Kít!
Tần Phong đột nhiên đạp phanh.
Hắn bị lời nói như hổ như sói của Diệp Thiến Thiến dọa sợ.
Câu nói trước đã rất kinh người rồi.
Kết quả sau khi Dương Hạo từ chối, nàng lại hỏi lúc nào thì có vị trí trống!
Không hổ là sư phụ!
Quá giỏi!
Tần Phong bị hấp dẫn bởi màn kịch phía sau, cho nên không chú ý đến đèn đỏ phía trước, suýt nữa thì hôn đuôi xe trước.
Dương Hạo hơi nghiêng người về phía trước, lấy tay chống thành ghế, liền ổn định lại.
Tuy nhiên, Diệp Thiến Thiến ở bên cạnh thì lại rất khoa trương, đầu tiên, thân thể của nàng lung lay một chút, đây là phản ứng tự nhiên, nhưng hành động tiếp theo của nàng lại rất. . .
Vốn là dưới tác động của quán tính, thân thể của nàng phải nghiêng về phía trước, lúc này nàng lại nghiêng sang bên cạnh, đổ vào trong ngực Dương Hạo.
Còn chưa hết, cũng không biết là cố tình hay vô ý, nàng ngã xuống đồng thời một tay đè lên giữa hai chân của Dương Hạo, tiếp đó nhẹ nhàng nắm chặt lại!
Dương Hạo: ???
Diệp Thiến Thiến: Thật là to!!
"Tần thiếu, lái xe kiểu gì thế!"
Diệp Thiến Thiến chiếm lợi nhưng miệng vẫn không tha người, giống như nàng như bây giờ là Tần Phong lái xe không ổn vậy.
"Xe phía trước dừng lại quá gấp!"
"Cmn, rõ ràng là mới đèn vàng!!"
Tần Phong trốn tránh trách nhiệm, trong lòng thì oán thầm: Còn không phải cô nói chuyện quá kinh người, bằng không sao tôi lại thất thần!
"Ừm, trên đường luôn có vài tài xế như vậy!"
Diệp Thiến Thiến ra vẻ đã hiểu.
Nàng vốn chỉ muốn tìm cớ cho mình, đương nhiên không có ý trách Tần Phong, thậm chí còn cảm ơn đối phương đã sáng tạo cơ hội cho mình.
Cho nên Tần Phong vừa ngụy biện, nàng lập tức tỏ vẻ đã hiểu, còn phụ họa theo: "Trên đường càng ngày càng nhiều xe, tố chất của tài xế thì càng ngày càng kém!"
"Thường xuyên có người chen ngang và đi sai luật!"
Tần Phong gật đầu một cái: "Đúng đúng!"
"Nhất là xe taxi và xe khách công nghệ, chỉ hận không thể lắp cánh vào xe. . ."
Hai vua màn ảnh bắt đầu biểu diễn, anh một câu cô một câu.
Dương Hạo thì không còn gì để nói, hắn vỗ vỗ nhẹ lên bả vai Diệp Thiến Thiến: "Có thể ngồi thẳng lên không?"
Mặc dù khách khí hỏi thăm, nhưng trong lòng Dương Hạo lại đang chửi má nó: Cmn, hai người nói chuyện thì cứ nói, có thể bỏ tay ra trước không!
Diệp Thiến Thiến mặc dù không có sức cạnh tranh gì trong mắt Dương Hạo, nhưng dù sao nàng cũng là mỹ nữ, hiện giờ lại là bản đồ đặc biệt như trong xe, nàng lại đưa tay nắm như vậy, thỉnh thoảng còn bóp hai cái, chỉ cần là đàn ông bình thường thì đều không thể không có phản ứng!
Nếu trong xe chỉ có hai người thì cũng thôi...
Ừm, nếu không có tài xế Tần Phong, thêm một Tôn Điềm Điềm thì không sao cả!
Nhưng bây giờ có 4 người trong xe, Tần Phong là kỳ đà cản mũi, không thích hợp làm mấy chuyện đó!
"Chú Dương, vừa rồi quá sợ, người tôi nhũn cả ra rồi!"
Tôn Điềm Điềm trực tiếp chơi vô lại, nàng được di truyền gien từ cha mình, chỉ cần là người đàn ông nàng nhìn trúng, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì thì cũng muốn bắt được đối phương.
Cho nên, Dương Hạo bảo nàng ngồi thẳng dậy, nàng lại càng dính chặt vào hơn.
Dương Hạo không làm gì được nàng, cũng không thể mạnh bạo đẩy ra, đây không phải phong cách của hắn.
