"Lữ thiếu cứ yên tâm, dù Triệu Hổ có khai cả hai chúng ta, thì chuyện này cũng sẽ kết thúc ở chỗ tôi!"
Biết không thay đổi được cái gì, tóc vàng dứt khoát biểu đạt trung thành.
Lữ Minh Triết rất hài lòng với câu trả lời này, phun ngụm khói, nói: "Chuyện này có khả năng cao là không đến chỗ của cậu, tôi sẽ tìm người đi quan hệ!"
"Cậu lại đi tìm hai tên đàn em của Triệu Hổ để hỏi tình hình ở hiện trường đi, bảo bọn họ kể lại cặn kẽ vào!"
"Dù sao tôi cũng không tin họ Dương kia có bản lĩnh như vậy!"
Đánh chết Lữ Minh Triết cũng không tin Dương Hạo có thể một đánh mười mấy người, hai người mới gặp mặt hôm qua, đối phương nhìn qua cũng chỉ là người thường có chút đẹp trai mà thôi, sao lại biết võ được!
Cúp máy, Lữ Minh Triết vội vàng gọi điện thoại cho pháp vụ của công ty, nói rõ tình hình bên này.
Cục công an khu JA.
Dương Hạo và Diệp Thư Viện được đưa đến hai gian phòng khác nhau để lấy lời khai.
Mã Thiên Kiều cố ý xin làm nhiệm vụ lấy lời khai của Dương Hạo.
Nhưng còn chưa bắt đầu, Bành Như Hải đã đi vào phòng, hắn nháy mắt ra hiệu với cảnh sát đang ngồi trước máy tính: "Cậu ra ngoài trước đi."
Chờ nhân viên ghi chép ra khỏi phòng, Bành Như Hải lại nói với Mã Thiên Kiều: "Thiên Kiều, cô ghi chép, tôi hỏi."
"A, được!"
Thật ra Mã Thiên Kiều không muốn làm công việc ghi chép này, nhưng người bên cạnh là lãnh đạo trực tiếp của nàng, nàng không tiện từ chối, thì có thể gật đầu đồng ý.
Mã Thiên Kiều đứng dậy ngồi xuống trước máy tính, Bành Như Hải thì ngồi vào vị trí cũ của Mã Thiên Kiều, nói: "Dương tổng, tôi chỉ làm việc chung mà thôi, nếu có chỗ đắc tội, xin hãy thứ lỗi!"
Hắn nói cực kỳ khách khí.
Dù sao Dương Hạo cũng là tỷ phú, giá trị con người mấy chục tỷ, cho dù có 'mối hận đoạt vợ', thì Bành Như Hải cũng phải cân nhắc một chút, không thể va chạm chính diện với Dương Hạo được.
Mà Bành Như Hải còn rất tò mò với việc một mình Dương Hạo đánh ngã mười mấy người bên Triệu Hổ, cho nên mới đi qua đây.
"Dương tổng, vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Dương Hạo lơ đễnh trả lời một câu: "Ừm, nhanh đi, tôi còn phải đi họp!"
"Được, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh!"
Bành Như Hải trả lời một câu, tiếp đó liền hỏi những câu đơn giản.
Đầu tiên là mấy câu như tên tuổi nghề nghiệp gì gì đó.
Chờ đến khi hỏi han một lượt, Bành Như Hải lại mở miệng hỏi: "Có thể kể lại cặn kẽ việc anh đánh ngã đám người Triệu Hổ không?"
"Cặn kẽ thế nào? Bọn họ quá yếu mà thôi!"
Dương Hạo nhún vai, theo hắn thì không có gì để nói cả.
Huống chi việc này không hề quan trọng với vụ án, mặc kệ mình làm thế nào, đám người Triệu Hổ đều đã bị bắt, chẳng lẽ không nên tăng cường thẩm vấn đám tội phạm kia sao?
"Dương tổng, thứ cho tôi nói thẳng."
"Đám người Triệu Hổ coi như yếu, thì cũng có mười mấy người, hơn nữa đều có vũ khí trong tay, anh lại chỉ có một mình, thắng thế nào?"
"Rốt cuộc là ai đã giúp anh?"
Bành Như Hải hiển nhiên là không tin việc Dương Hạo có thể một vs mười mấy.
"Không ai giúp tôi, đã nói chỉ một mình tôi rồi mà! Chỉ là bọn họ quá yếu mà thôi! Chỉ thế thôi!" Dương Hạo nhún vai.
"Dương tổng, anh đừng trách tôi ngờ vực vô căn cứ!"
"Tôi cũng coi như là cao thủ trong hệ thống công an, lúc trẻ còn từng cầm thưởng thi đấu trong ngành."
"Thế nhưng, một mình tôi cũng không thể đánh lại nhiều người như vậy."
