🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 535: Lão Tống khom lưng (2)

Chương 566: Cậu cố gắng làm bà chủ, mình nằm thẳng

Dương Hạo và Trần Hải Âu cùng đi lên.

Sau khi nhìn thấy vị ông chủ mới này, Ngô Đức Hải tự nhiên rất nhiệt tình, thậm chí có thể nói là quỳ liếm, dù sao đối phương cũng nắm chén cơm của mình.

Tuy hắn lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, cũng có không ít tài nguyên và quan hệ, nhưng người ta quan hệ với hắn, quá nửa là nhìn trúng Giải trí Mạch Điền.

Cũng không có bao nhiêu người làm thân với hắn là vì bản thân hắn, một khi không còn Giải trí Mạch Điền chống lưng, hắn cũng không là gì cả.

Mà trong ngành giải trí cũng chỉ có vài nhà công ty có quy mô như Mạch Điền, hắn muốn tìm một chức vụ ngang bằng, là rất khó khăn.

Đám quản lý cao tầng khác thì kinh ngạc với tuổi tác và ngoại hình của Dương Hạo.

Đầu tiên, bọn họ không ngờ ông chủ mới lại trẻ tuổi như vậy, thứ hai, ông chủ mới trẻ tuổi mà còn có ngoại hình không thua kém nam minh tinh.

Nếu như không biết vị này là ông chủ, nói vị này là minh tinh trong ngành giải trí thì mọi người cũng sẽ tin.

Lục Truyền Vũ đi theo nghênh đón thì choáng váng!

Hắn đứng trong đám người, trợn tròn mắt nhìn Dương Hạo, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, nhưng vẻ kinh hoàng và khó tin vẫn viết đầy mặt.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, ông chủ mới dĩ nhiên lại là người mình từng đắc tội!

Hai ngày trước lúc ghi hình 'Thần tượng của ta', hắn mới giao phong chính diện với Dương Hạo, khi đó hắn còn nói với người đại diện của mình, Dương Hạo không phải ông chủ công ty mình, có thể làm gì hắn cơ chứ!

Bây giờ thì tốt rồi!

Dương Hạo đã thành chủ công ty của mình thật!

Lục Truyền Vũ nắm chặt nắm đấm, yên lặng tiến đến gần Phương Cầm, nhỏ giọng nói: "Chị Cầm, tên này đã thành ông chủ công ty chúng ta thật rồi, làm sao bây giờ??"

Phương Cầm đã giao lưu với Lưu Thúy, nàng tức giận lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết làm sao, dù sao lúc trước tôi cũng nhắc nhở cậu rồi, hiện giờ cậu cảm thấy tôi có biện pháp xử lý sao?"

"Hi vọng tên này là một ông chủ rộng lượng! Hơn nữa dù sao tôi cũng có thể kiếm tiền cho công ty!"

Lục Truyền Vũ cắn răng, trong lòng đều nghĩ thương nhân chỉ trục lợi, mình vẫn có giá trị lợi dụng.

Phương Cầm thì không nói gì, lúc trước kiêu ngạo, không nghe lời khuyên, bây giờ lại hi vọng đối phương rộng lượng!

Quên đi, dù sao sau này cũng không phải nghệ sĩ dưới trướng mình nữa!

Lúc nãy Lưu Thúy đã cho Phương Cầm một viên thuốc an thần, sau này sẽ để nàng làm người đại diện của Tiêu Ngâm Thu, còn tăng chức cho nàng.

Suy nghĩ từ góc độ tiền độ của mình, Phương Cầm xem như là người có lợi khi công ty cải cách.

Cho nên, lúc này nàng rất bình tĩnh, thậm chí nội tâm còn có chút mừng thầm, không rơi vào trạng thái bàng hoàng như mọi người.

Trong đám người, Diệp Đình Đình dung sức bấm tay bạn thân Chu Tử Tinh, kích động nói: "Móa, vị này cũng quá đẹp trai rồi!"

"Tử Tinh, cậu cố gắng một chút, lên làm bà chủ đi!'

Chu Tử Tinh không lên tiếng, nàng cũng cảm thấy Dương Hạo rất đẹp trai, nhưng giống như nàng và Diệp Đình Đình từng nói, loại đàn ông ưu tú này tuyệt đối có không ít phụ nữ, dù nàng có ý định này thật, cũng chưa chắc đã thành công.

"Tử Tinh, hạnh phúc nửa đời sau của mình phải dựa vào cậu rồi!"

"Nếu cậu thành bà chủ, vậy mình chẳng phải sẽ đi ngang trong công ty sao?"

"Có câu nói thế nào ý nhỉ, một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên!"

"Phi phi phi, mình không phải gà!"

Chu Tử Tinh cười tủm tỉm trêu chọc một câu: "Vậy cậu là chó rồi??"

"Móa!!"

Diệp Đình Đình nhịn không được mà văng tục, lúc này nàng mới phản ứng lại, mình tự đào hố chôn mình.

"Tóm lại, cậu cố gắng lên! Sau này mình có thể nằm thẳng rồi!" Diệp Đình Đình tiếp tục giật dây: "Hơn nữa vị này đẹp trai như vậy, cậu cũng không thiệt! Đâu phải bảo cậu đi theo mấy lão già đầy mỡ kia đâu!"

Chu Tử Tinh mím môi một cái, thật ra nàng chỉ xem bạn thân đang nói đùa, hiện giờ nàng để ý nhất là, sau khi Dương Hạo tiếp nhận công ty, nàng có thể thoát khỏi trạng thái đóng băng giống như Tiêu Ngâm Thu hay không.

Là một ca sĩ, lúc nào cũng cũng hướng về sân khấu.

Ca sĩ không có sân khấu thì còn là ca sĩ sao?

Một bên khác.

Dương Hạo đang đi cùng Ngô Đức Hải, thăm quan công ty một vòng.

Giải trí Mạch Điền là công ty âm nhạc, các loại thiết bị và phần cứng của phòng thu âm cực kỳ đỉnh, rất nhiều thiết bị là hàng đỉnh cấp trên thế giới.

Nhưng Dương Hạo cũng không hiểu mấy thứ này, hắn chỉ như cưỡi ngựa xem hoa.

Có một loại cảm giác như 'ừm, đây đều là tiền của ông, để ông đếm một chút'.

Tham quan xong, Dương Hạo lại tham gia cuộc họp cấp cao của công ty, nghe một đám quản lý cao tầng báo cáo.

Bởi vì từng sử dụng thẻ học tập ở chỗ của Thái Mỹ Thần, nên vị sếp nằm thẳng như Dương Hạo cũng không phải không hiểu gì cả.

Trước mắt, những người này đang báo cáo thu chi, nhưng chỉ là hình thức, gần như không có thứ gì hữu dụng.

Nhưng Dương Hạo cũng không cắt đứt bọn họ, mà nhân cơ hội này, bắt đầu sử dụng kỹ năng Hỏa Nhãn Kim Tinh với bọn họ, trong lòng cũng hiểu rõ năng lực làm việc của những người này.

Dương Hạo đã quá quen thuộc với quá trình này, đám người báo cáo xong, hắn cũng đã thăm dò xong.

Tổng thể mà nói, tầng quản lý của Mạch Điền cũng không tệ lắm, đục nước béo cò chỉ là số ít, đại bộ phận vẫn có năng lực thật.

Mà tổng giám đốc Ngô Đức Hải cũng có trình độ nghiệp vụ là cấp A, chẳng qua là tại một công ty đã lên sàn như Mạch Điền, năng lực nghiệp vụ cấp A thật ra cũng không đáng là gì, không ít quản lý đang ngồi ở đây đều là cấp A.

Cho nên, nhiều khi năng lực nghiệp vụ chỉ là một, những nhân tố còn lại cũng rất quan trọng.

Ví dụ như kỳ ngộ, may mắn, cơ hội, lựa chọn, vân vân. . .

Giống như lần tiếp nhận Thời trang Y Nhân, Dương Hạo lại tuyên bố bổ nhiệm nhân sự tại hội nghị cấp cao.

Lưu Thúy đảm nhiệm chức giám đốc bộ phận nghệ sĩ.

Trần Hải Âu đảm nhiệm chức phó tổng quản lý nhân sự, giám đốc bộ văn hóa xí nghiệp.

Chị Âu vẫn luôn lăn lộn trong đoàn văn công, lăn lộn trong thể chế nhiều năm rồi, đạo lý đối nhân xử thế là không cần bàn.

Tất nhiên, Dương Hạo đưa nàng vào bộ phận nhân sự cũng không phải để nàng làm ra thành tích gì, tác dụng chủ yếu của nàng là 'giám sát bách quan'.

Như vậy, bộ nghệ sĩ và bộ nhân sự đều có người của mình.

Mà đối với đám quản lý cấp cao của Mạch Điền mà nói, Lưu Thúy và Trần Hải Âu chính là người cầm Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay, bọn họ sẽ phải liều mạng nịnh nọt.

Họp xong, Dương Hạo và Ngô Đức Hải cùng đi đến văn phòng của chủ tịch đời trước.

Ngô Đức Hải ân cần hỏi: "Chủ tịch, ngài xem căn phòng này có cần sửa sang lại chỗ nào không?"

"Không cần phiền phức như vậy!"

Dương Hạo khoát tay, phòng làm việc này tuy có vẻ người lớn một chút, nhưng nội thất rất sang trọng và xa hoa, phá đi thì quá đáng tiếc.

Huống chi có lẽ Dương Hạo một tháng cũng không đến được mấy lần, căn bản không cần giày vò.

Mà Ngô Đức Hải cũng chỉ mượn chuyện này để kiếm hảo cảm từ ông chủ mới mà thôi, nhưng Dương Hạo lại không cho hắn cơ hội anfy.

Thấy Dương Hạo không có kế hoạch sửa lại văn phòng, Ngô Đức Hải liền đổi sách lược, bắt đầu nói đến chính sự, hi vọng cho Dương Hạo một ấn tượng tốt.

"Chủ tịch, còn có một việc cần ngài quyết định."

"Tập đoàn vừa thu mua đoàn văn công Hỗ Thành, cần có người phụ trách việc này, ngài có ứng cử viên nào không? Hay là để tôi tự sắp xếp?"

Ngô Đức Hải nhìn như đang hỏi thăm, nhưng trên thực tế cũng đang thăm dò xem Dương Hạo có ý định đổi vị trí tổng giám đốc này không.

Nếu như không có ý định đổi, vậy việc của đoàn văn công sẽ để cho hắn phụ trách, hoặc là để hắn phái người đi phụ trách.

Mặc kệ nói thế nào, chuyện lớn như vậy đều phải qua tay hắn.

Trái lại nếu Dương Hạo có ý định đổi người, vậy sẽ không cho hắn tham qua vào công việc tốn nhiều thời gian này.

Cho nên, sau khi ném ra vấn đề này, Ngô Đức Hải bắt đầu tràn đầy chờ mong mà nhìn Dương Hạo.

Kết quả Dương Hạo chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền nhìn sang Trần Hải Âu cũng đang ở trong phòng làm việc, cười nói: "Chị Âu, chị vốn là người của đoàn văn công Hỗ Thành, việc này giao cho chị xử lý đi!"

Chương 567: Hiển nhiên không coi mình là người ngoài

Dương Hạo nhìn về phía Trần Hải Âu, cảm thấy nàng rất hợp với công việc này.

Như hắn đã nói, Trần Hải Âu từng là người của đoàn văn công Hỗ Thành, có lẽ tương đôi quen thuộc với đoàn văn công, hơn nữa nàng lăn lộn nhiều năm trong đoàn văn công, cũng hiểu tâm lý của bọn họ.

Nhưng Dương Hạo không biết là, Trần Hải Âu từng có ân oán với một số lãnh đạo đoàn văn công Hỗ Thành.

Cho nên Trần Hải Âu nghe thấy mình sẽ đi xử lý công việc sau khi thu mua đoàn văn công Hỗ Thành, Trần Hải Âu đầu tiên là hơi giật mình, không ngờ mình vừa mới nhậm chức thì đã được 'ủy thác trách nhiệm'.

Nhưng nàng rất thích thú, năm đó khi cha đẻ của tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm gặp chuyện, nàng rời khỏi đoàn văn công, không ít lãnh đạo và đồng nghiệp đã bỏ đá xuống giếng.

Hiện giờ số mạng của những người này gần như đã rơi vào tay nàng, cảm giác sung sướng khi phục thù tự nhiên nảy sinh.

Đây mới là, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây!

Trần Hải Âu không nghĩ đến mình còn có cơ hội tìm lại mặt mũi năm đó!

Thấy Trần Hải Âu không đáp lại, Dương Hạo quay đầu hỏi: "Chị Âu, không có vấn đề gì chứ?"

"Ừm, không có vấn đề! Trong công ty không có ai hiểu đoàn văn công Hỗ Thành hơn tôi!"

Trần Hải Âu vội vàng gật đầu một cái.

"Được, vậy quyết định như thế đi!" Dương Hạo lại nhìn vào Ngô Đức Hải: "Ngô tổng, nếu không có chuyện gì khác, anh đi làm việc trước đi!"

"A, vâng!"

Ngô Đức Hải hơi ngẩn người, tiếp đó liền rời khỏi văn phòng.

Tuy nhiên, lúc này nội tâm của Ngô Đức Hải đã hết sức phức tạp, hiển nhiên hắn đã thăm dò thất bại, vị chủ tịch này trực tiếp giao việc cho 'người nhà' Trần Hải Âu kia.

Hơn nữa còn hạ lệnh đuổi khách, đóng cửa để 'mưu đồ bí mật' với hai tâm phúc, theo Ngô Đức Hải thì đây là một tin tức hiệu không tốt.

Tổng giám đốc như hắn bị biên giới hóa, rất có thể sẽ bị đổi người.

Nghĩ đến đây, Ngô Đức Hải bắt đầu luống cuống, hắn vẫn rất có tình cảm với Mạch Điền, chủ yếu là do thời gian ở đây cực kỳ thoải mái, nếu đổi một công ty và bắt đầu lại từ đầu, chưa chắc đã có chức vụ cao như bây giờ.

Nhưng chủ tịch mới có cần hắn hay không, vậy không phải thứ hắn có thể quyết định, hắn có thể làm được là, cố gắng thể hiện bản thân, để chủ tịch cảm thấy hắn là người có năng lực, nhưng sau khi tiếp xúc, hắn cảm thấy vị chủ tịch này hình như không quá nhiệt tình với mình.

"Dương tổng, tôi đã đến sớm hai ngày, cũng đã tìm quan hệ để tìm hiệu tình huống tầng quản lý trong công ty. . ."

Lưu Thúy bắt đầu báo cáo công việc của mình, là một người đại diện lâu năm, nàng tự nhiên có không ít quan hệ ở Mạch Điền, tuy không có quan hệ quá thân thiết, nhưng hẹn ra ăn bữa cơm là không có vấn đề.

Mọi người đều là người cùng một vòng tròn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, nói không chừng sau này còn có hợp tác.

Cho nên Lưu Thúy cũng moi được ít tin tức từ trong miệng những người này, tuy không phải là bí mật gì, nhưng cũng có thể phán đoán ra tình hình đại khái của các phe phái trong nội bộ công ty.

Lúc này Lưu Thúy không chỉ báo cáo chi tiết với Dương Hạo, mà là đang thể hiện năng lực của mình.

"Vị Ngô tổng kia có năng lực khá mạnh, chỉ là tương đối háo sắc, nghe nói có không ít nữ nghệ sĩ ở công ty đều có quan hệ mập mờ với anh ta, còn có một nữ nghệ sĩ nào đó vì không chịu khuất phục mà bị anh ta phong sát."

"Ví dụ như Chu Tử Tinh từng bộc lộ tài năng. . ."

Lưu Thúy cố tình nhắc đến Chu Tử Tinh, thật ra đây là Tiêu Ngâm Thu nhờ nàng, Tiêu Ngâm Thu hi vọng bạn tốt của mình cũng có thể trở về sân khấu giống như mình.

