủ phía bắc truyền vào phòng ngủ, Khang Cảnh Xuân chợt nhìn bạn già, hỏi: "Ai ngủ ở phòng phía bắc?"
Bà cụ đáp: "Hình như là Mạn Ny và Tiểu Dương."
"Khó trách!"
"Người trẻ tuổi kia!"
"Cũng không biết phân biệt thời gian địa điểm!"
Khang Cảnh Xuân nhỏ giọng oán trách một câu.
Nghe vậy, bà cụ trợn trắng mắt, mắng lại một câu: "Lúc trẻ thì ông cũng khác gì!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?