Phùng Mạt Lỵ thì vô cùng khiếp sợ, đã nói là mệt mỏi đến mức ngủ gật rồi cơ mà!
Sao bỗng nhiên lại có tinh thần rồi?
Hơn nữa nghe âm thanh này, hình như còn rất quyết liệt, không hề giống với vẻ thân thể không tốt!
Nhìn nhầm rồi?
Phùng Mạt Lỵ vô thức liếm môi một cái, đôi chân dài nghịch thiên kia không tự chủ được mà khép lại.
"Quên đi, không chơi nữa!"
"Tôi nhớ trong nhà không có bảo mẫu đúng không?"
"Để tôi vào bếp làm vài món ăn!"
Thật ra trước kia Trần Hải Âu cũng gặp cảnh này rồi, trong biệt thự ở Giang Thành, nàng ở dưới, con gái và Dương Hạo ở trên lầu.
Cho nên, đây không phải lần đầu tiên của nàng.
Nhưng tình cảnh bây giờ khác với lúc đó, lúc đó chỉ có một mình nàng, người khác không biết.
Nhưng hôm nay có chị em Bạch gia và Phùng Mạt Lỵ ở đây, nàng lại là mẹ của Trần Nhược Hàm, cảm giác như ngồi trên bàn chông.
"Chị Âu, để em giúp chị!"
Bạch Tuyết vội vàng phụ họa một câu, nàng tự nhiên cũng không muốn ở lại nơi lúng túng này.
"Em cũng đi!"
Bạch Vân cũng đứng lên theo.
"Được rồi, vậy ba chúng ta giải quyết bữa cơm tối nay!"
Trần Hải Âu không ở lại nữa, dẫn chị em Bạch gia đi ra ngoài.
Ba người rời đi, Phùng Mạt Lỵ tự nhiên không thể ở lại đây một mình, nàng cũng đi theo sau, tiếp đó cũng vào phòng bếp, thật ra nàng cũng muốn phụ một tay, nhưng bởi vì là đại tiểu thư, sống an nhàn từ nhỏ, không biết làm đồ ăn.
Đừng nói là nấu cơm, ngay cả nấu mỳ đơn giản như vậy mà nàng cũng chưa từng thử qua!
Hết cách rồi, khi Phùng Mạt Lỵ ra đời thì trong nhà đã có đầu bếp, bảo mẫu, tài xế...
Nàng thật sự không phải làm gì cả, qua nhiều năm rồi, nàng cũng đã quen rồi, coi như bây giờ chuyển ra ở riêng, thì cũng có bảo mẫu chiếu cố.
"Chị Âu, tôi cũng muốn hỗ trợ, nhưng mà thật sự không biết làm, mọi người vất vả rồi."
Phùng Mạt Lỵ cũng là người ngay thẳng, không biết thì nói không biết, không cần giả bộ.
"Không có gì, Phùng tổng ra phòng khách chờ đi!"
"Ba chúng tôi làm một lát là xong, rất nhanh là có thể ăn!"
Trần Hải Âu cười khoát tay, chị em Bạch gia cũng liên tục gật đầu.
"Vậy làm phiền rồi!"
Phùng Mạt Lỵ nói một câu rồi đi ra phòng khách chờ.
Nhưng cho dù đến phòng khách, âm thanh trong phòng mát xa vẫn truyền đến một chút.
Ban đầu, Phùng Mạt Lỵ còn bật tivi lên xem để chuyện lực chú ý, nghĩ chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, kết quả thời gian trôi qua từng phút từng giây, âm thanh kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Lực chú ý của Phùng Mạt Lỵ cũng bị kéo trở về, nghe lâu làm nàng bị ma xui quỷ khiến mà đứng lên, dù sao ở phòng khách cũng nghe không rõ lắm.
Thế là nàng xuôi theo cầu thang, rón rén đi lên lầu, đứng ngoài hành lang phòng mát xa, yên lặng lắng nghe. . .
Cũng không biết trải qua bao lâu, âm thanh kia cuối cùng cũng biến mất.
Cửa phòng mát xa mở ra, tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm mặt đầy hồng hào đi ra, bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân, nên biết bên ngoài có người nghe lén, cho nên nàng rất xấu hổ.
Chẳng qua là, nàng không biết người nghe trộm là ai, sau khi đi ra mới phát hiện là vị lãnh đạo Phùng tổng này.
"Chị Mạt Lỵ, sao. . . sao chị lại ở đây?"
Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm tuy cực kỳ thẹn thùng, nhưng nàng vẫn muốn đánh phủ đầu.
Dù sao lần này Phùng Mạt Lỵ cũng là phía đuối lý.
