"Nếu nhà chủ tịch Dương có khách thì thôi đi!"
Diệp Thư Viện cảm thấy bạn thân hơi lỗ mãng, tuy Dương Hạo đã để nàng làm CEO của Mạch Điền.
Nhưng hai bên chỉ mới quen hôm nay, vẫn chưa thân đến mức đó.
Mà bây giờ, Phùng Mạt Lỵ lại muốn đến nhà Dương Hạo, có vẻ như không biết giới hạn cho lắm.
Xã hội bây giờ không giống lúc trước, người có thể đưa về nhà làm khách, đó nhất định phải là người hết sức thân quen, hoặc là có quan hệ cực tốt.
Bạn bè bình thường thì sẽ không đưa về nhà!
Huống chi còn là ngày đầu mới quen.
Cho nên, Diệp Thư Viện vội vàng cho Dương Hạo một lý do để từ chối.
Chỉ cần hắn nói trong nhà có khách là được!
Kết quả, Dương Hạo cũng chẳng hề để ý, nói: "Không có vấn đề!"
"Tôi thấy mọi người uống chưa đã, không bằng về nhà tôi uống tiếp đi!"
Có cha hack phụ trợ, Dương Hạo có thể ngàn chén không say, nhưng làm vậy thì sẽ mất niềm vui khi uống rượu.
Cho nên hôm nay hắn không bật hack, uống rượu với mấy vị mỹ nữ mà còn bật hack, vậy thì quá mất mặt.
Dưới sự ảnh hưởng của rượu, Dương Hạo bây giờ cũng hơi phấn khởi, cho nên cũng không bài xích việc đưa Diệp Thư Viện và Phùng Mạt Lỵ về nhà uống rượu.
Huống chi hắn còn chưa chơi chán đôi chân dài nghịch thiên kia, nếu như thêm tất đen nữa thì không dám tưởng tượng. . .
Hơn nữa, hôm nay tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm cũng sẽ về nhà với mình, Trần Hải Âu còn nói tối nay sẽ đến mát xa lưng cho mình bằng tinh dầu nữa!
Lại thêm chị em Bạch gia đang ở nhà, tối nay nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Nghĩ đến đây, Dương Hạo lại có chút chờ mong!
"Được! Tôi cũng nghĩ như vậy, chúng ta uống tiếp!"
Phùng Mạt Lỵ cười tủm tỉm gật đầu, nàng là người uống nhiều nhất trong số mấy cô gái.
Thứ nhất là tâm trạng tốt, thứ hai là hưng phấn!
Chuyện báo thù có hi vọng, lại thêm một bạn đánh bài ưu tú kiêm sếp tổng như Dương Hạo.
Phùng Mạt Lỵ tất nhiên là vô cùng hưng phấn, đây đều là tin tốt đối với nàng.
Diệp Thư Viện lại hơi nhướng mày, nàng vẫn cảm thấy chuyện này có chút không tiện.
Nhưng Dương Hạo người ta lại rất nhiều tình, mà bạn thân mình rõ ràng đã uống nhiều, não đang bị rượu khống chế.
"Nhất định phải uống tiếp!"
"Hôm nay không say không về!"
Có câu nói rất hay: Phụ nữ không say, đàn ông không có cơ hội!
Rượu này... nhất định phải uống!
Thấy hai bên nhất trí, Tần Phong lại mở miệng hỏi: "Sư phụ, ngài ở đâu?"
"Tô Hà Loan!"
Dương Hạo báo địa chỉ của mình.
"Ok!" Tần Phong gật đầu, sau đó nói với tóc hồng: "Nghe rõ chưa, Tô Hà Loan!"
Tần Phong không hề bất ngờ với việc Dương Hạo sống ở nơi sang chảnh như Tô Hà Loan, trái lại thì Dương Hạo không ở nơi sang chảnh như vậy mới khiến người ta bất ngờ.
Mà sau khi Dương Hạo ngói địa chỉ xong, Diệp Thư Viện lại cực kỳ kinh ngạc, nàng ngẩn người một lát, tiếp đó nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Chủ tịch Dương, lẽ nào anh ở biệt thự số 8?"
"Hử? Sao cô biết?"
Dương Hạo hơi kinh ngạc nhìn Diệp Thư Viện, chợt phản ứng lại: "Cô cũng ở Tô Hà Loan?"
"Đúng vậy! Tôi ở số 10!"
Diệp Thư Viện mỉm cười gật đầu, nhà của nàng đúng là ở Tô Hà Loan, chỉ là nói chính xác thì đó là nhà cha mẹ nàng.
Diệp Thư Viện bây giờ đã có sự nghiệp riêng, hơn nữa đã trưởng thành, cho nên cũng có nhà riêng.
