Thực ra trước khi Dương Hạo đến, Khang Chí Siêu căn bản không để ý đến thứ này, bởi vì với tình hình của Khang gia, tiền lễ sẽ không quá nhiều, lại trừ tiền bày tiệc thì không còn lại bao nhiêu, chắc chỉ đủ cho ông cụ mua ít đồ bổ hoặc đi khám bệnh gì gì đó.
Nhưng bây giờ thì khác, bởi vì Dương Hạo đến, tiệc mừng thọ này được thăng lên mấy cái cấp bậc.
Khang Chí Siêu lập tức nhìn chằm chằm vào tiền mừng.
Ông cụ Khang Cảnh Xuân sao có thể không nhìn ra tâm tư của Khang Chí Siêu, ông cụ hơi ước lượng phong bì trong tay, nói: "Nên ghi chép lại là đúng! Nhưng người ta mừng tiền là vì Tiểu Dương, sau này cũng là Tiểu Dương trả lễ cho người ta, cho nên, tiểu Dương cháu cầm tiền này đi."
Khang Cảnh Xuân trực tiếp nhét phong bì vào tay Dương Hạo.
"Ông ngoại, ông nhận đi! Nếu sau này cần trả lễ thì cháu sẽ nói với ông."
Dương Hạo đương nhiên không cầm phong bì, hơn nữa hắn cũng đoán được ý nghĩ của Khang Cảnh Xuân, biết ông cụ chỉ mượn cớ để tỏ thái độ của mình.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay!
Dương Hạo không khỏi cảm khái.
Khang Cảnh Xuân chỉ nói một câu đơn giản, đã thắng ván cờ giữa cha và con này rồi.
Trong các gia đình có nhiều anh chị em, những chuyện tương tự là rất phổ biến, có đôi khi không chỉ là anh chị em tranh chấp tài sản, cha mẹ và con cái cũng sẽ tranh chấp vì lợi ích.
Bởi vì một khi nhiều con cái, sẽ dính đến vấn đề yêu thích! Có người sẽ thích đứa con này nhiều hơn, những người thế hệ trước sẽ thích con trai hơn con gái, muốn để gia sản lại cho đối phương, như vậy những đứa con khác muốn chia gia sản, họ cũng không đồng ý.
Mà Khang Cảnh Xuân thì không quá thiên vị đứa con nào cả, nhưng ông cụ cũng giống đại đa số người ở thế hệ trước, tương đối khuynh hướng về hai đứa con trai, nhất là đứa con trai cả Khang Chí Phi, thông minh lại biết làm ăn.
Về phần Khang Chí Siêu, bởi vì con dâu Vương Tuệ Hân quá nịnh bợ, nên ông cụ không quá muốn giao gia sản cho đối phương.
Khang Chí Siêu tự nhiên hiểu ý của cha mình, nhưng cũng không thèm để ý, ông cụ đã 80 rồi, mình lại là đứa con trai ở bên cạnh, có rất nhiều cơ hội đòi tiền.
Khang Chí Siêu mở phong bì của Tần Phong trước mặt mọi người, không nhiều không ít, vừa tròn 10 ngàn.
Đối với người bình thường mà nói, đây là số tiền mừng rất lớn, cho nên tất cả người Khang gia đều vô cùng giật mình.
"Tiểu Dương, đồ đệ của cháu làm công việc gì vậy?"
Khang Tuệ Mẫn tiến đến bên cạnh Dương Hạo, tò mò hỏi: "Nghe nói cậu ta mở công ty truyền thông gì đó, loại công ty này rất kiếm tiền à?"
"Công ty của Tần Phong cũng không tệ lắm, hàng năm chắc cũng kiếm được chục triệu trở lên."
Dương Hạo cũng không biết thu nhập thực tế của Tần Phong, liền nói đại khái.
Tuy nhiên, lời nói của hắn vẫn làm người Khang gia khiếp sợ.
Vừa rồi Tần Phong chạy trước chạy sau, gặp ai cũng khách khí, nhìn ai cũng khiêm tốn.
Kết quả, người ta chính là đại gia có thu nhập chục triệu mỗi năm!
Theo lý thuyết, tài xế của Dương Hạo mà cũng có thu nhập chục triệu một năm!
Quá kinh khung!!
"Tiểu Tần kia... một năm kiếm chục triệu..."