Dương Hạo chỉ yên lặng lắng nghe Lưu Thúy báo cáo, cũng không tỏ thái độ gì, chờ nàng nói xong, mới thản nhiên nói: "Cô gọi Chu Tử Tinh kia đến đây, tôi tìm hiểu tình huống xem."

Dương Hạo cũng không có ấn tượng quá tốt với Ngô Đức Hải, vốn đang nghĩ có nên đổi một vị tổng giám đốc hay không, nhưng hiện giờ không có ứng cử viên thích hợp.

"Vâng Dương tổng!"

Lưu Thúy đáp một tiếng, rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Sau khi nàng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Dương Hạo và Trần Hải Âu.

"Dương tổng, trước kia tôi từng làm trong đoàn văn công, nhưng chưa từng làm lãnh đạo, chức vị này có phải quá cao rồi không?"

Trước khi đến, Dương Hạo cũng không nói cho nàng biết mình sẽ làm việc gì, lúc nãy tuyên bố làm Trần Hải Âu rất giật mình, giám đốc bộ văn hóa, phó tổng quản lý nhân sự, chỉ chớp mắt nàng từ một ca sĩ đoàn văn công, biến thành 'Trần tổng' rồi, thân phận và địa thay đổi quá nhanh, nàng còn chưa kịp thích ứng.

Nhất là khi người khác gọi nàng là Trần tổng, Trần Hải Âu cảm giác lòng hư vinh được lấp đầy, lại có một loại cảm giác không chân thực.

"Tôi mới thu mua công ty, không có người nhà, tôi hi vọng chị Âu có thể giúp tôi trông giữ công ty."

Dương Hạo ăn ngay nói thật, hắn căn bản không nghĩ Trần Hải Âu sẽ làm ra thành tích gì.

Bằng không cũng để nàng làm giám đốc bộ văn hóa xí nghiệp, hầu như các công ty đều có bộ văn hóa xí nghiệp, nhưng bộ phận này khá là nhàn nhã, lại không có nhiều quyền lực, Trần Hải Âu khá giống với một vị quan có chức vụ khá cao, nhưng lại không có nhiều quyền lực.

Về phần bộ nhân sự, thì Trần Hải Âu chỉ treo cái tên mà thôi, làm như vậy để Trần Hải Âu có quyền lên tiếng trong nội bộ tập đoàn, thực tế thì không có nhiều việc phải làm, chủ yếu là 'giám sát bách quan'.

Nghe Dương Hạo nói vậy, Trần Hải Âu khẽ gật đầu một cái, Dương Hạo hiển nhiên không coi mình là người ngoài.

"Vậy tôi đến đoàn văn công Hỗ Thành trước, nhìn xem tình hình bên đó thế nào."

Trần Hải Âu rất mong chờ với lần 'trở về' này.

Bởi vì cái gọi là 'giàu mà không về quê giống như mặc áo đen đi đêm'.

Lúc trước khi Trần Hải Âu dẫn con gái Trần Nhược Hàm rời khỏi Hỗ Thành, có thể nói là vô cùng chật vật, lãnh đạo trong đoàn văn còn làm khó dễ, còn có một tên lãnh đạo dùng danh nghĩa trợ giúp mà muốn quy tắc ngầm với nàng.

Trần Hải Âu vẫn còn nhớ kỹ mấy chuyện này!

Bộ phận nghệ sĩ.

Lưu Thúy tìm Diệp Đình Đình và Chu Tử Tinh.

"Tử Tinh, Dương tổng muốn gặp cô."

Lúc trước Lưu Thúy cũng từng gặp Chu Tử Tinh, bởi vì nàng và Tiêu Ngâm Thu là bạn, mà Lưu Thúy lại là người đại diện kiêm chị em tốt của Tiêu Ngâm Thu, cho nên song phương không chỉ từng gặp, mà quan hệ còn không tệ.

"Bây giờ à?"

Chu Tử Tinh hơi giật mình, vừa rồi nàng và Diệp Đình Đình còn đang nói chuyện quy tắc ngầm.

Không ngờ vị Dương tổng kia mới đến công ty ngày đầu tiên đã muốn gặp mình rồi!

Cũng không biết là lần gặp mặt bình thường, hay là cũng mang lòng dạ xấu xa như Ngô Đức Hải kia.

Chương 568: Quy tắc ngầm sắp bắt đầu

Diệp Đình Đình cũng quen Lưu Thúy, nàng tiến lại gần, hỏi nhỏ bên tai Lưu Thúy: "Chị Thúy, chỉ là gặp một lần thôi ư?"

"Đúng! Nói chuyện Tử Tinh bị đóng băng."

Lưu Thúy tự nhiên không biết hai cô gái này từng ảo tưởng rất nhiều kịch bản.

Lúc này, điện thoại của nàng chợt vang lên.

"Tôi đi nghe máy, Tử Tinh, cô trực tiếp đến văn phòng chủ tịch là được."

Lưu Thúy dặn một tiếng rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Mà sau khi nàng rời đi, Diệp Đình Đình và Chu Tử Tinh liếc nhau một cái, cả hai đều hơi ngơ ngác.

"Dương tổng sẽ không chơi quy tắc ngầm chứ?"

Diệp Đình Đình một tay xoa cằm, nhỏ giọng thầm thì: "Thế nhưng mà... cũng quá nhanh rồi. Còn không thèm làm nền luôn! Có điều, Tử Tinh, nửa đời sau của mình có thể nằm thẳng hay không, đều dựa vào cậu đấy."

Nói xong, nàng lại vỗ vỗ lên cặp mông đầy đặn của bạn thân: "Nào có người đàn ông nào chịu nổi cái này! Không chỉ họ thích, mà mình cũng thích kìa!"

"Cậu thôi đi! Đến lúc nào rồi mà còn nói cái này!"

Chu Tử Tinh rất rầu rĩ, sau khi nhìn thấy Dương Hạo, nàng cảm thấy nếu lăn ga giường với vị này cũng không phải không được, chung quy cũng tốt hơn là mấy lão già đầy mỡ kia!

Huống hồ, không phải chỉ nam mới có nhu cầu sinh lý!

Nữ cũng có, thậm chí còn mạnh hơn, Chu Tử Tinh cũng là phụ nữ bình thường, cũng có nhu cầu ở phương diện này.

Cho nên, nếu như có thể vừa thỏa mãn nhu cầu của mình, đồng thời còn có thu hoạch ngoài định mức, vậy đây là cuộc mua bán có lời!

Chỉ là Chu Tử Tinh chưa chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng quá đột nhiên.

Vị chủ tịch này mới tiếp quản công ty được mấy tiếng thôi!!

"Khụ khụ, Tử Tinh! Mình có một đôi tất tơ mới tinh, cho cậu dùng trước vậy!'

Diệp Đình Đình bỗng nhiên lấy ra một đôi tất chân màu đen, đưa cho Chu Tử Tinh rồi nháy mắt với nàng.

"A? Cậu có ý gì??"

Chu Tử Tinh ngẩn người, trong lúc nhất thời lại không phản ứng kịp.

Diệp Đình Đình lập tức vỗ vỗ lên cặp chân thon dài trắng nõn của bạn thân, trêu chọc: "Chân này mà không đi tất đen thì quả là phí của trời! Huống hồ trận chiến này có liên quan đến tiền đồ của chúng ta, cậu phải cố lên nha!!"

"Chẳng qua là Dương tổng chướng mắt mình, bằng không mình cực kỳ nguyện ý xuất chinh thay cậu, nhưng thực lực không cho phép nha!"

Nói đến đây, Diệp Đình Đình còn ra vẻ tiếc nuối không thôi.

Chu Tử Tinh trực tiếp cạn lời.

Tất đen cái gì, trận chiến gì gì đó... tất cả đều là những lời như hổ như sói!!

Chu Tử Tinh oán thầm vài câu, nhưng vẫn cầm tất đen của bạn thân, do dự một chút lại hỏi: "Mặc luôn à?"

"Chứ sao? Cậu cũng biết mặc thứ này lâu như thế nào mà, nếu chờ đến 'khi đó' mới mặc, sẽ ảnh hưởng đến không khí!"

Diệp Đình Đình vừa nói vừa đẩy Chu Tử Tinh về phía phòng vệ sinh: "Nhanh lên, Dương tổng đang chờ sốt ruột kìa!"

"A. . ."

Chu Tử Tinh vẫn hơi mờ mịt, mơ mơ màng màng bị bạn thân đẩy vào phòng vệ sinh và đổi skin.

Lúc này, Lưu Thúy nghe điện thoại xong trở về, không nhìn thấy Chu Tử Tinh thì nghi ngờ hỏi: "Tử Tinh đi gặp Dương tổng một mình à?"

"Còn chưa đi! Đang ở phòng vệ sinh!"

Lưu Thúy cũng không nghĩ nhiều, nàng khẽ gật đầu: "Ừm, vậy nhanh một chút!"

"Được rồi, chờ Tử Tinh ra sẽ qua đó ngay." Diệp Đình Đình lên tiếng, lại tiến lại gần Lưu Thúy và hỏi nhỏ: "Chị Thúy, Dương tổng của chúng ta có vợ chưa?"

"Vợ? Chắc là chưa!"

Lưu Thúy hơi suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, nàng biết Dương Hạo có không ít phụ nữ, nhưng vị trí chính cung vẫn bỏ trống, cho đến trước mắt thì các cô gái bên cạnh Dương Hạo đều không có danh phận gì.

Nhiều nhất cũng là 'bạn gái'.

"Không có vợ? Vậy thì tốt quá!"

Diệp Đình Đình bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch 'nằm thẳng' của mình có hi vọng.

Chủ tịch mới không có vợ, vậy Chu Tử Tinh sẽ có cơ hội, chờ nàng bắt được Dương tổng, mình chính là công thần, vậy còn không thể luận công ban thưởng sao?

Nàng là bạn thân của bà chủ, địa vị trong công ty cũng ổn rồi!

"Cô nói gì vậy?"

Lưu Thúy không nghe rõ nửa câu sau của Chu Tử Tinh, nghi ngờ nhìn nàng một cái.

"Không có gì, không có gì."

Diệp Đình Đình cười nói: "Chỉ là cảm thấy Dương tổng đẹp trai như vậy, lại có giá trị con người chụ tỷ, không có vợ thì đáng tiếc quá!"

"Không có vợ không có nghĩa là độc thân!"

Lưu Thúy chép miệng, trong lòng thì oán thầm, vị Dương tổng này của chúng ta có quá nhiều phụ nữ kìa.

Trong lúc hai người nói chuyện, Chu Tử Tinh đã mặc tất chân và đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, loại váy này vốn tôn lên cặp chân dài, giờ có thêm tất chân lại càng mê người hơn.

"Chậc chậc, hoàn mỹ!"

Diệp Đình Đình không khỏi tán thưởng một câu.

Lưu Thúy hơi nhíu mày, kết hợp với vấn đề vừa rồi của Diệp Đình Đình, nàng lập tức hiểu ý của đối phương.

Đây là muốn nhào lên người Dương tổng nha!

Lưu Thúy khẽ thở dài, bởi vì Tiêu Ngâm Thu từng nói về hoàn cảnh của Chu Tử Tinh, nàng cũng rất đồng tình.

Nhưng hành vi này có chút tục, dù sao nàng cũng nhìn thấy quá nhiều phụ nữ tương tự.

Ừm, nhưng Dương tổng thì khác với những vị sếp kia, ít nhất cũng trẻ tuổi và đẹp trai hơn, hình như ngay cả Thu Thu cũng động tâm!

Có quyền có thể, ngoại hình tốt, trên pháp luật thì vẫn còn độc thân!

Loại đàn ông này, quả thực là đối tượng trong mơ của các chị em phụ nữ!

Lưu Thúy cũng không hỏi nhiều, liền đưa Chu Tử Tinh đã 'thay skin mới' đến văn phòng chủ tịch.

Lussc này trong văn phòng chỉ còn lại một mình Dương Hạo, hắn đang hứng thú xem 'video nhóm nhạc nữ' do Mành Trà Trà gửi đến.

Tất nhiên, video này là loại không thể truyền ra ngoài, phong cách JAV quá nồng đậm, chỉ thích hợp thưởng thức một mình!

Lưu Thúy dẫn Chu Tử Tinh vào phòng, Dương Hạo vội vàng để điện thoại xuống.

Hắn vô thức đảo mắt qua Chu Tử Tinh, tiếp đó hai mắt liền tỏa sáng.

Ừm, bảo sao Ngô Đức Hải muốn chơi quy tắc ngầm!

Chu Tử Tinh hoàn toàn đúng là rất xinh đẹp!

Dương Hạo thầm cảm khái một câu.

"Dương tổng!'

"Tôi là ca sĩ Chu Tử Tinh của công ty Giải trí Mạch Điền!"

Chu Tử Tinh có hơi câu nệ, thậm chí còn nhắc đến cả tên của công ty.

Nhưng khi giới thiệu, nàng nhấn mạnh chính là 'ca sĩ'!

Nàng muốn nói cho vị này biết, mình chính là ca sĩ!

"Ừm, ngồi đi!'

Dương Hạo cười cười chỉ sô pha ở khu tiếp khách, lại thuận miệng hỏi: "Uống gì không?"

"Cảm ơn Dương tổng, tôi không khát."

Chu Tử Tinh lắc đầu, hiển nhiên vẫn rất khẩn trương.

"Dương tổng, hai người trò chuyện đi, tôi đi làm việc trước!"

Lưu Thúy cảm thấy mình hơi dư thừa, liền nói một câu rồi rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Như vậy, trong phòng chỉ còn lại hai người là Dương Hạo và Chu Tử Tinh.

Mà kèm theo tiếng cửa đóng lại, Chu Tử Tinh hơi run lên.

Quy tắc ngầm trong truyền thuyết, sắp bắt đầu rồi sao?

Chương 569: Chị Âu giả heo ăn thịt hổ

Nhìn thấy Chu Tử Tinh, Dương Hạo cười ha ha hỏi một câu: "Cô rất khẩn trương à?"

"A, không có."

Chu Tử Tinh miệng nói không có, nhưng thân thể lại vô thức lùi ra sau, cặp đùi đẹp thon dài và tất đen kia cũng chồng lên nhau.

"Tôi chỉ muốn hỏi cô về chuyện bị đóng băng thôi! Không cần khẩn trương như vậy đâu!"

Dương Hạo cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, có chút hăng hái nhìn vị ca sĩ này, thuận tiện dùng kỹ năng Hỏa Nhãn Kim Tinh.

Cha hack đánh giá là S và A!

Chỉ kém hơn 'Song S' của Tiêu Ngâm Thu một chút.

Hiếm thấy hơn là, độ mài mòn cũng là 0 giống như Tiêu Ngâm Thu!

Thuộc về loại ứng cử viên cho chức NPC.

"Anh sẽ giống như Ngô tổng sao?"

Dưới tâm trạng khẩn trương, Chu Tử Tinh không bận tâm quá nhiều, dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình.

"Tôi không biết Ngô Đức Hải làm gì, tự nhiên cũng không biết mình có giống Ngô Đức Hải hay không. Cho nên, hiện giờ cô cần nói cho tôi biết, Ngô Đức Hải đã làm gì?" Dương Hạo vứt vấn đề lại cho Chu Tử Tinh.

"Ừm. . ."

Chu Tử Tinh hít sâu một hơi, sắp xếp suy nghĩ trong đầu, tiếp đó mới bắt đầu kể lại mọi hành động của Ngô Đức Hải.

Bởi vì là người trong cuộc, nên Chu Tử Tinh sẽ gia nhập một ít tâm lý cá nhân khi kể lại, để cho người nghe càng nhập tâm hơn.

Đoàn văn công Hỗ Thành.

Trần Hải Âu nhìn biển hiệu quen thuộc, nội thâm cũng thổn thức không thôi.

Nàng từng có một đoạn thời gian tốt đẹp ở đây, cũng từng ngã xuống đáy vực tại đây.

Đối với nàng mà nói, nơi này có thể dùng bốn chữ để hình dung: Vừa yêu vừa hận.

"A, đây không phải Tiểu Trần sao?"

"Nhiều năm không gặp rồi!"

