"Mẹ đến sớm hơn con một chút!"
Khang Tuệ Chi tự nhiên rất hài lòng với con rể Dương Hạo này, bà cười tủm tỉm đáp một câu: "Chúng ta lên nhà nói chuyện!"
"Đúng đúng, lên nhà vừa uống trà vừa nói chuyện!" Khang Tuệ Mẫn cũng phụ họa theo.
"Con mang theo ít quà..."
"Vậy thì trực tiếp mang lên nhà."
Nói xong, Dương Hạo liền nhìn về phía Tần Phong, chuyện chuẩn bị quà là Tần Phong làm.
"Mang lên luôn à, ok!"
Tần Phong đáp ứng, tiếp đó liền vẫy vẫy tay với một chiếc Toyota Elfa ở cách đó không xa.
Chiếc xe này lập tức tiến lên, dừng lại phía sau Rolls Royce.
Sau đó, hai thanh niên có dáng người khôi ngô xuống xe.
Tần Phong liếc mắt ra hiệu với người thanh niên khá cao: "A Hoàng, mang đồ lên lầu đi!"
"Vâng Tần thiếu."
Thanh niên tên A Hoàng lập tức đáp ứng, tiếp đó liền mở cửa xe, vận chuyển từng thùng thuốc lá và rượu xịn xuống.
Trước khi chuẩn bị quà, Tần Phong cũng hỏi Lý Mạn Ny về sở thích của ông cụ, ông cụ Khang Cảnh Xuân cũng nghiện thuốc và thích uống rượu.
Đã vậy, tự nhiên cần chuẩn bị.
Tần Phong trực tiếp mua Mao Đài, Ngũ Lương Dịch và Hoa Tử. (hoa tử = tên một loại thuốc lá, ngũ lương dịch = Wuliangye)
Những thứ này đều là vật thường ngày của kẻ có tiền, nhưng đều là hàng xa xỉ với người bình thường.
Đương nhiên, rượu và thuốc chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất.
Cho dù Tần Phong mua tám thùng Mao Đài Phi Thiên và tám thùng Ngũ Lương Dịch 1618 và tám thùng Hoa Tử, nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Hắn biết Khang Cảnh Xuân không hiểu đồ cổ và tranh chữ, nên không mua mấy thứ đó, mà trực tiếp mua tám miếng vàng thỏi dùng để đầu tư ở ngân hàng, mỗi miếng 200g.
Dựa theo giá thị trường bây giờ, tám miếng vàng thỏi này có giá hơn 1 triệu, đây mới là món quà chính.
Thật ra Tần Phong có thể tiểu nhiều tiền hơn, ít nhất thì bỏ vài triệu cũng không thèm nháy mắt, nhưng tặng quà cũng là một môn học vấn, không phải càng đắt tiền càng tốt, phải kết hợp với tình hình thực tế của người nhận nữa.
Lần này, người nhận là Khang Cảnh Xuân, đối phương là người ở giai cấp công nhân, khi còn đi làm thì là quản đốc phân xưởng, xem như lãnh đạo trung tầng trong xưởng, gặp qua chút việc đời, nhưng không nhiều.
Đối với ông cụ mà nói, nhất định cũng có người từng tặng Mao Đài và Hoa Tử khi ông cụ còn tại chức, nhưng sau khi về hưu, tự nhiên không có ai đến biếu quà, mà với tiền lương của ông cụ, tự nhiên là không uống nổi Mao Đài và không mua nổi Hoa Tử.
Bởi vậy, Tần Phong cứ bao no ở khoản rượu và thuốc trước.
Về phần tám miếng vàng thỏi kia là cân nhắc đến thân phận của Dương Hạo, vị sư phụ này của mình là tỷ phú, tự nhiên không thể keo kiệt.
Mà thân phận ông ngoại của Lý Mạn Ny, đã chú định Dương Hạo không cần tặng quà quá đắt, dù sao ông cụ cũng có rất nhiều cháu gái như Lý Mạn Ny, mà thế hệ trước có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, trong lòng ông cụ thì cháu gái chưa chắc đã là gì.
Tổng hợp lại, Tần Phong cuối cùng chọn quà mừng thọ như vậy.
Theo Tần Phong thì những thứ này tương đối phù hợp với thân phận của ông cụ.
Nhưng người của Khang gia và đám hàng xóm xem náo nhiệt thì lại thấy những món quà này rất sang chảnh, rất đắt tiền. Những năm gần đây, tình hình xưởng sắt thép càng ngày càng kém, rất nhiều công nhân viên đều nghỉ việc, còn làm thì cũng là ngồi ăn chờ chết, tiền lương chỉ khoảng 4000. cũng tương đương với hai chai Mao Đài Phi Thiên.
Cho nên khi mọi người nhìn thấy từng thùng Mao Đài được khiêng lên lầu thì đều rất kinh hãi.
Gần đây Mao Đài Phi Thiên hơi giảm giá một chút, có những nơi chỉ khoảng 2000. thậm chí còn thấp hơn một chút.
Nhưng coi như 2000 một chai, một thùng sáu chai cũng là 12. 000.
Tám thùng thì khoảng 100 ngàn, bởi vì giá cả không cố định, nên có thể còn hơn 100 ngàn.
Trên thực tế, Tần Phong mua 2280 một chai, một thùng là 13. 680, tám thùng là gần 110 ngàn.
Theo lý thuyết, chỉ mấy thùng Mao Đài này cũng tương đương với lương hai năm rưỡi của công nhân bình thường rồi.
