Trên lầu.
Nhìn từng thùng Mao Đài và Ngũ Lương Dịch trên mặt đất, ông cụ Khang Cảnh Xuân trợn tròn cả mắt.
Như Tần Phong đoán, khi còn làm quản đốc thì ông cụ cũng được không ít người biếu quà, thỉnh thoảng cũng có Mao Đài hoặc Hoa Tử, nhưng sau khi về hưu thì không có ai biểu tặng, ông cụ cũng quên Mao Đài có vị gì rồi.
Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy nhiều Mao Đài như vậy, ông cụ không khỏi nuốt nước miếng.
Đừng thấy ông cụ đã 80, nhưng mỗi bữa vẫn uống hai chén rượu, cho nên tặng rượu quả thực là chọc trúng chỗ ngứa.
Không chỉ là ông cụ, mà Khang Chí Siêu cũng sáng mắt lên, Khang Chí Siêu là con út, cũng ở gần và phục vụ cha, mà ở đây có 16 thùng rượu, cha mình đã 80 rồi, nào uống được nhiều như vậy.
Như vậy, khi nhà mình có khách hoặc cần tặng quà, thì xin vài thùng cũng không có vấn đề nhỉ!
Vợ Khang Chí Siêu là Vương Tuệ Hân thì nghĩ cha mình cũng rất thích uống rượu, nhưng bà cũng không có tiền mua Mao Đài Phi Thiên cha cha mình, mà sắp đến trung thu rồi, mang hai cha Mao Đài về cho cha, không chỉ có mặt mũi với các chị em trong nhà, mà cha cũng vui vẻ.
"Tiểu Dương, mau ngồi đi!'
"Đều là người nhà, không cần khách sáo như vậy!"
Khang Cảnh Xuân mở miệng khách sao, khuôn mặt già nua chất đầy nụ cười.
Ông cụ vốn còn có chút xem thường khi mọi người bàn tán về Dương Hạo, cảm thấy mấy người Khang Tuệ Mẫn và Khang Tuệ Phân quá coi trọng Dương Hạo.
Dù đối phương là tỷ phú, nhưng người ta họ Dương, chứ không họ Khang, coi như trợ giúp thì cũng không nhiều.
Kết quả, Khang Cảnh Xuân lại trở thành người đầu tiên được lợi.
Cho nên, thái độ của ông cụ cũng thay đổi 180 độ.
"Ông ngoại, nghe Mạn Ny nói ngày mai là đại thọ của ông!"
"Mấy món quà này là chút lòng thành của cháu."
Dương Hạo ngồi xuống bên cạnh Khang Cảnh Xuân, người sau lập tức nhiệt tình cầm tay Dương Hạo, Khang Cảnh Xuân mặc dù đã 80, nhưng thân thể rất cường tráng, bàn tay chắc nịch, không hề có cảm giác da bọc xương như người già.
Câu trả lời của Dương Hạo nhìn như tùy ý, thực ra là bao hàm một tin tức rất quan trọng.
Bởi vì hắn nói là 'nghe Mạn Ny nói'.
Mà không phải là Mạn Thù.
Một câu đơn giản, đã ám chỉ tại sao mình lại tham gia tiệc mừng thọ ngày mai.
Khang Cảnh Xuân dù sao cũng là người từng làm lãnh đạo, mặc dù đã có tuổi nhưng suy nghĩ vẫn tương đối rõ ràng, ông cụ lập tức nghe ra ý trong lời nói của Dương Hạo, liền quay sang nhìn Lý Mạn Ny một cái, trong lòng cũng ngờ ngợ.
Chẳng trách cháu rể này ly hôn với Mạn Thù xong còn đến tham gia tiệc mừng thọ của mình, hơn nữa còn tặng nhiều quà như vậy.
Hóa ra vẫn cứ là cháu rể của mình.
Thậm chí tên nhóc này còn không đổi cha mẹ vợ luôn.
Chỉ đổi vợ mà thôi.
Đúng là người trẻ tuổi!
Bảo sao có thể trở thành tỷ phú, chính là không đi đường bình thường...
Ông cụ không khỏi cảm khái trong lòng.
Khang Tuệ Mẫn ở bên cạnh cũng nghe thấy, bà đầu tiên là hơi giật mình, tiếp đó liền nhìn về phía Lý Mạn Thù đang trốn trong đám người.
Thần sắc của vị cháu gái này hơi tịch mịch và phức tạp.
Khang Tuệ Mẫn nhìn về phía Lý Mạn Ny, Lý Mạn Ny lại tự nhiên như thường, còn mỉm cười.
Quả nhiên, tự tin bắt nguồn từ sức mạnh của bản thân.