Khi Trần Hải Âu đang yên lặng cảm khái trước cổng chính, một ông lão tóc hoa râm đi ra từ phòng bảo vệ.

"Ông Lưu!"

Trần Hải Âu biết ông lão này, đối phương tên là Lưu Phú Quý, là gác công của đoàn văn công, năm đó nàng còn ở đây, thì Lưu Phú Quý đã là gác cổng ở nơi này rồi.

Không ngờ nhiều năm trôi qua, Lưu Phú Quý vẫn ở đây.

Nhưng điều này cũng bình thường, Lưu Phú Quý là họ hàng của phó đoàn trưởng, những đơn vị như đoàn văn công, có rất nhiều người là người có quan hệ.

Tiền lương gác cổng tuy không nhiều, nhưng thắng ở ổn định, phúc lợi và đãi ngộ cũng không ít.

"Là cô thật à! Rất nhiều năm rồi không gặp!"

Lưu Phú Quý cũng cảm khái một câu, tiếp đó lại đánh giá Trần Hải Âu một chút, cười ha ha tán dương: "Tiểu Trần, cô càng ngày càng trẻ! Còn xinh đẹp hơn năm đó nữa!"

Năm đó Lưu Phú Quý và Trần Hải Âu cũng có quan hệ không tệ, nhiều năm không gặp còn thấy khá thân thiết, khen vài câu cũng không có gì.

"Ông Lưu, ông cũng càng ngày càng có tinh thần!" Trần Hải Âu cười đáp một câu.

"Tôi không được rồi, nhiều tuổi rồi, thân thể ngày càng kém! Vốn định làm nốt năm rưỡi nữa là về hưu, kết quả đoàn văn công lại bị thu mua!" Lưu Phú Quý vừa lắc đầu vừa cảm khái: "Cũng không biết tôi còn có thể lăn lộn đến khi về hưu không nữa!"

Nghe Lưu Phú Quý nói vậy, Trần Hải Âu lập tức gật đầu cười nói: "Nhất định có thể!'

Đoàn văn công bị thu mua xong, nhất định sẽ tiến hành cải cách và 'ưu hóa' nhân viên, nhưng gác công như Lưu Phú Quý thì không cần lo bị ưu hóa.

Trần Hải Âu có thể làm chủ việc này.

Tuy nhiên, nàng vừa mới dứt lời, sau lưng chợt vang lên một giọng nói hơi khó chịu: "Có nói được là được? Còn tưởng mình là phu nhân của đoàn trưởng à?"

Giọng nói cực kỳ chói tai, làm người nghe cực kỳ không thoải mái, Trần Hải Âu cau mày quay người nhìn vào khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.

Đây là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất mốt, đại khái khoảng hơn 40 tuổi, chăm sóc tốt nên da rất trắng, mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc, trên cổ còn có một chiếc dây chuyền trân châu rất hợp với phụ nữ ở độ tuổi này.

Trần Hải Âu tự nhiên biết người này, đối phương tên Đường Giai Kỳ, năm đó Đường Giai Kỳ và Trần Hải Âu đều là nòng cốt của đoàn văn công, cả hai còn tồn tại quan hệ cạnh tranh.

Sau khi Trần Hải Âu rời đi, hình như Đường Giai Kỳ đã leo lên người lãnh đạo trong đoàn, địa vị trở nên vững chắc, lại từng bước leo lên, bây giờ đã là chủ nhiệm một ca múa trong đoàn.

Đường Giai Kỳ nhấn mạnh mấy chữ 'phu nhân của đoàn trưởng', đây là đang châm biếm chuyện của Trần Hải Âu và vị đoàn trưởng đã đi vào đạp máy may kia.

Bởi vì cái gọi là 'đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm'!

Nhưng mà, vị chủ nhiệm Đường này vừa mở miệng đã chọc vào vết thương của Trần Hải Âu.

"Nghe nói chủ nhiệm Đường là phu nhân của đoàn trưởng nhỉ? Mấy chữ này tôi cũng không chịu nổi!'

Trần Hải Âu cũng không phải người chịu thiệt, nàng lập tức mở miệng phản bác một câu.

Chuyện Đường Giai Kỳ leo lên đoàn trưởng Chu Hữu Vi cũng không phải bí mật gì trong nội bộ đoàn văn công, Trần Hải Âu tuy đã rời đi, nhưng vẫn luôn bảo trì liên hệ với một người bạn tốt trong đoàn văn công, thỉnh thoảng đối phương sẽ nói cho nàng vài chuyện trong đoàn.

Chuyện của Đường Giai Kỳ và đoàn trưởng Chu Hữu Vi cũng là người bạn kia nói cho nàng biết, nàng còn nghe nói hai người từng 'chơi' trong phòng họp, kết quả có người rơi đồ trong phòng họp, lúc quay lại lấy đồ thì bắt gặp hai người đang đánh bài, nghe nói cảnh tượng đó vô cùng lúng túng!

Sau sự kiện đó, nhân viên bắt gặp hai người đánh bài đã bị Chu Hữu Vi chèn ép, về sau đã chủ động từ chức.

Cho nên, Trần Hải Âu phản kích cũng rất mạnh!

Quả nhiên, khóe miệng Đường Giai Kỳ co quắp vài cái, nàng không ngờ đối phương đã rời đi nhiều năm rồi, dĩ nhiên còn biết chuyện của mình và Chu Hữu Vi.

"Trần Hải Âu, cô là người bị khai trừ, giờ còn mặt mũi trở về? Hơn nữa còn nói khoác không biết ngượng, cô cho rằng cô là ai? Chẳng lẽ Đoàn văn công Hỗ Thành là của cô à??" Đường Giai Kỳ đã chuyển chủ đề, mặt đầy khinh thường.

"Vậy chủ nhiệm Đường nói đúng rồi! Đoàn văn công Hỗ Thành bây giờ, tôi nói là được!"

Trần Hải Âu lộ vẻ nghiền ngẫm nhìn Đường Giai Kỳ, lần này nàng trở về đoàn văn công, là xem tình hình của đoàn văn công bây giờ ra sao, nhìn xem nên khai đao từ nơi nào.

Kết quả Đường Giai Kỳ đã tự nhảy ra và đụng vào lưỡi đao!

Đối phương là chủ nhiệm bộ ca mua, lấy Đường Giai Kỳ ra khái đao, vừa hay có thể giết gà dọa khỉ, còn có thể báo thù năm đó.

Trần Hải Âu còn nhớ rõ, sau khi 'vị kia' bị bắt, đã có không ít người viết đơn tố cáo lên trên, mà Đường Giai Kỳ và một ca sĩ khác trong đoàn đã tốn không ít tâm tư lên người nàng, ý đồ cũng đưa nàng đi vào đạp máy may.

Cũng may Trần Hải Âu không tham gia vào mấy chuyện đút lót nhận hối lộ, chỉ cầm tiền vị đoàn trưởng kia cho, sau này nàng trả lại tiền, cũng coi như là nhiệt tình phối hợp điều tra!

"Cô nói là được?"

"Thật sự là. . . ha ha ha ha"

Đường Giai Kỳ cười to, lại nói với Lưu Phú Quý: "Ông Lưu, ông có nghe thấy không, Trần Hải Âu nói rằng cô ta nói rằng cô ta nói là được!"

Chương 570: Cô càng ngày càng quyến rũ

"Chuyện này. . ."

Lưu Phú Quý sờ lên mái tóc hoa râm của mình, lắc lắc đầu không nói gì, ông cũng không muốn tham gia vào chuyện này, bởi vậy cũng không phụ họa theo Đường Giai Kỳ, chỉ yên lặng giả vờ không rõ.

Đúng lúc này, một chiếc Mercedes E300 chạy đến cổng vào đoàn văn công.

Camera phân biệt được biển số xe, tự động nhấc thanh chắn lên, thế nhưng chiếc xe không tiến vào, mà cửa sổ chỗ ghế tài xế hạ xuống, một người đàn ông trung niên có mái tóc Địa Trung Hải thò đầu ra: "Hải Âu? Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm nữa!"

(tóc Địa Trung Hải = hói ở giữa, hai bên thì vẫn còn tóc)

Người đàn ông trung niên này chính là đoàn trưởng hiện tại của Đoàn văn công Hỗ Thành, Chu Hữu Vi.

Năm đó khi vặn ngã đoàn trưởng cũ, tên này là kẻ ra sức nhiều nhất, sau đó đối phương cũng được leo lên chức đoàn trưởng như ý nguyện.

Mà khi xử lý Trần Hải Âu, tên này còn lấy danh nghĩa hỗ trợ, muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, còn định quy tắc ngầm nàng.

"Lên xe đi! Chúng ta đi vào rồi nói!"

Chu Hữu Vi không ngờ Trần Hải Âu bây giờ không những không già, trái lại còn có mùi vị thơm ngon hơn cả ngày xưa, chỉ nhìn một chút liền ngứa ngáy, năm đó cầu mà không được, bây giờ lại càng thèm thuồng hơn.

Thấy Chu Hữu Vi nhiệt tình với Trần Hải Âu, Đường Giai Kỳ lập tức nhíu mày, rồi lạnh lùng trừng mắt với Trần Hải Âu, trong lòng thầm mắng: Lẳng lơ!

"Đoàn trưởng, cũng đưa tôi vào với!"

Đường Giai Kỳ nói xong thì trực tiếp mở cửa ghế lái phụ và ngồi vào, Đường Giai Kỳ đã quen thuộc với chiếc ghế này, dù sao cũng thường xuyên ngồi ở đây, thậm chí còn chơi bài ở đây một lần!

Thấy Đường Giai Kỳ lên xe, Chu Hữu Vi cũng không nói gì, mà quay sang nói với Trần Hải Âu: "Đến rồi thì vào trong xem một chút đi!'

"Cũng được! Vậy thì cảm ơn đoàn trưởng rồi!"

Trần Hải Âu cười gật đầu, kéo cửa ngồi vào hàng sau xe.

Chờ nàng lên xe, Chu Hữu Vi mới lái xe vào trong sân.

"Hải Âu, nghe nói cô vào đoàn văn công Giang Thành, ở bên đó thế nào?" Chu Hữu Vi cười ha ha nói: "Phát triển cũng không tệ lắm nhỉ!"

Trần Hải Âu nói thật: "Tôi đã rời khỏi đoàn văn công Giang Thành rồi."

"Rời khỏi rồi?" Mắt Chu Hữu Vi hơi sáng lên, cười ha ha nói: "Như vậy bây giờ cô định trở về đoàn?"

Chỉ cần Trần Hải Âu muốn trở về Đoàn văn công Hỗ Thành, như vậy khả năng cao là mình sẽ được như ý nguyện, mặc dù bây giờ đoàn không ổn định lắm, nhưng Trần Hải Âu là người ngoài, chưa chắc đã biết.

Cho nên nếu muốn về đoàn văn công, vậy thì đánh bài với đoàn trưởng cũng không quá đáng nhỉ, phải không?!

"Không lăn lộn được ở bên ngoài, lại muốn trở về?" Đường Giai Kỳ mở miệng châm biếm: "Trần Hải Âu, cô cho rằng đoàn văn công Hỗ Thành là nơi nào? Cô muốn đi thì đi, muốn về thì về sao?'

Trần Hải Âu lạnh nhạt nhìn Đường Giai Kỳ một cái, trong lòng thì lại cười lạnh, lần này mình trở về, chính là muốn đòi lại mặt mũi ngày xưa.

Nói đơn giản chính là trở về trang bức, nàng vốn còn đang suy nghĩ, nên làm thế nào để trang bức.

Kết quả Đường Giai Kỳ lại nhảy ra ngoài!

Đúng là người tốt nha!!

Trần Hải Âu nghĩ thầm như vậy, trên mặt thì lại nở nụ cười nhàn nhạt: "Tôi đúng là có ý định trở lại đoàn văn công. Không biết đoàn trưởng có thể sắp xếp không?"

Trần Hải Âu biết quan hệ của hai kẻ này, nên cố tình hỏi thăm ý kiến của Chu Hữu Vi.

"Tất nhiên là có thể!"

"Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, người khác tôi có thể mặc kệ, Hải Âu cô đã mở miệng, tôi nhất định phải giúp!"

Chu Hữu Vi đáp ứng ngay, mặt chất đầy nụ cười.

Cùng lúc đó, Chu Hữu Vi vẫn không quên dùng khóe mắt liếc nhìn Trần Hải Âu ở phía sau qua kính chiếu hậu, lúc nàng đang bắt chéo hai chân, vừa hay có thể nhìn thấy bắp chân trắng lóa của nàng, khiến cho Chu Hữu Vi hơi thất thần.

"Đoàn trưởng, anh quên đoàn văn công chúng ta đã bị Giải trí Mạch Điền thu mua rồi sao? HIện giờ muốn nhận người vào đoàn, vậy phải đến Mạch Điền nói chuyện!!"

Thấy Chu Hữu Vi và Trần Hải Âu dám 'cấu kết' ngay trước mặt mình, Đường Giai Kỳ tức giận không thôi, trực tiếp bóc mẽ Chu Hữu Vi.

Trong lòng còn thầm mắng: Giả vờ cái gì!

Hiện giờ anh cũng không có tiếng nói trong đoàn!!

Mà Chu Hữu Vi bị bóc mẽ thì hơi lúng túng, ho khan hai tiếng rồi giải thích: "Tuy đoàn văn công đã bị thu mua, nhưng tôi là đoàn trưởng, vẫn có chút quyền nói chuyện đó."

"Hải Âu, chỉ cần có muốn, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô!" Chu Hữu Vi lại thề son sắt với Trần Hải Âu: "Cô yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ giúp cô sắp xếp ổn thỏa!"

"Được rồi! Vậy thì cảm ơn đoàn trưởng trước!" Trần Hải Âu cười tủm tỉm nói lời cảm ơn.

"Chuyện nhỏ mà thôi! Lát nữa đến phòng làm việc của tôi nói chuyện!"

Chu Hữu Vi xua xua tay, sau đó tiêu sái dừng xe ở cửa tòa nhà văn phòng của đoàn văn công.

Ba người xuống xe.

Chu Hữu Vi lập tức nói với Đường Giai Kỳ: "Chủ nhiệm Đường, cô qua trung tâm tập luyện, nhìn chằm chằm vào đám người đang tập luyện đi!"

"Có được diễn hay không còn chưa biết, có gì phải nhìn?"

Đường Giai Kỳ biết Chu Hữu Vi muốn đẩy mình đi, như vậy mới có thể bàn điều kiện với Trần Hải Âu.

Cho nên, Đường Giai Kỳ đương nhiên không muốn đi.

Chu Hữu Vi nghiêm mặt nói: "Nếu bên Mạch Điền không nói dừng, vậy chúng ta phải tiếp tục!"

"Tôi sẽ bảo Trương Lâm qua đó!"

Đường Giai Kỳ không định rời đi, lại quay sang nhìn Trần Hải Âu, nói: "Hơn nữa, tôi và Hải Âu cũng nhiều năm không gặp rồi, muốn ôn chuyện!"

"Ừm, tôi cũng muốn ôn chuyện xưa với chủ nhiệm Đường!"

Trần Hải Âu tự nhiên cũng không muốn Đường Giai Kỳ rời đi, nếu Đường Giai Kỳ đi, hiệu quả trang bức của mình sẽ giảm đi nhiều.

Thấy hai cô gái đã nhất trí, Chu Hữu Vi cũng không tiện nói gì nữa, đành phải cười ha ha nói với Trần Hải Âu: "Vào phòng làm việc của tôi đi, chúng ta vừa uống trà vừa trò chuyện!"

"Vậy làm phiền đoàn trưởng rồi!"

"Không phiền, đều là bạn cũ mà!"

Trên mặt Chu Hữu Vi vẫn chất đầy nụ cười.

Chờ đến văn phòng, Chu Hữu Vi lại dùng lý do không có lá trà, bảo Đường Giai Kỳ đi qua văn phòng khác lấy ít lá trà.

Yêu cầu nhỏ này, Đường Giai Kỳ không tiện từ chối, đành phải tạm thời rời khỏi văn phòng.

