Lần này, Triệu Hiểu Phong kiên quyết không lùi bước, thái độ rất kiên định.
Ngô Quỳnh nhíu mày, trong kế hoạch của hắn, thì Triệu Hiểu Phong là một trâu ngựa vô cùng quan trọng, thiếu Triệu Hiểu Phong thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ đã hứa với lãnh đạo, mà đây là thứ Ngô Quỳnh không thể chịu đựng!
"Hiểu Phong, tôi khuyên cậu suy nghĩ cho kỹ!"
"Nếu là mấy việc như cha mẹ ốm đau, tôi nhất định sẽ cho cậu nghỉ!"
"Nhưng sinh nhật ông ngoại thì... tôi không thể cho cậu nghỉ, nếu cậu vẫn đòi nghỉ, vậy chỉ có thể coi là bỏ bê công việc!"
Ngô Quỳnh cầm ly cà phê, vừa nói chuyện vừa đảo mắt qua người Triệu Hiểu Phong, trong lòng đang suy tính, tên này có dám làm trái ý mình thật không.
Theo hắn hiểu Triệu Hiểu Phong, chỉ cần hắn tạo chút áp lực, đối phương sẽ khuất phục, nhưng thái độ của Triệu Hiểu Phong hôm nay lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Chỉ thấy Triệu Hiểu Phong đứng bật dậy, giọng nói lạnh lùng như băng: "Tôi có quyền từ chối tăng ca! Hôm nay ai muốn tăng ca thì tăng ca, dù sao tôi cũng không làm! Muốn cho là bỏ bê công việc thì cứ việc thôi!"
Dứt lời, Triệu Hiểu Phong bước nhanh ra khỏi phòng trà nước, hắn vốn rất phản cảm với Ngô Quỳnh, lúc trước vì miếng cơm ăn, nên hắn mới nhẫn nhịn.
Có điều, quả thực là người hiền bị bắt nạt!
Hắn ngoan ngoãn bị nghiền ép, đổi lại là bị nghiền ép gấp bội, đến mức đến giờ xin nghỉ cũng không cho nghỉ.
Thậm chí, còn đổi lấy uy hiếp!
Thái độ của Triệu Hiểu Phong nằm ngoài dự kiến của Ngô Quỳnh, hắn hơi sửng sốt một chút, tiếp đó hô lên với bóng lưng của Triệu Hiểu Phong: "Triệu Hiểu Phong, tôi thấy cậu không muốn làm nữa rồi!"
"Dứt khoát xin từ chức đi, đừng xin nghỉ phép nữa!"
Triệu Hiểu Phong không để ý đến, hắn trực tiếp trở về bàn làm việc, mở app đặt vé trên điện thoại.
Vốn là hắn cũng không quá chấp nhất với việc đi tham gia đại thọ 80 của ông ngoại, mặc dù rất muốn giữ gìn quan hệ với Dương Hạo.
Nhưng hắn cũng biết, loại chuyện này không phải hắn muốn sao là được thế đó, cho dù trở về thành phố Hướng Dương, gặp được Dương Hạo thì cũng chưa chắc đã được việc gì.
Tuy nhiên, lúc này hắn lại rất quyết tâm, nguyên nhân lớn là do Ngô Quỳnh.
Cùng lúc đó, hắn cũng thấy may mắn khi mình còn chưa mua nhà, không có khoản trả góp khổng lồ trên lưng, coi như nghỉ việc, tiền dành dụm của hắn cũng đủ để chống đỡ một thời gian dài.
Cùng lắm thì cầm tiền về nhà, Triệu Hiểu Phong đã dành dụm được 300 ngàn, về quê là có thể mua một gian phòng.
Đến khi đó trực tiếp nằm ngửa, cũng không phải không sống nổi.
Hắn đánh giá thời gian, mua vé tàu sớm nhất.
Chờ thanh toán xong, liền dựa lưng vào ghế, tiếp đó thở dài một hơi, bỗng nhiên có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Đồng nghiệp Kim Minh Hạc ở bên cạnh phát hiện Triệu Hiểu Phong hơi bất thường, liền lại gần và nhỏ giọng hỏi: "Anh Phong, sao thế? Có chuyện gì à?"
Hai người quan hệ không tệ, đều là cốt cán của tổ kỹ thuật, xem như một người bạn hiếm có ở đơn vị.
"Không có gì, xin nghỉ thôi!" Triệu Hiểu Phong nói thật: "Trở về Hướng Dương, tham gia đại thọ 80 của ông ngoại!"
"Xin nghỉ? Hình như phải tăng ca mà! Ngô Quỳnh có thể cho anh nghỉ sao?" Kim Minh Hạc nhỏ giọng lẩm bẩm.
Triệu Hiểu Phong bĩu môi: "Không cho thì sao!"
Kim Minh Hạc hơi bất ngờ với thái độ của Triệu Hiểu Phong, bởi vì trước kia Triệu Hiểu Phong chưa bao giờ mở miệng oán hận mỗi khi tăng ca, chưa từng có thái độ này.
"Anh Phong, có chuyện gì à?"
Đối mặt với thái độ bất thường của bạn mình, Kim Minh Hạc hơi ngẩn ngơ.
Mà đúng lúc này, Ngô Quỳnh nghiêm mặt đi vào văn phòng, hắn đầu tiên là lạnh lùng nhìn Triệu Hiểu Phong một cái, sau đó nói: "Đêm nay và ngày mai đều phải tăng ca, tất cả mọi người không được phép xin nghỉ."
"Mọi người đều biết tình hình trong tổ, thời gian rất cấp bách, nếu xin nghỉ vào lúc này, chính là cố tình làm loạn!"
"Nếu muốn xin nghỉ, vậy tính đến việc từ chức đi!"
