Diệp Thư Viện không ngờ lại có chuyện lớn như vậy, theo nàng hiểu cha mình, thì tình hình thực tế có lẽ còn nghiêm trọng hơn nói trong điện thoại, bởi vậy sau khi cúp máy, thần sắc của nàng cũng trở nên ngưng trọng.
Diệp gia cũng coi như là một gia tộc lớn tại Hỗ Thành, đã phát tài từ đời ông nội của Diệp Thư Viện, đến đời cha của Diệp Thư Viện, thì tổng tài sản đã tăng lên mấy lần.
Tuy nhiên, những tài sản này không tập trung trong tay một mình cha của Diệp Thư Viện, mà còn có một người chú và một người cô của nàng.
Ba anh em sở hữu khoảng 40 50 tỷ, mà 15% cổ phần của Tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành đã chiếm một nửa tổng tài sản của họ.
Bởi vậy, nếu Tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành có biến động, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đến Diệp gia.
Thấy sắc mặt bạn thân không tốt, Phùng Mạt Lỵ quan tâm hỏi: "Trong nhà xảy ra chuyện gì à?"
"Ừm, cha bảo mình về nhà ngay! Hình như có chuyện lớn!"
Diệp Thư Viện nhíu chặt lông mày, thái độ của cha làm nàng hơi lo lắng.
Dương Hạo nói với Dương Hạo: "Chủ tịch Dương, xin lỗi, có việc bất chợt, nên lát nữa tôi phải về nhà trước!"
"Nếu đã là hàng xóm, tôi qua làm khách có tiện không?"
Dương Hạo đáp lại khiến cho Diệp Thư Viện bất ngờ, nàng ngẩn người một chút, tiếp đó không xác định nói: "Ý của chủ tịch Dương là, theo tôi về nhà luôn bây giờ?"
"Ừm!"
Dương Hạo khẽ gật đầu.
Sau khi điểm võ lực max, hắn nhận được danh xưng 'Võ đạo tông sư', thính lực và thị lực đều vượt xa người thường.
Diệp Thư Viện lại ngồi ngay sau Dương Hạo, trong xe rất yên tĩnh, tuy Diệp Kiến Nghiệp ở bên kia đã cố ý hạ giọng.
Nhưng Dương Hạo vẫn nghe được nội dung cuộc trò chuyện, hiện giờ, Diệp gia chính là cổ đông thứ hai của Tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành.
Dương Hạo tất nhiên muốn tâm sự với người của Diệp gia, chuyện này vốn phải đặt ở sau khi hắn chính thức tiếp nhận Tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành.
không ngờ trời xui đất khiến thế nào lại quen Diệp Thư Viện, vừa hay Diệp Kiến Nghiệp lại gọi điện thoại cho nàng để bàn việc này.
Dương Hạo liền muốn đi qua trò chuyện chút, dù sao hai nhà cũng rất gần, Diệp Thư Viện nói là biệt thự số 10.
Khi nhà đầu tư xây dựng khuôn viên Tô Hà Loan, biệt thự số lẻ một hàng, số chẵn một hàng, tạo thành kết cấu xen kẽ.
Cho nên biệt thự số 8 của Dương Hạo và số 10 của Diệp gia xem như là hàng xóm sát vách', giữa hai nhà chỉ là hoa hoa cỏ cỏ và một dải cây xanh.
"A, được rồi!"
Xét thấy thân phận của Dương Hạo, Diệp Thư Viện cũng không tiện từ chối, hơn nữa có vẻ như trong nhà đã xảy ra chuyện lớn nào đó, nói không chừng Dương Hạo có thể giúp đỡ một hai.
Rất nhanh, một đoàn người đã đến Tô Hà Loan.
Dương Hạo để Phùng Mạt Lỵ và Trần Nhược Hàm về nhà chờ hắn, còn hắn thì đi theo Diệp Thư Viện đến Diệp gia.
Mà Tần Phong thì đưa mọi người đến Tô Hà Loan xong thì hiểu chuyện rời đi.
Bởi vì hai nhà rất gần, nên Dương Hạo và Diệp Thư Viện cất bước tản bộ.
Lúc này, tâm tư của Diệp Thư Viện đều nằm ở cú điện thoại của cha, việc kinh doanh của gia đình vẫn luôn rất thuận lợi, cho nên nàng cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ chú ba lại đòi chia nhà?
Chú ba của Diệp Thư Viện tên là Diệp Kiến Thiết, một cái tên rất có cảm giác thời đại, thật ra nàng còn có một người bác cả tên Diệp Kiến Quốc.