Mà Đường Giai Kỳ vừa rời khỏi, Chu Hữu Vi đã không kịp chờ đợi mà nói với Trần Hải Âu: "Hải Âu, mấy năm không gặp, cô càng ngày càng đẹp, dáng người còn đẹp hơn cả mấy cô bé trong đoàn nữa!"

"Đoàn trưởng vẫn biết nói chuyện như xưa! Nhớ năm đó anh cũng biết nói chuyện như vậy khi đứng trước mặt lãnh đạo!"

Trần Hải Âu đáp lại một câu, trong lúc nói chuyện, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Chu Hữu Vi hiểu ý trong lời nói của Trần Hải Âu, chỉ cười khan hai tiếng, giả bộ không hiểu: "Ha ha, tôi chỉ nói thật thôi!"

"Hải Âu, cô càng ngày càng quyến rũ!"

Chu Hữu Vi vừa nói chuyện vừa cố tình tiến lại gần Trần Hải Âu, nhỏ giọng nói: "Hải Âu, chuyện cô trở về đoàn, chỉ là một câu nói với tôi!"

"Mà tôi muốn cái gì, chắc cô cũng biết nhỉ?"

Bàn tay heo ăn mặn của Chu Hữu Vi muốn kéo cổ tay của Trần Hải Âu, kết quả đối phương lại tránh ra.

"Hử?"

Không được như ý, Chu Hữu Vi liền nhướng mày, híp mắt nói: "Hải Âu, cô cũng không phải một phụ nữ không hiểu chuyện mà!"

"Nếu cứ như vậy, việc trở về đoàn... sẽ rất khó khăn đấy!"

Chương 571: Chị Âu: Không giả bộ nữa, tôi ngả bài!

"Vậy sao?"

Trần Hải Âu cười lạnh nhìn Chu Hữu Vi một chút, khinh thường: "Anh xác định anh còn có năng lực bổ nhiệm nhân sự?"

"Ngay cả bản thân anh có giữ được công việc hay không còn khó nói! Vậy mà còn ở đây nói khoác không biết người, đúng là nực cười!"

Nghe thấy lời châm chọc của Trần Hải Âu, Chu Hữu Vi lập tức nổi cáu, hắn vỗ tay lên bàn trà, lạnh mặt nói: "Tôi dù sao cũng là đoàn trưởng, dù đoàn văn công bị thu mua, tiếng nói của tôi vẫn có sức nặng!"

"An bài công việc, chỉ là một chuyện nhỏ!"

Chu Hữu Vi tự nhiên không muốn mất mặt trước mặt Trần Hải Âu, hơn nữa loại cáo già như Chu Hữu Vi, dù biết bản thân khó giữ cái ghế dưới mông, thì cũng ra vẻ như mình vẫn nắm quyền trong tay.

Nếu Trần Hải Âu không biết gì, có lẽ đã bị Chu Hữu Vi hù dọa rồi.

Nhưng bây giờ, nàng chỉ cười lạnh: "Đoàn trưởng, sao tôi nghe nói bên Mạch Điền đang chỉnh lý tài nguyên của đoàn văn công, còn muốn chuyển hoặc giảm bớt một bộ phận nhân viên."

"Mà những chuyện này không phải anh nói là được, đồng thời anh còn phải nghe lời bên Mạch Điền."

Nghe Trần Hải Âu nói vậy, sắc mặt Chu Hữu Vi bỗng nhiên thay đổi, cặp mắt vốn không to lại híp lại.

Loại cáo già như Chu Hữu Vi là vô cùng nhạy bén, khi Trần Hải Âu xuất hiện ở cổng đoàn văn công, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hắn lại không thể không nghĩ nhiều.

Trần Hải Âu đột nhiên xuất hiện, hình như còn biết một ít tin tức nội bộ, việc này không hề đơn giản.

Chu Hữu Vi đang cau mày suy nghĩ, Đường Giai Kỳ đã cầm hộp trà tiến vào văn phòng.

Thật ra Đường Giai Kỳ cũng biết Chu Hữu Vi muốn đuổi nàng đi, nhưng nàng không thể không nể mặt, chỉ có thể nghĩ biện pháp điều hòa, nàng nghe lời đi lấy lá trà, nhưng chỉ cho Chu Hữu Vi ba phút đồng hồ.

Tuy nàng biết Chu Hữu Vi rất nhanh, nhưng ba phút mà còn phải đàm phán và giao dịch thì không có khả năng lắm!

Cũng giống như nàng dự đoán, khi nàng trở về văn phòng, bầu không khí còn rất căng thẳng, Chu Hữu Vi thậm chí còn không lên tiếng, sắc mặt cũng khó coi, có vẻ như là gặp khó khi đàm phán với Trần Hải Âu!

Thấy cảnh này, Đường Giai Kỳ lại vui vẻ đưa lá trà cho Chu Hữu Vi.

Tiếp đó đưa mắt nhìn sang Trần Hải Âu: "Trần Hải Âu, cô cũng đừng chê tôi nói chuyện khó nghe, bây giờ đoàn văn công đã bị Mạch Điền thu mua, còn bị giảm biên chế!"

"Cho nên không thể tuyển thêm người, hơn nữa cho dù có tuyển người, cũng không thể tuyển loại người hoa tàn ít bướm như cô!"

"Trong đoàn còn có những cô bé trẻ tuổi còn chưa vào biên chế, cho nên cô nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Hoa tàn ít bướm?" Trần Hải Âu không khỏi bật cười khi nghe thấy câu hình dung này, nàng vô thức đánh giá Đường Giai Kỳ một chút: "Tôi nhớ không nhầm thì chủ nhiệm Đường nhiều tuổi hơn tôi đấy!"

"Nếu tôi là hoa tàn ít bướm, vậy không lẽ phải dùng tử 'nửa chôn xuống đất' để hình dung cô?"

"Cô?" Đường Giai Kỳ tức giận cắn răng, lạnh lùng nói: "Tôi đang nói chuyện của cô, cô đừng đổi đề tài!"

"Nói chuyện của tôi?" Khóe miệng Trần Hải Âu cong lên đầy khinh thường, tiếp đó chậm rãi bắt chéo chân: "Tôi cũng muốn nói chuyện của cô đây!"

"Chuyện của tôi? Tôi có chuyện gì??"

Đường Giai Kỳ khinh thường nhìn Trần Hải Âu, dáng vẻ như không hiểu lắm.

"Liên quan đến chuyện cô bị sa thải! Như cô đã nói, Giải trí Mạch Điền không cần loại hoa tàn ít bướm như cô!"

Trần Hải Âu nhún vai, quyết định ngả bài.

"Sa thải tôi?" Đường Giai Kỳ ngẩn người, tiếp đó lại đá đểu một câu: "Trần Hải Âu, cô cho rằng cô là ai?"

"Còn đòi sa thải tôi, dù là năm đó, cô cũng không có năng lực này, chứ đừng nói là bây giờ!"

"Thế nào? Vị đoàn trưởng kia của cô được ra ngoài rồi à? Lại trở thành chủ tịch của Mạch Điền??"

Đối mặt với Đường Giai Kỳ, Trần Hải Âu lại rất bình tĩnh, nàng nở nụ cười nói: "Đường Giai Kỳ, cô không cần nói mấy lời nhảm nhí này làm gì! Hiện giờ, tôi địa biểu cho Giải trí Mạch Điền, chính thức báo cho cô biết, cô bị sa thải! Trong một tuần phải đến tổng bộ để làm thủ tục liên quan, sau hôm nay cô có thể đi tìm công việc mới rồi."

"Ha ha! Tưởng mình là bà chủ của Giải trí Mạch Điền à??" Đường Giai Kỳ căn bản không tin lời nói của Trần Hải Âu, cứng cổ cười nói.

Chu Hữu Vi ở bên cạnh thì đã ngửi được mùi, hắn vốn cảm thấy Trần Hải Âu rất khác thường, vừa rồi cũng nghĩ đến khả năng đối phương có quan hệ với Giải trí Mạch Điền, hiện giờ Trần Hải Âu lại có thái độ như vậy, hắn càng khẳng định suy nghĩ của mình.

Mắt thấy hướng gió không ổn, Chu Hữu Vi lập tức nhảy ra nói: "Đường Giai Kỳ, cô im miệng cho tôi!"

"Tôi im miệng??"

Đường Giai Kỳ khiếp sợ nhìn Chu Hữu Vi, lại cười lạnh nói: "Chu Hữu Vi, anh còn chưa ngủ được người ta đâu, đã vội vàng đứng thành hàng rồi? Đúng là người mới thắng người cũ nha!!"

Nói xong, Đường Giai Kỳ như nghĩ ra gì đó, lại nhìn về phía Trần Hải Âu: "Tôi còn tưởng cô lấy sức mạnh từ đâu! Hóa ra là vừa mới đàm phán xong với Chu Hữu Vi! Cô thỏa hiệp rất nhanh nha, mới vài phút đã đáp ứng rồi!"

"Nhưng cô tính sai rồi, Chu Hữu Vi chỉ muốn lừa cô lên giường mà thôi, anh ta căn bản không có năng lực đó!"

"Hiện giờ, quyền bổ nhiệm nhân sự của đoàn văn công đều nằm trong tay Mạch Điền, Chu Hữu Vi căn bản không có tiếng nói!"

Đường Giai Kỳ còn tưởng rằng khi mình rời đi, đôi cẩu nam nữ Trần Hải Âu và Chu Hữu Vi này đã đạt thành nhận thức chung, nên nhịn không được mà đá đểu vài câu!

"Đường Giai Kỳ, đầu óc cô có bệnh à!"

"Tôi và Chu Hữu Vi không có quan hệ gì!"

Trần Hải Âu trợn mắt nhìn Đường Giai Kỳ, nàng thật sự không muốn bị người ta cho rằng mình có quan hệ gì với Chu Hữu Vi, dứt khoát ngả bài, nói: "Tôi đang là phó tổng quản lý nhân sự của Giải trí Mạch Điền, phụ trách công việc tiếp theo sau khi thu mua đoàn văn công Hỗ Thành!"

"Cho nên, tôi có quyền quyết định các người ở hay đi!'

"Hiện giờ, tôi lấy thân phận phó tổng quản lý nhân sự của Mạch Điền để báo cho cô biết, cô bị sa thải!"

Cái gì!!

"Phó tổng quản lý nhân sự của Giải trí Mạch Điền??"

Chương 572: Chị Âu: Không giả bộ nữa, tôi ngả bài! (2)

Đường Giai Kỳ nhìn Trần Hải Âu với ánh mắt viết đầy khiếp sợ, căn bản không tin nàng có thân phận này, nhưng Chu Hữu Vi lại lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Hắn đã cảm thấy Trần Hải Âu không đúng, quả nhiên đối phương có chuẩn bị mà đến, tuy không biết vì sao nàng lại trở thành phó tổng của Giải trí Mạch Điền.

Nhưng Trần Hải Âu dám nói như vậy, tuyệt đối không phải lừa gạt!

Chắc hẳn là thật, dù sao chuyện này muốn làm giả cũng khó, Chu Hữu Vi chỉ cần gọi điện cho bộ nhân sự của Giải trí Mạch Điền là có thể xác nhận thân phận của nàng là thật hay giả.

Cho nên, nói láo là không có ý nghĩa gì!

Trần Hải Âu tất nhiên không cần phải nói láo như vậy!

Nhưng Đường Giai Kỳ căn bản không muốn tiếp nhận sự thật này, nàng nhìn Trần Hải Âu với ánh mắt đầy hoài nghi, thở phì phò chất vấn: "Nếu cô là phó tổng của Mạch Điền, vậy cũng nên chứng minh thân phận của mình chứ!"

"Bây giờ tôi sẽ gọi cho bộ nhân sự của Mạch Điền để xác nhận, để xem phó tổng như cô là thật hay giả?"

Nói xong, Đường Giai Kỳ lấy điện thoại ra, tìm kiếm trong danh bạ ột lát, tiếp đó lại tìm được số điện thoại của bộ nhân sự Mạch Điền thật.

Bởi vì nàng là chủ nhiệm bộ ca múa của đoàn văn công, sau khi đoàn văn công bị thu mua, Mạch Điền và nàng có kết nối để xử lý một ít việc.

"Xin chào, là bộ nhân sự của Giải trí Mạch Điền đúng không?"

"Đúng, xin hỏi ngài tìm ia, hoặc là muốn trưng cầu ý kiến gì sao?"

"Tôi muốn tìm Trần tổng của bộ nhân sự!"

"Quản lý Trần? Trần tổng nào?"

Đối phương có vẻ hơi hoang mang.

"Nói cách khác, bộ nhân sự không có Trần tổng nào đúng không?"

Khi hỏi câu này, Giải trí Mạch Điền còn nhìn vào Trần Hải Âu, ánh mắt như quả nhiên là thế.

Đối phương do dự một chút, tiếp đó chắc chắn nói: "A, không có!"

"Tốt, cảm ơn!"

Đường Giai Kỳ nói tiếng cảm ơn, tiếp đó liền cúp máy.

"Trần Hải Âu, cô thật to gan! Vậy mà còn dám giả mạo phó tổng quản lý bộ nhân sự của Mạch Điền, người ta căn bản không biết cô là ai, cũng không có quản lý nào họ Trần!!"

Nói đến đây, Đường Giai Kỳ còn nhếch miệng cười lạnh, dáng vẻ cao ngạo như người chiến thắng.

Nàng tiếp tục giễu cợt: "Chuyện năm đó vẫn lưu truyền trong đoàn văn công nhiều năm, tôi biết cô rất muốn tìm lại mặt mũi của mình!"

"Nhưng biện pháp lòe người này cũng quá ngu rồi, giả mạo cái gì không tốt, lại giả mạo phó tổng quản lý bộ nhân sự của Mạch Điền!"

"Tôi chỉ cần một cú điện thoại là có thể xác minh!!"

Lúc này, Chu Hữu Vi cũng rất hoang mang, hắn vốn cực kỳ tin tưởng lời nói của Trần Hải Âu, nếu đối phương không phải phó tổng của Mạch Điền, vậy trở về đoàn văn công là để tự rước lấy nhục?

Cho nên, khả năng cao là Trần Hải Âu nói thật.

Thế nhưng bây giờ, Đường Giai Kỳ xác minh xong thì kết quả lại là giả.

Khiến cho Chu Hữu Vi không thể hiểu được!

Chẳng lẽ Trần Hải Âu điên rồi, hoặc là muốn quay về trang bức một phen rồi bỏ chạy??

Nhưng đây không phải tác phong của Trần Hải Âu, Chu Hữu Vi ít nhiều gì cũng hiểu Trần Hải Âu, đối phương là một người cực kỳ sĩ diện, chắc hẳn sẽ không làm mấy chuyện bắn tên không đích này!

Thế nhưng, thân phân lại là giả?

Chuyện này căn bản không giải thích được!

Khi Chu Hữu Vi đang nghi ngờ, điện thoại của Đường Giai Kỳ chợt vang lên.

"Hử? Tại sao người của bộ nhân sự lại gọi lại?"

Đường Giai Kỳ lẩm bẩm một câu, tiện tay nghe máy.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi nhớ nhầm!"

"Ngài tìm Trần tổng đúng không?"

"Chỗ chúng tôi có một vị Trần tổng, cô ấy mới nhậm chức, nhưng lúc này không ở trong công ty."

Trong điện thoại vẫn là giọng nữ kia, nhưng lần này đối phương khách khí hơn nhiều, cũng xin lỗi vì lúc nãy đã nói sai.

"Có Trần tổng??"

Nụ cười của Đường Giai Kỳ cứng ở khóe miệng, nàng vốn cho rằng trận này mình thắng rồi, không ngờ lại còn có biến cố khác.

Bộ nhân sự của Giải trí Mạch Điền lại có một vị Trần tổng thật!

Đường Giai Kỳ cũng không tuyệt vọng, mà mở miệng truy hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, họ tên đầy đủ của vị Trần tổng kia là gì?"

"A. . . Vị Trần tổng kia mới nhậm chức, tôi vẫn chưa biết tên đầy đủ của cô ấy!"

Người nghe chỉ là một nhân viên bình thường của bộ nhân sự.