"Cho nên, chuyện anh nói cực kỳ khó làm người ta tin tưởng.
"
Bành Như Hải mang mình ra làm ví dụ.
Mà Dương Hạo thì hơi mất kinh nhẫn: "Đội trưởng Bành này, thứ cho tôi nói thẳng, anh không làm được, không đại biểu cho người khác không làm được! Hơn nữa tôi đã nói thời gian có hạn, hi vọng có thể nhanh nhanh một chút, kết quả anh lại hỏi những vấn đề vô nghĩa này, không biết anh có ý gì?"
"A!"
Bành Như Hải nhíu mày, đúng là hắn có lòng riêng khi hỏi vấn đề này.
Trong lòng hắn, có lẽ chỉ có tố chất thân thể và kỹ xảo cận chiến là mình có thể mạnh hơn Dương Hạo.
Nhưng chiến tích 1 vs 11 của Dương Hạo quá kinh người, nếu việc này là thật, chẳng phải ở phương diện này hắn cũng không bằng Dương Hạo sao?
Nếu vậy, hắn quả thực không có thứ gì khác để thể hiện trước mặt Mã Thiên Kiều!
Cho nên, Bành Như Hải mới hỏi vấn đề này ở trước mặt Mã Thiên Kiều, hắn muốn để Dương Hạo chủ động nói ra, có phải đã sử dụng thủ đoạn nào đó hay không.
Như vậy, trong lòng Bành Như Hải mới dễ chịu hơn chút!
"Đội trưởng Bành, nếu anh không tin, hai chúng ta có thể đánh hai chiêu, đỡ mất công lãng phí miệng lưỡi!"
Dương Hạo không phải kẻ ngu, tất nhiên có thể cảm nhận được địch ý của Bành Như Hải với mình.
Lúc này còn lải nhải làm gì, đánh liền xong việc!
Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích!
"Chuyện này không hay lắm đâu?"
Nghe Dương Hạo nói vậy, mắt Bành Như Hải sáng lên, thật ra hắn cũng có ý này, chỉ là không thể nói ra, dù sao Dương Hạo người ta cũng là 'người bị hại'.
Kết quả cảnh sát mang người bị hại đến cục để lấy lời khai, lại còn muốn đánh người ta, vậy còn ra thể thống gì!
Nhưng mà, nếu là Dương Hạo chủ động thì lại khác.
"Không có gì! So tài mà thôi!"
Dương Hạo nhún vai, trong lòng thì đang oán thầm: Còn diễn cái chim!
"Được! Vậy chúng ta điểm đến là dừng!"
Bành Như Hải lập tức đáp ứng, không cố ra vẻ khách khí nữa.
"Vậy chúng ta đi vào sân trong nhé?"
Bành Như Hải chỉ chỉ ra sân rộng của cục công an.
"Không có vấn đề."
Dương Hạo gật đầu, đối với hắn mà nói thì thế nào cũng được, dù sao cũng là chỉ vài giây.
"Vậy chúng ta ra ngoài đi!"
Nói xong, Bành Như Hải liền đứng lên, rõ ràng là đã không thể chờ đợi.
Thấy thế, Mã Thiên Kiều cũng lên theo, nàng chính là võ si, không có ai hứng thú với đánh nhau hơn nàng.
Thật ra hôm nay nhìn thấy Dương Hạo, nàng đã muốn tìm thời gian để so tài với sư phụ của mình.
Hai người rất lâu rồi không so tài, Mã Thiên Kiều hơi ngứa tay.
Lúc này thấy Bành Như Hải muốn so tài với Dương Hạo, Mã Thiên Kiều rất là hưng phấn, nghĩ chờ lát nữa Dương Hạo dạy dỗ Bành Như Hải xong, mình lại lên đánh hai chiêu cho đỡ nghiện!
Ba người đi ra ngoài.
Bước nhanh đến sân.
Mà nghe nói Bành Như Hải muốn so tài với Dương Hạo, vài người rảnh rỗi cũng đi ra sân xem náo nhiệt.
"Nghe nói vị Dương tổng kia đã đánh ngã mười mấy tên lưu manh, chuyện này cũng quá vô lý rồi!"
"Cho nên đội trưởng mới muốn thử một chút, nhìn xem có phải thật hay không!"
"Hồi trẻ đội trưởng từng được huy chương đồng trong giải thi đấu, một thương nhân sao có thể đánh lại chứ?"
"Đánh là đánh không lại rồi, có lẽ đội trưởng chỉ cần hai chiêu là có thể đánh gục đối phương!'
Mọi người vừa nhỏ giọng bàn tán, rất nhanh, mười mấy người đã đi theo Dương Hạo và Bành Như Hải đến giữa sân.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?