🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 600: Khàn cả giọng

"Cậy mạnh?"

Dương Hạo cười, giang tay ra: "Thực tiễn mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý!"

"A?"

Phùng Mạt Lỵ ngẩn người, có chút khó tin nhìn Dương Hạo.

Nàng còn tưởng rằng vị sếp này của mình là 'quả hồng mềm', nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như đã đánh giá thấp đối phương.

"Chủ tịch Dương, thứ cho tôi nói thẳng."

"Ở độ tuổi của anh, vẫn nên chú ý thân thể thì hơn." Phùng Mạt Lỵ cười tủm tỉm nhắc nhở.

"Xem ra cô vẫn chưa hiểu tôi rồi!"

Dương Hạo quyết định để nữ cấp dưới này cảm nhận thực lực chân chính của mình.

"Chủ tịch Dương, không cần nghỉ ngơi một lát thật sao?"

Xoẹt!

A!!

Phùng Mạt Lỵ còn chưa nói hết lời, đôi tất chân bao bọc cặp chân đẹp đã bị xé ra một lỗ hổng.

"Lát nữa hãy thảo luận chủ đề nghỉ ngơi!"

"Nếu như cô còn có thể lực. . ."

Dương Hạo vừa nói chuyện, một tay đã đặt lên đôi chân dài của Phùng Mạt Lỵ.

Một tiếng sau.

Cơ thể mềm mại của Phùng Mạt Lỵ xụi lơ trên giường mát xa, ánh mắt mê ly nhìn Dương Hạo.

Người sau thì đang tiêu sái đeo thắt lưng, trêu chọc: "Hiện giờ cô cảm thấy giữa chúng ta thì ai cần nghỉ ngơi?"

Phùng Mạt Lỵ không đáp lại, mà chỉ khẽ lắc đầu, không nói quá chứ bây giờ nàng không còn chút sức lực nào.

Hơn nữa bởi vì vừa rồi kêu qua kinh, lúc này nàng cảm thấy họng hơi đau, nếu không có gì bất ngờ, thì đã gào khản giọng rồi.

Lúc nãy rõ ràng vị sếp này đã giao lưu với Trần Nhược Hàm, cộng thêm một lần với mình ở văn phòng là hai.

Kết quả lại còn có thể lực kinh người như thế.

Bảo sao lại để chị em Bạch gia làm trợ lý riêng, người ta có thực lực này.

"Nghỉ ngơi đi!"

Dương Hạo sửa sang quần áo một chút, ném lại một câu rồi đi xuống lầu.

Lúc này, điện thoại của Phùng Mạt Lỵ chợt vang lên.

Là bạn thân Diệp Thư Viện gọi đến.

Nàng hơi do dự một chút, tiếp đó liền nghe máy.

Giọng nói của Diệp Thư Viện truyền ra từ ống nghe: "Mạt Lỵ, cậu còn ở trong nhà chủ tịch Dương không?"

"Ừm, có!" Phùng Mạt Lỵ nhỏ giọng đáp lại.

Diệp Thư Viện nghe thấy giọng nói của bạn thân thì hơi sửng sốt: "Mạt Lỵ, giọng cậu làm sao thế? Đau họng à? Lúc nãy vẫn rất ổn mà!"

"A. . . không có gì. . ."

Phùng Mạt Lỵ hơi lúng túng đáp lại một câu, tiếp đó vội vàng chuyển chủ đề: "Có chuyện gì à?"

"Cậu hỏi chủ tịch Dương giúp mình một câu, ngày mai sẽ đến tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành vào lúc nào."

"Mình muốn đi cùng, vừa rồi gọi điện thoại cho anh ấy thì không ai nghe máy, không biết đang làm gì nữa."

"Đúng rồi, cậu cũng ở đấy mà, anh ta đang làm gì?"

Diệp Thư Viện gọi hai lần mà không ai nghe máy, nên nàng thuận miệng hỏi một câu.

"A. . ."

Vấn đề này lại làm khó Phùng Mạt Lỵ, tính cách của nàng tương đối thẳng thắn, không biết nói láo.

Nhất là người càng thân với mình thì càng không nói láo được.

Hơi sửng sốt chốc lát, nàng mới trả lời: 'Được rồi, lát nữa mình sẽ hỏi cho cậu."

"Mạt Lỵ, sao cậu cứ là lạ thế? Cảm giác không đúng lắm nha!"

Diệp Thư Viện rất hiểu bạn thân của mình, đối phương cực kỳ khác lạ.

"Không có gì, chỉ là hơi mệt."

"Cậu bàn chuyện công việc ở nhà chủ tịch Dương cơ mà? Bàn chuyện công việc cũng có thể mệt đến như vậy sao? Nghe giọng của cậu còn không có sức, lại còn khàn giọng nữa, trò chuyện gì mà ghê vậy?" Diệp Thư Viện ném ra vài vấn đề.