Sau khi Đường Giai Kỳ hỏi câu kia, trong đâu nàng lướt qua các lãnh đạo ở bộ nhân sự, kết quả không có vị nào họ Trần.

Sau khi cúp máy, nàng còn phàn nàn với đồng nghiệp, nói có người tìm Trần tổng, mà bộ nhân sự của họ nào có Trần tổng nào.

Kết quả đồng nghiệp nói cho nàng biết, chủ tịch mới bổ nhiệm một vị phó tổng quản lý bộ nhân sự, người ta họ Trần!

Nghe thấy tin này, nàng lập tức bị dọa sợ, vị Trần tổng này chính là người của chủ tịch mới, nhưng mà nàng lại nói bộ nhân sự không có người này. . . !

Nếu vị Trần tổng kia mà biết chuyện này, nói chừng chừng sẽ giận chó đánh nàng, bởi vậy nên nàng vội vàng gọi điện thoại để uốn nắn lại.

"Tôi còn chưa có duyên gặp vị Trần tổng kia, nhưng nghe nói cô ấy rất xinh đẹp. . ."

Bởi vì không biết tên của Trần Hải Âu, nên cô gái chỉ có thể bổ sung những gì mình biết.

"Được, tôi biết rồi."

Đường Giai Kỳ mờ mịt cúp máy, ánh mắt nhìn Trần Hải Âu đã không giống lúc trước.

Dựa theo thông tin vừa nhận được, Giải trí Mạch Điền có một vị Trần tổng mới nhậm chức hôm nay!

Hơn nữa hình như còn rất xinh đẹp!

Đường Giai Kỳ tuy không muốn thừa nhận, nhưng ngoại hình của Trần Hải Âu đúng là rất xinh đẹp, bằng không thì Chu Hữu Vi cũng không thèm khát như vậy.

Cho nên, thông tin là chống lại Đường Giai Kỳ.

Khả năng Trần Hải Âu nói thật đã tăng mạnh.

"Thế nào? Xác nhận thân phận của tôi rồi đúng không?"

Bởi vì ở khá gần, văn phòng lại rất yên tĩnh, nên Trần Hải Âu cũng nghe thấy nội dung của trò chuyện này.

Đường Giai Kỳ cắn răng, vẫn cố chấp lắc đầu: "Rất nhiều người họ Trần, sao cô dám khẳng định đó là cô?"

"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Trần Hải Âu lắc đầu, cũng lười nói với Đường Giai Kỳ, mà quay sang nhìn Chu Hữu Vi: "Đoàn trưởng Chu, công việc sau thu mua sẽ do tôi phụ trách!"

"Anh là đoàn trưởng, anh hiểu tình hình trong đoàn hơn tôi, mời anh phối hợp với công việc của tôi!"

"Phối hợp, nhất định sẽ phối hợp!" Chu Hữu Vi liên tục gật đầu, tiếp đó mặt đầy nịnh nọt nói: "Hải Âu. . . Không, phải là Trần tổng mới đúng!"

"Vừa rồi tôi không cố ý mạo phạm, hi vọng cô không so đo! Giống như cô đã nios, tôi rất hiểu tình hình trong đoàn, có thể hiệp trợ công việc sau thu mua của cô!"

Chu Hữu Vi cố gắng vãn hồi hình tượng của mình, đồng thời cũng đang nói cho Trần Hải Âu biết, mình có thể giúp nàng hoàn thành công việc.

Thấy Chu Hữu Vi lại tin tưởng thân phận của Trần Hải Âu, Đường Giai Kỳ nhíu chặt mày, nàng hiểu rõ con người của Chu Hữu Vi, kẻ này luôn hiếp yếu sợ mạnh.

Tên này nịnh nọt như vậy, chứng tỏ thân phận của Trần Hải Âu rất có thể là thật.

Nói cách khác, vừa rồi mình chỉ vào mũi và mắng phó tổng của Giải trí Mạch Điền!

Đât quả thực là tự chui đầu vào rọ mà!

Lại còn là loại đào hố xong lại tự chôn bản thân mình!

Chương 573: Áo gấm về quê

Trong văn phòng, bầu không khí trở nên tế nhị.

Thái độ của Chu Hữu Vi đã thay đổi 180 độ, nên cho dù không nguyện ý tin Trần Hải Âu là phó tổng của Giải trí Mạch Điền, thì Đường Giai Kỳ cũng không thể không tiếp nhận sự thật khiến nàng hơi tuyệt vọng này.

Tuy nhiên, nàng còn ôm hi vọng cuối cùng, người của bộ nhân sự dù nói có một vị Trần tổng mới nhậm chức, nhưng cũng không biết tên của đối phương!

Cho nên, thân phận của Trần Hải Âu vẫn chưa có bằng chứng cuối cùng.

Đúng lúc này, trợ lý của Chu Hữu Vi là Trịnh Viên Viên vội vàng đi vào văn phòng, thần sắc còn có chút bối rối.

"Sao không gõ cửa?"

Chu Hữu Vi nhíu mày, Trịnh Viên Viên là cháu gái của hắn, sau khi tốt nghiệp đại học thì không kiếm được công việc phù hợp, Chu Hữu Vi đã đưa nàng vào đoàn văn công, là người nhà.

Nhưng hành động lỗ mãng của cháu gái vẫn làm Chu Hữu Vi bất mãn, cũng may là lúc này không có chuyện gì trong phòng, nhưng nếu hắn và Đường Giai Kỳ đang làm chuyện gì đó trong phòng, chẳng phải là cực kỳ lúng túng sao.

"Đoàn trưởng, Vương tổng của Giải trí Mạch Điền đến!"

Trịnh Viên Viên không kịp nói xin lỗi, mà vào thẳng chính sự.

Vương tổng trong miệng nàng là một giám đốc của bộ nhân sự, tên đầy đủ là Vương Minh Hạo, lúc trước vẫn luôn là Vương Minh Hạo kết nối việc nhân sự với bên đoàn văn công Hỗ Thành.

Cho nên mặc kệ là Chu Hữu Vi hay là nhân viên của đoàn văn công thì đều rất khách khí hắn Vương Minh Hạo, dù sao quyền sinh sát của mọi người cũng nằm trong tay Vương Minh Hạo, Chu Hữu Vi cũng tặng không ít quà để khơi thông quan hệ.

Chính là bởi vì như vậy, nên Trịnh Viên Viên mới hết sức căng thẳng.

"Vương tổng đến?"

Chu Hữu Vi cũng không đoái hoài đến việc cháu gái không lễ phép nữa, hăn vô thức nhìn Trần Hải Âu một cái, nếu nàng là phó tổng của Mạch Điền thật, vậy nhất định sẽ biết Vương Minh Hạo.

Hơn nữa dựa theo lời nói của Trần Hải Âu, công việc của hai người lại trùng điệp với nhau, đúng là thú vị!

"Mau mời Vương tổng vào!"

Chu Hữu Vi khoát tay.

Đường Giai Kỳ thì hai mắt tỏa sáng, trong lòng đang nghĩ vị Vương tổng này đến rất đúng lúc, lần này thân phận của Trần Hải Âu sẽ rõ ràng.

Hơn nữa, nàng có khuynh hướng Trần Hải Âu là hàng giả.

Bằng không Mạch Điền đã phái Trần Hải Âu đến, vì sao vị Vương tổng kia còn đến nữa?

Cho nên, khả năng cao là Trần Hải Âu không phải phó tổng gì cả, nàng chỉ đến đoàn văn công nhìn một chút, kết quả trùng hợp gặp được mình, sau đó không muốn mất mặt nên mới nói dối!

Mà bên Giải trí Mạch Điền thì trùng hợp có một vị Trần tổng mà thôi!

Không sai, nhất định là như vậy!!

Đường Giai Kỳ yên lặng suy nghĩ, đồng thời cho ra một đáp án có lợi với bản thân mình.

Nghĩ đến đây, nàng liếc nhìn Trần Hải Âu với ánh mắt khiêu khích, trong lòng lại nghĩ nhìn xem cô ngụy biện thế nào!

Mà Trần Hải Âu thì lại rất bình tĩnh, nàng tự nhiên nghe thấy cuộc đối thoại của Trịnh Viên Viên và Chu Hữu Vi, tuy nhiên, nàng cũng không biết Vương tổng trong miệng hai người là ai!

Dù sao, hôm nay nàng mới nhậm chức, còn chưa từng nhìn thấy đồng nghiệp ở bộ nhân sự.

Nhưng nàng tự nhiên không sợ hãi, đừng nói là một giám đốc, ngay cả tổng giám đốc như Ngô Đức Hải có đến thì cũng phải khách khí với nàng.

Ba người trong văn phòng có tâm tư khác nhau, lúc này một người đàn ông trung niên khoảng 40 và hai tên cấp dưới đi vào văn phòng dưới sự dẫn đường của Trịnh Viên Viên.

Chu Hữu Vi tươi cười nghênh đón: "Vương tổng, ngài đến mà không báo trước một tiếng, để tôi còn nghênh đón!"

"Tôi cũng mới nhận được lệnh, đến phối hợp công việc với Trần tổng!"

Vương Minh Hạo thuận miệng đáp một câu, tiếp đó liền nhìn vào Trần Hải Âu, hắn đã đến đây nhiều lần, cũng biết Đường Giai Kỳ là một chủ nhiệm ở trong đoàn văn công.

Cho nên, chỉ có Trần Hải Âu là người chưa từng nhìn thấy, tự nhiên cũng là phó tổng mới nhậm chức rồi!

Hiện giờ, trong bộ nhân sự còn có lời đồn, nói vì phó tổng này là tâm phúc của chủ tịch, sau này nhất định sẽ thay thế vị trí của vị lãnh đạo kia.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều tin lời đồn này.

Chủ tịch mới mang đến hai nhân viên, một người làm giám đốc bộ nghệ sĩ, một người đi vào bộ nhân sự, mục đích đã rất rõ ràng.

Bởi vậy, sau khi nhận được nhiệm vụ này, Vương Minh Hạo hết sức trân quý, đây chính là cơ hội nịnh nọt cấp trên, hơn nữa nếu có thể ôm chặt cái đùi này, sau này địa vị sẽ vững chắc, chí ít thì cũng không bị 'ưu hóa'!

"Trần tổng, chào ngài!"

'Tôi là giám đốc bộ ba của phòng nhân sự, Vương Minh Hạo."

"Ngô tổng phái tôi đến hiệp trợ ngày làm việc, nếu ngài có việc gì, cứ việc phân phó!"

Lúc nói chuyện, Vương Minh Hạo còn hơi cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, dáng vẻ rất giống chó săn.

Mà nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Minh Hạo, một tia may mắn của Đường Giai Kỳ cũng biến mất, đồng thời vô cùng kinh hãi!

Bởi vì từ thái độ của Vương Minh Hạo, có thể thấy hắn vô cùng kiêng kỵ Trần Hải Âu, nói cách khác, địa vị của Trần Hải Âu ở Giải trí Mạch Điền là cực cao, ít nhất thì cũng hơn xa Vương Minh Hạo này.

Thế nhưng mà, lúc trước Vương Minh Hạo đã như Thái Thượng Hoàng ở đoàn văn công bọn họ, kết quả lại nịnh nọt Trần Hải Âu như vậy.

Nói cách khác, Trần Hải Âu bảo nàng làm thủ tục rời chức, tuyệt đối là thật!

Nghĩ đến đây, Đường Giai Kỳ lập tức mất hết can đảm!

Cầu xin là không thể không cầu xin.

Hơn nữa nàng cũng biết, dù mình có cầu xin thì cũng vô dụng!

Mặc kệ là năm đó hay là hôm nay, nàng đã đắc tội rất sâu với Trần Hải Âu!

Hiện giờ, Trần Hải Âu có cơ hội báo thù, tự nhiên không thể tha cho nàng!

Chu Hữu Vi cũng giật mình với thái độ của Vương Minh Hạo, hắn vốn đã tin tưởng thân phận của Trần Hải Âu.

Chỉ là hắn không biết Trần Hải Âu có địa vị ra sao ở Giải trí Mạch Điền!

Hiện giờ, thái độ của Vương Minh Hạo đã cho hắn một cái tham khảo, từ thái độ của hai người, có thể thấy địa vị của hai người chênh lệch rất xa, bởi vì nếu chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, thì không cần làm đến mức này!

Ánh mắt của hắn lại rơi vào người Trần Hải Âu, yên lặng tính toán xem nên làm gì để sửa chữa quan hệ với đối phương, dù sao hắn cũng đã đắc tội với Trần Hải Âu!

Từ thái độ của Vương Minh Hạo, có thể thấy nếu Trần Hải Âu muốn khai trừ hắn giống như Đường Giai Kỳ, vậy cũng dễ như trở bàn tay!

Bây giờ nàng có toàn quyền phụ trách công việc nơi này, cho nên dù hắn là đoàn trưởng thì cũng không có tác dụng gì, là đi hay là ở, đều là một câu nói của Trần Hải Âu.

Nghĩ đến đây, Chu Hữu Vi đã chảy mồ hôi lạnh!

Hắn bắt đầu hối hận về hành động vừa rồi của mình, nếu như không có hành vi vừa rồi, có lẽ hắn còn có một cơ hội.

Còn giờ thì phải xem tâm trạng của Trần Hải Âu rồi!

Biết đối phương đến trợ giúp mình, Trần Hải Âu trực tiếp mở miệng nói: "Vương tổng, ghi chép lại danh sách nhân viên cần sa thải đi!"

"Vâng! Trần tổng, mời ngài nói!"

Vương Minh Hạo vội vàng gật đầu một cái, tiếp đó lấy ra một cuốn sổ từ trong cặp công văn, sau đó nghiêm túc nhìn Trần Hải Âu, chờ đợi đối phương mở miệng.

Mà Trần Hải Âu thì lại liếc nhìn Đường Giai Kỳ một chút, thản nhiên nói: "Đường Giai Kỳ của bộ ca múa!"

"A? Vâng!"

Vương Minh Hạo hơi sửng sốt, nhìn Đường Giai Kỳ một chút, tiếp đó vẫn gật đầu thật mạnh.

Hắn rất giật mình vì sao vị Trần tổng này lại nói thẳng trước mặt Đường Giai Kỳ, nhưng việc này không quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần phối hợp với vị Trần tổng này là được, ôm chặt cái bắp đùi này!

Đừng nói là khai trừ một vị chủ nhiệm, coi như khai trừ Chu Hữu Vi, thì hắn vẫn sẽ đứng về phía Trần Hải Âu.

Chương 574: Áo gấm về quê (2)

Mà nghe thấy Trần Hải Âu nói vậy, Đường Giai Kỳ lạnh lùng nhìn nàng một cái, lại cắn răng nói: "Tốt, tốt lắm, chẳng phải một đoàn văn công rách nát thôi sao? Cứ như là tôi muốn làm lắm vậy! Đi thì đi!"

Nàng ném một câu, rồi thở phì phò đi ra ngoài văn phòng.

Còn không quên đập mạnh cửa phòng, coi như là trút giận.

"Trần tổng, quyết định của ngài thật là quá anh minh, tôi đã muốn đuổi Đường Giai Kỳ này từ lâu rồi, cô ta căn bản không thích hợp ngồi trên vị trí chủ nhiệm bộ ca múa!"

Chu Hữu Vi mặt đầy nịnh nọt mà phụ họa, tựa như mình không có bất kỳ quan hệ nào với Đường Giai Kỳ vậy.

Thấy thái độ này của Chu Hữu Vi, Trần Hải Âu không khỏi cười lạnh: "Đoàn trưởng không đau lòng à? Nghe nói anh và chủ nhiệm Đường có quan hệ không tệ mà?"

"Chúng tôi chỉ có quan hệ công việc mà thôi!"

Chu Hữu Vi nghiêm mặt trả lời, hiện giờ có đánh chết hắn cũng không thừa nhận quan hệ với Đường Giai Kỳ, dù sao Trần Hải Âu cũng không có chứng cứ gì.

"Trần tổng, tiếp theo tôi cần làm gì để phối hợp công việc với ngài?"

