"Nào có ai so tài như vậy!" Lý Chí Bằng kêu to: "Anh ta ra tay quá ác độc, theo tôi thì anh ta cố tình!"
"Lý Chí Bằng, anh là cảnh sát, anh có nói đạo lý hay không!" Mã Thiên Kiều trừng mắt với đối phương, nói: "So tài là do đội trưởng chủ động, vừa rồi đội trưởng cũng bảo đối phương ra tay trước!'
"Thua liền nói người ta ra tay ác độc, giống như cảnh sát chúng ta không thua nổi vậy!"
Lý Chí Bằng không biết đáp lại thế nào, trước khi hai người ra tay, hắn còn hăng hái cầm điện thoại mà quay chụp.
Trong lòng thì nghĩ, chờ Bành Như Hải thắng xong, hắn sẽ đăng video lên tài khoản TikTok của mình.
Hắn còn nghĩ ra tiêu đề rồi, viết là: Tổng tài xấu bụng khiêu chiến cảnh sát, kết quả thất bại thảm hại!!
Nhưng mà, kết quả của trận so tài này lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Nếu đăng video này lên mạng, người mất mặt sẽ là đội hình sự bọn họ.
Lúc này Dương Hạo còn quay sang khoát tay với Mã Thiên Kiều đang nói giúp mình, tiếp đó nói to: "Khoảng 40 phút trước, một mình tôi đánh ngã hơn mười tên tội phạm!"
"Đây là công việc của các người!"
"Kết quả tôi đến lấy lời khai, lại còn bị nghi vấn!"
"Vị cảnh sát này không tin tôi có thể đánh ngã đám tội phạm kia, bắt tôi phải thừa nhận mình đã sử dụng thủ đoạn nào đó."
"Tôi chỉ có thể dùng cách này để chứng minh bản thân, hiện giờ tôi đánh bại vị cảnh sát này, lại nói tôi ra tay quá nặng?"
"Vậy cậu nói xem, tôi phải làm thế nào??"
Dương Hạo nhìn chòng chọc vào Lý Chí Bằng với ánh mắt sáng như đuốc.
"Chuyện này. . ."
Lý Chí Bằng vô thức lùi lại một bước, ánh mắt của Dương Hạo không chỉ lạnh, mà bên trong giống như có đao vậy.
Mọi người còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau, đều á khẩu không trả lời được.
Chuyện này Bành Như Hải vốn đã không có lý rồi, nào có cảnh sát so tài chiến đấu với người bị hại.
Mà coi như việc này không trái với quy định, thế nhưng thua thì nhận thua thôi.
Lý Chí Bằng còn nói đánh lén cảnh sát, đây không chỉ là không thua nổi, mà quả thực là không cần mặt.
Lúc này, Bành Như Hải nằm dưới đất cắn răng mắng một câu: "Lý Chí Bằng, câm miệng!!"
Tuy hắn đang rất đau đớn, nhưng vẫn chưa mất lý trí, so tài thua đã đủ mất mặt rồi, hiện giờ Lý Chí Bằng còn chơi trò này, Bành Như Hải bị chọc giận gần chết.
"Đội trưởng. . ."
Lý Chí Bằng há to miệng, muốn ngụy biện.
Kết quả lúc này đám người lại rối loạn tưng bừng, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi đến dưới sự vây quanh của mấy tên cảnh sát.
"Cục trưởng VƯơng."
"Cục trưởng!"
"Cục trưởng. . ."
Người này là cục trưởng phân cục công an khu JA, Vương Quốc Sinh, lúc này mặt ông ta tràn đầy vẻ lạnh giá.
Sau khi đi đến hiện trường, Vương Quốc Sinh hung hăng trợn mắt với Lý Chí Bằng, tiếp đó lại nhìn Bành Như Hải nằm dưới đất, lạnh lùng hỏi: "Còn đứng lên được không?"
"Được! Tiểu Trương, dìu tôi đứng lên."
Tố chất thân thể của Bành Như Hải cũng vượt xa người thường, tuy lúc này bụng dưới vẫn rất đau, hai chân đều bủn rủn.
Nhưng nếu có người đỡ, hắn cảm thấy mình vẫn có thể đứng lên.
Mà nghe Bành Như Hải nói xong, tiểu Trương và một cấp dưới khác lập tức dìu Bành Như Hải đứng lên.
Vương Quốc Sinh lại hỏi: "Cần đi bệnh viện không?"
"Không cần, có lẽ chỉ trúng huyệt vị, nghỉ ngơi một lát là được."
Bành Như Hải cũng coi như thạo nghề, biết đại khái tình hình của mình.
Dương Hạo người ta đã nương tay rồi, chỉ chọc hai cái vào huyệt vị của mình thôi, chỉ để cho mình cảm thấy đau, hai chân tê dại, chứ không có tổn thương gì.
"Nếu không cần đến bệnh viện, thì về nhà nghỉ ngơi đi!"
"Đi tổng bộ làm thủ tục đình chỉ!"
Vương Quốc Sinh lạnh lùng tuyên bố, tiếp đó lại nhìn Lý Chí Bằng một chút: "Cậu cũng bị đình chỉ!"
". . ."
"Cục trưởng, tôi. . . tôi không làm gì cả!" Lý Chí Bằng mặt đầy ủy khuất mà ngụy biện.
"Đừng nói nhảm, mau cút đi!"
Vương Quốc Sinh căn bản không nghe giải thích, lại hung hăng trừng mắt với Lý Chí Bằng.