Mà sau khi hỏi những vấn đề này xong, nàng bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, lại hạ thấp giọng hỏi: "Mạt Lỵ, cậu sẽ không 'chơi' với chủ tịch Dương đấy chứ??"

"Có thể đừng dùng từ chơi này không! Rất khó nghe!"

Phùng Mạt Lỵ không vui đáp lại một câu, nàng cũng không muốn giấu bạn thân.

Xưa nay hai người có gì đều nói cho nhau nghe, nàng vốn cũng định nói cho Diệp Thư Viện biết chuyện này.

Bây giờ đối phương hỏi đến, nàng cũng không che giấu!

"Không phải chứ!"

"Hai người phát triển quá nhanh rồi đấy!"

Diệp Thư Viện rất khiếp sợ.

"Nào có gì mà nhanh với không nhanh. Theo nhu cầu mà thôi!"

Phùng Mạt Lỵ lười biếng trả lời: "Mình còn muốn ôm đùi người ta, để người ta giúp mình báo thù kìa!"

"Được rồi! Nhưng trước kia cậu không như vậy mà."

Diệp Thư Viện hiểu rõ bạn thân của mình, tuy tích cách rất thẳng thắn, dám yêu dám hận, nhưng không phải người tùy tiện.

Phùng Mạt Lỵ đáp: "Đó là vì còn chưa gặp được một người đàn ông như chủ tịch Dương!"

"Được rồi! Vậy cậu nhớ hỏi chủ tịch Dương nhà cậu giúp mình, hoặc là bảo anh ta trả lời điện thoại của mình." Diệp Thư Viện trêu một câu.

"Đừng nói như vậy! Chủ tịch Dương không phải nhà mình, mình còn không có bản lĩnh đó!"

"Bọn mình chỉ là đồng bạn hợp tác có trao đổi sâu mà thôi, nói chính xác ra, anh ta vẫn là sếp của mình!"

Phùng Mạt Lỵ tự hiểu rõ quan hệ của hai người, nên nói rõ ràng cho bạn thân hiểu.

"Không hổ là Mạt Lỵ, cứ thoải mái như vậy." Diệp Thư Viện cảm thán một câu, tiếp đó lại dặn dò: "Đừng quên hỏi giúp mình!"

"Ok!"

Phùng Mạt Lỵ lên tiếng, tiếp đó cúp mày.

Diệp gia.

Diệp Thư Viện vừa cúp máy, cô cô Diệp Tĩnh Văn đã tiến lại bên cạnh nàng.

"Sao rồi? Ngày mai sẽ đến tập đoàn à?"

"Không rõ!" Diệp Thư Viện lắc đầu: "Chủ tịch Dương không nghe, cháu gọi cho Mạt Lỵ, để cậu ấy chuyển lời hộ."

"Ra vậy!" Diệp Tĩnh Văn cau mày nói: "Lúc trước cháu nói Phùng Mạt Lỵ qua nhà chủ tịch Dương bàn công chuyện! Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản, nói không chừng người bạn thân kia của cháu đã bắt được cậu ta rồi!"

"A? Sao cô lại biết?"

Lúc trước Diệp Thư Viện căn bản không nghĩ đến phương diện này, kết quả cô nàng lại đoán ra ngay.

"Quả nhiên là thế!" Diệp Tĩnh Văn khẽ lắc đầu: "Thư Viện, các phương diện khác cháu rất ưu tú, nhưng lại quá trì độn ở mặt tình cảm, chuyện giữa nam và nữ mà nghĩ mãi cũng không hiểu!"

"Vâng, chắc vậy!"

Diệp Thư Viện thở dài, Phùng Mạt Lỵ nói rất thoải mái trong điện thoại, nhưng nàng vẫn không thể nào hiểu được, hai người mới gặp mặt lần đầu tiên, kết quả lại phát sinh quan hệ rồi.

Dưới cái nhìn của nàng, mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì đều có hơi tùy tiện.

"Hai người đều ưu tú sẽ dễ va chạm ra tia lửa!"

"Huống chi còn có lợi ích to lớn như vậy, cho nên hai người họ phát sinh gì đó cũng là rất bình thường."

Diệp Tĩnh Văn nói xong, lại nhìn Diệp Thư Viện mà thở dài: "Hiện giờ Phùng Mạt Lỵ đã chiếm tiên cơ, với tính cách của cháu thì không có khả năng cướp người với bạn thân."

"Đúng không?"

"Đương nhiên!" Diệp Thư Viện gật đầu thật mạnh: "Đàn ông rất nhiều, cháu không có khả năng tranh cướp một người đàn ông với Mạt Lỵ!"

"Cho nên nha, nhiệm vụ ôm đùi chủ tịch Dương phải giao cho Uyển Nghi và Thiến Thiến!"

Diệp Tĩnh Văn cảm khái một câu, trong lòng thì lại bổ sung: Nếu đồng lứa không được, vậy mình đành phải ra tay rồi!

Chẳng qua là, chủ tịch Dương người ta chưa chắc đã để ý đến bà già như mình!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...