Chu Hữu Vi chuyển chủ đề, cũng coi như là đang thăm dò Trần Hải Âu, nhìn xem nàng muốn làm gì.

"Triệu tập tất cả mọi người của đoàn văn công, tổ chức họp!"

Trần Hải Âu đã nghĩ kỹ rồi, mình cũng coi như 'áo gấm về quê', nhất định phải kiêu căng một chút, như vậy mới có thể rửa sạch mối nhục ngày xưa!

"Bao giờ?"

"Bây giờ!"

Trần Hải Âu phất tay, nàng định mau chóng hoàn thành việc này, dù sao Mạch Điền cũng là một tập đoàn lớn, nàng không muốn lãng phí nhiều thời gian ở đoàn văn công.

Tuy nàng biết Dương Hạo không ôm quá nhiều hi vọng với mình, thế nhưng theo Trần Hải Âu, Giải trí Mạch Điền cũng coi như là sản nghiệp 'nhà mình', nàng vẫn phải để ý.

Lúc trước Dương Hạo đã nói, sau này hợp đồng của con gái Trần Nhược Hàm sẽ chuyển qua bên Mạch Điền, nàng kinh doanh tốt ở bên này, cũng coi như trải đường cho con gái!

"Vâng Trần tổng!"

Chu Hữu Vi lập tức đáp ứng, sau đó quay đầu phân phó Trịnh Viên Viên: "Lập tức phát thông báo, 15 phút sau sẽ họp ở lễ đường."

"Vâng!"

Trịnh Viên Viên gật đầu, bước nhanh ra ngoài.

Lúc này, toàn bộ đoàn văn công đã là một mảnh hỗn loạn, cũng không phải vì Trần Hải Âu, mà là vì Vương Minh Hạo đến quá bất ngờ.

Vị 'Thái Thượng Hoàng' do Giải trí Mạch Điền phái đến này rất có tiếng ở đoàn văn công Hỗ Thành, mỗi khi hắn đến, đều tạo thành thảo luận không nhỏ trong đoàn.

Bởi vì mọi người đều cho rằng, hắn đến là sẽ giảm biên chế!

Mà lần này, hắn đến cực kỳ bất ngờ, đoàn văn công không nhận được thông báo nào.

Cho nên, mọi người đều đang thảo luận, có phải danh sách giảm biên chế đã ra lò rồi không!

"Chủ nhiệm Đường, danh sách giảm biên chế đến rồi à?"

"Chị Đường, chị có nghe được tin gì không?"

"Chị Đường, có gì không vui à?"

Sau khi Đường Giai Kỳ đi xuống, liền bị mấy đồng nghiệp có quan hệ không tệ vây quanh.

Bởi vì mọi người biết quan hệ của Đường Giai Kỳ và Chu Hữu Vi, nên đều cho rằng Đường Giai Kỳ sẽ biết tin tức nội bộ nào đó.

Nếu như là trước kia, Đường Giai Kỳ cũng không ngại nói vài câu với mấy người, tiết lộ một vài tin tức, để bọn họ suy đoán trong mơ màng.

Nhưng hôm nay, Đường Giai Kỳ không hề có tâm trạng này, đã phải cuốn xéo rồi, còn trang bức cái gì!

Nhân lúc tin Trần Hải Âu trở về còn chưa truyền ra, mình vẫn cụp đuôi chuồn đi thì tốt hơn.

"Không có! Mọi người chờ thông báo đi!"

Đường Giai Kỳ qua loa một câu, tiếp đó nhanh chân rời đi.

"Sao thế nhỉ? Chị Đường có vẻ không vui lắm!'

"Lẽ nào chị Đường nằm trong danh sách giảm biên chế?"

"Không thể nào! Với quan hệ với đoàn trưởng, sao có thể bị cho nghỉ chứ?"

Mọi người mồm năm miệng mười mà nghị luận, đều cảm thấy Đường Giai Kỳ hôm nay khá lạ.

"Vì sao cô ta không thể bị đuổi?"

Hàn Tiểu Lệ ở trong đám người, bĩu môi khinh thường: "Cô ta và đoàn trưởng có quan hệ gì cũng vô dụng, chuyện này đoàn trưởng cũng không có quyền lên tiếng!"

Nàng chính người bạn tốt còn sót lại của Trần Hải Âu ở trong đoàn văn công, tất cả tin tức liên quan đến đoàn văn công, đều là nàng nói cho Trần Hải Âu biết.

Mà thật ra Hàn Tiểu Lệ cũng bị biên giới hóa, quan hệ của nàng và Đường Giai Kỳ rất không tốt, nàng cũng không muốn đi liếm đối phương.

Lúc này thấy Đường Giai Kỳ ăn quả đắng, nàng tự nhiên vui vẻ.

"Hàn Tiểu Lệ, cô có ý gì?"

"Nếu chủ nhiệm Đường cũng bị đuổi, vậy cô nhất định là người đầu tiên bị đuổi!"

Bạch Hiểu Oánh mở miệng phản bác, nàng chính là 'đàn em' của Đường Giai Kỳ, vẫn luôn đóng vai chó săn.

Thấy Hàn Tiểu Lệ dám công kích chủ nhân của mình, nàng đương nhiên phải phản kích, hơn nữa trong lòng đã có suy nghĩ, lát nữa phải đến mách với Đường Giai Kỳ.

Khi hai người đang cãi nhau, Trịnh Viên Viên đã vội vàng đi xuống.

"15 phút sau, toàn bộ đến lễ đường để họp!'

Trịnh Viên Viên hét lên một câu với mọi người, sau đó lại chạy đi qua các phòng ban khác.

"Tổ chức họp?"

"Là có việc quan trọng, hay là giảm biên chế?"

"Nhất định là thế rồi!'

"Hả? Không biết tôi có bị giảm biên chế không nữa!"

"Căng thẳng chết mất! Hi vọng không thất nghiệp!"

". . ."

Trịnh Viên Viên vừa dứt lời, hiện trường đã vỡ tổ.

Mọi người đều xì xào bàn tán, nhộn nhịp đi về phía lễ đường.

Trong biên chế của đoàn văn công Hỗ Thành có 133 người, hôm nay có 96 người có mặt trong đoàn.

Mười phút sau.

96 người này đã có mặt trong lễ đường, mọi người vẫn đang bàn tán về việc giảm biên chế, khiến cho toàn bộ lễ đường đều hơi loạn.

"Đoàn trưởng đến rồi!"

"Còn cả vị Vương tổng của Giải trí Mạch Điền nữa!'

"A... Trần Hải Âu??"

"Đó không phải Trần Hải Âu sao??"

"Tại sao Trần Hải Âu cũng đến đây??"

"Có chuyện gì thế? Trần Hải Âu lại đi giữa đoàn trưởng và Vương tổng??"

Những người ở trong biên chế, đều rất mẫn cảm với cái gọi là vị trí C, khi một đám người xuất hiện, người ở chính giữa nhất định là người có chức vụ cao nhất.

(vị trí C = centre, ở giữa, trung tâm, nhân vật trung tâm)

Mà bây giờ, Trần Hải Âu chiến cứ vị trí đó!

Thế nhưng mà, Trần Hải Âu có tài đức gì chứ??

Rất nhiều người cũ trong đoàn văn công biết chuyện, ngày xưa khi Trần Hải Âu rời đi thì đã rất chật vật.

Thế nhưng Chu Hữu Vi và Thái Thượng Hoàng đến từ Giải trí Mạch Điền lại một mực cung kính với Trần Hải Âu.

Một màn này làm cho tất cả người cũ của đoàn văn công đều kinh ngạc đến rớt cằm.

Nhất là Bạch Hiểu Oánh còn đang định mách lẻo thì đã choáng váng, lại nghĩ đến dáng vẻ bối rối khi rời đi của Đường Giai Kỳ, nàng lập tức hoảng sợ.

Cái đệch, lẽ nào Đường Giai Kỳ bị đuổi thật rồi?

Chương 575: Tĩnh Như và Tuyết Như còn có chị họ!

Bạch Hiểu Oánh hoang mang nhìn Trần Hải Âu được mọi người vây quanh.

Đoàn trưởng Chu Hữu Vi và vị Vương tổng của Giải trí Mạch Điền đều tươi cười nịnh nọt, loại trạng thái này là không giả bộ được.

Nói cách khác, Đường Giai Kỳ thật sự bị đuổi!

Nhưng nếu như chủ của nàng bị đuổi, vậy nàng cũng không có khả năng được giữ lại!

Nghĩ đến đây, Bạch Hiểu Oánh rất khó chịu, nàng vội vàng lấy điện thoại ra gủi wechat cho Đường Giai Kỳ, thử hỏi dò xem vì sao Đường Giai Kỳ lại không đến tham gia họp.

Kết quả lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Xong!

Hoàn toàn xong!!

Bạch Hiểu Oánh yên lặng cắn răng, nàng vốn cho rằng mình ôm chặt đùi của Đường Giai Kỳ, dù đoàn văn công bị thu mua thì mình vẫn có thể an toàn.

Vừa rồi nàng còn cố gắng giải thích thay cho Đường Giai Kỳ, lúc này Bạch Hiểu Oánh lại nhìn về phía Hàn Tiểu Lệ, biểu cảm của đối phương hoàn toàn trái ngược với nàng.

Tuy Hàn Tiểu Lệ không biết vì sao Trần Hải Âu bỗng nhiên xuất hiện trong đoàn, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngu, thái độ của Chu Hữu Vi và Vương Minh Hạo đã chứng minh tất cả.

Vị bạn tốt này của mình hẳn là đã xoay người, thật ra đoạn thời gian vừa rồi, khi hai người liên hệ thì nàng cũng cảm giác được cuộc sống của bạn tốt đã tốt hơn rồi, từ vòng bạn bè có thể thấy Trần Hải Âu sống rất thoải mái, Hàn Tiểu Lệ còn suy đoán người bạn tốt này của mình lại leo lên người đại gia nào đó, nhưng không tiện hỏi thẳng.

Hiện giờ đối phương đã trở lại, lại còn có đãi ngộ như vậy, làm cho nàng vừa giật mình lại vừa hưng phấn.

Nàng và Trần Hải Âu có quan hệ không tệ, hiện giờ Trần Hải Âu bay lên, như vậy có lẽ thời gian nàng bị gạt bỏ cũng đi đến cuối cùng!

Nếu thật sự không được thì chủ động rời khỏi, đi nương tựa bạn tốt, nhìn Trần Hải Âu bây giờ, an bài một công việc cho nàng chắc không khó.

Mọi người đều có tâm tư riêng, Trần Hải Âu thì đi lên đài chủ tịch dưới sự vây quanh của Chu Hữu Vi và Vương Minh Hạo, tiếp đó ngồi xuống vị trí C dưới ánh mắt khiếp sợ của vô số người.

Hàn Tiểu Lệ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nàng cố tình tiến lại gần Bạch Hiểu Oánh, cười ha ha hỏi một câu: "Bạch Hiểu Oánh, chủ nhiệm Đường nhà các cô không đến à?"

Bạch Hiểu Oánh hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Tiểu Lệ một chút, cũng không phản bác được.

Sự thật bày ở trước mắt, nàng hoàn toàn không có gì để nói, vốn cho rằng ôm chặt đùi của Đường Giai Kỳ thì sẽ không bị giảm biên chế, nhưng nàng không ngờ, bắp đùi mình ôm lại còn đi trước mình!

Trên đài, Chu Hữu Vi cầm micro làm MC, long trọng giới thiệu thân phận bây giờ của Trần Hải Âu.

Khi nghe thấy nàng là phó tổng quản lý nhân sự của Giải trí Mạch Điền, toàn quyền phụ trách công việc sau thu mua của đoàn văn công, thì toàn bộ lễ đường đều rối loạn.

Kết cấu thành viên của loại đơn vị như đoàn văn công vẫn tương đối ổn định, quá nửa nhân viên ở đây đều biết Trần Hải Âu, cũng biết những chuyện trước kia của nàng.

Mà đa số những nhân viên vào sau, cũng nghe nói đến 'truyền thuyết' của nàng.

Dù sao chuyện năm đó cũng rất đáng chú ý, cũng là một tin tức không vòng qua được của đoàn văn công Hỗ Thành, thỉnh thoảng mọi người vẫn sẽ nhắc đến.

Không nghĩ đến nữ chính trong câu chuyện đó lại trở về bằng cách này!

Chu Hữu Vi giới thiệu xong, đến lượt Trần Hải Âu lên tiếng, thật ra Trần Hải Âu công khai lộ mặt chủ yếu là muốn tìm lại mặt mũi đã mất năm đó, tuyên bố mình trở về!

Mà đối với người lăn lộn trong thể chế nhiều năm như Trần Hải Âu mà nói, loại trường hợp này chỉ đơn giản như trở bàn tay, nói vài câu nói suông, vẽ cái bánh nướng mà thôi, thuận tiện nhấn mạnh mình sẽ tiếp quản công việc ở đây.

Cho nên, nàng phát biểu rất lưu loát, chờ nàng nói xong, Chu Hữu Vi và Vương Minh Hạo dẫn đầu vỗ tay, đều muốn biểu hiện tốt trước mặt Trần Hải Âu.

Dưới đài, Hàn Tiểu Lệ vừa vỗ tay vừa hoan hô, nàng cực kỳ hưng phấn, mình bị biên giới hóa nhiều năm rồi, hiện giờ cuối cùng cũng được hành diện.

Cùng lúc đó.

Biệt thự vịnh Tô Hà.

Đây là phần thưởng Dương Hạo nhận được từ tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm.

Biệt thự này nằm ở khu Ja, diện tích kiến trúc 1514m2, là một khu nhà đỉnh cấp!

Lúc trước Dương Hạo đều ở Giang Thành, đây là lần đầu tiên hắn đến căn biệt thự này, nhưng hắn vô cùng hài lòng với vị trí địa lý ưu việt và nội thất xa hoa sang trọng của nơi này.

Lúc này cũng không phải Dương Hạo đi xem một mình, mà còn gọi hai chị em Bạch Vân và Bạch Tuyết đi cùng.

Lưu Thúy và Trần Hải Âu đều có việc bận, Dương Hạo ở một mình cũng nhàm chán, cho nên giọ hai chị em đến chơi một chút.

Mà sau khi chị em Bạch Vân và Bạch Tuyết đi đến căn biệt thự rộng hơn 1500m2 của Dương Hạo thì đều được mở rộng tầm mắt, các nàng biết Dương Hạo rất giàu, nhưng kiến trúc 1514 m2 giống như cung điện này đã vượt qua khỏi trí tưởng tượng của các nàng.

Chỉ nói một con số, thật sự không thể nào thể hiện được mức độ xa hoa và sang trọng của căn biệt thự hơn 1500m2 này.

Hai chị em đều có loại cảm giác như nhà quê lên tỉnh vậy, nhưng Dương Hạo cũng không để hai người khiếp sợ quá lâu, hắn đã kéo hai chị em vào trong biệt thự, chơi đánh bài phiên bản 'tỷ muội hoa'!

Chờ ván bài quyết liệt kết thúc, chị em Bạch gia thua không còn mảnh vải che thân nghỉ ngơi một lát, sau đó liền bắt đầu hứng thú đi tham quan nơi này.

Dương Hạo thì gọi điện thoại cho Vương Tĩnh Như, tuy hắn không muốn làm phiền vị chị vợ này, nhưng hiện giờ hắn cũng không có người để sử dụng, nhất là người có năng lực lại đáng tin thì càng ít.

Vương Tĩnh Như quản lý Thiên Mỹ ngay ngắn rõ ràng, cũng có kinh nghiệm trong công ty giải trí.

Ban đầu Dương Hạo định dùng Ngô Đức Hải một thời gian, nhưng sau khi tìm hiểu về tính cách của người này, liền quyết định đổi người.

Ngô Đức Hải cũng có năng lực, nhưng nhân phẩm thì không được!

Mà Dương Hạo dùng người, thì coi trọng nhất là nhân phẩm.

Từ xưa đến nay, hắn vô cùng khinh thường cái gọi là quy tắc ngầm này, nếu có người lợi dụng quy tắc ngầm mới có thể chơi gái, vậy chỉ có thể nói người này quá vô dụng.