Khó tin nhất chính là Triệu Hoành Bác, vừa rồi ông cũng giúp chuyển đồ, bởi vì coi Tần Phong là tài xế, nên ông còn chỉ huy đối phương, thậm chí giọng điệu còn có chút cao cao tại thượng.
Lúc đó Tần Phong không nói hai lời, tất cả đều nghe Triệu Hoành Bác chỉ huy, thái độ cũng rất tốt.
Triệu Hoành Bác còn thấy sướng khi được làm lãnh đạo.
Không ngờ người mình chỉ huy lại là một đại gia trẻ tuổi, một năm kiếm chục triệu, hơn nữa người ta chỉ mới hơn 20 tuổi đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, sau này thì có thể còn hơn!
"Dì hai, mọi người không chơi TikTok à?" Dương Hạo cười nhún vai: "Tìm Tần Phong trên Tiktok là biết."
"Tiểu Tần là TikToker à!"
Đám người Khang Tuệ Mẫn cũng lướt TikTok, chỉ có điều nội dụng bọn họ hay xem không dính dáng gì đến Tần Phong, tự nhiên không lướt thấy video tương tự.
Nhưng sau khi nghe Dương Hạo nói vậy, đám người Khang Tuệ Mẫn và Khang Tuệ Phân đều lấy điện thoại, mở TikTok và tìm kiếm tên Tần Phong.
Tiếp đó, Khang Tuệ Phân lập tức kêu lên: "Tiểu Tần là Phú nhị đại số một Hỗ Thành!'
"Vậy thì rất giàu có nhỉ! Chị sợ không chỉ chục triệu một năm đâu!"
Khang Tuệ Mẫn thì tìm thấy video khác, là video thường ngày của Tần Phong.
"A, xe sang, biệt thự... Thì ra Tiểu Tần cũng là một đại gia!"
Sau khi xem mấy video của Tần Phong, đám người đều kinh hãi.
Nếu chỉ xem video, bọn họ thậm chí còn cảm thấy Tần Phong không kém hơn Dương Hạo.
Nhưng một 'Phú nhị đại số một Hỗ Thành' như vậy, lại cam tâm tình nguyện làm lái xe cho Dương Hạo.
Từ đó có thể thấy, thực lực của Dương Hạo kinh khủng đến cỡ nào.
Bây giờ họ còn không xứng với tài xế của Dương Hạo.
Lý Mạn Thù ngồi trong góc sô pha lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, thật ra nàng cũng biết Tần Phong, bởi vì Tần Phong ăn chính là chén cơm của đám con gái hám giàu này, quá nửa fan của hắn đều là phụ nữ hám giàu.
Chỉ có điều, Lý Mạn Thù cũng tự hiểu lấy mình, nàng lướt video của Tần Phong chỉ để giải trí mà thôi, bởi vì nàng biết 'Phú nhị đại số một Hỗ Thành' không có khả năng nhìn trúng mình.
Mà nàng không ngờ là, 'Phú nhị đại số một Hỗ Thành' nổi tiếng kia lại chỉ là lái xe cho Dương Hạo mà thôi.
"Tiểu Dương, trong vali này là thứ gì vậy?"
"Cũng là quà mừng thọ à?" Bình tĩnh lại, Khang Tuệ Mẫn liền chỉ vào vali trong tay Dương Hạo mà hỏi.
"Vâng!" Dương Hạo gật đầu, nói: "Nghe Mạn Ny nói ông ngoại thích hút thuốc uống rượu, nên thuận tay mua mấy thứ này thôi! Còn đây mới là quà mừng thọ."
Dứt lời, Dương Hạo trực tiếp đặt vali lên bàn trà.
Mà nghe thấy Dương Hạo nói vậy, đám người Khang gia lại khiếp sợ lần nữa.
Rượu và thuốc lá chỉ là thuận tay mua?
Phải biết, những thứ thuận tay mua này cũng là thu nhập bốn năm năm của một công nhân bình thường rồi!
Chỉ có thể nói, người bình thường như họ hoàn toàn không hiểu được thế giới của kẻ có tiền!
Nhưng Dương Hạo nói vậy cũng làm mọi người tò mò, tất cả đều tập trung vào vali trên bàn trà.
Mà Dương Hạo cũng không lòng vòng, hắn nhập mật mã, vali lập tức mở ra.
Tám miếng vàng thỏi óng ánh lập tức hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Trong phòng khác lập tức yên tĩnh giây lát, tiếp đó liền ồn ào.
"Cmn!"
"Móa, vàng thỏi!"
"Còn là tám miếng!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?