"Ừm, ăn trái cây đi!"
Dương Hạo đưa một khay trái cây đến trước mặt Hoàng Cát.
"Cảm ơn anh rể!"
Hoàng Cát cầm một miếng dưa lưới hami, tiếp đó ánh mắt không tự chủ được mà rơi vào trên người chị em Bạch gia, hắn biết vị anh rể này có không ít hồng nhan tri kỷ, lúc ở Giang Thành cũng từng gặp hai người, nhưng đây là lần đầu gặp chị em Bạch gia.
Lại bởi vì hai người là sinh đôi, hắn không khỏi lau mồ hôi thay chị mình.
Cạnh tranh quá kịch liệt rồi!
Tuy nhiên, Hoàng Cát cũng an tâm là Dương Hạo rất tốt với chị gái mình, không chỉ giao câu lạc bộ Hào Tước cho chị gái, mà còn nện mấy trăm triệu cho chị gái mở quán bar lớn nhất Giang Thành.
Dương Hạo đã làm đến nước này, còn yêu cầu xa vời cái gì!
Nếu mình có tài sản như anh rể, chắc còn sống thoải mái hơn nhiều!
Hoàng Cát vừa ăn hoa quả vừa thầm cảm khái.
Lúc này, điện thoại của Dương Hạo chợt vang lên, là Mã Thiên Kiều gọi đến, đối phương đã đến cổng tiểu khu, nhưng bị bảo vệ cản lại.
Loại khuôn viên cao cấp như Tô Hà Loan này, bảo vệ cực kỳ nghiêm khắc, khách đến thăm nhất định phải được chủ nhà xác nhận thân phận.
Cúp điện thoại xong, một lát sau, một chiếc xe màu đỏ xuất hiện trước cửa chính biệt thự.
"Biết Mã Thiên Kiều chứ! Ra giúp một tay đi!'
Mã Thiên Kiều muốn dọn nhà, tự nhiên mang không ít hành lý, mà Hoàng Cát có thể làm công nhân bốc vác.
Mặt khác, Mã Thiên Kiều và Hoàng Thanh là người cùng vòng tròn, thậm chí là lớn lên với nhau, mặc dù hai người vẫn ngứa mắt lẫn nhau.
Nhưng tình cảm của phụ huynh thì vẫn còn, cho nên Hoàng Cát không thể không biết Mã Thiên Kiều.
"A, chị Kiều đến?"
Hoàng Cát hơi kinh ngạc nhìn Dương Hạo, hắn đương nhiên biết Mã Thiên Kiều, hơn nữa không chỉ biết mà còn rất sợ đối phương, bởi vì Mã Thiên Kiều từ nhỏ đã rất mạnh, thường xuyên đuổi theo đánh đám con trai như hắn.
Về sau Mã Thiên Kiều trở thành cảnh sát, loại phú nhị đại cả ngày ăn chơi như Hoàng Cát lại càng sợ nàng hơn.
"Ừm, đi thôi!"
Dương Hạo đưa tay vỗ vỗ vai Hoàng Cát, sau đó hai người cùng đi ra ngoài.
Lúc này, Mã Thiên Kiều cũng đã lái xe vào trong sân.
Dừng xe xong, nàng mở cửa nhảy xuống xe, bởi vì là tan làm, nàng đã thay đồng phục cảnh sát, trên người mặc một chiếc áo yoga màu trắng, bên dưới là quần thể thao bó sát, ăn mặc như vậy có thể phác họa ra dáng người hoàn mỹ của nàng.
Nhưng có thể là vì nghề nghiệp, cũng có thể là do tính cách, Mã Thiên Kiều ăn mặc như vậy lại không có vẻ lả lơi lẳng lơ.
Nhìn thấy Hoàng Cát, Mã Thiên Kiều cũng hơi bất ngờ hỏi một câu: "A, Tiểu Cát Cát, sao cậu lại ở đây?"
"A, chị Kiều! Có thể đừng gọi như vậy không?"
Hoàng Cát buồn bực gãi đầu, mặc dù Mã Thiên Kiều đã gọi hắn như vậy từ nhỏ, nhưng nghe cái xưng hô này quả thực lạ...
"Nhũ danh của cậu không phải là Cát Cát sao! Mà cũng gọi nhiều năm rồi!"
Mã Thiên Kiều không quan tâm lắm, nàng mặc dù không hợp với Hoàng Thành, nhưng quan hệ với Hoàng Cát lại khá ổn.
Chủ yếu là hồi nhỏ Hoàng Cát rất nghe lời, nàng bắt nạt rất thuận tay.
