"Muốn đi thì cũng phải chủ tịch Dương đi cùng, không thể bỏ mặc anh ấy được!"
Diệp Thư Viện vẫn cực kỳ nghĩa khí, lúc này vẫn chưa quên Dương Hạo.
"Nhị tiểu thư, chúng ta đi trước, sau đó tìm người quay lại cứu chủ tịch Dương, nếu không đi thì không ai thoát được!"
Vương Bân đã lái xe cho Diệp Kiến Nghiệp 20 năm, cũng xem như nhìn Diệp Thư Viện lớn lên, mà Dương Hạo thì chỉ là một người ngoài với Vương Bân.
Cho nên ưu tiên của Vương Bân chính là an toàn của Diệp Thư Viện và bản thân mình, đây là việc thường tình của con người.
Diệp Thư Viện lắc đầu: "Chủ tịch Dương xuống xe là vì cứu chúng ta, chúng ta không thể bỏ anh ấy ở lại được! Huống chi chưa chắc đã chạy được, cứ xem tình hình thế nào đã!"
Nói xong, Diệp Thư Viện lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, Dương Hạo đã bị mười mấy người Triệu Hổ bao vây.
Dương Hạo đảo mắt qua đám người Triệu Hổ, thản nhiên nói: "Muốn tiền thì ra giá."
Triệu Hổ căn bản không trả lời, hắn rất vui mừng khi thấy Dương Hạo chủ động xuống xe, đã nhận nhiệm vụ thì phải cho Dương Hạo một bài học.
Nếu đối phương không xuống xe, bọn họ còn phải nện xe, lôi người trong xe ra ngoài, rất tốn thời gian.
Hiện giờ Dương Hạo chủ động đưa đến cửa, bọn họ thuận tiện hơn nhiều.
Thế là Triệu Hổ vung tay elen: "Lên!"
Hiện thực và phim ảnh chung quy vẫn là khác nhau, nếu như trong phim, Triệu Hổ là phản diện, chắc chắn sẽ phải nói vài câu độc ác gì gì đó.
Nhưng hiển nhiên là hắn cũng hiểu đạo lý phản diện chết vì nói nhiều, nên căn bản không đáp lời Dương Hạo, trực tiếp ra lệnh xông lên.
Tiếp đó một đám người nhào về phía Dương Hạo.
Mắt thấy mọi người lao lên, Dương Hạo trực tiếp ra giá: "Tôi ra 10 triệu!"
Mặc kệ đám người này là do ai phái đến, mục đích đều là vì tiền mà thôi, cho nên sau khi Dương Hạo nói ra con số 10 triệu này, mấy tên xông lên đầu chợt dừng bước, nghiêng người nhìn thoáng qua Triệu Hổ ở phía sau.
Giống như Dương Hạo nghĩ, bọn họ căn bản chính là vì tiền, hiện giờ Dương Hạo ra giá 10 triệu, bọn họ tự nhiên muốn trưng cầu ý kiến của đại ca mình.
"Ra tay!"
"Nhìn cái rắm!!"
Triệu Hổ có kinh nghiệm phong phú, căn bản không mắc bẫy, hung tợn trừng mắt với đám người.
Tuy hắn cực kỳ động tâm với 10 triệu này, nhưng hắn đương nhiên không tin lời nói trong hoàn cảnh này.
Huống chi hắn là người có đạo đức nghề nghiệp, không thể lấy tiền của hai bên, phản bội Lữ Minh Triết.
Đương nhiên, cái gọi là đạo đức nghề nghiệp này cũng là vì người thuê là kẻ có quyền có thế như đại thiếu của Lữ gia.
Nếu đổi thành người khác, vậy thì chưa chắc!
Theo Triệu Hổ ra lệnh, đám người lập tức ùa lên.
Khóe miệng Dương Hạo hơi cong lên: "Đã cho các người cơ hội rồi! Là các người không cần!"
Từ khi max điểm võ lực, thu được danh hiệu 'võ đạo tông sư' xong, Dương Hạo gần như chưa từng thực chiến, cũng chỉ so tài một chút với 'đồ đệ' Mã Thiên Kiều mà thôi.
Còn cả dạy dỗ mấy tên côn đồ ở câu lạc bộ Hào Tước.
Nhưng mấy tên lưu manh kia không thể so sánh với đám người Triệu Hổ trước mắt được.
Nếu lưu manh cũng có thể coi là một loại nghề nghiệp, vậy đám người Triệu Hổ coi như là chuyên nghiệp, có thể nhìn ra từ việc họ lên kế hoạch cho lần hành động này.
Những người này không phải kẻ não tàn, họ còn biết chặn đường và chặn tín hiệu điện thoại, hơn nữa ra tay rất quyết đoán, cũng coi như là lưu manh có đầu óc.
Nhưng bọn họ không may mắn cho lắm, lại gặp phải tên bật hack như Dương Hạo.
Thế là, bốn tên xông lên đầu tiên còn chưa nhìn rõ Dương Hạo ra tay thế nào, thì đã đau đớn kêu rên trên mặt đất!
Biến cố bất thình lình này làm cho Triệu Hổ và mấy tên ở phía sau đều giật nảy mình.
Một đám người đều trợn mắt há hốc mồm.
Không dám tin nhìn Dương Hạo và bốn tên nằm dưới đất.
