Thấy Diệp Kiến Nghiệp không muốn giúp mình, Lữ Bằng tương đối bất ngờ, bởi vì ông và Diệp Kiến Nghiệp vẫn luôn có quan hệ rất không tệ.
"Kiến Nghiệp, có phải ông biết tin gì không?"
"Chúng ta quen biết nhiều năm rồi, lần này chú phải giúp ông anh này một chút!"
Lữ Bằng chơi bài tình cảm, ông lớn hơn Diệp Kiến Nghiệp 3 tuổi, lúc uống rượu hai người cũng xưng anh gọi em.
"Nếu như nhất định phải nói nguyên nhân, chắc là do tâm trạng của chủ tịch không tốt lắm!"
Diệp Kiến Nghiệp ném ra một vấn đề: "Ông không thấy chủ tịch đến muộn hơn dự tính rất nhiều à!"
"Hả? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lữ Bằng vội vàng hỏi, theo Lữ Bằng hiểu Diệp Kiến Nghiệp, Diệp Kiến Nghiệp không thể vô duyên vô cớ mà nói thế, nếu đã nói, tất nhiên là rất quan trọng.
Diệp Kiến Nghiệp nói: "Trên đường đến tập đoàn, chủ tịch gặp bọn bắt cóc!"
"Hả?" Lữ Bằng giật nảy cả mình, miệng há hốc: "Gặp bắt cóc?"
"Chuyện này. . . chuyện này... sao có thể chứ? Giữa ban ngày ban mặt, lại là Hỗ Thành, ai dám làm như vậy??"
Diệp Kiến Nghiệp lắc đầu: "Tôi cũng không biết!"
"Chủ tịch vốn đi cùng Thư Viện đến tập đoàn, kết quả hai người bị chặn xe, đối phương chuẩn bị rất đầy đủ, còn dùng xe buýt chặn đường, còn có thiết bị phá sóng, khiến cho chủ tịch và Thư Viện không thể cầu cứu. . ."
Diệp Kiến Nghiệp nói đại khái về sự kiện kia.
"Đây là mưu đồ bắt cóc!"
Lữ Bằng hoảng sợ không thôi, chẳng ngờ vị chủ tịch mới này lại trải qua chuyện như vậy trên đường đến tập đoàn!
Lữ Bằng lại tò mò hỏi: "Vậy chủ tịch và Thư Viện đã làm thế nào để thoát thân?"
"Là chủ tịch một người đánh nông toàn bộ đám tội phạm, lúc này Thư Viện mới an toàn."
"Cái gì? Một mình chủ tịch đánh nông toàn bộ tội phạm??"
Vẻ khiếp sợ trên mặt Lữ Bằng lại đậm hơn vài phần, hai mắt trợn tròn, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lúc này, Dương Hạo vẫn đang nghe Lưu Hiểu Quang giới thiệu, Lữ Bằng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp mà vĩ đại.
Lữ Bằng vẫn không thể tin được, một mình Dương Hạo lại có thể đánh nông hơn mười tên tội pháp, điều này quá khó tin, lật đổ nhận thức của ông ta.
Đối phương thế nhưng là tỷ phú đấy!
Lữ Bằng cũng biết vài đại gia ở cấp bậc này, nhưng không ai là biết võ cả.
Đừng nói là đánh nông hơn mười tên tội phạm, coi như một hai tên côn đồ ra tay, họ cũng chưa chắc đã ứng phó được.
"Kiến Nghiệp, vị chủ tịch này rốt cuộc có lai lịch gì?" Lữ Bằng không khỏi tò mò: "Lại còn biết võ công à?"
"Tôi cũng không rõ lắm!" Diệp Kiến Nghiệp lắc đầu: "Lúc nghe thấy chuyện này, tôi cũng rất khiếp sợ."
"Nhưng chúng tôi vừa ở cục công an, lúc ở đó, cảnh sát cũng đã xác nhận chủ tịch đã đánh nông hơn mười tên tội phạm!"
"Khi cảnh sát chạy đến hiện trường, không cần tốn chút sức lực nào đã bắt được toàn bộ tội phạm!"
"Chuyện này. . ." Lữ Bằng hít sâu một hơi: "Quá kinh người rồi!"
"Nhưng chủ tịch gặp bắt cóc thì cũng liên quan gì đến tôi? Tại sao lại giận cá chém tôi rồi?"
Lữ Bằng vẫn rất khó hiểu.
Diệp Kiến Nghiệp nhún vai một cái: "Tôi cũng không biết, có lẽ là do không vui, chứ không có ý nhằm vào ông!"
"Hoặc là, dung mạo của ông rất giống với đám tội phạm kia??"
Diệp Kiến Nghiệp cười ha ha một tiếng.
