Dương Hạo không biết nhiều người họ Lữ, có liên hệ và động cơ thì chỉ có kẻ mới phát sinh xung đột ngày hôm qua, Lữ Minh Triết.
Đối phương là người Hỗ Thành, lại có phú nhị đại có quyền có thế, triệu tập một đám người trong thời gian ngắn là không khó.
Sau khi biết kẻ đứng sau, Dương Hạo lại mở miệng: "Bây giờ chọn tự thú và khai ra kẻ đứng sau, các người còn có thể được xử nhẹ, tôi còn có thể ký đơn thông cảm xin cho các ngừi."
"Bằng không hành vi hôm nay đã cấu thành tội bắt cóc, tuy chưa thành công nhưng hình phạt là như nhau, ít nhất cũng phải ăn cơm tù 10 năm!"
"Các người nên biết người ngồi trong xe là ai, Diệp tiểu thư không chỉ là MC nổi tiếng, mà còn là người của Diệp gia, hiểu điều này có ý nghĩa gì không?"
Đám lưu manh này tự nhiên không phải mục tiêu của Dương Hạo.
Hắn muốn kẻ đứng sau là Lữ Minh Triết phải trả giá đắt, bằng không bật hack để làm gì, cho nên Dương Hạo trực tiếp làm công tác tư tưởng với đám người Triệu Hổ.
"Mày cho rằng tao sợ?"
Triệu Hổ bĩu môi khinh thường, hắn cũng coi như người từng trải, theo hắn thì tình cảnh này chưa chắc đã cấu thành tội bắt cóc.
Nhưng lời nói của Dương Hạo lại làm cho tên xăm tay ở bên cạnh bối rối, khi Triệu Hổ gọi bọn họ thì chỉ nói là đi đánh người, chứ không nói người này đi xe Rolls Royce Phantom.
Xăm tay cũng không ngu, tất nhiên biết người ngồi xe này không phú cũng quý, căn bản không phải người hắn có thể trêu vào.
Nhất là bây giờ đối phương đã bộc lộ thân phận.
Người ngồi trong xe là Diệp Thư Viện, tiểu thư DIệp gia, MC nổi tiếng của đài truyền hình Hỗ Thành.
Một khi chuyện này lộ ra, tất sẽ trở thành tâm điểm chú ý của xã hội, như vậy đám người bọn họ nhất định sẽ bị xử nặng.
Trên thực tế, nếu không phải Dương Hạo mạnh như vậy thì tốt, bọn họ có thể đánh xong rồi phủi mông chạy trốn.
Bọn họ cũng đã chuẩn bị hết rồi, mũ lưỡi trai và khẩu trang đen, cảnh sát chưa chắc đã tìm được họ, coi như tìm được, chỉ cần chết cũng không thừa nhận, thì cũng không làm gì được bọn họ, dù sao cũng không có chứng cứ gì!
Nhưng bây giờ thì khác, một mình Dương Hạo đánh ngã chín người của họ, nhìn kiểu này thì muốn đi là không đi được rồi.
Cho nên Dương Hạo nói bọn họ nhất định sẽ bị phán tội bắt cóc, cái này không phải là không có khả năng!
Nói cách khác, hắn có thể vào ăn cơm tù thật!
Nghĩ đến đây, tên xăm tay lập tức luống cuống, hắn đi theo Triệu Hổ chỉ là vì tiền mà thôi, bảo hắn đi ăn cơm tù, hắn tự nhiên không muốn.
Huống chi hắn là người có án cũ, nếu như lại bị bắt, sẽ bị tăng thêm án.
"Lên!"
Tuy rất kiêng kỵ, nhưng Triệu Hổ không đến mức nhận sợ ngay lập tức, hắn liếc mắt ra hiệu với xăm tay, đang chuẩn bị xông lên đánh cược một lần.
Hai đánh một!
Có lẽ còn có chút cơ hội!
Trong lòng Triệu Hổ nghĩ vậy, vung gậy sắt đập về phía Dương Hạo.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn là, xăm tay lại không xông lên cùng hắn, mà đứng 'ngẩn người' tại chỗ.
Kết quả một gậy này của hắn đã đánh hụt, theo sát đó là cảm giác tê dại truyền đến từ eo, mà loại cảm giác này lại như dòng điện, nhanh chóng truyền khắp toàn thân.
Hai chân hắn mềm nhũn, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Dương Hạo không định dừng tay lại, đang chuẩn bị dùng kỹ năng Vô Ảnh Chỉ với tên xăm tay kia.