Trong xe, Diệp Thư Viện và Vương Bân đều choáng váng, Vương Bân vốn đang nghĩ có nên thừa dịp hỗn loạn để lái xe chạy đi không.
Kết quả còn chưa quyết định, Dương Hạo đã quật ngã bốn tên xông lên đầu tiên.
"Chủ tịch Dương từng luyện võ!"
"Thật là lợi hại, tôi còn không nhìn rõ cậu ta ra tay thế nào luôn!"
Vương Bân trợn tròn mắt, cảm thán một câu.
"Không thấy anh ấy nói gì, hóa ra còn biết võ, bảo sao lại bình tĩnh như vậy!"
Diệp Thư Viện cũng kinh ngạc há hốc miệng nhỏ, nhưng rất nhanh trên mặt nàng đã hiện ra vẻ lo lắng: "Thế nhưng mà... bọn họ quá đông, anh ấy chỉ có một người."
"Nhưng tốc độ ra tay của chủ tịch Dương rất nhanh, khó mà nói trước được!"
Vương Bân ngồi ở vị trí lái, nhìn rõ hơn một chút, bốn tên đàn ông xông lên mà Dương Hạo chỉ dùng hai ba giây đã quật ngã cả bốn.
Đây tuyệt đối là nghiền ép!
Mà khi hai người đang nói chuyện, nhóm người thứ hai đã lao lên, bởi vì có vết xe đổ vừa rồi, nên năm người này cẩn thận hơn nhiều.
Nhưng cũng vô dụng, chỉ vài giây đồng hồ sau, năm tên này vẫn nằm chỉnh tề trên mặt đất, kêu gào đau đớn như bốn tên đầu tiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hổ đứng sau cùng đã choáng váng, khóe miệng sau lớp khẩu trang đã co quắp lại.
Là một tên lưu manh chuyên nghiệp, bình thường hắn vẫn luôn tập vật tự do và một ít võ thuật thực chiến.
Mấy tên như đám đàn em của hắn, hắn có thể đánh ba bốn người, cực hạn là năm người, hơn nữa cho dù đánh thắng 5 người, thì hắn cũng sẽ bị thương.
Nhưng người đàn ông trước mặt đã đánh ngã chín người, đáng sợ nhất là cực kỳ thoải mái, căn bản không biết giới hạn của người này là ở đâu.
Bởi vì nghề nghiệp nên Triệu Hổ cũng từng được kiến thức một ít cao thủ cách đấu, cũng từng lĩnh giáo cái gọi là võ thuật danh gia, thế nhưng một số người mạnh thì có mạnh, nhưng khi ra tay thì Triệu Hổ vẫn có thể nhìn ra chút đầu mối.
Thế nhưng, hắn hoàn toàn không nhìn ra được Dương Hạo đã ra tay như thế nào, đây mới là việc đáng sợ nhất!
"Anh Hổ, tên này bật hack à, quá kinh khủng!"
Tên đàn em xăm tay đứng bên cạnh Triệu Hổ cũng khiếp sợ không thôi, hắn không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Triệu Hổ không lên tiếng, nắm chặt gậy sắt trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, trong lòng đang nghĩ, đối phương có đột nhiên tiến công hay không.
"Tâm sự đi."
Dương Hạo bước đến trước người Triệu Hổ, trên mặt mang theo nụ cười ung dung: "Ai phái các anh đến?"
Nhưng nụ cười này của hắn lại trở nên cực kỳ đáng sợ trong mắt Triệu Hổ và tên đàn em xăm tay, thậm chí làm người ta sợ hãi.
Đây chính là người đàn ông có thể dễ dàng đánh ngã 9 tên lưu manh, sức chiến đấu không rõ.
Miệng Triệu Hổ rất cứng, tất nhiên không có khả năng Dương Hạo vừa hỏi thì đã nói ngay.
Mà trên thực tế, Dương Hạo cũng không nghĩ hỏi được gì từ tên này, hắn chỉ ném ra một chủ đề, sau đó sử dụng kỹ năng 'lắng nghe tiếng lòng' với Triệu Hổ.
Triệu Hổ: Tên này luyện võ gì vậy?
Triệu Hổ: Tên này có ra tay với mình không?
Nghe thấy tiếng lòng của Triệu Hổ, khóe miệng Dương Hạo hơi giật giật, con hàng này không dễ chơi nha, vậy mà còn nghĩ đến đánh nhau!
"10 triệu kia vẫn còn đó, nói đi, ai phái các người đến!"
Dương Hạo tiếp tục nói, lúc đầu hắn nói 10 triệu cũng là muốn nói chuyện với Triệu Hổ một chút, coi như đối phương không nói, thì cũng có thể tìm ra kẻ đứng sau từ kỹ năng 'lắng nghe tiếng lòng'.
Quả nhiên, Dương Hạo lại nhắc đến 10 triệu, ý nghĩ trong đầu Triệu Hổ đã xuất hiện biến hóa.
Triệu Hổ: Tên này có bệnh à, đánh thắng rồi còn muốn cho tiền?
Triệu Hổ: Nếu như có 10 triệu thật, mình cũng không ngại bán đứng Lữ thiếu!
Chỉ là cmn có thể sao? Coi ông đây là con nít ba tuổi à?
Theo tiếng lòng của Triệu Hổ, Dương Hạo đã nhận được tin tức mình muốn: Lữ thiếu!
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?