🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 619: Xin lỗi, nhận sai! (2)

"Chủ tịch, con trai tôi thật sự biết lỗi rồi, ngài không tin thì tôi có thể dẫn nó vào, để nó nói ngay trước mặt ngài!'

Lữ Bằng vội vàng nói giúp con trai mình.

"Vậy ông bảo cậu ta vào đi! Tôi cũng muốn xem cậu ta nói thế nào."

"Đúng rồi, bảo cả Thư Viện vào nữa, cô ấy cũng là người bị hại!"

Trong lòng Dương Hạo đã có kế hoạch, nhưng bây giờ làm nền là không thể thiếu.

"Được!"

Lữ Bằng gật đầu một cái, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lữ Minh Triết.

Một lát sau.

Lữ Minh Triết và Diệp Thư Viện lần lượt đi vào văn phòng.

Mà sau khi tiến vào văn phòng, Lữ Minh Triết chỉ cúi đầu đứng bên cạnh cha mình, không dám đối mặt với Dương Hạo.

Lúc này hắn hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng phách lối như ngày hôm qua, mà chỉ biết trốn sau lưng phụ huynh, chờ phụ huynh chùi đít cho mình giống như một đứa trẻ hư.

"Nói!"

"Không nhận ra chủ tịch Dương sao?"

Lữ Bằng rất bất mãn với biểu hiện của tên phá của này, lúc gây sự thì rất kiêu ngạo, bây giờ lại sợ!

"Chủ tịch Dương, chào ngài!" Lữ Minh Triết đành phải đứng ra chào hỏi, giọng nói lại rất nhỏ.

"Ừm, lại gặp mặt rồi, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy!" Dương Hạo cười ha ha đáp một câu.

"Đúng vậy, tôi và ngài đúng là có duyên!" Lữ Minh Triết phụ họa theo, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Còn không mau xin lỗi chủ tịch Dương đi!'

Lữ Bằng dùng cùi chỏ chọc mạnh vào Lữ Minh Triết.

"A!" Lữ Minh Triết hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm lý, tiếp đó mới lên tiếng: 'Chủ tịch Dương, thật sự xin lỗi, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, nghe lời xúi giục của tên tóc vàng kia!"

"Mong ngài không so đo, tha thứ cho tôi lần này!"

Dứt lời, Lữ Minh Triết khom người vái rất sâu, nhìn qua cũng rất có thành ý.

"Lữ thiếu khách sáo rồi!' Dương Hạo khoát tay, nói: "Vừa rồi nếu Lữ đổng sự không nói, tôi còn không biết chuyện sáng nay là do Lữ thiếu làm!"

"Chuyện này. . ."

Nghe vậy, Lữ Minh Triết vô thức dùng khóe mắt liếc nhìn cha mình, trong lòng thì đang oán thầm: Xem đi, con đã nói là không biết rồi mà!

Lữ Bằng nhìn thấu tâm tư của con trai mình, lại chán chả buồn nói, nghĩ thầm: Ngu xuẩn, người ta là cố ý!

"Có điều, lần sau Lữ thiếu muốn làm mấy chuyện này, tốt nhất là tìm một ít cao thủ, chứ đừng tìm một đám giá áo túi cơm!"

"A, suýt nữa thì quên!'

"Cảnh sát đã tham gia vào rồi, chỉ sợ Lữ thiếu không có cơ hội lần sau!"

Nói xong, Dương Hạo lại nhún vai, tiếp đó nói với Diệp Thư Viện: "Thư Viện, không ngờ tới đúng không! Chuyện sáng nay là do Lữ thiếu làm!"

Diệp Thư Viện mặt đen xì, tức giận nói: "Lữ Minh Triết, không ngờ anh lại là loại người này! Trước đây không đồng ý thông gia, đúng là lựa chọn sáng suốt!"

Lữ Minh Triết mặt mo đỏ bừng, cúi đầu không nói, cũng không dám phản bác.

Lúc này hắn đã không để ý đến mặt mũi, dù sao cảnh sát cũng đã vào cuộc, hắn rất sợ!

Đã quen với cuộc sống tiêu dao khoái hoạt ở bên ngoài rồi, nào muốn vào ăn cơm tù chứ!

Lúc này, Lữ Bằng lại tiếp lời: "Thư Viện nói rất đúng, không thông gia là tốt! Minh Triết không xứng với cháu!"

Lữ Bằng phụ họa một câu, tiếp đó hung hăng trừng mắt với Lữ Minh Triết: "Còn không mau xin lỗi Thư Viện đi!"

