"Không có!"
Dương Hạo lắc đầu, chỉ chỉ đám người Triệu Hổ nằm trên mặt đất: "Có phải nên xử lý chuyện này trước không?"
"Tôi còn phải đến công ty họp! Không có nhiều thời gian ở đây!"
Dương Hạo cảm thấy vị cảnh sát mặt đen này hình như có địch ý với mình, sau khi đến hiện trường thì không vào việc chính, trái lại còn hỏi này hỏi nọ mình.
Bành Như Hải thì nhíu mày: "Chúng tôi có quá trình làm việc của mình."
"Hi vọng anh có thể phối hợp!"
"Tên? Địa chỉ? Đơn vị làm việc?"
Bành Như Hải đúng là có chút địch ý với Dương Hạo, loại địch ý này bắt nguồn từ đối tượng thầm mến của mình có hảo cảm với Dương Hạo, cũng bắt nguồn từ sự ưu tú của Dương Hạo.
Hơn nữa, ngoại hình đẹp thì cũng thôi, lại còn có thể đánh như vậy, một người đã đánh ngã toàn bộ đám người Triệu Hổ, khiến bọn họ không có việc gì, Bành Như Hải cảm thấy mình như rất vô dụng.
Bởi vậy, hắn bắt đầu tìm cảm giác tồn tại, ra vẻ làm việc chung.
Dương Hạo nhìn cảnh sát mặt đen ở đối diện, cảm thấy có chút khó hiểu.
Ông đây làm hết việc rồi, các người chạy đến sau kiếm công lao, lại còn bày mặt thối?
"Dương Hạo, tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành, chủ tịch Truyền thông Thiên Mỹ, chủ tịch Giải trí Mạnh Điền, chủ tịch tập đoàn ăn uống Hỗ Thượng Nhân Gia, chủ tịch tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành!"
Dương Hạo thản nhiên báo ra rất nhiều danh hiệu.
Tự cao tự đại đúng không!
Ai mà không biết!
Quả nhiên, sau khi nghe Dương Hạo tự giới thiệu xong, Bành Như Hải trực tiếp ngẩn người.
Tuy hắn có chút địch ý với Dương Hạo, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, bằng không cũng không thể leo lên vị trí đại đội trưởng đội hình sự.
Hắn cũng đã nghe tên mấy tập đoàn mà Dương Hạo vừa nói, nhất là Hỗ Thượng Nhân Gia, Mạch Điền và tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành, đây đều là xí nghiệp bản địa Hỗ Thành.
Đồng thời, chúng còn là công ty hàng đầu trong ngành nghề của mình!
Mà Dương Hạo lại là chủ tịch của những tập đoàn này, nói cách khác, đối phương có thể là tỷ phú, tài sản cá nhân phải mấy trăm tỷ.
Nhưng mà mình lại còn bày mặt thối trước mặt vị tỷ phú này... đây là ngại sống quá tốt à!
Mặc dù đối phương là thương nhân, nhìn như không quản được người trong thể chế như hắn.
Nhưng người ta đi lên cấp bậc này, quan hệ tự nhiên cực rộng, sức ảnh hưởng cực lớn, không phải một đại đội trưởng như hắn có thể so sánh, người ta chỉ mở một bữa tiệc, khách mời đều là lãnh đạo, thậm chí là lãnh đạo của lãnh đạo!
Cho nên, nếu như muốn làm khó một đội trưởng quèn như hắn, vậy thì quá đơn giản!
Nghĩ đến đây, bàn tay Bành Như Hải đã chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn vội vàng điều chỉnh lại trạng thái của mình.
"Chúng tôi làm việc đều phải đi theo quá trình, cảm ơn đã phối hợp!"
Bành Như Hải ăn nói nhỏ nhẹ hơn nhiều, nhưng trên mặt vẫn không hề nở nụ cười, tuy hắn đã hối hận, nhưng cũng không muốn nhận sợ trước mặt Mã Thiên Kiều, cố gắng để mình bình tĩnh một chút.
Dương Hạo không đáp lại, mà hỏi Mã Thiên Kiều: "Vì sao đột nhiên điều đến Hỗ Thành?"
"Cha mẹ tôi đều sống ở Hỗ Thành, nên bảo tôi chuyển đến đây."
Lúc này có quá nhiều người, Mã Thiên Kiều không tiện giải thích nhiều.
Trên thực tế, nghiệp vụ của công ty nhà Mã Thiên Kiều đã chuyển đến Hỗ Thành, đồng thời đây không phải chuyện ngày một ngày hai, mà là cha nàng đã phát triển vài năm.
Công ty đã bắt đầu chuyển trọng tâm về Hỗ Thành, dù sao nơi này là thành phố có nền kinh tế phát triển nhất cả nước, ở đây có nhiều cơ hội hơn, không gian phát triển càng cao hơn.
Mặc khác, lúc trước Mã Thiên Kiều làm việc ở đội cảnh sát hình sự Giang Thành là do tính cách quá nóng vội, trong quá trình phá án đã làm một vài việc trái quy tắc, cho nên mới bị đưa đến đó để rèn luyện.
