"Xe hơn 500 ngàn, nói tặng liền tặng??"
Khang Chí Siêu kinh hãi, trên mặt viết đầy vẻ không dám tin.
"Hơn 500 ngàn mà thôi!"
"Đối với chúng ta thì rất nhiều, nhưng trong mắt tiểu Dương thì chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi!'
Lý Bảo Quân đắc ý nhún vai, có chút dáng vẻ cáo mượn oai hùm.
Cũng không thể trách ông, vị con rể Khang gia này đã ăn quả đắng hơn 20 năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, khó tránh khỏi có chút đắc ý.
Nghe vậy, Vương Tuệ Hân cau mày nói: "Tiểu Dương và Mạn Thù ly hôn rồi cơ mà? Tại sao còn tặng xe đắt như vậy?"
Lúc trước, sau khi tin Lý Mạn Thù và Dương Hạo ly hôn truyền ra, Vương Tuệ Hân vẫn luôn nói Lý Mạn Thù ngại nghèo yêu giàu, đương nhiên, Vương Tuệ Hân cũng không tốt đẹp hơn là bao, chỉ đơn giản là xem trò cười của họ hàng mà thôi.
Có một loại người như vậy, họ hàng sống tốt thì sẽ ghen ghét, họ hàng sống vất vả thì lại xem thường!
Mà Vương Tuệ Hân chính là loại người này.
Cho nên sau này nghe nói Dương Hạo phát tài, Vương Tuệ Hân còn cười trên nỗi đau của người khác, nói Lý Mạn Thù không có mệnh phú quý!
Còn liên lụy đến Lý Bảo Quân và Khang Tuệ Chi, nói hai người này không có mệnh giàu sang!
Kết quả, bây giờ Lý Bảo Quân nói Dương Hạo tặng mình một chiếc Aito M9 hơn 500 ngàn!
Việc này quả thực là còn khó chịu hơn cả Vương Tuệ Hân mất 500 ngàn.
Nghe mợ Vương Tuệ Hân nói vậy, sắc mặt Lý Mạn Thù lập tức trở nên khó coi, chuyện ly hôn với Dương Hạo đã trở thành một cái gai trong lòng nàng.
Đây là chuyện nàng hối hận nhất!
Mặc dù nàng vẫn luôn nói với bản thân rằng, không cần so đo và xoắn xuýt đến chuyện này nữa.
Thế nhưng mà, nàng căn bản không làm được.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà tìm kiếm tin tức liên quan đến Dương Hạo.
Tiếp đó nàng lại phát hiện, Dương Hạo càng ngày càng giàu có, giá trị con người càng ngày càng cao.
Phát triển đến bây giờ, có vẻ như đã có hơn chục tỷ rồi.
Trước mắt, thân phận chủ tịch tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành của Dương Hạo vẫn chưa lộ ra ngoài ánh sáng.
Bên ngoài chỉ biết hắn là chủ của Thiên Mỹ và Mạch Điền, mà hai công ty này cộng lại cũng phải khoảng 15 tỷ.
Cho nên trong mắt Lý Mạn Thù, Dương Hạo bây giờ đã là phú ông chục tỷ!
Mặc dù nàng còn không biết, thật ra Dương Hạo đã là phú ông trăm tỷ rồi!
Nhưng đối với nàng, chục tỷ cũng đã là xa không chạm tới, bởi vậy mỗi khi nghĩ mình đã có thể trở thành phu nhân của phú ông chục tỷ, là nàng lại hối hận không thôi.
Đến mức nàng cố gắng không nhớ đến Dương Hạo nữa, cũng không xem tin tức liên quan đến đối phương nữa.
Thế nhưng mà, nàng không chú ý không có nghĩa là Dương Hạo sẽ biến mất.
Ví dụ như bây giờ, mợ Vương Tuệ Hân lại nhắc đến Dương Hạo.
Thấy Lý Mạn Thù không đáp lại, Vương Tuệ Hân lại truy hỏi: "Mạn Thù, chẳng lẽ hai đứa tái hôn rồi?"
Nhưng trong lòng Vương Tuệ Hân lại hi vọng đáp án là phủ định, bây giờ Dương Hạo đã là một đại gia giàu có.
Nếu Lý Mạn Thù có một người chồng như vậy, chẳng phải nhà mình sẽ thua sao!
Sau này cũng không ngóc đầu lên được!
"Không có!'
Lý Mạn Thù lắc đầu, nàng cũng muốn tái hôn với Dương Hạo, nhưng người ta không muốn nha!
Mặt khác, việc khiến Lý Mạn Thù buồn bực là, trước đây vì muốn phân rõ giới hạn với Dương Hạo, Lý Mạn Thù đã tuyên truyền việc mình ly hôn trong nhóm chat của hai nhà.
Chỉ sợ các họ hàng không biết hai người đã ly hôn!
Đương nhiên, khi đó Lý Mạn Thù làm vậy chỉ là muốn cắt đứt với Dương Hạo, rồi theo đuổi cuộc sống nàng mơ ước.