Đám hàng xóm xem náo nhiệt sao có thể không khiếp sợ chứ.
"Kia là ai vậy?"
"Quà mừng thọ quá phong phú rồi!"
"Rượu này là cho bữa tiệc ngày mai à?"
"Không thể nào! Lão Khang nào có tiền như vậy, một chai hơn 200 ngàn, cộng thêm một bàn tiệc, vậy có mà phá sản!"
"Người ta đã nói rồi còn gì, mang quà mừng thọ lên lầu, chứng tỏ đây chính là quà tặng!'
"Người kia không chỉ có tiền, mà còn rất đẹp trai, chắc là cháu rể của lão Khang!'
"Tôi thấy cậu ta gọi Khang Tuệ Chi là mẹ, nhất định là con rể của Tuệ Chi, không ngờ nhiều năm không gặp, người có phúc nhất trong đám chị em Khang gia lại là Tuệ Chi!"
Đám hàng xóm bắt đầu bàn tán, bà một câu tôi một câu.
Người Khang gia ngây người giây lát, cũng bắt đầu tiến lên giúp đỡ.
Khang Tuệ Mẫn ôm mấy thùng Hoa Tử, bà vừa cười tủm tỉm vừa đi lên lầu, vừa lẩm bẩm: "Hoa Tử này không giống bình thường cho lắm!"
Tần Phong vừa hay đi ở phía sau Khang Tuệ Mẫn, liền thuận miệng đáp một câu: "Dì, đây là Kim Trung!"
Hoa Tử mềm trên thị trường có giá 70 đồng một bao, mà Kim Trung thì 100 một bao.
Thật ra hai loại cũng không khác nhau là bao, nhiều người thậm chí còn thích hút loại Hoa Tử mềm hơn.
Nhưng Kim Trung lại bán chạy hơn, cũng chính vì nó đắt hơn, rất được một bộ phận nhà giàu mới nổi yêu thích.
Bởi vì móc ra có thể trang bức.
Anh hút Hoa Tử mềm, ông đây hút Kim Trung.
"Kim Trung?"
Khang Tuệ Mẫn không hiểu gì về thuốc lá, bà chỉ biết Hoa Tử rất đắt, người bình thường không hút nổi, chứ không biết Hoa Tử còn có nhiều loại.
"Kim Trung tốt hơn một chút."
Tần Phong cũng không tiện nói là đắt hơn, như vậy có vẻ quá trang bức, chỉ có thể đổi cách nói khác.
"Ừm, Tiểu Dương tặng thì nhất định là tốt nhất rồi."
Khang Tuệ Mẫn cười tủm tỉm gật đầu, tiếp đó bà lại quan sát Tần Phong một chút, nhỏ giọng hỏi: "Cậu là tài xế của Tiểu Dương à?"
"Là đồ đệ, nhưng sư phụ cháu muốn cháu làm gì thì cháu làm cái đó, cho nên nói là tài xế cũng không sao!" Tần Phong khách khí đáp lại.
Trên thực tế, vừa rồi Dương Hạo đã giới thiệu Tần Phong, chỉ là Khang Tuệ Mẫn chỉ chú ý đến Dương Hạo, căn bản không để ý đến tên tay sai này.
"Đồ đề?" Khang Tuệ Mẫn tò mò hỏi: "Cậu học thứ gì từ Tiểu Dương?"
Vấn đề này lại hỏi khó Tần Phong, hắn hơi suy tư một chút, mới trả lời: "Học kinh doanh và đối nhân xử thế..."
Tần Phong bái sư, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là ôm đùi, học gì căn bản không quan trọng, nhưng tự nhiên không thể nói như vậy.
Thật ra hành vi bái sư của Tần Phong rất lưu hành trong giới TikToker hay giới nghệ sĩ, thậm chí có người còn nhận cha nuôi, thậm chí có người, chỉ cần anh có quyền có thế thì hắn sẽ nhận anh là cha nuôi, kết quả sự nghiệp thì chẳng ra sao, cha nuôi lại có năm sáu người.
"Như vậy cậu tìm đúng người rồi! Tiểu Dương rất giỏi trong làm ăn, đối nhân xử thế lại càng tốt, tất cả mọi người đều yêu quý cậu ấy!" Khang Tuệ Mẫn phụ họa theo.
"Tiểu Tần, vậy cậu đang làm công việc gì?"
"Bây giờ đang đi theo Tiểu Dương để học tập à?"
Khang Tuệ Mẫn cảm thấy, muốn giữ gìn quan hệ với Dương Hạo, cũng có thể tay với người bên cạnh hắn, ví dụ như đồ đệ kiêm tài xế Tần Phong này.
"Cháu mở một công ty truyền thông!" Tần Phong đáp: "Chính là loại công ty chuyên quản lý các TikToker hay blogger kia."
"A? Cậu cũng có một công ty à! Còn trẻ mà giỏi giang thật..."
Khang Tuệ Mẫn kinh hãi, bà còn tưởng Tần Phong chỉ là một tay sai quèn, không ngờ đối phương còn nhỏ hơn con trai mình mà đã tự mở công ty rồi.
"Công ty nhỏ thôi, không so được với sư phụ!"
Tần Phong khẽ lắc đầu.
Hắn cũng không phải khiêm tốn, người ngoài nhìn vào thì hắn trông có vẻ rất kinh, nhưng giá trị thị trường của công ty hắn hoàn toàn không sánh nổi với cổ phần trong tay Dương Hạo.
Xem như là trò trẻ con!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?