"Chủ tịch Dương, tôi tiễn ngài!"
Thấy Dương Hạo muốn đi, Vương Quốc Sinh liền đứng lên, ông vẫn rất muốn giữ gìn quan hệ với vị đại gia trăm tỷ này.
Diệp Kiến Nghiệp cũng đứng lên, ôm bả vai Vương Quốc Sinh nói: "Lão Vương, vụ án này có tính chất rất ác liệt, ông phải quan tâm nhiều hơn!"
"Đó là nhất định, có tiến triển tôi sẽ báo cho mọi người biết trước!"
Vương Quốc Sinh trịnh trọng tỏ thái độ.
"Vậy chúng tôi sẽ chờ tin tốt của cục trưởng Vương!"
Dương Hạo lại tiếp một câu, cũng coi như cho Vương Quốc Sinh một ít áp lực.
Ra khỏi tòa nhà, Dương Hạo vẫn lên xe Rolls Royce Phantom với Diệp Thư Viện, Diệp Kiến Nghiệp và Diệp Tĩnh Văn vẫn ngồi chiếc Bentley Mulsanne kia.
Khoảng tiếng tiếng sau.
Hai chiếc xe dừng lại trước cửa cao ốc của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, tòa nhà này cao 50 tầng, là tài sản riêng của tập đoàn.
Bởi vì Diệp Kiến Nghiệp đã báo trước, nên lúc này đã có đội ngũ tiếp đãi đứng chờ ở cửa cao ốc.
Nhưng đội ngũ cũng không quá đông, có khoảng mười mấy người, có nam có nữ, đều là cao tầng của tập đoàn, hơn nữa đa số đều là người trung niên.
Điều này cũng không kỳ lạ, tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành là một tập đoàn lớn có giá trị hàng trăm tỷ, cao tầng rất khó là người trẻ tuổi.
Đứng đầu đội ngũ là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi gầy, cao tương đương với Dương Hạo, nhìn vẻ ngoài cũng có thể nhận ra, người này chính là Lữ Bằng, cha của Lữ Minh Triết.
Hai cha con không chỉ rất giống, dáng người cũng tương tự, thuộc về loại vừa nhìn đã biết là cha con ruột.
Diệp Kiến Nghiệp xuống xe, chỉ vào Lữ Bằng và giới thiệu: "Chủ tịch Dương, vị này chính là Lữ Bằng."
"Chủ tịch Dương, chào ngài!"
Lữ Bằng lập tức tươi cười chào hỏi, trước khi Dương Hạo lấy được 66% cổ phần của tập đoàn, Lữ Bằng nắm giữ 12% cổ phần thì có quyền lên tiếng rất lớn trong tập đoàn.
Nhưng bây giờ, trời của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành đã đổi rồi.
Dương Hạo sở hữu 66% cổ phần, cũng có quyền phát biểu tuyệt đối.
Cho nên, Lữ Bằng tự nhiên muốn làm thân với vị cổ đông lớn và chủ tịch hội đồng quản trị này.
Huống chi sau khi biết Dương Hạo lấy được 66% cổ phần của tập đoàn, Lữ Bằng đã cố ý tìm hiểu về Dương Hạo, biết Dương Hạo là chủ của Thiên Mỹ và Mạch Điền, tài sản cá nhân vượt quá trăm tỷ.
Lữ Bằng tự nhiên muốn ôm đùi loại đại lão này, nếu có thể trở thành đồng bạn hợp tác thì càng tốt hơn.
Cho nên, lúc này Lữ Bằng rất nhiệt tình, vừa vấn an vừa đưa hai tay ra, muốn bắt tay với Dương Hạo.
Tuy nhiên, để Lữ Bằng lúng túng là Dương Hạo căn bản không có ý định bắt tay với ông, chỉ nhìn ông một cái, liền ngửa đầu nhìn tòa cao ốc này.
Dương Hạo thuận miệng hỏi một câu: "Diệp tổng, cao ốc này xây từ năm nào?"
"Năm 07! Cũng được nhiều năm rồi!" Diệp Kiến Nghiệp đáp.
"Ừm, nhưng vẫn khá đặc sắc!"
Dương Hạo khẽ gật đầu, tiếp đó ánh mắt trực tiếp lướt qua Lữ Bằng, nhìn về phía đám cao tầng ở phía sau.
"Vị này là Lưu tổng nhỉ!"
"Đây là Trưởng tổng.
. ."
