Diệp Kiến Nghiệp trừng mắt nhìn cậu em trai không đáng tin này một chút.
Người ta dù sao cũng là một chủ tịch có giá trị con người trăm tỷ, kết quả lại kéo người ta trò chuyện cái này, quả thực là mất mặt Diệp gia.
"Chủ tịch Dương, tối ở lại ăn bữa cơm rau dưa đi!"
"Đầu bếp nhà chúng tôi làm đồ địa phương rất ngon, đương nhiên, nếu cậu không thích ăn đồ địa phương, cũng có thể chọn những món khác."
Diệp Kiến Nghiệp vội vàng tiếp lời, không muốn để Diệp Kiến Thiết tiếp tục chủ đề gái mú này nữa.
Mà ông không biết là, thật ra Dương Hạo cũng không ghét đề tài gái mú này.
Hắn chính là một tục nhân, không có giác ngộ và truy cầu quá cao.
Trước kia, đại đa số thời gian đều đang kiếm tiền, hiện giờ không cần làm trâu làm ngựa để kiếm ít tiền nữa, nên tập trung vào phụ nữ cũng không có gì sai!
Giống như câu nói của 'Lưu hoàng thúc' trong Tam Quốc bản mới.
"Ta đánh trận cả đời, không thể hưởng thụ một chút ư?"
"Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa!"
Dương Hạo cảm thấy, trước 35 tuổi mình đã quá khổ, hiện giờ có cha hack phụ trợ, lẽ nào còn muốn vất vả nữa!
Cho nên, vui vẻ liền xong việc!
Thứ công bằng nhất trên thế giới này, chính là người người đều sở hữu 24 giờ một ngày.
Mặc kệ là tỷ phú hay là ăn mày bên đường, mỗi ngày đều chỉ có 24 giờ, 1440 phút, 86400 giây!
Vui vẻ là một giây, không vui cũng là một giây!
Cho nên, vì sao chúng ta không lựa chọn sống vui vẻ mỗi một giây chứ!
Nhất là sau khi đã tự do tài chính, vậy dĩ nhiên là muốn vui vẻ thế nào thì vui vẻ thế đó!
Mà ăn cơm với đám người Diệp Kiến Nghiệp và Diệp Kiến Thiết thì thuộc về phạm vi xã giao, Dương Hạo không thích.
Hắn quả quyết từ chối: "Trong nhà còn có khách, để hôm khác!"
Nói xong, Dương Hạo còn quay sang Diệp Thư Viện: "Thư Viện cũng biết!"
"Ừm, đúng! Chủ tịch Dương là đi nửa đường thì bị kéo đến!"
Diệp Thư Viện là người thông minh, vừa nhìn đã biết Dương Hạo không muốn ở lại, lập tức phụ họa theo Dương Hạo.
Nàng là MC số một của đài truyền hình Hỗ Thành, trước kia có nhiều tài nguyên là do gia đình là cổ đông của tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành.
Mà bây giờ, Dương Hạo là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, có quyền nói chuyện tuyệt đối, nên giữ gìn quan hệ với Dương Hạo là một việc cực kỳ quan trọng.
Diệp Thư Viện là người biết kinh doanh quan hệ, cha chú có thể giới thiệu mạng lưới quan hệ của họ cho nàng, nhưng có thể biến những người này thành quan hệ của mình hay không, thì phải xem nàng kinh doanh ra sao.
Trước mắt, Diệp Kiến Nghiệp và Diệp Tĩnh Văn vẫn còn khỏe, Diệp gia còn chưa cần Diệp Thư Viện phải lo, chỉ khi nào cha và cô đều không còn ở đây, không có người che gió che mưa cho mình, lúc đó Diệp gia có thể tiếp tục phồn vinh, thậm chí là sáng tạo huy hoàng hay không, thì phải dựa vào đám người thế hệ Diệp Thư Viện rồi.
Mà bây giờ xem ra, chuyện này khá khó khăn, đời của Diệp Thư Viện có tổng cộng sáu người.
Nàng có một người chị và một em trai, chú ba Diệp Kiến Thiết có một trai một gái, bác cả đã qua đời có một cô con gái.
Nói cách khác, tuy có sáu người, nhưng chỉ có hai trai, dựa theo truyền thống thì bình thường đều truyền gia nghiệp cho con trai.
Nhưng vấn đề là, hai đứa con trai của thế hệ này là DIệp Thành và Diệp Xung đều không khá cho lắm.
Diệp Xung hoàn toàn kế thừa gen của chú ba, đã 28 tuổi rồi, tuy nhậm chức trong xí nghiệp của gia tộc, nhưng vẫn là hoa hoa công tử, không có tác dụng gì.
