Xế chiều hôm nay, Trần Hải Âu bù đắp ít kiến thức về phương diện này, bàn tay của nàng từ cổ đẩy xuống vai, để cơ bắp nơi vai được thả lỏng, tiếp đó dùng ngón cái và ngón trỏ để bóp bóp phần cơ bắp ở lưng, bàn tay lại chậm rãi đẩy từ giữa sang hai bên phần eo.
Động tác như nước chảy mây trôi, nhìn qua cũng có vẻ chuyên nghiệp.
Ban đầu, Dương Hạo còn cảm thấy lần mát xa này có khả năng không nghiêm chỉnh, nhưng thủ pháp của Trần Hải Âu cực kỳ chuyên nghiệp, nên hắn dứt khoát nhắm mắt hưởng thụ.
Có lẽ là do gần đây khá nhiều việc, tương đối mệt mỏi, nên bất tri bất giác Dương Hạo đã ngủ thiếp đi.
Trần Hải Âu vốn còn chuẩn bị dùng các loại thủ pháp đặc biệt như 'trượt tay', kết quả mới mát xa một lát, lại phát hiện Dương Hạo đã ngủ thiếp đi, hơi thở đều đều mà nặng nề.
Xem ra là rất mệt!
Trần Hải Âu lắc đầu, lại mát xa một lát, rồi rời khỏi phỏng, để Dương Hạo có thời gian nghỉ ngơi.
Nàng xuống lầu một, Trần Nhược Hàm đang nói chuyện với chị em Bạch gia và Phùng Mạt Lỵ.
Kết quả thấy Trần Hải Âu đi xuống nhanh như vậy, mấy người đều hơi bất ngờ, nhất là Phùng Mạt Lỵ và chị em Bạch gia, các nàng đều nhận định Trần Hải Âu và Dương Hạo có quan hệ không đứng đắn, cho rằng hai người sẽ phát sinh gì đó ở phòng mát xa.
Nhưng từ khi Trần Hải Âu đi lên lầu với Dương Hạo đến giờ, cũng chỉ khoảng 20 phút mà thôi.
Chị em Bạch gia rất hiểu Dương Hạo, đây không phải thời gian bình thường của Dương Hạo.
Phùng Mạt Lỵ thử thăm dò một câu: "Chị Âu, sao chủ tịch Dương không xuống?"
"Ngủ rồi!" Trần Hải Âu đáp thật: "Gần đây cậu ấy quá mệt mỏi!"
"A, ra vậy! Chắc hẳn gần đây chủ tịch Dương có rất nhiều việc."
Phùng Mạt Lỵ cũng chỉ trao đổi một lần với Dương Hạo ở phòng làm việc, cho nên không biết tố chất thân thể mạnh mẹ của Dương Hạo.
Nàng còn tưởng rằng Dương Hạo mệt là do chiến đấu với nàng, dù sao Dương Hạo cũng đã hơn 30 rồi, tuy nhìn trông rất trẻ, nhưng tuổi tác là không giả được, mặc kệ là đàn ông hay là phụ nữ, sau khi qua 30 tuổi thì thân thể bắt đầu xuống dốc.
Bởi vậy Phùng Mạt Lỵ còn cho rằng là vì mình.
Ừm, đúng là đã chiến đấu rất lâu trong phòng làm việc!
Có lẽ rất mệt nha!
Phùng Mạt Lỵ thầm nghĩ đến đây.
"Nhưng ngủ ở phòng mát xa dễ bị cảm lạnh, để con đi lấy chăn!"
Trần Nhược Hàm tự nhiên biết tố chất thân thể của chú Dương nhà mình, cho dù đã ngủ gật, nhưng có lẽ chỉ nghỉ một lát mà thôi.
Nhiều ngày rồi chưa được gặp chú Dương, nàng đang tìm cơ hội thân mật với chú Dương nhà mình đây.
Hiện giờ, cơ hội đến rồi!
Trần Nhược Hàm đi lấy chăn, tiếp đó chạy chậm lên lầu hai.
Thấy thế, chị em Bạch gia liếc nhau một cái, hai người đều nhìn thấu tâm tư của tiểu bạch hoa, nhưng các nàng cũng không tiện vạch trần, ai bảo các nàng là kẻ đến sau, phải giữ gìn quan hệ với 'tiền bối' mới đúng.
Huống chi, hai người là trợ lý riêng, nên cũng không có tâm tư tranh giành tình nhân, có thể ở lại bên cạnh Dương Hạo, hai người đã thỏa mãn rồi.
Trên thực tế, hai người vô cùng hài lòng với cuộc sống bây giờ, mấy ngày trước Dương Hạo còn cho hai người một tấm thẻ để các nàng tiêu xài nữa.
Loại đàn ông hào phóng như Dương Hạo, có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy!
Cho nên, chỉ cần Dương Hạo vui vẻ là được rồi!
