Một trong những tiêu ký của người có tuổi chính là thích vàng.
Trong đám người Khang gia, người nhỏ nhất là Khang Chí Siêu cũng sắp 50, cho nên tất cả mọi người đều rất thích vàng.
Đương nhiên, đây không chỉ là do độ tuổi, tại một số thời điểm, vàng mang lại cảm giác an toàn hơn cả tiền.
Cho nên mới có câu: Thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim (vàng).
Mà thế giới bây giờ không quá yên ổn, khiến cho giá vàng không ngừng tăng vọt, cho nên khi nhìn thấy tám miếng vàng thỏi trong vali, mọi người đều rất khiếp sợ.
Mừng thọ bằng vàng thỏi, người Khang gia chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Khang Cảnh Xuân cũng rất kinh hãi: "Tiểu Dương, những thứ này cũng là tặng ông?"
"Vâng!" Dương Hạo cười gật đầu: "Tất cả mọi người đều có phong bì, cháu không thể không có được!"
"Tốt! Tốt!"
Khang Cảnh Xuân thậm chí không che giấu được vẻ hưng phấn của mình, nói liên tục hai chữ tốt, tiếp đó liền nhìn chằm chằm vào vàng thỏi.
"Tiểu Dương quá hào phóng rồi!"
"Tiểu Dương đúng là làm người khác mở rộng tầm mắt."
"Bằng không sao lại nói Tiểu Dương là tỷ phú chứ!'
Đám người Khang Tuệ Mẫn và đều lên tiếng, nhưng ánh mắt của mọi người đều rơi vào tám miếng vàng thỏi kia, nếu không phải Dương Hạo còn ở đây, bọn họ nhất định đã tiến lên xem xét rồi.
Vàng thỏi dùng để đầu tư của ngân hàng cũng không phải thứ gì hiếm thấy, trong nhà Khang Tuệ Mẫn cũng có hai miếng 50g.
Nhưng bà vất vả lắm mới dành dụm được hai miếng vàng đó, hơn nữa cũng chỉ là 50g, mà vàng Dương Hạo tặng là 200g, còn là tám miếng.
Khang Tuệ Mẫn âm thầm tính toán, dựa theo giá cả thị trường, tám miếng vàng này phải hơn 1 triệu.
Trước khi Dương Hạo đến, Khang Tuệ Mẫn đã nghĩ đến ôm đùi rồi, nhưng nghĩ thì nghĩ, có thể thành công hay không còn chưa biết.
Mặt khác, mặc dù trên mạng đều nói Dương Hạo có giá trị con người chục tỷ, thế nhưng đó là lời đồn, Khang Tuệ Mẫn cũng không xác định Dương Hạo có giá trị kinh người như vậy hay không.
Tục ngữ nói: Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Dương Hạo vừa ra tay chính là hơn 1 triệu, thân phận tỷ phú này xem như chắc chắn rồi!
Khang Tuệ Mẫn càng quyết tâm ôm đùi hơn.
Mà tám miếng vàng thỏi xuất hiện, cũng kích thích thần kinh của vợ chồng Khang Chí Siêu và Vương Tuệ Hân.
Là con trai út và con dâu của ông cụ, hai người đương nhiên cho rằng họ là người gần với tám miếng vàng này nhất.
Dù sao, dựa theo tục lệ thì con trai sẽ kế thừa di sản của ông cụ, mà Khang Cảnh Xuân chỉ có hai người con trai.
Con trai cả Khang Chí Phi.
Con trai út Khang Chí Siêu.
Mà con cả Khang Chí Phi đã bị mình làm ăn, giá trị con người cũng có chục triệu.
Là người có tiền đồ nhất trong đám anh chị em, bởi vì công việc bận rộn, nên ngày mai mới trở về Hướng Dương.
Tuy nhiên, Khang Chí Phi lại là người đứng ra thanh toán tiền bày tiệc cho ông cụ, xem như là người bỏ nhiều nhất.
Trên thực tế, Khang Chí Phi cũng là người lo liệu tiệc mừng thọ 80 cho ông cụ, nhưng là con trai cả, lại có kinh tế, nên chuyện này cũng dễ hiểu.
Bởi vì Khang Chí Phi không thiếu tiền, lúc trước Khang Chí Phi và Khang Chí Siêu uống rượu với nhau thì có nói, không cần một xu nào của cha.