Dứt lời, Ngô Quỳnh lại quét qua Triệu Hiểu Phong, ý uy hiếp không cần nói cũng hiểu.
Mà trong văn phòng lại vang lên những tiếng thở dài, mặc dù tăng ca đã là chuyện thường ngày đối với mọi người.
Nhưng không ai nguyện ý tăng ca cả, ít nhiều cũng phải phàn nàn vài câu.
Triệu Hiểu Phong lại đứng bật dậy, tiếp đó thu dọn đồ đạc của mình, khoác balo lên vai, đi ra khỏi văn phong dưới ánh mắt khiếp sợ của đám đồng nghiệp.
"Triệu Hiểu Phong!"
"Cậu muốn đi thì đừng về nữa!"
Ngô Quỳnh vốn cho rằng mình nhấn mạnh như vậy trước mặt nhiều người, Triệu Hiểu Phong sẽ lựa chọn khuất phục.
Kết quả không ngờ tên này không chỉ không khuất phục, mà còn đánh mặt hắn trước mặt mọi người!
Hắn vừa nói tất cả mọi người đều không được xin nghỉ rồi!
Triệu Hiểu Phong không thèm quay đầu, đi thẳng ra khỏi văn phòng, sau đó bước nhanh vào thang máy, xuống lầu bắt xe đến thẳng trạm xe.
Sắc mặt Ngô Quỳnh tái xanh, trở về phòng làm việc của mình, suy nghĩ làm sao thể cho Triệu Hiểu Phong một bài học.
Mà sau khi hai người trong cuộc rời đi.
Văn phòng lập tức bùng nổ.
Triệu Hiểu Phong vẫn luôn rất dễ tính, chưa bao giờ đối đầu với lãnh đạo.
"Cmn, có chuyện gì thế?"
"Anh Phong sao thế?"
"Hôm nay anh Phong quá cứng, thật ra tôi cũng muốn đi!'
"Xem ra anh Phong không định làm nữa rồi, bằng không sẽ không làm như vậy!"
Có người tiến lại gần Kim Minh Hạc, hỏi:"Lão Kim, cậu và anh Phong có quan hệ tốt, biết chuyện gì không?"
"Ừm, đi làm điếu thuốc đi!"
Kim Minh Hạc vốn không biết gì, nhưng đây là cơ hội hút thuốc free, ít nhiều gì cũng phải làm hai điếu.
Về phần chuyện gì!
Nếu nói hoàn toàn không biết thì cũng không đúng, Triệu Hiểu Phong đã nói là đi tham gia đại thọ 80 của ông ngoại!
Thành phố Hướng Dương, khu nhà công nhân viên xưởng sắt thép.
Khang Tuệ Mẫn gọi điện thoại cho con trai xong, lại gọi cho con gái Triệu Diễm Diễm, Khang Tuệ Mẫn cũng làm việc ở Hỗ Thành, trước mặt đang là một thợ trang điểm, làm việc ở một nhà chụp ảnh có quy mô không nhỏ.
Khi nàng đang trang điểm cho khách thì nhận được điện thoại của mẹ, cho nên điện thoại vừa vang lên, nàng đã trực tiếp dập máy.
Chờ đến lần thứ hai, điện thoại kêu một lúc lâu, nàng mới quay sang xin lỗi khách hàng: "Xin lỗi, tôi phải nghe máy!"
Xin lỗi khách hàng xong, Triệu Diễm Diễm đi qua một bên nghe máy: "Mẹ, có chuyện gì gấp à? Con đang làm việc!"
"Ngày mai là đại thọ 80 của ông ngoại con!' Khang Tuệ Mẫn dứt khoát nói: "Con lập tức mua vé trở về."
"Lúc trước đã nói là không đi rồi mà! Hơn nữa mai con còn có việc, không có thời gian!"
Triệu Diễm Diễm còn tưởng có chuyện gì quan trọng, không ngờ vẫn là chuyện này, lúc trước hai mẹ con đã nói rồi, Triệu Diễm Diễm cũng không về giống như Triệu Hiểu Phong.
Chuyện này đã xong từ lâu rồi.
"Tình hình có biến hóa, chồng cũ của Mạn Thù là Dương Hạo sẽ đến nhà ông ngoại con, mẹ cảm thấy con nên gặp mặt cậu ta một lần! Nếu có thể nhờ vả thì càng tốt!"
Khang Tuệ Mẫn không vòng vo, nói thẳng suy nghĩ của mình.
"Dương Hạo? Là tỷ phú đang rất hot trên mạng kia sao?"
Triệu Diễm Diễm rất khiếp sợ, hai ngày nay Dương Hạo rất hot, nàng tự nhiên cũng nghe thấy.
Lúc đó nàng liền nghĩ, đây không phải chồng cũ của em họ Lý Mạn Thù sao!
Nhưng nàng lại không dám nhận, bởi vì Dương Hạo trong video đẹp trai hơn Dương Hạo trong ấn tượng của nàng.
"Đúng! Mẹ vừa gọi điện thoại với Dương Hạo, 3 tiếng nữa cậu ta sẽ đến."
"Diễm Diễm, nhất định phải nắm chắc cơ hội này!"
Khang Tuệ Mẫn nói: "Người ta chính là tỷ phú, bình thường con muốn làm quen cũng không tiếp xúc được đâu!"
"Vâng, con biết rồi! Tối nay con sẽ về."
Triệu Diễm Diễm cũng không phải đồ đần, biết đây là cơ hội ngàn năm có một, còn công việc thì làm cả đời mà!
Nhưng nếu lần này không trở về gặp Dương Hạo, khả năng cao là sẽ không có cơ hội tiếp xúc gần với vị tỷ phú này.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?