"Thế nhưng mà, em không phải trẻ con!" Hoàng Cát vẻ mặt như đưa đám, nói: "Chị Kiều, chúng ta phải chú ý ảnh hưởng, đúng không?"
"Được rồi!" Mã Thiên Kiều không quan tâm, tiếp đó kéo vali: "Cậu đến rất đúng lúc, giúp tôi chuyển hành lý đi!'
Mã Thiên Kiều không hề khách sáo, trong mắt nàng thì Hoàng Cát chính là một đàn em nghe lời.
"Được rồi!"
Cảm giác bị bắt nạt hồi nhỏ vẫn còn, Hoàng Cát sảng khoái đáp ứng, tiếp đó liền giúp Mã Thiên Kiều khiêng hành lý.
Nhưng hắn mới vác hai cái vali được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại: "Chị Kiều, chị muốn ở lại đây à?"
Hoàng Cát ngạc nhiên nhìn Mã Thiên Kiều, trên xe còn hai cái vali và một cái túi đen.
Rõ ràng không phải chỉ ở một hai ngày, mà là chuẩn bị ở lâu dài.
Hắn vô thức nhìn Dương Hạo một chút, trong lòng đang suy đoán quan hệ của hai người.
"Tôi đến học nghệ! Cho nên muốn ở một thời gian." Mã Thiên Kiều tự nhiên nhận ra nghi ngờ của Hoàng Cát, nàng cũng giải thích một câu.
"A, ra vậy!"
Hoàng Cát gật đầu, hắn cảm thấy lý do này hơi gượng gạo.
Nhưng Mã Thiên Kiều đã nói vậy, hắn cũng không tiện chất vấn, cũng không thể nói, tôi nghi hai người có quan hệ không bình thường.
Thế là, Hoàng Cát mỗi tay một cái vali, ấp a ấp úng đi vào biệt thự.
Dương Hạo ngủ ở phòng ngủ chính tầng ba, mà toàn bộ tầng ba xem như là không gian cá nhân của hắn.
Chị em Bạch gia ở tầng hai, dùng hai phòng ngủ.
Nhưng đây chính là biệt thự 1500 m2, chỉ tầng hai cũng có bốn phòng ngủ.
Cho nên vẫn còn hai gian phòng ngủ.
Mã Thiên Kiều chọn một gian phòng tương đối yên tĩnh ở phía bắc, gian phòng này còn có ban công rộng rãi, dù không tập gym dưới tầng một, cũng có thể tập yoga ở ban công.
Chờ Mã Thiên Kiều thu xếp xong, Dương Hạo nhận được điện thoại của tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ, nói là nàng và Hề Hề đã đến cổng.
Nhưng hai người cũng bị bảo vệ cản lại giống Mã Thiên Kiều.
"Chờ một lát!"
Lần này, Dương Hạo không bảo bảo vệ cho người vào, mà trực tiếp lái xe ra cổng khuôn viên.
"Ba ba! Con nhớ ba muốn chết!'
Sau khi nhìn thấy Dương Hạo, Hề Hề lập tức chạy chậm nhào tới.
"Ba ba cũng nhớ Hề Hề."
Dương Hạo cúi người, ôm Hề Hề vào trong ngực, tiếp đó cưng chiều mà hôn lên mặt Hề Hề mấy cái.
Moa...
Chờ Dương Hạo hôn xong, Hề Hề cũng chu miệng nhỏ, hôn một cái lên mặt ba ba, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười xán lạn.
Thấy thế, tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ cũng tươi cười, thật ra nàng cũng rất muốn nhào vào ngực Dương Hạo, nhưng nơi không này không tiện, chỉ có thể chờ đến tối.
Dương Hạo lái chiếc Lamborghini, hắn để Giang Ngọc Kỳ ôm Hề Hề ngồi ở ghế lái phụ, để tiểu nha đầu cảm nhận tốc độ khi lái xe thể thao.
Trên thực tế, sau khi tàu điện ngầm phổ biến cả nước, phương diện gia tộc trong trăm mét của siêu xa đã không còn ưu thế.
Nhưng cảm nhận khi đi tàu điện ngầm và siêu xe là khác nhau, tàu điện dù gia tốc rất nhanh, nhưng chung quy vẫn không thể mang đến cảm giác sảng khoái khi động cơ gào thét.
Mặc dù không thể lái quá nhanh trong khuôn viên, nhưng Dương Hạo vẫn đạp ga mấy cái, tiếng động cơ gào thét làm Hề Hề vui cười hớn hở.
"Oa, thật nhanh nha!"
"Vui hơn chơi xe Kart ở công viên nhiều!" Hề Hề vừa vỗ tay nhỏ vừa nói.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?