Dương Hạo quay đầu nhìn video trong điện thoại của Diệp Thư Viện.
Lúc này, video này đã có hơn 250 ngàn like, bình luận cũng hơn 30 ngàn.
Mà video mới được tuyên bố chưa đến một tiếng, có thể thấy đây nhất định sẽ là một video hot.
Diệp Kiến Nghiệp và Lưu Hiểu Quang cũng tò mò lại gần, hai người đều kinh hãi sau khi xem xong video.
Diệp Kiến Nghiệp dù đã nghe nói chuyện Dương Hạo 1 vs 11, nhưng nghe nói và tận mắt nhìn thấy là hay việc hoàn toàn khác nhau.
Sau khi xem xong video, ông không nhịn được mà nhìn về phía Dương Hạo: "Chủ tịch Dương, cậu luyện võ thật à?"
"Ừm, rèn luyện thân thể thôi!" Dương Hạo gật gù.
"Chủ tịch Dương, đây đâu phải chỉ là rèn luyện thân thể chứ, thậm chí còn mạnh hơn cả cái gọi là đại sư kia nhiều!"
Lưu Hiểu Quang nói mặc dù giống như nịnh nọt, nhưng cũng là ý nghĩ chân thực trong lòng, dù sao từ nội dung trong video, Dương Hạo quả thực rất mạnh, thậm chí có chút cảm giác như Thành Long thời kỳ đầu.
Dương Hạo cũng không khiêm tốn phủ nhận, cha hack cho hắn thực lực tông sư, trừ vũ khí nóng ra, thì hắn căn bản là vô địch.
Lúc này, có người gõ cửa văn phòng.
Sau khi Dương Hạo lên tiếng, chủ nhiệm văn phòng chủ tịch Hà Dung đẩy cửa đi vào: "Chủ tịch, Lữ đổng sự muốn gặp ngài!"
(đổng sự = thành viên ban giám đốc, hội đồng quản trị. )
(đổng sự trưởng = chủ tịch hội đồng quản trị)
"Ừm, bảo ông ta vào đi!'
Dương Hạo đã đoán được Lữ Bằng sẽ đến tìm mình.
Một lát sau, Lữ Bằng tươi cười đi vào văn phòng, ông đầu tiên là chào hỏi mọi người, tiếp đó nói với Dương Hạo: "Chủ tịch, có thể trò chuyện riêng một lát không?'
"Có thể!"
Dương Hạo cũng đoán được đại khái ý đồ của Lữ Bằng, vừa rồi Diệp Kiến Nghiệp cũng nói Lữ Minh Triết đã đến, nên đây cũng là cơ hội kiếm tiền, có thể nói chuyện.
"Chủ tịch, vậy chúng tôi ra ngoài trước!"
"Cuộc họp sẽ bắt đầu sau nửa tiếng."
Diệp Kiến Nghiệp đứng dậy, tiếp đó liếc mắt ra hiệu với Lưu Hiểu Quang, đối phương cũng đứng lên theo.
Sau đó hai người và Diệp Thư Viện rời khỏi văn phòng.
Sau khi ba người rời đi, Lữ Bằng lập tức cung kính vái chào: "Chủ tịch, thật sự xin lỗi! Tôi thay tên con trai vô dụng của mình nói lời xin lỗi ngài!"
"A?? Lữ đổng sự, ông làm gì vậy?"
Dương Hạo làm ra vẻ giật mình, còn đưa tay đỡ Lữ Bằng, biểu đạt thiện ý của mình.
"Chủ tịch, con trai tôi làm chuyện có lỗi với ngài, mặc dù tôi vừa mới biết được, nhưng nhất định phải xin lỗi ngài."
Lữ Bằng mặt đầy chân thành nói: "Bây giờ nó đang ở bên ngoài, nếu chủ tịch muốn gặp, tôi lập tức gọi nó vào!"
"Hay là nói chuyện gì trước đi!" Dương Hạo vẫn lạnh nhạt như cũ: "Lữ đổng sự, ông đang làm gì? Con trai ông lại là ai?"
Lữ Bằng đương nhiên biết Dương Hạo đang diễn trò, nhưng đối phương đã muốn diễn, ông nhất định phải theo, chỉ như vậy mới tiện cho đôi bên.
"Con trai tôi là Lữ Minh Triết!"
"Lữ Minh Triết??"
Dương Hạo nhướng mày, ra vẻ trầm tư, miệng thì lẩm bẩm: "Là ai nhỉ?"
"Hình như không có ấn tượng, sao lại đắc tội với tôi?"
Trong lòng Lữ Bằng đã chán chả buồn nói: Thích diễn như vậy, sao không đi đóng phim, không phải có một công ty điện ảnh sao!