Trừ cái đó ra, Dương Hạo cũng không hiểu cái quy tắc ngầm này còn có tác dụng gì!

Nhưng Dương Hạo nói điện thoại xong mới biết, Vương Tĩnh Như đã đến kinh thành bàn công chuyện.

Chương 576: Tĩnh Như và Tuyết Như còn có chị họ! (2)

"Anh Hạo, cô cả của em và Tuyết Như ở Hỗ Thành."

"Nhà cô có hai người con, chị họ lớn hơn em hai tuổi, lúc trước từng làm việc trong một công ty giải trí ở Hỗ Thành, chức vụ còn rất cao."

"Tháng trước chị ấy mới ly hôn, đồng thời còn bị sa thải, có thể nhờ chị ấy đến hỗ trợ."

Vương Tĩnh Như tuy không thể đến Hỗ Thành ngay, nhưng lại đề cử cho Dương Hạo một người chị họ của mình.

Mà Dương Hạo cũng có chút ấn tượng với việc chị em Vương Tĩnh Như và Vương Tuyết Như còn có người thân ở Hỗ Thành.

Lần trước, khi đại thọ 60 của Vương Xương Đạt, nhà em gái lớn đã không có mặt.

Khi đó Vương Tuyết Như còn kéo Dương Hạo vào nhóm gia đình, cô cả của Vương Tuyết Như là Vương Hồng Quyên còn rất sinh động ở trong nhóm.

Nhưng chị họ trong miệng Vương Tĩnh Như thì chưa từng lộ mặt trong nhóm.

"Có kinh nghiệm quản lý công ty giải trí?"

"Đúng là một ứng cử viên không tệ, Tĩnh Như, em liên lạc với cô ấy đi!"

Nếu là chị họ của Vương Tĩnh Như và Vương Tuyết Như, như vậy cũng có thể coi là người mình, để đối phương đến Giải trí Mạch Điền, cũng là một lựa chọn tốt.

Giọng nói của Vương Tĩnh Như truyền ra từ điện thoại: "Anh Hạo, em sẽ liên hệ với chị ấy, rồi bảo chị ấy chủ động liên hệ với anh."

"Ừm, được!"

Dương Hạo đáp lời, liền cúp điện thoại.

Tiếu khu Cấm Thành.

Vương Hồng Quyên vừa nhặt rau vừa càu nhàu với con gái Tống Tuyết Kiều: "Kiều Kiều, con ở nhà cả ngày cũng không tốt, đi ra ngoài một chút đi! Lần trước con đi du lịch cũng không đi được bao nhiêu ngày, hay là lại ra ngoài du lịch? Không phải con vẫn muốn đến thảo nguyên à, mùa này thảo nguyên rất đẹp. . ."

Vương Hồng Quyên rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của con gái, đại khái khoảng 2 tháng trước, con gái ly hôn và về nhà, bắt đầu từ khi đó, trạng thái tinh thần của con gái không tốt lắm, đoạn thời gian trước có ra ngoài giải sầu, kết quả đi được vài ngày đã trở về.

Tống Tuyết Kiều vừa xem tin trên điện thoại vừa nói: "Mẹ cứ yên tâm đi! Con không sao rồi, bằng không con đã không quay về, mà đã đi du lịch tiếp rồi."

"Nếu không sao rồi, vậy kiếm việc làm thôi! Có việc để làm, cũng không phải nghĩ nhiều nữa!"

Vương Hồng Quyên không quá tin lời nói của con gái, bởi vì bà cảm thấy trạng thái tinh thần của con gái vẫn không tốt lắm.

"Con đã gửi sơ yếu lý lịch rồi. Nhưng tạm thời còn chưa tìm được chức vị thích hợp."

Tống Tuyết Kiều khẽ lắc đầu, lúc trước nàng làm việc chung công ty với chồng cũ, đó là một công ty chế tạo gameshow có quy mô không lớn lắm, chủ yếu là làm các gameshow về âm nhạc.

Tuy nhiên, chồng trước của nàng lại mập mờ với nghệ sĩ của công ty, còn bị nàng bắt gặp không chỉ một lần.

Tống Tuyết Kiều vốn cho rằng chồng trước chỉ thỉnh thoảng ăn vụng, sau này nàng mới hiểu, đàn ông ngoại tình thì chỉ có không lần và vô số lần!

Cho nên, nàng dứt khoát lựa chọn ly hôn!

"Kiều Kiều, hay con hỏi Tĩnh Như đi! Tĩnh Như cũng đang làm trong một công ty giải trí mà?" Vương Hồng Quyên lại nói.

"Hỏi gì mà hỏi! Kiều Kiều nhà ta ưu tú như vậy, còn cần người ta hỗ trợ tìm việc à??"

Tống Quốc Thành đang xem tivi bỗng nhiên tiếp lời, từ giọng điệu của ông, có thể thấy là ông có ý kiến với nhà mẹ đẻ của Vương Hồng Quyên.

Nói năng rất không khách khí!

"Ông đúng là hẹp hòi! Năm đó chẳng phải chỉ là anh tôi không cho ông vay tiền thôi sao!" Vương Hồng Quyên trợn mắt với chồng mình, lại nói với con gái: "Đừng nghe cha con, nên hỏi thì hỏi đi! Đều là người nhà, giúp đỡ lẫn nhau là bình thường, không có gì mất mặt!"

"Cái gì gọi là không mất mặt? Bà không thấy mất mặt, nhưng tôi thấy mất mặt!!" Tống Quốc Thành bĩu môi, tiếp đó cầm điều khiển vặn nhỏ âm lượng tivi, nói tiếp: "Kiều Kiều nhà ta ưu tú như vậy, căn bản không cần nhờ họ tìm việc giúp!"

"Huống hồ, bọn họ cũng không có bản lĩnh đó! Bà cũng biết lúc trước Kiều Kiều làm gì, là quản lý cấp cao của một xí nghiệp lớn, bọn họ có thể đề cử công việc gì chứ? Chưa nói đến chức vụ, nhưng tiền lương thì nhất định không bằng trước!"

Vương Hồng Quyên lắc đầu, phản bác: "Ông nói nhiều như vậy, còn không phải vì hẹp hòi à, cảm thấy nhờ người khác thì mất mặt!"

"Đại ca tôi nói rồi, Tĩnh Như đã trở về Giang Thành, đang làm việc cho một công ty giải trí cỡ lớn, nghe nói còn lớn hơn cả công ty cũ của Kiều Kiều nữa! Nếu Kiều Kiều có thể vào đó làm, không phải rất tốt sao! Hơn nữa Tĩnh Như cũng không phải người ngoài!"

"Công ty giải trí cỡ lớn?? Đừng nghe họ khoác lác!!"

Tống Quốc Thành vẫn khinh thường như cũ, trong lòng ông có một loại kiêu ngạo đặc hữu của người Hỗ Thành, ngẩng đầu lên nói: "Nơi nhỏ như Giang Thành thì lấy đâu ra công ty giải trí cỡ lớn!"

"Ngành nghề giải trí ở trong nước, đều tập trung ở kinh thành hoặc Hỗ Thành chúng ta! Giang Thành mặc dù phát triển kinh tế không tệ, nhưng sản nghiệp giải trí còn kém xa Hỗ Thành chúng ta!"

Ông vừa dứt lời, điện thoại của Tống Tuyết Kiều chợt vang lên.

"Là Tĩnh Như??"

Tống Tuyết Kiều hơi nhướng mày, cha mẹ vừa nhắc đến đối phương, quả thực là trùng hợp!

"Điện thoại rất đúng lúc, mau nghe máy đi! Thuận tiện hỏi Tĩnh Như một câu luôn!" Vương Hồng Quyên vội vàng thúc giục.

"Vâng!"

Tống Tuyết Kiều gật đầu, liền nghe máy.

Giọng nói của Vương Tĩnh Như truyền ra: "Chị Kiều, là em, Tĩnh Như!"

"Chị biết! Đang là thời gian làm việc, sao lại gọi điện thoại cho chị rồi?"

Tống Tuyết Kiều tươi cười đáp một câu, quan hệ của nàng và Vương Tuyết Như vẫn rất ổn, tuy không liên hệ nhiều, nhưng dù sao cũng là chị em họ, mặc kệ là gặp mặt hay là nói chuyện điện thoại thì đều có một loại cảm giác thân thiết mà người xa lạ không so sánh được.

"Chị, em gọi cho chị thật ra là muốn nói chuyện công việc! Chị nghỉ việc ở kia rồi đúng không? Không biết chị đã tìm được công việc mới chưa?" Vương Tuyết Như cũng không vòng vo, mà vào thẳng vấn đề.

"Vẫn chưa." Tống Tuyết Kiều nói thật.

Vương Tuyết Như lại mở miệng hỏi: "Vậy chị chưa định đi làm lại? Hay là chưa tìm thấy công việc thích hợp?"

"Gần đây đang tìm việc, nhưng vị trí thích hợp thì không dễ tìm."

Tống Tuyết Kiều lắc lắc đầu, độ tuổi của nàng mà tìm việc làm thì khá lúng túng, luôn gặp phải vấn đề cao không tới mà thấp không xong.

Tiền lương và chức vụ thấp thì nàng không tiếp nhận được, mà lương cao chức vào thì lại cạnh tranh rất quyết liệt, tuổi tác của nàng đã trở thành khuyết điểm.

"Vậy thì tốt quá!"

"A, tốt quá??" Tống Tuyết Kiều ngẩn người.

Lúc này, Vương Tĩnh Như lại nói tiếp: "Chị, chắc là do em biểu đạt không rõ. Em nói tốt là bên em có một cơ hội không tệ! Chị biết Giải trí Mạch Điền không?"

"Tất nhiên là biết!"

Tống Tuyết Kiều gật đầu một acsi, Giải trí Mạch Điền là công ty âm nhạc hàng đầu cả nước, công ty cũ của nàng cũng từng có hợp tác với Mạch Điền, sao có thể không biết được.

"Là thế này, chủ tịch của chúng em đã thu mua Giải trí Mạch Điền, trước mắt đang cần người, nếu chị cảm thấy hứng thú, có thể đến Mạch Điền làm việc!"

Vương Tĩnh Như cũng không vòng vèo, nói thẳng ý đồ của mình.

"Thật không? Chị có thể làm ở Giải trí Mạch Điền thật à??"

Tống Tuyết Kiều lập tức sáng mắt lên, nếu như có thể vào Mạch Điền, vậy thì không thể tốt hơn.

Chương 577: Đây hoàn toàn là khoe khoang

"Tĩnh Như, ý của em là chị có thể trực tiếp vào làm, hay là có một cơ hội đề cử nội bộ?"

Tống Tuyết Kiều hơi khống chể cảm xúc, rồi mới mở miệng hỏi lại một lần.

Giải trí Mạch Điền là công ty âm nhạc hàng đầu cả nước, Tống Tuyết Kiều cho rằng Vương Tĩnh Như nói một câu mà có thể giúp mình vào làm thì có hơi khó tin.

Mà cho một cơ hội đề cử nội bộ thì hợp lý hơn.

"Chị, không phải đề cử nội bộ, mà là trực tiếp đi làm! Nhưng chức vụ cụ thể thì chị phải nói chuyện với Dương tổng của bọn em!" Trong giọng nói của Vương Tĩnh Như còn mang theo ý cười.

"Trực tiếp đi làm cơ à!" Tống Tuyết Kiều không ngờ em họ mình lại có năng lực lớn như vậy, nàng vội vàng nói cảm ơn: "Vậy thì cảm ơn em, Tĩnh Như!"

"Chị, chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao! Lát nữa em sẽ gửi số điện thoại của Dương tổng cho chị, tiếp đó chị gọi điện thoại cho Dương tổng nhé!"

Trò chuyện công việc xong, Vương Tĩnh Như lại nhờ Tống Tuyết Kiều chào hỏi cô chú, tiếp đó mới cúp máy.

Vương Hồng Quyên đã tiến lại gần con gái từ lâu, vừa cúp máy đã mở miệng hỏi: "Tĩnh Như giới thiệu công việc cho con à?"

"Mẹ cũng nghe thấy rồi mà!"

Tống Tuyết Kiều hỏi vặn lại một câu, vừa rồi Vương Hồng Quyên áp sát vào người nàng, rõ ràng là đã nghe thấy hết.

"Mẹ nhiều tuổi rồi, tai nghễnh ngãng, chỉ nghe được đại khái! Nghe ý của Tĩnh Như, con có thể trực tiếp đi làm luôn?"

"còn nữa, công ty Giải trí Mạch Điền kia có quy mô rất lớn à? So với công ty Tào Chí Dương đang làm thì sao?"

Vương Hồng Quyên ném ra mấy vấn đề.

"Bà lại so sánh Mạch Điền với công ty của tên họ Tào kia á? Đó chính là một trời một vực!!" Tống Quốc Thành đang xem tivi cũng chú ý đến tình hình bên này đã trả lời, ông là biên tập lâu năm của 'Vãn báo Hỗ Thành', chỉ còn một năm nữa là sẽ về hưu.

Bởi vì ở đơn vị như tòa soạn, lại thêm con gái và con rể làm việc ở công ty giải trí, lên ông tương đối quen thuộc với mấy công ty giải trí trong nước.

Cho nên khi nghe thấy vợ mình so sánh Giải trí Mạch Điền với công ty của con rể cũ, Tống Quốc Thành vốn đã tức giận, lúc này không nhịn được mà diss một câu.

"Công ty lớn à! Vậy thì tốt quá rồi!" Vương Hồng Quyên cũng lười so đo với chồng mình, bà cười hỏi: "Kiều Kiều, vậy Tĩnh Như có nói khi nào thì có thể đi làm không?"

"Thời gian thì không nói, chỉ bảo con nói chuyện với sếp tổng bên đó."

Trong lúc nói chuyện, âm báo wechat của Tống Tuyết Kiều vang lên, là Vương Tĩnh Như gửi số điện thoại đến.

Mà lúc này, Tống Quốc Thành lại mở miệng: "Đừng vui mừng quá sớm, công ty có quy mô lớn như Mạch Điền, không phải muốn vào thì vào đâu! Nếu như đơn giản như vậy, cũng chỉ là vào làm việc vặt, có đi hay không cũng vô nghĩa, lại còn nợ người ta một ân tình!"

Tống Quốc Thành kiêu ngạo tận trong xương, không muốn tiếp nhận sự trợ giúp của nhà vợ, nhất là bây giờ, một đứa con cháu mở miệng đã nói có thể giúp con gái mình trực tiếp vào một công ty giải trí có quy mô lớn như Mạch Điền, thì ông cảm thấy không đáng tin.

"Ông có giỏi thì tìm việc cho Kiều Kiều đi. Ông làm ở tòa soạn cả đời, ngày ngày đi xã giao cái này xã giao cái kia, nhưng chưa thấy ông tìm được công việc ra dáng nào cho Kiều Kiều!"

Vương Hồng Quyên diss chồng mình một câu, lần trước không thể tham gia đại thọ 60 của đại ca, bà đã không vui rồi, bây giờ có cơ hội, tự nhiên bà không bỏ qua.

"Ai nói không tìm được, là do Kiều Kiều nói muốn nghỉ ngơi một thời gian! Bây giờ Kiều Kiều muốn tìm việc, vậy ngày mai tôi sẽ nhờ quan hệ để hỏi."

Tống Quốc Thành đang ngồi trên ghế lại nhảy dựng lên, ông rất có chấp niệm trong việc ganh đua so sánh với nhà vợ.

"Đừng để ngày mai, ông gọi điện thoại luôn bây giờ đi. Nếu có việc tốt, Kiều Kiều nhà ta cũng có nhiều lựa chọn hơn!"

Vương Hồng Quyên bĩu môi, đã sống với nhau cả đời, bà còn không hiểu chồng mình sao.

Con người Tống Quốc Thành này không có ý gì xấu, nhưng lại quá ra vẻ thanh cao, tốt nghiệp hệ văn học của đại Phục Đán, tại thời đại sinh viên khan hiếm đó, Tống Quốc Thành có thể lựa chọn quá nhiều đơn vị, hơn nữa còn là những xí nghiệp hàng đầu cả nước.