Nhưng thỉnh thoảng nàng sẽ về Tô Hà Loan, dù sao cha mẹ và em trai em gái đều ở đây.
Lúc rảnh rỗi, nàng sẽ đến Tô Hà Loan ở hai ngày, tính ra thì nửa tháng rồi không về.
Không ngờ hôm nay trời xui đất khiến thế nào lại theo Dương Hạo trở về nhà mình.
Nàng có thể đoán được Dương Hạo ở biệt thự số 8, đó là vì chỉ có biệt thự số 1 đến 10 là loại 1500m2!
Mà 10 căn biệt thự 1500m2 này, chỉ có năm căn là có người ở, năm căn còn lại vẫn nằm trong trạng thái bỏ trống.
Có rất nhiều người trang trí xong thì không ở, bởi đa số thời gian họ đều ở nước ngoài.
Còn có hai căn chưa được bán, bởi vì giá nhà quá cao nên người bình thường không mua nổi, mà Diệp Thư Viện lại biết hết mấy hộ gia đình còn lại, chỉ có chủ căn số 8 là nàng chưa gặp mặt, nhưng đoạn thời gian trước, căn biệt thự này đang được sửa sang lại.
"Không ngờ chúng ta còn là hàng xóm, rất có duyên nha!"
Dương Hạo cười đùa một câu, hắn cũng không ngờ mình và Diệp Thư Viện lại ở chung một khuôn viên.
Đối với nữ MC xinh đẹp này, Dương Hạo tự nhiên cũng có hảo cảm, đồng thời không ngại trao đổi sâu hơn với đối phương.
Nàng và Phùng Mạt Lỵ là bạn thân!
Nếu là bạn thân, vậy phải xếp hàng chỉnh tề!
"Vậy tôi cũng muốn chuyển đến Tô Hà Loan, làm hàng xóm của anh!"
Phùng Mạt Lỵ nửa đùa nửa thật tiếp một câu, nhà nàng tất nhiên cũng ở khu nhà cao cấp, chỉ là cách Tô Hà Loan hơi xa, lái xe khoảng nửa tiếng mới đến, nếu tắc đường thì khó nói.
Tại Hỗ Thành, tắc đường một hai tiếng là chuyện rất bình thường.
"Được, vậy chuyển đến đi!"
"Đông mới vui!"
Không nhún vai, hàng xóm đều là mỹ nữ tự nhiên tốt, dù sao gần đây hắn cũng tập trung phát triển ở Hỗ Thành, cho nên Dương Hạo sẽ ở bên này nhiều hơn.
Mọi người cười cười nói nói.
Điện thoại của Diệp Thư Viện chợt vang lên, nàng lấy ra xem một chút, tiếp đó áy náy nói: "Là cha tôi, tôi phải nghe một chút."
Nếu là điện thoại của người khác, có lẽ Diệp Thư Viện sẽ không nhận, mọi người đang nói chuyện trong xe, chỉ có nàng gọi điện thoại, có vẻ không lễ phép lắm, hơn nữa có thể bị người khác nghe thấy nội dung trò chuyện.
Nhưng Diệp Thư Viện không dám không nghe máy của cha mình, bởi vì cha nàng rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho nàng, đa số đều là có việc mới gọi.
Điện thoại kết nối, bên trong là một giọng nói mang theo chút tang thương: "Thư Viện, con đang ở đâu?"
"Con đang trên xe, ở cùng Mạt Lỵ!"
Diệp Thư Viện thành thật trả lời: "Còn có mấy người bạn khác."
"Đi chơi à?"
Diệp Thư Viện cũng không biết cha mình muốn làm gì, qua loa một câu: "Vâng, xem như thế đi!"
"Nếu không có việc gì quan trọng, vậy lập tức về nhà một chuyến đi. Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Giọng nói tang thương trong điện thoại hết sức trịnh trọng, vừa nghe đã biết là có chuyện quan trọng nào đó.
"Bây giờ sao?"
Diệp Thư Viện hơi nhíu mày, nàng biết cha sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, nhất định là có chuyện rồi.
"Vâng, con sắp về rồi!"
Diệp Thư Viện không ngờ mình đi theo Dương Hạo đến Tô Hà Loan, lại giảm bớt được thời gian đi đường.
Sau khi trở lại Tô Hà Loan, nàng có thể về nhà hỏi cha xem có chuyện gì.
"Ừm, nhanh một chút! Đài truyền hình Hỗ Thành. . . thay trời rồi!"
"Tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành cũng đổi trời rồi!"
"Cuộc sống sau này của nhà chúng ta. . . chưa chắc đã được như bây giờ!"
Giọng nói tang thương trong điện thoại có chút nặng nề.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?