Mặc dù oán thầm trong lòng, nhưng Lữ Bằng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Có phải hôm qua chủ tịch đã xích mích với người khác ở bãi xe Hỗ Thượng Nhân Gia không?"
"Ừm, sao ông biết?" Dương Hạo vẫn đang diễn.
"Người kia chính là con trai Lữ Minh Triết của tôi!" Lữ Bằng đáp.
"A, ra vậy!" Dương Hạo cười lắc đầu: "Chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi quên rồi! Lữ đổng sự quá khách khí rồi, thật sự không cần xin lỗi!'
"A, không chỉ là chuyện này." Lữ Bằng vẻ mặt đau khổ nói: "Con trai tôi nhất thời hồ đồ, làm một việc ngu xuẩn! Đương nhiên, nó cũng bị người bên cạnh mê hoặc, thật ra ý của nó không phải như thế!"
"Việc ngu xuẩn gì??" Dương Hạo biết rõ còn cố hỏi.
"Nghe nói sáng nay chủ tịch đã gặp nguy hiểm?"
"Ừm, gặp bọn bắt cóc, nhưng chúng đã bị bắt rồi!"
Dương Hạo nhún vai, lại bổ sung: 'Cũng không biết thủ lĩnh của đám người này là ai, thật sự là quá ngu!"
"Muốn bắt cóc người, lại không điều tra về đối phương, với trình độ của đám người kia, dù có mấy chục người cũng vô dụng!'
Dương Hạo nói xong lại nhìn Lữ Bằng: "A, không đúng, sao ông lại biết việc này? Hình như tôi không nói với ông mà!"
Lữ Bằng vẻ mặt như đưa đám đáp: "A, chuyện này là do đứa con trai vô dụng của tôi làm."
"Chủ tịch, nó chỉ là nhất thời hồ đồ, bị tiểu nhân lừa nhạt, ngài đại nhân đại lượng không so đo với tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ, tha cho nó một lần."
"Đương nhiên, Lữ gia sẽ không để chủ tịch bị ủy khuất!"
"Cái gì? Chuyện sáng nay là do con trai ông phái người làm??"
Dương Hạo ra vẻ bừng tỉnh, tiếp đó lại vỗ mạnh lên bàn, ra vẻ giận dữ nói: "Lữ đổng sự, ông nên để cảnh sát dạy dỗ cho con trai ông một chút!"
"Chỉ là một việc nhỏ như tranh chỗ đỗ xe, vậy mà lại tìm nhiều người như vậy để đối phó tôi!"
"Tôi không phải tôi từng tập võ, chỉ sợ bây giờ đang nằm trong viện rồi, còn là phòng cấp cứu!'
Lữ Bằng vội vàng cười làm lành: "May mà không làm chủ tịch bị thương, bằng không tôi cũng không có mặt mũi đến gặp chủ tịch rồi!'
"Nhưng chuyện này là hiểu lầm, nó cũng không nhận ra chủ tịch. Mong chủ tịch có thể cho nó một cơ hội nói xin lỗi!"
"Xin lỗi thì không cần!" Dương Hạo nghiêm mặt, khoát tay nói: "Chuyện cũng đã rồi, hơn nữa chúng tôi cũng đã báo cảnh sát! Chuyện này cảnh sát đã tham gia, tất cả chờ cảnh sát trả lời đi!"
"Đừng mà!" Lữ Bằng vội vàng lắc đầu: "Chủ tịch, đến chỗ cảnh sát thì rất rắc rối! Chúng ta vẫn nên tự giải quyết riêng đi! Tôi nguyện ý trả tiền cho sai lầm của con trai mình!"
"Chỉ cần chủ tịch chịu tha thứ cho nó, chúng ta có thể bàn điều kiện!"
Lữ Bằng khom người, nói năng rất thành khẩn.
Đúng là đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Con trai mắc lỗi, người làm cha chỉ có thể đứng ra chùi đít!
Dương Hạo làm ra vẻ khổ sở, lắc lắc đầu nói: "Lữ đổng sự, tôi có thể hiểu cho ông!"
"Nhưng chuyện này có tính chất quá ác liệt, nếu Lữ đổng sự mà ở hiện trường, chắc hẳn sẽ không nói như vậy!"
"Huống chi tôi cũng không có quyền lợi can thiệp vào quy trình phá án của cảnh sát, hơn nữa coi như tôi muốn can thiệp, chỉ sợ người ta cũng không nghe."
Nói xong, Dương Hạo lại nhún vai một cái: "Cho nên vẫn chờ kết quả từ cảnh sát đi!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?