"Kiến Nghiệp, ông nói gì đó? Sao tôi có thể giống tội phạm được!"
Lữ Bằng cười khổ lắc đầu, trò chuyện hồi lâu mà cũng không nhận được tin tức giá trị nào.
Mà đúng lúc này, một giọng nói hết sức quen thuộc chợt vang lên ở phía sau.
"Cha!"
Nghe được tiếng này, Lữ Bằng vô thức quay đầu lại.
Chỉ thấy con trai Lữ Minh Triết vội vàng đi vào cao ốc, vừa đi vừa kêu vừa vẫy tay với mình.
Diệp Kiến Nghiệp cũng nghe thấy, cũng quay người qua, thấy người đến là Lữ Minh Triết, ông liền híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.
Dựa theo manh mối đã có, Lữ Minh Triết chính là kẻ đứng sau, mà mục tiêu là con gái mình!
Diệp Kiến Nghiệp tự nhiên hận tên này thấu xương!
"Sao con lại đến đây?"
Lữ Bằng nhíu mày, giờ này thì con trai ông ta phải nằm trong chăn mới đúng.
Nếu không có gì bất ngờ, trong chăn sẽ có một hai hot girl mạng hoặc tiểu minh tinh nào đó.
Kết quả, giờ này Lữ Minh Triết lại xuất hiện trước mặt mình, như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân.
Nhất định là đã có chuyện, còn là chuyện mà Lữ Minh Triết không giải quyết được.
Lữ Bằng hạ giọng hỏi: "Mày lại gây họa rồi?"
"A, có chút chuyện nhỏ!"
Lữ Minh Triết nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía đám người, lúc này Dương Hạo đang được mọi người vây quanh đi vào thang máy, chỉ để lại cho Lữ Minh Triết một bóng lưng.
Hắn cảm thấy bóng lưng này vô cùng quen mắt, hình như là Dương Hạo, liền hỏi một câu: "Cha, người kia là ai?"
Lữ Bằng hỏi lại: "Ai?"
"Người vừa vào thang máy ý, đứng cạnh Lưu tổng."
"Đó là chủ tịch mới của tập đoàn, sở hữu 66% cổ phần, có quyền nói chuyện tuyệt đối!" Lữ Bằng đáp một câu.
"A??" Lữ Minh Triết giật nảy mình, sửng sốt mấy giây, lúc này mới mở miệng lần nữa: "Cha, đó không phải là Dương Hạo chứ??"
"Hử? Mày biết chủ tịch Dương??"
Lữ Bằng nghi ngờ nhìn con trai mình, hôm nay là lần đầu tiên Lữ Bằng nhìn thấy Dương Hạo.
Chẳng lẽ con trai mình còn quen biết cả vị chủ tịch mới này?
Nếu là quen biết, vậy có thể đột phá từ phía này, tìm cơ hội làm thân.
Hơn nữa Lữ Bằng cảm thấy khả năng này rất cao, ông ta hiểu rõ con trai mình, bảo tên này gây dựng sự nghiệp thì khó, nhưng lại có quan hệ rất rộng trong vòng tròn phú nhị đại của Hỗ Thành.
Dương Hạo lại không nhiều tuổi lắm, nói không chừng hai người từng có qua lại xã giao gì đó.
Lữ Bằng mong chờ hỏi một câu: "Con quen biết chủ tịch Dương?"
"A, không!"
Lữ Minh Triết vội vàng lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ khó coi, trong lòng thì đang oán thầm: Không quen biết, chỉ có thù thôi!
"Không quen?"
Thần sắc Lữ Bằng hơi đổi, đứa con trai này có quan hệ rất rộng là không sai, nhưng đa số đều là thiếu gia ăn chơi, thỉnh thoảng sẽ gây họa.
Mà con trai mình lại không quen biết Dương Hạo?
Vậy nói không chừng là có mâu thuẫn nào đó!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lữ Bằng càng ngày càng khó coi, bởi vì ông ta cảm thấy khả năng này là rất cao, nếu vậy, cũng có thể giải thích vì sao Dương Hạo lại lạnh nhạt với mình.
Lữ Bằng cắn răng hỏi: "Mày đắc tội với chủ tịch Dương rồi?"
"A. . ."
Khóe miệng Lữ Minh Triết giật một cái, do dự một chút, đành phải nói thật: "Có chút xung đột nhỏ."
"Nhưng không phải vấn đề lớn."
Lữ Minh Triết cảm thấy chuyện hôm nay vẫn chưa bại lộ, như vậy từ góc nhìn của Dương Hạo, cũng chỉ là chuyện cướp chỗ đỗ xe mà thôi.
Đối phương dù sao cũng là một đại gia trăm tỷ, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà canh cánh trong lòng chứ?
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?