Chờ ngày ông cụ không còn, nếu như ông cụ muốn để lại tài sản cho hai người con trai, thì Khang Chí Phi sẽ tự nguyện từ bỏ.
Cho nên, Khang Chí Siêu cảm thấy cuối cùng tám miếng vàng này sẽ rơi vào tay mình.
Nhưng lúc trước, khi đại ca Khang Chí Phi nói mấy lời này thì ông cụ không có tài sản gì cả, chỉ có căn nhà cũ kỹ này và một ít tiền tiết kiệm mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác.
Chỉ Dương Hạo đã mừng thọ hơn 1 triệu rồi, cho dù Khang Chí Phi có giá trị con người chục triệu, thì đây cũng không phải số tiền nhỏ.
Dù sao tổng tài sản chục triệu của Khang Chí Phi cũng là cả bất động sản, nếu như bảo Khang Chí Phi lấy ra một hai triệu tiền mặt, vậy thì đúng là làm khó Khang Chí Phi rồi.
"Tám miếng vàng, phải hơn 1 triệu đấy!"
Vương Tuệ Hân nhìn chằm chằm một lúc lâu, tiếp đó mới đến gần chồng mình, nói nhỏ vào tai ông: "Chúng ta phải nhìn chằm chằm vào đám vàng này!"
Khang Chí Siêu cũng gật đầu: "Tôi hiểu, lẽ nào tôi còn không biết!"
"Ông nhìn ánh mắt của chị hai và chị tư kìa!" Vương Tuệ Hân lại lẩm bẩm một câu: "Nhất định phải đề phòng, đừng để ông cụ hồ đồ, lại chia đều số vàng này!"
"Không thể!"
Khang Chí Siêu khẽ gật đầu một cái, ông cảm thấy mình vẫn hiểu ông cụ Khang Cảnh Xuân, ông cụ là người truyền thông, khả năng cao sẽ để gia sản lại cho con trai.
Đám người, mỗi người đều có mục đích riêng, tám miếng vàng này đúng là một bài kiểm tra lòng người.
Tuy nhiên, Lý Mạn Thù lại không quá kinh ngạc, thậm chí vẻ mặt còn không thay đổi.
Nàng cũng biết giá trị con người của Dương Hạo bây giờ, tám miếng vàng mà thôi, không đáng là gì với Dương Hạo bây giờ.
Cho nên, Lý Mạn Thù cũng không thấy giật mình với việc này.
Vị chồng cũ này đã là xưa đâu bằng nay, thứ khác không đề cập đến, chỉ trang trí nội thất ở Tinh Vân Loan thôi, mấy chiếc giường và nệm cũng mất mấy triệu rồi!
Mừng thọ hơn 1 triệu, còn không phải rất bình thường sao!
Có điều, càng nghĩ đến mấy chuyện này, Lý Mạn Thù lại càng khó chịu, nàng chỉ hận không thể tát cho mình mấy cái.
Không biết trân quý, bây giờ đã trở thành vợ cũ, càng ngày càng thảm!
Lý Mạn Thù nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hề Hề đang ngủ say, con gái của mình thì lại tốt số, còn nhỏ đã sống ở Rome rồi!
Coi như cả đời không làm việc, cả ngày ăn chơi thì cũng không xài hết tiền.
"Tiểu Dương, ông rất thích mấy món quà này! Có cháu rể như cháu, ông sống 80 năm cũng coi như không lãng phí."
Khang Cảnh Xuân cảm thán một câu, tiếp đó nhanh chóng đóng valy lại, rồi ôm vali vào trong lòng.
Tám miếng vàng thỏi.
Giá trị hơn 1 triệu.
Mặc dù ông cụ đã sống 80 năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này.
Mà nhìn dáng vẻ như thần giữ của của ông cụ, Dương Hạo cười lắc đầu, thật ra quà mừng là Tần Phong chuẩn bị, Tần Phong chỉ nói cho Dương Hạo biết đã chuẩn bị những gì trên đường đến đây.
Dương Hạo cũng tương đối hài lòng, không mất nhiều tiền, lại rất có phong cách.
Tám miếng vàng.
Ai nhìn thấy mà không choáng chứ!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?