"Phùng tổng biết chơi mạt chược không? Chúng ta có 4 người, vừa đủ người!"
Lúc này, Trần Hải Âu cười tủm tỉm đề nghị, nàng đề nghị chơi mạt chược, tự nhiên là để che chở cho con gái mình.
Đương nhiên, cùng chơi mạt chược cũng là một biện pháp gia tăng tình cảm, Phùng Mạt Lỵ sắp lên làm tổng giám đốc của Mạch ĐIền.
Trần Hải Âu cũng làm ở Mạch Điền, tuy Dương Hạo chỉ cần nàng làm tai mắt ở công ty, không ký thác quá nhiều hi vọng lên người nàng.
Nhưng Trần Hải Âu lại muốn làm ra thành tích, chứng minh giá trị của mình, cũng tiện thể trải đường cho con gái luôn.
Nếu như nàng có đủ quyền nói chuyện ở Mạch Điền, Trần Nhược Hàm tự nhiên có thể phát triển thuận lợi hơn.
Huyện quan không bằng hiện quản mà!
Cho dù toàn bộ công ty đều biết Trần Nhược Hàm là người có quan hệ, vậy cũng không bằng có một người mẹ như Trần Hải Âu đang ở vị trí cao tầng của công ty.
Bởi vậy, Trần Hải Âu vẫn rất muốn giữ gìn quan hệ với Phùng Mạt Lỵ.
"Được!"
"Không có vấn đề!"
Chị em Bạch gia tỏ thái độ trước.
"Tôi cũng không có vấn đề!"
Phùng Mạt Lỵ cũng gật đầu theo.
Mạt chược vô cùng phổ cập ở trong nước, vô luận nam nữ già trẻ lớn bé, có tiền hoặc không có tiền, mỗi khi nhàn rỗi đều sẽ chơi vài ván.
Thế là dưới sự tổ chức của Trần Hải Âu, bốn người cùng đi vào phòng đánh bài.
Trong phòng mát xa trên tầng.
Dương Hạo chỉ nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm tiến vào, thì hắn đã tỉnh lại.
Nhưng Dương Hạo vẫn nằm yên bất động, hắn muốn xem đóa tiểu bạch hoa này muốn làm gì.
Chờ giây lát, Dương Hạo nằm trên giường mát xa, chợt cảm thấy có thứ lành lạnh và mềm nhũn dán vào lưng mình.
Đại khái khoảng hai ba giây sau, thứ mềm nhũn kia chợt nhô ra hai điểm nhỏ.
"Chú Dương, em từng nhìn thấy cảnh này ở trong phim. . ."
Tiểu bạch hoa nói nhỏ bên tai Dương Hạo, hiển nhiên là đóa tiểu bạch hoa này đã biết chú Dương nhà mình tỉnh rồi.
Mà Dương Hạo thì không nhịn được mà nói: "Em xem phim gì vậy?"
"Người ta muốn học chút kỹ thuật thôi mà!"
Tiểu bạch hoa hờn dỗi một câu, cơ thể được thoa tinh dầu vẫn chưa dừng lại, liên tục ngọ nguậy trên lưng Dương Hạo, tựa như cá chạch rời nước.
Ưm. . .
Lỗ mũi của Dương Hạo phát ra âm thanh trầm thấp.
Rất thoải mái!
Phòng bài tầng một, vừa hay nằm bên dưới phòng mát xa.
Bốn người Trần Hải Âu vừa cười nói vừa chơi mạt chược, nhưng chơi được vài ván, âm thanh phía trên đã truyền xuống.
Không khí trong phòng bài lập tức trở nên lúng túng, bởi vì âm thanh kia quá to, ngay cả tiếng xoa mạt chược cũng không che giấu được.
Trần Hải Âu cười lúng túng nói: "Người trẻ tuổi chính là như vậy, không biết tiết chế."
"Tuy nhiên, Nhược Hàm và tôi và TIểu Dương đã hẹn hò rất lâu rồi! Gần đây Nhược Hàm vẫn luôn quay chụp chương trình 'Thần tượng của ta', cho nên hai người rất lâu rồi không gặp, cũng có thể hiểu được. . ."
Trần Hải Âu còn có thể làm gì, chỉ có thể nói đỡ cho con gái mình thôi.
"Có thể hiểu được!"
"Đúng vậy, có thể hiểu!"
Chị em Bạch gia cười phụ họa, dù sao các nàng cũng đoán được khi Trần Nhược Hàm lên lầu rồi.
Chẳng qua là, các nàng không ngờ âm thanh sẽ to đến mức này!
Hơn nữa, Trần Nhược Hàm nhìn qua thì điềm đạm nho nhã, kết quả lúc này lại nói vài lời mà chị em Bạch gia cũng phải đỏ mặt.
Ừm, đúng là cảm giác tương phản!
Đại khái là đàn ông thì đều thích cảm giác này.
Hai người liếc nhau, trong lòng yên lặng nghĩ vậy.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?