"Thư Viện, xin lỗi! Đã làm cô sợ rồi, nhưng thực ra.

. ."

Lữ Minh Triết vốn định nói thật ra không nhằm vào Thư Viện.

Thế nhưng mà, hắn không tiện nói như vậy trước mặt Dương Hạo.

Cũng không thể nói tôi chỉ muốn đánh Dương Hạo một trận, chứ không muốn làm gì cô!

Cho nên, hắn nói được một nửa thì dừng lại.

Lữ Bằng lại mở miệng nói: "Chủ tịch, ngài cũng thấy thái độ của nó rồi! Nó đã biết lỗi rồi, ngài xem chúng ta có thể giải quyết không?"

"Ngài có bất kỳ yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức!"

Lữ Bằng trịnh trọng tỏ thái độ.

Ông vẫn muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, cảnh sát đã vào cuộc, chẳng mấy chốc sẽ tra đến Lữ Minh Triết, cho nên ông không có nhiều thời gian.

Thứ hai, ông cũng muốn mượn cơ hội này để cho Dương Hạo một vài lợi ích, cũng coi như lấy lòng Dương Hạo.

Cho nên, Lữ Bằng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Làm nền xong, Dương Hạo cũng không diễn nữa, hắn hắng giọng một cái, nói: "Lữ thiếu còn trẻ, nếu đi vào ăn cơm tù thì thật đáng tiếc!"

"Nhưng nếu đã làm sai, vậy thì nhất định phải trả giá đắt!"

"Nếu Lữ đổng sự đã muốn giải quyết việc này, vậy tôi sẽ nói ý nghĩ của mình."

Nói đến đây, Dương Hạo dừng lại một chút, sau đó nhìn Lữ Bằng, hỏi: "Lữ đổng sự có bao nhiêu cổ phần của tập đoàn?"

"A... 12%."

Lữ Bằng không ngờ Dương Hạo sẽ hỏi đến vấn đề này, ông hơi sửng sốt, nhưng vẫn đáp thật.

"Như vậy đi, ông bán cổ phần của ông cho tôi!"

Dương Hạo nói thẳng yêu cầu của mình, đây là việc hắn đã nghĩ kỹ trên đường đến đây.

Nếu Lữ Minh Triết không muốn ăn cơm tù, vậy thì Lữ gia phải trả giá đắt, với giá trị con người của Dương Hạo bây giờ, không phải bồi thường ít tiền là xong.

Mà nghe Dương Hạo nói xong, hai cha con Lữ Bằng và Lữ Minh Triết đều cực kỳ hoảng sợ, trên mặt hiện lên vẻ xoắn xuýt lại giãy giụa.

Trên thực tế, không chỉ cha con Lữ gia giật mình, mà Diệp Thư Viện cũng kinh hãi với yêu cầu này của Dương Hạo, nàng vốn cho rằng Dương Hạo chỉ muốn kiếm chút tiền bồi thường mà thôi!

Dù sao cũng không bị thương gì, kiếm một khoản là được!

Nàng không ngờ, Dương Hạo lại nhìn trúng 12% cổ phần của Lữ gia!

Lữ Bằng trầm mặc giây lát, mở miệng nói: "Chủ tịch muốn thu mua toàn bộ cổ phần của tôi?"

"Không sai, là toàn bộ!"

Dương Hạo trịnh trọng gật đầu.

"Chủ tịch, tôi rất có thành việc trong việc giải quyết vấn đề, nhưng tôi cũng vô cùng có tình cảm với tập đoàn, vẫn muốn dưỡng lão ở tập đoàn!"

"Cho nên, ngài có thể đổi điều kiện khác không?"

Lữ Bằng thật sự không nỡ bán cổ phần của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, đây chính là một con gà để trứng vàng!

Có cổ phần trong tay, hàng năm sẽ nhận được khoản tiền hoa hồng kếch xù, đây cũng là nguồn thu nhập quan trọng của Lữ gia.

"Lữ đổng sự không muốn bán thì quên đi!"

"Tôi cũng không ép ông."

Dương Hạo cười giang tay ra, tiếp đó quay đầu hỏi Diệp Thư Viện: "Đúng rồi Thư Viện, video đó được bao nhiêu like rồi?"

"A, hơn 400 ngàn rồi!'

Diệp Thư Viện hơi sửng sốt một chút, tiếp đó phản ứng lại ngay, nàng cũng đang chú ý đến video đó, trước khi tiến vào văn phòng, nàng còn đang xem bình luận.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...