Sau khi nhận được cổ phần của tập đoàn, Dương Hạo đã kiểm tra tin tức của đám cao tầng này.
Tất cả mọi người đều giật mình khi bị Dương Hạo gọi tên, tiếp đó đều vội vàng vấn an.
Dương Hạo rất khách khí chào hỏi với mọi người, còn nhiệt tình bắt tay với họ.
Đã thế, Lữ Bằng bị bỏ qua một bên lại vô cùng lúng túng.
Ông cau mày.
Đầu óc chuyển động rất nhanh, nghĩ xem mình có đắc tội với vị chủ tịch này không!
Nhưng ông nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra, bởi vì trong ký ức của ông, ông và Dương Hạo chưa từng quen biết, càng không nói đến đắc tội.
Lúc này, những cao tầng khác cũng hiểu rõ, tất cả đều có tính toán của mình.
Người có thể đứng ở đây, đều là loại cáo già, Dương Hạo gạt Lữ Bằng qua một bên, tuyệt đối là cố ý.
Như vậy, xem ra vị chủ tịch mới này đang truyền đạt tín hiệu gì đó đúng không?
Đáp án dĩ nhiên là khẳng định!
Xem ra là muốn xử lý lạnh Lữ Bằng!
Hầu như tất cả mọi người đều có đáp án này.
Lúc Dương Hạo đi vào cao ốc dưới sự vây quanh của mọi người.
Lữ Bằng vốn là người đứng đầu đội ngũ, giờ lại bị rớt đến cuối cùng.
Ông hít sâu một hơi, ổn định lại tâm thần, tiếp đó bước nhanh vài bước, đuổi kịp Diệp Kiến Nghiệp đang đi sau Dương Hạo, đưa tay kéo ống tay áo của đối phương.
Diệp Kiến Nghiệp tự nhiên hiểu ý của Lữ Bằng, liền bước chậm lại, lúc này tổng giám đốc Lưu Hiểu Quang đang giới thiệu tình hình tập đoàn cho Dương Hạo.
"Lão Lữ, sao thế?"
Diệp Kiến Nghiệp biết rõ còn cố hỏi, còn ra vẻ rất nghi hoặc.
"Kiến Nghiệp, ông nói cho tôi biết đi!" Lữ Bằng dứt khoát hỏi: "Tôi đã đắc tội với vị chủ tịch này ở đâu?"
Nghe thấy vấn đề này, Diệp Kiến Nghiệp lại cười, lắc đầu nói: "Lão Lữ, vấn đề này ông không nên hỏi tôi, mà phải hỏi bản thân ông đi! Tôi cũng mới biết chủ tịch từ ngày hôm qua, nào biết hai người có ân oán gì?"
"Tôi cũng chưa từng gặp cậu ta! Vừa rồi là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng ông cũng thấy thái độ của cậu ta rồi đấy, rõ ràng là có địch ý với tôi!"
Lữ Bằng vẻ mặt đau khổ nói: "Coi như để tôi chết thì cũng phải cho tôi chết rõ ràng chứ, đúng không!"
"Tôi thực sự không biết!" Diệp Kiến Nghiệp bất đắc dĩ nhún vai: "Chủ tịch nghĩ thế nào, ông tốt nhất là đến hỏi chủ tịch đi!"
"Hỏi thế nào chứ?" Lữ Bằng cau mày nói: "Kiến Nghiệp, hay là ông hỏi giúp tôi đi nhé?"
"A, tôi cũng không tiện mở miệng hỏi chuyện này! Huống chi, chủ tịch cũng không nói gì, không tiện hỏi!"
Diệp Kiến Nghiệp miệng thì hùa theo, trong lòng thì nghĩ, muốn biết vì sao, thì đi hỏi con trai của ông đi!
Bởi vì cho rằng hành động của Lữ Minh Triết là nhằm vào Diệp Thư Viện, cho nên Diệp Kiến Nghiệp đương nhiên cũng hận người nhà họ Lữ.
Chẳng qua là, bây giờ còn chưa có chứng cứ chúng minh Lữ Minh Triết là kẻ đứng sau, Diệp Kiến Nghiệp không tiện trở mặt tại chỗ, huống chi những tin tức này đều là Vương Quốc Sinh nói cho ông biết.
Diệp Kiến Nghiệp ra vẻ không biết gì trước mặt Lữ Bằng, như vậy Vương Quốc Sinh sẽ không bị liên lụy.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?