Diệp Thành thì rất nghe lời, nhưng vẫn nhỏ tuổi, còn lâu mới trưởng thành.
Hơn nữa DIệp Thành là con út của Diệp Kiến Nghiệp, nên rất được chiều chuộng, từ nhỏ đến lớn chưa trải qua thất bại gì, nếu nhìn từ góc độ của một người nối nghiệp gia tộc, thì Diệp Thành bây giờ nhất định là không hợp lệ.
Cho nên, Diệp Thư Viện cũng có cảm giác nguy cơ, em trai và em họ của mình đều không gánh vác nổi Diệp gia, như vậy chỉ có thể dựa vào nàng.
Bởi vậy, Diệp Thư Viện đã bắt đầu kinh doanh mạng lưới quan hệ từ rất sớm, ví dụ như hôm nay, kết bạn với Dương Hạo chính là mục đích của nàng.
"Ra vậy! Thế thì để ngày khác!"
Diệp Kiến Nghiệp hơi tiếc nuối, tuy ông rất muốn giữ Dương Hạo lại để tâm sự, lôi kéo quan hệ, thuận tiện làm mối cho con gái mình.
Nhưng Dương Hạo muốn đi, lại có lý do chính đáng, ông cũng không tiện ép ở lại.
"Chú em, đã đi rồi à!"
"Chúng ta add wechat đi, rảnh rỗi lại liên hệ!"
Lúc này, Diệp Kiến Thiết cầm điện thoại đến trước mặt Dương Hạo.
"Được! Không có vấn đề!"
Dương Hạo cười gật đầu, add wechat với Diệp Kiến Thiết, thật ra hắn có ấn tượng không tệ với 'lão công tử' này.
Đổi mạch suy nghĩ, nếu như Dương Hạo sinh ra ở một gia đình như Diệp gia, nói không chừng hắn còn chơi kinh hơn Diệp Kiến Thiết.
Từ nhỏ đã cơm áo không lo, khi người đồng lứa cầm 2000 3000 ngàn tiền lương, thì mình đã tự do tài chính, như vậy mà còn không chơi thì thật sự xin lỗi cái thiên phú đầu thai này!
Cho nên mới nói, đầu thai cũng là một công việc cần kỹ thuật!
Nếu như bạn đầu thai tốt, một giây khi bạn ra đời, bạn đã đứng ở điểm cuối cùng mà rất nhiều người vất vả cả đời, thậm chí là mấy đời cũng không đến được!
"Chủ tịch Dương, chúng ta cũng add wechat đi!"
Mỹ phụ trung niên Diệp Tĩnh Văn cũng đi qua, nàng duỗi ra bàn tay trắng nõn, động tác tao nhã tự nhiên.
Diệp Tĩnh Văn thuộc về loại mỹ nhân Giang Nam truyền thống, dáng người không cao, chỉ khoảng 1m62 1m63, nhưng tỷ lệ rất tốt, làn da trắng nõn như tuyết, da thịt tựa như mang theo vẻ lộng lẫy.
Sống mũi nàng rất thẳng, đường nét lưu loát, tỉ mỉ tựa như tác phẩm nghệ thuật, bờ môi đỏ hơi cong lên, có thể thể hiện ra phong tình vô tận.
Đây là mị lực đặc hữu của mỹ phụ trung niên!
Hơn nữa, trên sống mũi của Diệp Tĩnh Văn còn có một chiếc kính gọng vàng, mọi người đều hiểu sức hấp dẫn của thứ này với đám háo sắc.
Trên thực tế, Dương Hạo và vị mỹ phụ này trò chuyện rất vui vẻ, đương nhiên, loại vui sướng này không phải từ nội dung công việc, mà là đến từ bản thân mỹ phụ Diệp Tĩnh Văn này.
Mặc dù nàng là cô cô của Diệp Thư Viện, nhưng chỉ mới 42 tuổi, hơn nữa chăm sóc rất tốt, nhìn trông rất trẻ, trên người lại tản ra mị lực đặc hữu của phái nữ thành thục, rất hấp dẫn người!
Cho nên, Dương Hạo cũng không ngại giao lưu sâu hơn với vị 'chị tư' này.
Có điều, hôm nay Dương Hạo quá bận.
Trong nhà còn có tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm và Phùng Mạt Lỵ đang chờ nữa!
Ngoài ra, Trần Hải Âu cũng nói tối nay sẽ đến nhà làm 'mát xa bằng tinh dầu' cho hắn.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?