Kết quả Dương Hạo còn chưa ra tay, tên xăm tay đã chủ động nằm ra đất, cũng học theo người khác mà kêu rên.
Không phải đâu, có thể diễn thật hơn chút không??
Dương Hạo dừng tay giữa không trung, ánh mắt lại quét qua buồng lái chiếc Buick và Wuling.
Hai tài xế trong xe đang ngẩn ngơ, đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm việc này, vốn cho rằng tất cả sẽ giống như trước, Triệu Hổ xong việc thì bọn họ sẽ lái xe dẫn người bỏ chạy khỏi hiện trường.
Kết quả hôm nay lại lật xe.
Chỉ một mình Dương Hạo đã quật ngã toàn bộ mười một người!
Tên này là quái vật à!
Quá mạnh rồi!!
Hai tên tài xế liếc nhau một cái, tiếp đó vội vàng chuyển động vô lăng, chỉ hận không thể đạp ga đến tận bình xăng, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Dương Hạo căn bản không có ý định đuổi theo hai tên này, chỉ là hai tài xế mà thôi, coi như chạy thì đám người Triệu Hổ cũng sẽ khai ra, đến khi đó vẫn sẽ bị bắt lại.
Chiếc xe buýt chắn ngang đường kia thì không có cơ hội bỏ chạy, hắn thấy hai tên đồng bọn bỏ chạy, vốn cũng chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng hắn lại không may mắn cho lắm, vừa hay có cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ ở gần đây, lúc này có một xe cảnh sát dừng trước xe buýt.
Một cảnh sát giao thông xuống xe, đưa tay chào hắn.
Tên đàn em này của Triệu Hổ nắm chặt vô lăng, lúc này hắn có hai lựa chọn, một là tông cảnh sát và bỏ chạy, một là ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn quả quyết lựa chọn cái sau.
Bởi vì hắn biết mình không chạy được, nếu đám người Triệu Hổ thành công thì không sao, cho dù cảnh sát có hỏi, hắn cũng có thể nói là mình mất lái.
Nhưng bây giờ, đám người Triệu Hổ sẽ bị bắt, coi như hắn chạy được thì cũng vô dụng.
Huống chi hắn chỉ là lái xe, nhiều nhất coi như tòng phạm, nếu nhiệt tình phối hợp với cảnh sát, còn có thể được khoan hồng.
Sau khi nghĩ rõ ràng, tên tài xế này đã từ bỏ giãy giụa.
"Anh cảnh sát, tôi chỉ là lái xe, tất cả đều do anh Hổ bày kế, tôi không biết gì cả!"
Tài xế tên Vương Vũ này cũng nói thật, Triệu Hổ căn bản không nói gì, chỉ bảo hắn lái xe chờ ở ven đường, khi nào nhận được lệnh của Triệu Hổ thì lái xe cản đường.
Nhưng Vương Vũ đột nhiên thẳng thắn lại làm cảnh sát giao thông sửng sốt.
Bởi vì chiếc xe buýt này ngăn chặn, nên vị cảnh sát giao thông này căn bản không biết chuyện bên kia xe buýt, còn tưởng rằng chiếc xe này bị hỏng hóc gì đó.
"Anh Hổ gì cái?"
"Bày kế gì?"
Đồng chí cảnh sát giao thông vẫn cực kỳ cảnh giác, lập tức nghiêm mặt tra hỏi.
Vương Vũ vội vàng chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ xe: "Đồng chí cảnh sát, tự nhìn đi."
Cảnh sát giao thông đang đứng dưới xe, thấy Vương Vũ chỉ sang bên kia mà nói thì hơi nhíu mày, cảnh giác không đi lên xe, mà cúi người nhìn qua bên kia.
Kết quả vừa nhìn đã giật nảy mình.
Bên kia là hơn mười người nằm la liệt trên mặt đất.
"Chuyện này. . ."
Cảnh sát giao thông chỉ là một người mới không có kinh nghiệm gì, hắn sửng sốt giây lát, vội vàng chạy chậm về xe cảnh sát, kêu lên với người đàn ông trung niên đang thảnh thơi hút thuốc ở vị trí lái: "Sư phụ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Bên kia xe buýt toàn là người, hình như là bị đâm trúng, có thể còn có người bị đâm chết!"
"Hả???"
Người đàn ông trung niên hút thuốc kinh hĩa, vội vàng ngậm thuốc xuống xe: "Cái gì cơ?"
"Có người bị đâm chết??"
Người đàn ông trung niên vừa hỏi vừa bước nhanh về phía bên kia xe buýt.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?