Khang Tuệ Mẫn còn nhớ, mùa xuân năm ngoái, vị cháu gái này còn chưa như vậy, thậm chí còn lo nghĩ cho tương lai.
Khi đó Lý Mạn Ny vẫn chỉ là phóng viên thực tập, hơn nữa không biết khi nào mới được chuyển lên chính thức, mà bây giờ thì khác, Lý Mạn Ny đã trở thành MC có tiếng trong nước, có chục triệu fan hâm mộ.
Khang Tuệ Mẫn lại quan sát Dương Hạo.
Nhìn qua, hai người rất xứng đôi, trai tài gái sắc.
Dương Hạo trò chuyện với ông cụ một lúc, tất cả quà mừng đã được mang lên lầu.
Mười sáu thùng rượu chất thành một ngọn núi nhỏ trong phòng khách.
Tám thùng Hoa Tử đặt bên cạnh cũng rất hút ánh mắt.
"Sư phụ, đã mang lên hết rồi!"
"Còn có cái này."
Tần Phong lại đưa vali chứa tám miếng vàng thỏi cho Dương Hạo, hắn là người ngoài nên tử hiểu lấy mình, nhiệm vụ tặng quà mừng thọ đã hoàn thành, liền chuẩn bị rời đi.
"Ừm, vất vả rồi! Đi khách sạn nghỉ ngơi đi!'
Dương Hạo tiếp nhận vali, hài lòng gật đầu với Tần Phong.
"Không vất vả!!"
Tần Phong khiêm tốn khoát tay, tiếp đó lại lấy một phong bì đỏ ra và đưa cho Khang Cảnh Xuân: "Ông ngoại, chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."
"A..."
Khang Cảnh Xuân nhìn phong bì của Tần Phong, lại nhìn người trẻ tuổi xa lạ này, trong lúc nhất thời không biết đáp thế nào.
Có thể thấy vị thanh niên này chỉ là tài xế hoặc cấp dưới của Dương Hạo, nhưng phong bì của đối phương rất dày, khi còn tại chức, Khang Cảnh Xuân cũng từng nhận được phong bì, nhưng không dày bằng Tần Phong.
Dựa theo kinh nghiệm của ông cụ, phong vì này phải chục ngàn.
Nếu như ít tiền, ông khách sáo một câu là có thể nhận, nhưng Khang Cảnh Xuân cũng là người hiểu quy củ, ông cụ biết Tần Phong đưa phong bì là vì Dương Hạo, cho nên ân tình này là Dương Hạo phải trả, đối phương đưa phong bì càng dày thì ân tình càng lớn.
Cho nên chần chờ giây lát, Khang Cảnh Xuân liền nhìn về phía Dương Hạo: "Tiểu Dương, cậu nhóc này là?"
"Ông ngoại, đây là đồ đệ của cháu, ông cứ nhận đi!'
Dương Hạo biết ông cụ suy nghĩ gì, liền cười tỏ thái độ.
"Không ngờ Tiểu Dương cũng nhận đồ đệ!'
"Tốt lắm, vừa nhìn đã biết cậu nhóc này không kém."
Khang Cảnh Xuân tán dương một câu, tiếp đó liền nhận phong bì của Tần Phong: "Cảm ơn, ngày mai nhớ đến khách sạn uống rượu mừng!"
"Vâng, cháu nhất định sẽ đến!"
Tần Phong cũng đang chờ câu này, mặc dù Khang Cảnh Xuân không nói, ngày mai hắn cũng mặt dày xuất hiện, nhưng bây giờ ông cụ đã lên tiếng, hắn liền danh chính ngôn thuận.
Sau khi nhận được lời mời từ Khang Cảnh Xuân, Tần Phong lại khách sáo hai câu rồi thức thời rời đi.
Ở đây đều là người Khang gia, hắn là người ngoài, không tiện ở lâu.
Chờ Tần Phong rời đi, Khang Chí Siêu lập tức tiến lên: "Cha, xem Tiểu Tần mừng bao nhiêu tiền! Cũng phải ghi vào sổ, sau này con còn đáp lễ người ta!'
Đề nghị này nhìn như rất bình thường, thật ra là có ý khác, bởi vì Khang Chí Siêu nói là: Sau này con còn đáp lễ người ta.
Theo lý thuyết, ai đáp lễ thì người đó nên nhận lễ.
Hiện giờ, tất nhiên là đứa con trai như Khang Chí Siêu phải đáp lễ, như vậy tự nhiên cũng là Khang Chí Siêu nhận lễ!
Khang Chí Siêu đang yên lặng làm nền...
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?