Coi như là lãnh đạo của mình, thì cũng không thể như vậy được!
Quả nhiên, Phùng Mạt Lỵ tự biết đuối lý, mặt mo đỏ bừng.
Mình làm gì vậy!
Nghe thì nghe thôi, tại sao còn muốn chạy lên đây nghe!
Mắc cỡ chết người!
Lúc này, Phùng Mạt Lỵ coi như đã tỉnh táo lại, trong lòng cũng xấu hổ không thôi.
Nhưng Phùng Mạt Lỵ dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, hơn nữa đã lăn lộn nhiều năm trong ngành giải trí, nên tố chất tâm lý rất cứng.
Trên mặt nàng chỉ xuất hiện vẻ bối rối trong chốc lát, sau đó liền khôi phục như thường.
Nàng lấy lại bình tĩnh, ho khan hai tiếng, rồi mới nghiêm trang nói: "Tôi bỗng nhiên nghĩ ra vài vấn đề trong công việc, muốn tìm chủ tịch Dương để trò chuyện một chút!"
"Anh ấy đã dậy chưa?" Phùng Mạt Lỵ rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi.
"A, tỉnh rồi!"
Trần Nhược Hàm không ngờ vị Phùng tổng này lại phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa diễn xuất rất tự nhiên, có thể sánh ngang với 'Ảnh Hậu' rồi.
Nàng đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó vô thức gật đầu một cái.
"Vậy tôi đi vào!"
Phùng Mạt Lỵ không muốn đối mặt với Trần Nhược Hàm nữa, nện bước chân dài vào trong phòng mát xa.
Ý nghĩ của nàng là mau chóng thoát khỏi tình cảnh lúng túng này, nhưng mà nàng không để ý đến một việc, phòng mát xa là chiến trường, mà chiến sự thì vừa mới kết thúc.
Nàng đi vào phòng mát xa, tuy có thể kết thúc lúng túng với Trần Nhược Hàm, thế nhưng còn có Dương Hạo đang chờ nàng ở bên trong kìa!
"A, chuyện này. . ."
Phùng Mạt Lỵ há hốc miệng, nhìn Dương Hạo mà nhất thời lại không biết nói gì.
"Có chuyện gì à?"
Dương Hạo nhún vai, ra vẻ không quan tâm, với thính lực của hắn, tự nhiên đã nghe thấy Phùng Mạt Lỵ đứng ngoài hành lang.
Hơn nữa Dương Hạo còn coi nàng như tổ không khí, Dương Hạo cũng không xa lạ gì với tỉnh cảnh này.
Lúc trước cô nàng màu sắc và bạn thân thường xuyên làm tổ không khí, rất có cảm giác trải nghiệm.
"Ừm, đúng."
Phùng Mạt Lỵ kiên trì gật đầu một cái, lúc này tất nhiên không thể nói không có.
"Ok! Có gì cứ việc nói!"
Dương Hạo vốn đứng trên đất, hắn vừa nói vừa ngồi xuống giường mát xa.
Tiếp đó hắn còn nhếch miệng cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: "Ngồi không?"
"A? Anh vẫn được?"
Phùng Mạt Lỵ khiếp sợ không thôi, miệng há hốc, mắt đẹp trợn tròn.
Bởi vì việc vừa rồi, nên nàng vô thức nghe 'ngồi' thành 'chơi'!
Cho nên, nàng cực kỳ khiếp sợ!
Dù sao cũng vừa mới kết thúc mà!
Dương Hạo thì có chút cạn lời.
Người phụ nữ này, một lời không hợp liền lái xe!
Nếu không phải cha hack đánh giá là 'S và A', hắn cũng nghi ngờ Phùng Mạt Lỵ có thể đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của Mạch Điền hay không.
Dương Hạo lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
"Phùng tổng, tôi hỏi cô có muốn ngồi đây hay không?"
"A, ra là ngồi!" Phùng Mạt Lỵ lúng túng gật đầu một cái.
"Không thì cô cho rằng là gì??"
Khóe miệng Dương Hạo hơi cong lên, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, tiếp đó lại trêu ghẹo: "Nếu cô nghĩ đến việc kia, cũng không phải không thể!"
"Nếu Phùng tổng cần, tôi sẽ cố gắng phối hợp!"
Dương Hạo cười nhún vai.
"Hứ!"
Thấy dáng vẻ đắc ý của Dương Hạo, Phùng Mạt Lỵ đã lấy lại tinh thần không khỏi bĩu môi: "Chủ tịch Dương, có một số việc, đừng có cậy mạnh mới tốt!"
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?