Mà bản thân Mã Thiên Kiều muốn làm trinh sát hình sự hơn, cho nên mới bảo cha tìm quan hệ, điều mình đến bên này.
Như vậy nàng không chỉ có thể đoàn tụ với cha mẹ, mà còn có thể làm việc mình thích.
Dương Hạo nói: "Gần đây tôi cũng ở Hỗ Thành."
"Tôi đã xem tin tức rồi, anh vừa đến Hỗ Thành đã gây chuyện rồi, đúng là lợi hại!"
Mã Thiên Kiều nhẹ giọng trêu chọc, khóe miệng hơi cong lên, cười rất tươi.
Bành Như Hải yên lặng thở dài, Dương Hạo người ta là tỷ phú, ngoại hình còn đẹp trai, lại giỏi võ, mình có gì so với người ta?
"Cảnh sát, có thể xử lý hay không?"
Lúc này, Diệp Thư Viện mở miệng nói ra: "Tôi và chủ tịch Dương còn phải đi họp!"
"Được, chúng tôi sẽ mau chóng xử lý! Nhưng hai vị phải về cùng chúng tôi để lấy lời khai, chuyện này có tính chất rất tồi tệ!"
Bành Như Hải lấy lại tinh thần, ánh mắt vô thức rơi vào người Diệp Thư Viện, trong lòng cũng hơi động.
Vị MC xinh đẹp nổi tiếng toàn quốc này lại đi cùng Dương Hạo, nói không chừng hai người đang hẹn hò!
Tổ hợp đại gia mà minh tinh là cực kỳ thường thấy.
Nghĩ đến đây, Bành Như Hải lập tức lên tinh thần, hắn hắng giọng một cái, hỏi: "Diệp tiểu thư, cô không bị thương chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?"
"Không cần!" Diệp Thư Viện quả quyết lắc đầu: "Tôi không bị thương."
"Thế thì tốt!" Bành Như Hải khẽ gật đầu, lại hỏi: "Lúc đó cô và Dương tiên sinh đều ở trên xe đúng không?"
"Đúng!" Diệp Thư Viện gật đầu.
"Mạo muội hỏi một câu! Quan hệ của hai vị là gì?"
Thật ra vấn đề này là không cần hỏi, nhưng Bành Như Hải lại hỏi trước mặt Mã Thiên Kiều, chính là muốn để vị mỹ nữ này biết, 'sư phụ' của nàng là hoa có chủ.
"Việc này có quan hệ gì với vụ án không?"
Diệp Thư Viện nhíu này, không ngờ vị cảnh sát mặt đen này lại hỏi vấn đề này.
"Tất nhiên là có quan hệ."
"Hiện giờ còn chưa rõ động cơ gây án của đám người này, nhưng loại vụ án này thường có hai loại khả năng, hoặc là vì tiền, hoặc là vì tình."
Bành Như Hải ngụy biện cũng coi như hợp tình hợp lý.
Mà Mã Thiên Kiều quả nhiên cũng hứng thú với vấn đề này, nàng cũng đưa mắt lên người Diệp Thư Viện, chờ đối phương trả lời.
Trên thực tế, Mã Thiên Kiều đã chú ý đến Diệp Thư Viện từ lâu rồi, nàng cũng từng nhìn thấy vị MC xinh đẹp này trên tivi, mà đối phương lại xuất hiện cùng Dương Hạo ở hiện trường vụ án, nên nàng khá tò mò về quan hệ của hai người.
"Tôi là chủ tịch Dương là bạn."
"Cũng coi như là đồng nghiệp, chúng tôi đang đến tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành để họp."
Diệp Thư Viện cũng không biết ý tưởng chân thật trong nội tâm của Bành Như Hải, thấy đối phương đưa ra một lý do khá hợp lý, nàng cũng đáp thật.
"Chỉ là bạn bè bình thường?"
Bành Như Hải rất thất vọng với câu trả lời này, đây không phải đáp án mà hắn muốn.
"Bằng không thì sao?" Diệp Thư Viện bĩu môi, hơi mất kiên nhẫn mà hỏi vặn lại: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không thẩm vấn tội phạm, lại hỏi mấy vấn đề không quan trọng này!"
Diệp Thư Viện cảm thấy thái độ của cảnh sát mặt đen này có vấn đề, nên cũng không nể nang gì nữa.
Quả nhiên, Bành Như Hải á khẩu không trả lời được, khuôn mặt đen kia đã nổi lên một tầng màu đỏ lúng túng.
"Đội trưởng, xe không đủ chỗ."
"Quá nhiều người rồi!"
Cũng may là có thuộc hạ đến báo cáo, xem như giải vây cho Bành Như Hải.
"Lái chiếc xe buýt kia về, đưa nghi phạm lên xe buýt luôn!"
Bành Như Hải cũng coi như nhanh trí, chỉ chỉ chiếc xe buýt dừng ở ven đường.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?