Đương nhiên, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, Diệp Thiến Thiến nói gì thì cũng là con gái của ông anh Kiến Thiết kia!
Gọi mình một tiếng chú!
Như vậy, khi đi xe thì chú cho cháu gái mượn lồng ngực và bả vai để dựa dẫm... hình như cũng không có gì.
Kết quả, xe đi được một đoạn, Diệp Thiến Thiến lại bắt đầu gây sự.
Bàn tay vẫn chưa di chuyển của nàng vậy mà linh hoạt kéo khóa kéo xuống, trực tiếp thò vào trong.
Không phải đâu!
Cô!!!!
Dương Hạo kinh hãi, hắn cũng là người trải qua sóng to gió lớn.
Tuy nhiên, hành động này của Diệp Thiến Thiến vẫn làm hắn kinh hãi.
Bởi vì phía trước còn có hai người nữa kìa!
Nàng lại dám làm như thế.
Vị cháu gái này rất biết chơi nha!
Đều nói Pháp rất lãng mạn.
Theo Dương Hạo thì cháu gái Diệp Thiến Thiến này du học trở về thì đã bỏ chữ 'mạn' đi.
Tuy nhiên, liên tưởng đến lễ khai mạc thế vận hội Olympic năm nay, Diệp Thiến Thiến chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng của Pháp, nên làm ra mấy chuyện này thì cũng không có gì bất ngờ.
Nhưng lúc này Dương Hạo cũng có chút đau khổ, mặc dù nội tâm như có một trăm con mèo đang cào nhẹ, nhưng hắn nhất định phải chú ý biểu cảm cảm mình, vẫn phải tỏ vẻ nghiêm trang!
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một câu danh ngôn của một vị công tử ca: Khi anh muốn tiêu diệt dục vọng, hãy tưởng tượng đến nụ cười hiền lành của mẹ!
Hoặc là dùng cách nói chuyện trời đất để chuyển đổi lực chú ý!
Thế là, Dương Hạo hắng giọng một cái, mở miệng hỏi mỹ nữ con lai ngồi bên ghế lái phụ: "Điềm Điềm, cô lớn lên ở Pháp hay là ở trong nước?"
"Đa số thời gian đều ở Pháp, hồi nhỏ chỉ về đây 2 năm, khi đó còn rất nhỏ, nên không nhớ nhiều lắm! Tôi chỉ nhớ nhà cũ ở trong một cái ngõ nhỏ rất sâu, trong ngõ có rất nhiều mèo hoang. . ."
Tôn Điềm Điềm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tựa như đang cố gắng nhớ lại thời gian 2 năm sống ở đây.
Tôn Điềm Điềm lại bổ sung: "Nhưng lần này trở về với Thiến Thiến, tôi chuẩn bị thường trú ở đây, tôi có quốc tịch ở đây, nên không có vấn đề visa."
"Lớn lên ở Pháp, lại có quốc tịch trong nước?"
Dương Hạo có chút bất ngờ, với tình huống của Tôn Điềm Điềm, muốn xin quốc tịch Pháp thì chắc là rất đơn giản.
Đây là chuyện mà nhiều người phải đập nồi bán sắt cũng muốn làm, tựa như có quốc tịch ngoại quốc thì sẽ hơn người một bậc.
"Đây là quyết định của cha tôi!"
"Ông ấy nói mình là người Hoa, tôi cũng nhất định phải là người Hoa!"
Nhắc đến cha, khóe miệng Tôn Điềm Điềm hơi cong lên, tiếp đó lại cảm khái: "Bây giờ tôi lại rất muốn cảm ơn quyết định năm đó của cha mình, thẻ căn cước ở đây đã trở thành một trong những tấm thẻ khó xin nhất thế giới!"
"Bây giờ rất nhiều người ngoại quốc muốn định cư ở đây, nhưng không dễ dàng như trước nữa!"
Trên mặt Tôn Điềm Điềm lộ ra nụ cười may mắn.
Nhưng đúng lúc này, khóe miệng của Dương Hạo bỗng nhiên co quắp kịch liệt, miệng thì phát ra tiếng 'tê'.
Mẹ nó!
Vị cháu gái Diệp Thiến Thiến này thật biết chơi!
Không biết trên tay nàng là thứ gì, mát lạnh mượt mà như tơ lụa!
"Anh Hạo, anh sao thế?"
Tôn Điềm Điềm nghi ngờ quay đầu lại, mà bạn thân đang tựa vào ngực Dương Hạo lại im lặng há to miệng với nàng, từ khẩu hình có thể nhìn ra, Diệp Thiến Thiến đang bảo nàng quay người và ngậm miệng!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?