Chỉ là thân thể bác cả không tốt, đã qua đời khi Diệp Thư Viện còn rất nhỏ.
Bởi vì có tâm sự, nên Diệp Thư Viện không nói lời nào, lúc đi đến cửa biệt thự nhà mình, nàng mới nói với Dương Hạo: "Dương đại ca, dường như trong nhà xảy ra chuyện. Tâm trạng của cha tôi không tốt lắm, nếu có gì không phải, mong anh chớ để ý!"
Diệp Thư Viện vẫn dự phòng trước, dù sao Dương Hạo cũng là khách quý.
Dương Hạo cười ha ha đáp một câu: "Nói không chừng tôi xuất hiện, cha cô sẽ vui vẻ!"
"Hả? Có lẽ vậy!"
Diệp Thư Viện cười khổ, thật ra nàng rất hiểu cha mình, từ thái độ của cha trong điện thoại, có thể thấy chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc.
Cho nên 'nhìn thấy Dương Hạo đến liền vui vẻ'. . . nàng coi là Dương Hạo đang nói đùa với mình.
Trong sân Diệp gia trồng rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, mùa này chính là mùa hoa, rất nhiều hoa nở, trông rất đẹp, vừa bước chân vào sân đã có thể ngửi thấy hương hoa, để người ta cảm thấy thanh thản.
"Chị, cuối cùng chị cũng về rồi!"
"Cha đã chờ chị rất lâu."
Dương Hạo đang thưởng thức hoa, một thanh niên khoảng 20 bước vội ra khỏi nhà.
Người trẻ tuổi này rất trắng, tuy mới khoảng 20, nhưng lại để mái tóc chia 3 7, còn xịt keo để định hình, trông khá thành thục.
Hắn ăn mặc cũng cực kỳ thành thục, nửa dưới là quần tây, phía trên là áo sơ mi kaki.
Nhưng bởi vì mặt quá non, nên cho người ta một loại cảm giác trẻ con mặc quần áo người lớn.
"A, sao chị còn dẫn người về à?"
"Vị đại ca này là??"
Thanh niên vô thức nhìn vào Dương Hạo, trong mắt tràn đầy giật mình.
Cùng lúc đó, hắn lại cảm thấy người đàn ông trước mặt khá quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra gặp ở đâu.
"Chủ tịch Dương, đây là em trai tôi, Diệp Thành, vẫn đang học đại học!"
Diệp Thư Viện giới thiệu thanh niên kia với Dương Hạo.
Tiếp đó lại nói với DIệp Thành: "Đây là bạn của chị, Dương đại ca, em vào nói với cha một tiếng, nói là có khách quý đến chơi!"
"A, được!"
Diệp Thành nghe lời gật đầu, lễ phép chào hỏi Dương Hạo, rồi mới quay đầu chạy vào nhà.
"Tên nhóc này rất đẹp trai!"
Nhìn bóng lưng Diệp Thành, Dương Hạo đưa ra đánh giá chính diện.
"Kém xa anh!"
Diệp Thư Viện khách khí một câu, thật ra em trai nàng rất giống nàng, hơi giống nữ.
Cũng chính vì vậy, Diệp Thành mới thích ăn mặc như một người trưởng thành, bằng không người ta sẽ nói hắn ái.
Mà trên thực tế, ngoại hình của Diệp Thành chính là loại mỹ nam được rất nhiều các cô gái trẻ tuổi yêu thích, cũng chính là loại 'tiểu thịt tươi' tương đối hot trên tivi.
Chẳng qua là, Diệp Thành thích loại cảm giác men lỳ hơn, luôn cảm thấy mình trông quá nhu nhược yếu đuối.
"Cha, chị dẫn một người bạn về, nói là khách quý!"
Diệp Thành chạy vào trong nhà, lập tức báo cáo với cha mình là Diệp Kiến Nghiệp.
"Hả?"
"Thư Viện nghĩ ra mà lại dẫn bạn về vào lúc này??"
Diệp Kiến Nghiệp còn chưa lên tiếng, Diệp Kiến Thiết ngồi bên trái ông đã mở miệng trước.
Diệp Kiến Thiết năm nay vừa tròn 50, bởi vì chăm sóc tốt, ăn mặc cực kỳ thời trang, nên trông rất trẻ trung, cho người ta cảm giác chỉ mới 40.
Mà tính cách của ông cũng tương tự với cách ăn mặc của ông, tuy đã 50 nhưng không hề ổn trọng, vẫn cho người ta một loại cảm giác hơi dễ kích động.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?