🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 577: Nể mặt chút, nhường một chút! (2)

Dương Hạo tất nhiên cũng chú ý đến tình hình này, hơn nữa bởi vì đang tìm chỗ đỗ, nên hắn cũng biết cả quá trình.

Chỗ đỗ này là hai chiếc xe cùng phát hiện, nhưng bọn họ ở gần hơn, chiếc Maybach kia xa hơn, đối phương lao nhanh đến đây, rõ ràng là có ý cướp chỗ đỗ.

Mà Dương Hạo cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người làm khó, đối phương đã làm vậy, hắn cũng không thể nhượng bộ, bởi vậy hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, muốn xem đối phương phản ứng thế nào.

"Chủ tịch Dương, ngài cũng thấy rồi đấy. Là chiếc Maybach này muốn cướp chỗ đỗ, tôi chỉ bị động mà thôi!" Tần Phong hai tay nắm vô lăng, giải thích một câu.

"Ừm, tôi biết." Dương Hạo khẽ gật đầu một cái: "Để xem đối phương nói thế nào!"

Khi hai người nói chuyện, một người trẻ tuổi với mái tóc vàng bước xuống từ chiếc Maybach.

Trên người mặc áo cộc tay có logo LV, bên dưới là một chiếc quần đùi đen và giày thể thao, hai tay và cẳng chân đều có hình xăm hoa hòe hoa sói.

Vừa nhìn đã có cảm giác như một thanh niên lêu lổng.

Hắn vừa nhai kẹo cao su vừa đi thẳng đến vị trí tài xế của chiếc MPV, miệng thì hùng hùng hổ hổ: "Lùi ra ngoài! Không thấy tôi đến trước à!"

"Mẹ kiếp, có hiểu trước sau hay không?"

Tóc vàng vừa mắng vừa gõ gõ cửa sổ xe.

Tần Phong cũng không phải quả hồng mềm, thậm chí hắn rất quen thuộc mấy cảnh tượng này.

Hắn lập tức đẩy cửa xuống xe, mắt đảo qua người tóc vàng, cũng cảm thấy đối phương hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra gặp đối phương ở đâu.

Tóc vàng lại nhận ra Tần Phong, hắn cũng bất ngờ mà lẩm bẩm một câu: "A, không phải Tần Phong đây sao?"

"Đã biết tôi, vậy nể mặt chút đi! Nhường một chút đi!"

Tuy không nhớ nổi đối phương là ai, nhưng nếu đã nhận ra mình, chắc hẳn cũng là người trong hội, nên Tần Phong mới mở miệng nói vậy.

Nghe hắn nói như vậy, tóc vàng kia hơi do dự một chút, sau đó vô thức quay đầu nhìn về phía hàng sau chiếc Maybach.

Lúc này, cửa xe phía sau chiếc Maybach cũng mở ra, tiếp đó là một người thanh niên gầy tong teo đi xuống.

Đối phương cao khoảng 1m85, nhưng cân nặng chỉ khoảng 60kg, cho người ta một loại cảm giác yếu đuối.

Tuy nhiên, người này cũng mặc một thân Hermes, trên cổ tay còn có một chiếc Rolex bản số lượng có hạn.

Nhìn thấy người này, Tần Phong hơi nhướng mày, sắc mặt cũng thay đổi.

Bởi vì hắn nhận ra đối phương, người này là Lữ Minh Triết, là nhân vật tương đối nổi tiếng trong vòng tròn đời hai ở Hỗ Thành, cha của người này là cổ đông kiêm phó chủ tịch tập đoàn quảng bá văn hóa điện ảnh Hỗ Thành.

Gia đình rất có sức ảnh hưởng trong ngành giải trí, đặc biệt là vòng tròn phim điện ảnh, bởi vì có bối cảnh không tầm thường, nên thân phận của Lữ Minh Triết có thể xài được trong ngành giải trí lẫn giới streamer, mọi người đều nể mặt hắn.

Tần Phong cũng từng gặp vài lần, nhưng địa vị của hắn không bằng đối phương, khi tiếp xúc cũng rơi vào thế yếu.

"Ui, đây không phải Phú nhị đại số một Hỗ Thành sao!"

"Sao lại làm tài xế cho người khác rồi?"

Lữ Minh Triết nhìn Tần Phong với ánh mắt nghiền ngẫm, tiếp đó lại đảo mắt nhìn vào trong xe MPV.