Khiến cho nàng bây giờ rất bị động, cho dù nàng muốn giả bộ trước mặt họ hàng cũng không được.
"Không tái hôn? Vậy vì sao tiểu Dương lại tặng xe đắt như vậy?" Vương Tuệ Hân rất hài lòng với đáp án của Lý Mạn Thù, thậm chí còn âm thầm vui vẻ, tiếp đó lại truy hỏi.
"Ly hôn hay không, tiểu Dương vẫn là con rể nhà chúng tôi, điểm này không sửa đổi được!"
"Tặng tôi một chiếc xe thì sao chứ!"
Lý Bảo Quân đáp lời, ông không nói thẳng chuyện của Dương Hạo với Lý Mạn Ny.
Mặc dù Dương Hạo và Lý Mạn Thù đã ly hôn, trên pháp luật thì hai người không còn quan hệ gì.
Nhưng chuyện này nói ra vẫn sẽ bị chỉ trích, Lý Bảo Quân không tiện nói thẳng.
"Ra vậy!" Vương Tuệ Hân lắc đầu, cười cảm khái: "Chỉ có thể nói tiểu Dương có tình có nghĩa! Đã ly hôn còn hiếu kính cha vợ!"
"Không biết sau này Tiêu Tiêu có thể kiếm được một con rể tốt như vậy không nữa!"
Khang Tuệ Chi gật đầu cười, khách sáo một câu: "Có thể, Tiêu Tiêu không kém được!"
Lúc này, Khang Chí Siêu lại xoa xoa tay, nói với Lý Bảo Quân: "Anh rể, em và Tuệ Hân phải về nhà một chuyến, có thể cho em mượn xe không?"
"Em đã nghe nói Aito M9 cũng tốt, còn có cả hệ thống lái tự động, rất muốn thử một lần!"
Khang Chí Siêu vừa nói chuyện vừa đưa tay khoác lên cửa xe, trong mắt viết đầy khát vọng.
Đàn ông mà, hầu như không ai không thích xe.
Khang Chí Siêu cũng không ngoại lệ, chỉ là trước mắt hắn đang lái một chiếc Corolla.
Không cùng một cấp bậc với Aito M9, thậm chí căn bản là không phải sản phẩm cùng một thời đại.
Có chút giống với điện thoại bàn phím và smartphone!
"Chí Siêu, muốn về nhà thì để tôi đưa cậu về!"
Lý Bảo Quân rất hiểu đạo lý không cho người ngoài mượn xe, dù sao có rất nhiều vụ tranh chấp và sự cố bắt nguồn từ mượn xe.
Nếu như không có chuyện gì, tất cả đều dễ nói.
Một khi xảy ra chuyện, vậy thì rất khó xử!
Mà loại tranh chấp mượn xe này, tất cả đều phát sinh giữa bạn bè và họ hàng, rất nhiều người vì thế mà trở mặt thành thù.
Cho nên, Lý Bảo Quân có thể đưa hai người về, mượn xe thì không được!
Tại Khang gia, Lý Bảo Quân vẫn luôn có hình tượng hiền lành, trước kia vẫn rất dễ nói chuyện, cho nên Khang Chí Siêu căn bản không ngờ Lý Bảo Quân sẽ từ chối.
Hắn nhíu mày, nhìn về phía chị gái Khang Tuệ Chi: "Chị ba, em chỉ muốn lái một vòng thôi, không được à?"
Khang Chí Siêu biết chị ba Khang Tuệ Chi mới là nóc nhà, nếu Lý Bảo Quân không nể mặt mình, vậy dứt khoát nói chuyện với nóc nhà Khang Tuệ Chi là được.
Khang Chí Siêu vừa hỏi vừa lườm Lý Bảo Quân một cái, trong lòng oán thầm: Anh cho rằng anh không cho mượn là được à?
Nhà anh thì chị ba mới là nóc!
"Cậu, cha cháu không để cậu lái cũng là vì tốt cho cậu, đầu tiên cậu chưa từng lái xe này, chưa quen với chiếc xe này, thứ yếu là xe này không mua bảo hiểm... một khi xảy ra chuyện, cậu sẽ phải đền tiền..."
Lúc này, Lý Mạn Thù đã lên tiếng, nàng biết mẹ rất khó từ chối yêu cầu này của cậu mình.
"Việc này..."
Nghe Lý Mạn Thù nói xong, Khang Chí Siêu không phản bác được, sửng sốt chốc lát, buồn bực oán trách: "Anh rể, anh lái xe hơn 500 ngàn, mà không mua nổi bảo hiểm thương nghiệp à?"
"Cậu cũng biết đấy, xe càng đắt thì bảo hiểm càng đắt!"
"Khi tiểu Dương tặng xe cho tôi, cũng chỉ kèm theo một cái bảo hiểm tai nạn cho người ngồi xe, tôi cũng không nỡ mua bảo hiểm!"
Lý Bảo Quân đương nhiên biết con gái đang tìm cớ, lúc này cũng phụ họa theo, mà xe này tự nhiên là có tất cả bảo hiểm.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?