"Lý Chí Bằng, phục tùng mệnh lệnh!"
Lúc này Bành Như Hải đã bình tĩnh lại, hắn có thể leo lên chức đội trưởng, tự nhiên hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Vương Quốc Sinh đã tỏ thái độ rồi, lúc này bọn họ phục tùng mệnh lệnh là được, tuyệt đối không được phản bác lại.
"Dương tổng, thực sự xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ anh."
Bành Như Hải cắn răng chịu đựng cơn đau nơi bụng dưới, khẽ gật đầu ra hiệu và nói xin lỗi với Dương Hạo.
Lúc này hắn đã tỉnh táo lại, mình là một cảnh sát, so sánh với một tỷ phú như người ta làm gì!
Đây không phải là ngại sống quá nhàn nhã sao!
Dương Hạo nhàn nhạt đáp lại một câu: "Anh trở về nghỉ ngơi hai tiếng là hết!"
"Được, cảm ơn Dương tổng đã nương tay!"
Bành Như Hải nói tiếng cảm ơn, tiếp đó rời khỏi hiện trường dưới sự nâng đỡ của hai tên cấp dưới.
Thấy thế, Lý Chí Bằng cũng ủ rũ cúi đầu đi theo, hắn vốn muốn nịnh nọt lãnh đạo của mình mà thôi.
Không ngờ không bợ đít được, lại còn bị đình chỉ.
Đây quả thực là trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Vương Quốc Sinh đi đến trước mặt Dương Hạo, mặt đầy tươi cười nói: "Chủ tịch Dương, thật sự xin lỗi! Bành Như Hải rất thích chiến đấu, nhìn thấy cao thủ là muốn đánh hai chiêu, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với anh ta!"
"Tôi cũng thích chiến đấu, so tài với đội trưởng Bành cũng được lợi ích không nhỏ!" Dương Hạo khách sáo một câu.
Nhưng hắn nói quá giả, một chiêu đã đánh ngã người ta, còn được lợi ích không nhỏ cái gì!
"Thực lực của chủ tịch Dương đã rõ như ban ngày rồi, nghe nói lúc nãy chủ tịch Dương đã đánh ngã mười mấy tên tội phạm, đồn cảnh sát chung tôi không có ai có thực lực như vậy!"
Vương Quốc Sinh tươi cười cảm khái một câu, trước khi ra khỏi văn phòng, Vương Quốc Sinh đã nhận được ba cuộc điện thoại liên quan đến vụ án này.
Thứ nhất là Diệp Kiến Nghiệp gọi đến, hai người coi như quen biết đã lâu, có chút giao tình, đối phương gọi điện thoại hỏi thăm tình tiết vụ án, cũng ám hiệu Vương Quốc Sinh nhất định phải 'xử lý công bằng'.
Người thứ hai gọi đến là lãnh đạo trực tiếp của Vương Quốc Sinh, đối phương chỉ hỏi thăm tình tiết vụ án, tiếp đó liền dặn dò Vương Quốc Sinh, nói người bị hại là một tỷ phú có giá trị con người lên đến trăm tỷ, bảo Vương Quốc Sinh nhất định phải xử lý cẩn thận.
Người thứ ba chính là Lữ Minh Triết, Vương Quốc Sinh cũng biết bị đại thiếu gia này, nhưng không thân cho lắm, đối phương gọi đến chủ yếu là hỏi thăm tình tiết vụ án, thuận tiện hắn Vương Quốc Sinh ăn tối.
Ba cuộc điện thoại, Vương Quốc Sinh đã có phán đoán đại khái về vụ án này.
Diệp Kiến Nghiệp và lãnh đạo trực tiếp đều đứng bên Dương Hạo, Lữ Minh Triết tuy cũng hỏi thăm tình hình của Dương Hạo, nhưng quan tâm đến tình tiết vụ án nhiều hơn, thậm chí còn nói bóng nói gió để hỏi đám tội phạm kia đã khai gì chưa.
Nếu không có gì bất ngờ, vụ án này nhất định có liên quan đến Lữ Minh Triết.
Vương Quốc Sinh là kẻ già đời, rất nhanh đã cân nhắc được bên nào nặng bên nào nhẹ, dù sao ba cú điện thoại thì có hai là đứng bên Dương Hạo, hơn nữa bản thân Dương Hạo cũng là một tỷ phú hàng thật giá thật.
Vương Quốc Sinh tự nhiên muốn nhân cơ hội này để kết bạn với Dương Hạo.
Coi như không thể kết bạn, vậy nhất định không thể đắc tội với đối phương, bằng không con đường thăng tiến sẽ càng ngày càng hẹp.
Cho nên, Vương Quốc Sinh mới vừa ra sân thì đã gõ Bành Như Hải và Lý Chí Bằng.
Tuy nhiên, Vương Quốc Sinh không định làm gì hai người cả, cái gọi là đình chỉ cũng chỉ là diễn kịch để lấy lòng Dương Hạo mà thôi, qua vài ngày sẽ quay trở về làm việc như cũ.
Bởi vì cái gọi là, đời người như kịch, tất cả đều dựa vào diễn.
Chính là xem ai diễn tốt hơn!
Mà bây giờ, Vương Quốc Sinh muốn biểu hiện ra mình rất coi trọng Dương Hạo, tranh thủ hảo cảm của vị tỷ phú này, nếu như có thể kết bạn với đối phương thì không thể tốt hơn!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?