Nhưng kính xe là kính chống nhìn trộm, nên hắn cũng không biết ai đang ngồi bên trong.

Thế là, Lữ Minh Triết lại nhìn về phía Tần Phong: "Tần thiếu gia, cậu muốn cướp chỗ đỗ của tôi đấy à?"

"A. . ."

Thật ra Tần Phong vẫn hơi sợ bối cảnh của đối phương, hắn do dự một chút, những nghĩ đến người ngồi trong xe là Dương Hạo.

Người ta là chủ của Thiên Mỹ và Mạch Điền, luận bối cảnh và thực lực thì dường như không kém Lữ gia.

Thế là, hắn hít sâu một hơi, kiên trì trả lời: "Xin lỗi Lữ thiếu, chỗ đỗ này là tôi nhìn thấy trước, cũng là tôi đến trước, tài xế của anh cũng nói rồi, phải coi trọng trước sau."

"Như vậy, tôi là người đến trước, anh đến sau."

"Cho nên, theo lý thì nên nhường chỗ đỗ này cho bọn tôi!!"

Tần Phong ăn nói không kiêu ngạo không tự ti, thái độ cũng rất rõ ràng.

Nghe Tần Phong nói vậy, Lữ Minh Triết cũng nhíu mày, hắn vốn cho rằng mình ra mặt thì Tần Phong nhất định sẽ sợ.

Trước mặt người ngoài, Tần Phong là 'Phú nhị đại số một Hỗ Thành' gì gì đó, nhưng Lữ Minh Triết biết rõ, thứ này chỉ là lừa gạt đám dân mạng ngu xuẩn kia mà thôi!

Đừng nói là Phú nhị đại số một Hỗ Thành, coi như hắn lười không chơi TikTok mấy, nhưng lần gặp mặt trước, Tần Phong đều cung kính với hắn.

Cho nên, Lữ Minh Triết cho rằng Tần Phong nhất định sẽ nể mặt mình, không dám nói nhảm, thậm chí còn cung kính và khách khí vài câu với hắn.

Cũng dựa vào phán đoán này, hắn mới thoải mái xuống xe, hơn nữa trước khi xuống xe còn chém gió với bạn gái đang ngồi trong xe.

Nói là mình chỉ cần nói một câu, có thể trấn án 'Phú nhị đại số một Hỗ Thành' Tần Phong này.

Kết quả, mặt thì đã lộ rồi, nói thì cũng nói rồi.

Tần Phong lại không thèm nể mặt.

"Tần Phong, xem ra cậu không định nể mặt tôi?"

Lữ Minh Triết cau mày, giọng điệu khá lạnh lùng.

Thấy thái độ của chủ mình, tóc vàng lập tức tiến lên một bước, gào lên: "Họ Tần, con mẹ mày đừng có cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!"

"Mày thật sự cho rằng mình là Phú nhị đại số một Hỗ Thành à?"

"Trong túi mày có mấy đồng mà còn không tự biết sao? Cũng xứng tranh đấu với Lữ thiếu nhà chúng tao??"

Tóc vàng nói mấy câu rất hợp với ý của Lữ Minh Triết, hắn ném ánh mắt tán thưởng cho đối phương.

Loại lời này, Lữ Minh Triết không tiện nói ra miệng, quá bất lịch sự, nhưng đàn em của hắn nói thì không có vấn đề.

Nói là bọn họ nói, liên quan gì đến Lữ thiếu mình.

Tần Phong trợn mắt nhìn tên tóc vàng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này một chút, lạnh lùng đáp: "Tuy tôi không bằng Lữ thiếu, nhưng cũng không phải kẻ mà mấy tên oắt con có thể mắng!"

"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đúng là cmn rất giỏi!"

Mắng xong, Tần Phong lại nói với Lữ Minh Triết: "Lữ thiếu, không phải tôi không nể mặt anh! Hôm nay tôi lái xe cho sư phụ, chúng tôi đã chờ một lúc mới thấy chỗ đỗ này, hơn nữa tôi đã lái xe vào trước rồi."

"Cho nên, tôi không thể nhường chỗ đỗ này cho anh được!"

"Hi vọng Lũ thiểu nể mặt một chút!"

Phi!!

Tần Phong vừa dwuts lời, tóc vàng lại hung hăng nói: "Mày cũng xứng để Lữ thiếu nể mặt sao?"

"BIết điều thì mau lái xe đi đi, nói nhảm cmn ít thôi!"

"Bằng không tao sẽ gọi xe kéo!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...