Về sau khi ông chọn vào 'Vãn báo Hỗ Thành', thì trong nước còn chưa phổ cấp tivi, lúc đó ngành giải trí và thông tin trong nước vẫn là thiên hạ của báo giấy.

Có thể vào làm việc ở tòa soạn, đều là 'người trên người'!

Tống Quốc Thành cũng đắc ý được mấy năm, nhưng tự xưng là sinh viên tài cao nên quá ra vẻ thanh cao, chướng mắt cái gọi là 'đạo lý đối nhân xử thế', vào đơn vị không lâu đã đắc tội với lãnh đạo trực tiếp, quan hệ với các đồng nghiệp cũng không tốt.

Dưới tình huống này, có thể hiểu thời gian ông ở đơn vị sẽ ra sao, bị xa lánh và đối xử không công bằng là chuyện bình thường, mấy lần thăng chức đều bị gạt đi, đến mức sắp về hưu rồi mà vẫn chỉ là một chủ biên.

Mà các đồng nghiệp vào tòa soạn cùng năm đó với ông, hoặc đã thăng chức lên làm lãnh đạo, hoặc đã đi qua nơi khác làm lãnh đạo.

Ra vẻ thanh cao, lại thất bại nửa đời, sáng tạo ra tính cách của Tống Quốc Thành bây giờ.

Bởi vậy, để ông nhờ cậy người khác tìm việc cho con gái, ông căn bản là không làm được, hơn nữa coi như buông bỏ mặt mũi đi nhờ vả người khác, một chủ biên sắp về hưu như ông, người ta chưa chắc đã thèm nể mặt.

Nơi làm việc quan trọng là trao đổi lợi ích, bạn không có giá trị lợi dụng, người ta dựa vào cái gì để giúp bạn chứ!

Huống chi còn là loại việc quan trọng như tìm việc làm!

Cho nên, Vương Hồng Quyên biết Tống Quốc Thành không thể tìm việc cho con gái.

"Gọi thì gọi, giờ tôi sẽ gọi cho lão Hứa, nhờ ông ấy tìm hộ."

Tống Quốc Thành tức giận đáp lại một câu, tiếp đó liền tìm kiếm trong danh bạ, nhưng ngón tay lại rất chậm.

Lão Hứa là bạn đại học của ông, sau khi tốt nghiệp đã vào đài truyền hình Hỗ Thành, bây giờ đã là đài trưởng phòng truyền hình.

Bởi vì có tình nghĩa đồng môn, nên quan hệ của hai người cũng không tệ.

Nhưng Tống Quốc Thành cũng hiểu rõ, nhờ đối phương tìm việc cho con gái là không dễ dàng, hoặc là nói, tìm một công việc trong biên chế là không dễ, mà cộng tác viên của đài truyền hình thì lại không có ý nghĩa, tiền ít mà nhiều việc, chỉ là nói ra thì êm tai hơn.

Chương 578: Đây hoàn toàn là khoe khoang! (2)

"Con về phòng gọi điện!"

Tống Tuyết Kiều đã quen với cảnh này, nàng cũng không muốn hóa thân thành trọng tài, mà cầm điện thoại đi về phòng của mình.

Nàng còn rất tò mò không biết vị sếp kia của Vương Tĩnh Như sẽ an bài cho mình chức vụ gì.

Thật ra nội tâm nàng cũng không mong chờ quá nhiều, nếu như có thể vào một công ty lớn như Mạch Điền, vậy coi như bắt đầu lại từ đầu cũng không sao.

Đương nhiên, nàng cũng có kinh nghiệm quản lý phong phú, nếu như có thể kiếm một chức vị quản lý thì không còn gì tốt hơn.

Hít sâu một hơi, yên lặng điều chỉnh trạng thái của mình, Tống Tuyết Kiều mới gọi vào số Vương Tĩnh Như vừa gửi.

"Xin chào, xin hỏi là Dương tổng sao?"

Trong điện thoại truyền ra một giọng nam đầy từ tính: "Là tôi, ai vậy?"

"Dương tổng, chào ngài, tôi là chị họ của Tĩnh Như, Tống Tuyết Kiều."

"Chào cô, Tĩnh Như đã nói với tôi rồi. Khi nào rảnh thì gặp mặt tâm sự đi!"

Hiện giờ Dương Hạo đang rất thiếu người, nhất là loại 'người nhà' lại có năng lực quản lý nhất định như Tống Tuyết Kiều.

"Tôi lúc nào cũng rảnh!"

Thật ra trong lúc đi du lịch, Tống Tuyết Kiều đã nghĩ rõ ràng rồi, cho nên nàng mới kết thúc du lịch và trở về Hỗ Thành, sau khi trở về nàng đã bắt tay vào tìm việc.

Cho nên, nàng cũng rất cấp bách, đối với nàng mà nói, đây không chỉ là một khởi đầu mời, mà còn có thể giúp nàng không suy nghĩ linh tinh.

"Lúc nào cũng được à?"

Lúc này, Dương Hạo đang đứng trước cửa sổ sát đất trong biệt thự, chị em Bạch gia đang chơi đùa trong bể bơi, bọt nước bắn lên thân thể trắng nõn và yêu kiều của hai chị em, rất là đẹp mắt.

"Lúc nào cũng được!" Tống Tuyết Kiều nhấn mạnh lại một lần.

"Vậy thì gặp luôn đi! Tôi đang ở vịnh Tô Hà, khu JA, lát nữa sẽ gửi địa chỉ chính xác cho cô. Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện." Dương Hạo báo vị trí của mình.

"A, được!"

Tống Tuyết Kiều tự nhiên cũng muốn xác định công việc nhanh một chút, nên đồng ý ngay.

Cúp máy.

Nàng chọn một bộ quần áo thích hợp để đi phỏng vấn, lại trang điểm nhẹ nhàng.

"Kiều Kiều, con muốn ra ngoài à?"

Khi Tống Tuyết Kiều đang trang điểm, Vương Hồng Quyên đi vào phòng của nàng.

Tống Tuyết Kiều vừa sửa sang vừa trả lời: "Vâng, con đi phỏng vấn!"

"Nhanh vậy à?"

"Vâng!" Tống Tuyết Kiều gật đầu: "Có vẻ Vân Dương Tông cũng rất sốt ruột!"

"Vậy thì tốt, con cố gắng thể hiện cho tốt." Vương Hồng Quyên lại kéo tay con gái, dặn dò: "Mặc dù nhờ quan hệ của Tĩnh Như, nhưng chúng ta cũng phải cho người ta nhìn thấy năng lực của con!"

"Con biết!"

Tống Tuyết Kiều lại soi gương một lát, sau đó mới cầm túi và đi ra khỏi phòng.

"Kiều Kiều, con đi phỏng vấn ở đâu? Cha lái xe đưa con qua!"

Thật ra Tống Quốc Thành vẫn nghe ngóng cuộc đối thoại trong phòng, biết con gái muốn đi phỏng vấn, ông thậm chí đã thay quần áo xong.

Đừng thấy ông luôn ra vẻ thanh cao, nhưng thật ra cũng là 'nữ nhi nô', cực kỳ yêu chiều cô con gái Tống Tuyết Kiều này.

"Vâng, cũng được!"

Thật ra Tống Tuyết Kiều muốn tự lái xe đi, nhưng thấy cha đã thay quần áo rồi, nàng liền gật đầu một cái.

Thế là hai cha con cùng đi xuống lầu.

Khi ly hôn, Tống Tuyết Kiều không cần các tài sản cố định như nhà và xe, mà nàng chỉ lấy ít tiền mặt.

Bởi vì nhà và xe đều có hồi ức của nàng và chồng trước, sau khi trở về nhà cha mẹ, nàng cũng không vội mua xe.

Lúc cần dùng xe, Tống Quốc Thành sẽ lái xe đưa đón nàng.

Tống Tuyết Kiều ngồi vào ghế phụ, hai cha con liền lái xe ra khỏi tiểu khu.

Tống Quốc Thành vừa đánh vô lăng vừa hỏi: "Địa chủ ở đâu?"

"Vịnh Tô Hà!" Tống Tuyết Kiều báo tên tiểu khu.

"Vịnh Tô Hà??"

Tống Quốc Thành giật mình, bởi vì vịnh Tô Hà là khu nhà cao cấp nổi tiếng ở Hỗ Thành.

Đây chỉ là thứ nhất, đối với lại gọi con gái mình về nhà để phỏng vấn, có ý đồ gì đây?

Nghĩ đến đây, Tống Quốc Thành vô thức nắm chặt vô lăng, cau mày hỏi: "Không phải nên đến công ty phỏng vấn sao? Tại sao lại đến khu biệt thự như vịnh Tô Hà?"

"Con xác định đó là chủ của Giải trí Mạch Điền ư??"

Tống Quốc Thành thậm chí đã bắt đầu hoài nghi thân phận của đối phương.

"Tĩnh Như giới thiệu, chắc là không sai! Về phần địa điểm phỏng vấn thì con không hỏi nhiều."

Tống Tuyết Kiều chỉ nghĩ đến chuyện công việc, căn bản không nghĩ đến vấn đề này.

Lúc này nghe cha hỏi như vậy, nàng mới cảm thấy điều này không hợp lắm, nào có ai tiến hành phỏng vấn ở nhà!

Thế nhưng đây là do em họ Vương Tĩnh Như giới thiệu...

Chắc hẳn là không có vấn đề gì mới đúng!

"Cha vào cùng con!"

Tống Quốc Thành vốn chỉ định đưa con gái đến nơi, tiếp đó mình sẽ chờ ở trong xe.

Bây giờ ông đã đổi ý, chuẩn bị đi cùng con gái vào gặp đối phương.

"A, không cần mà! Dù sao con cũng đi phỏng vấn mà!"

Tống Tuyết Kiều lắc đầu, nàng cảm thấy dẫn cha đi phỏng vấn thì không ổn cho lắm, tuy địa điểm phỏng vấn hơi kỳ lạ, nhưng nàng tin tưởng em họ Vương Tĩnh Như sẽ không cố tình gọi điện thoại lừa nàng.

"Vậy thì đừng đi nữa! Nào có công ty nào lại phỏng vấn ở nhà chứ, nghe đã thấy không đáng tin rồi!"

Tống Quốc Thành sầm mặt xuống, muốn trực tiếp quấy rối làm hỏng chuyện này, vậy không cần lo nữa.

"Được rồi! Vậy cha đi cùng đi!'

Tống Tuyết Kiều cũng hết cách với cha mình, đành phải nhượng bộ.

"Vậy còn tạm được! Có điều, Kiều Kiều, con đừng ôm quá nhiều hi vọng, cứ coi đây là một lần phỏng vấn bình thường là được, lần này không được thì còn có lần sao!"

Tống Quốc Thành vừa lái xe vừa nói, ông cảm thấy công việc Vương Tĩnh Như giới thiệu không đáng tin cho lắm.

Cùng lúc đó, trong lòng còn có chút vui mừng, nếu lần phỏng vấn này không đáng tin cậy, ông có thể trở về và diss vợ mình rồi.

Có thể gỡ lại một ván với Vương Hồng Quyên!

Tống Tuyết Kiều không biết tâm tư của cha mình, nàng chỉ hi vọng tất cả thuận lợi, mình có thể vào Giải trí Mạch Điền và bắt đầu lại từ đầu.

Bất tri bất giác, Tống Quốc Thành đã lái đến cổng vào tiểu khu Vịnh Tô Hà (Tô Hà Loan).

Dương Hạo đã gọi điện thoại báo cho gác cổng, bảo vệ xác minh thân phận của cha con Tống Tuyết Kiều xong thì để họ đi vào.

Vịnh Tô Hà là một trong những khu nhà cao cấp ở Hỗ Thành, hoàn cảnh tiểu khu cực tốt, xanh hoa công cộng và các khu vực giải trí hưu nhàn còn giống như một công viên vậy.

Nhất là trung tâm khuôn viên còn có một cái hồ nhân tạo không nhỏ, lúc này hồ nước róc rách, sóng xanh dập dờn, còn có người đang câu cá bên hồ!

"Xứng đáng là khuôn viên của kẻ có tiền!"

"Vậy mà còn có thể câu cá trong khuôn viên!"

Tống Quốc Thành nhịn không được mà cảm khái một câu, bởi vì thường xuyên không được trọng dụng ở đơn vị, nên ông cũng nuôi dưỡng được cái sở thích câu cá này, xem như là một người nghiện câu.

Lúc này, nhìn thấy người ta có thể câu cá trong khuôn viên, lập tức vừa hâm mộ vừa ngứa tay.

Dựa theo địa chỉ, hai cha con rất nhanh đã đến biệt thự của Dương Hạo.

Tống Quốc Thành dừng xe tại chỗ trống trước cửa, sau khi xuống xe, ông bắt đầu đánh giá biệt thự trước mắt.

"Căn biệt thự này phải ngàn mét vuông, mua nhà rộng như vậy, một người ở hết không!"

"Đây hoàn toàn là khoe khoang!"

Tống Quốc Thành vừa cảm khái vừa lắc lắc đầu, hễ là việc gì liên quan đến nhà vợ của mình, ông đều phải soi mói một phen!

Chương 579: Lão Tống khom lưng

Tống Tuyết Kiều cũng không để ý đến cha mình, nàng cũng chưa từng tham gia vào chuyện của đời trước, thật ra thì mỗi một 'đại gia đình' đều có những vấn đề này, đây là cũng là đặc sắc của thời đại.

Độ tuổi của Dương Hạo và Tống Tuyết Kiều, đại bộ phận cha chú của họ đều là 6x, niên đại đó cũng không có kế hoạch hóa gia đình, cũng không có tiền trả góp mua nhà mua xe, nuôi con tựa như một chuyện rất đơn giản, cho nên mỗi nhà đều có ài đứa con, cho nên bây giờ mới có cái gọi là 'đại gia đình'.

Mà đời của Dương Hạo và Tống Tuyết Kiều thì con một chiếm đa số, hai ba người đã coi là nhiều.

Tống Quốc Thành vẫn đang quan sát tòa biệt thự sang trọng trước mặt, Tống Tuyết Kiều đã nhấn chuông cửa.

Nhưng để hai cha con bất ngờ là, người ra đón lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mái tóc còn ướt, chắc vừa mới tắm rửa xong,

"Cô là Tống tiểu thư? Dương tổng đang chờ ở phòng trà!"

Người ra đón là Bạch Vân, nàng vừa nói vừa cười tủm tỉm đánh giá

Tống Tuyết Kiều.

Ban đầu nghe Dương Hạo nói sắp có một cô gái đến biệt thự, nàng còn tưởng đối phương có quan hệ cạnh tranh với mình.

Bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, ngoại hình của Tống Tuyết Kiều tuy không tệ, nhưng rõ ràng là đã có tuổi, ít nhất cũng phải hơn 30.

Sau khi loại bỏ cái thân phận đối thủ cạnh tranh, Bạch Vân lại rất khách khí với Tống Tuyết Kiều.

"Ừm, tôi là Tống Tuyết Kiều. Có hẹn với Dương tổng!"

Tống Tuyết Kiều cũng không biết Bạch Vân là ai, cũng khách khí vài câu, tiếp đó lại chỉ vào cha mình, giới thiệu: "Đây là cha tôi, ông ấy lái xe đưa tôi đến!"

"Ừm, mời hai vị vào trong!"

Hai cha con khá giống nhau, Bạch Vân cũng đoán được thân phận của Tống Quốc Thành rồi, nàng chỉ kỳ lạ là, vì sao đối phương đi bàn công chuyện lại còn dẫn cha theo.

Cha con Tống gia đi theo Bạch Vân vào biệt thự, Tống Quốc Thành đi phía sau cùng, ánh mắt không ngừng nhìn ngó bốn phía, trong lòng đang không ngừng oán thầm: Quá hủ bại!

Quá hủ bại mà!!

Chỉ là hoa hoa cỏ cỏ trong sân này thôi, cũng đã không ít tiền rồi, sau đó còn có một cái bể bơi ngoài trời, cái đồ chơi này phải mất mấy chục ngàn tiền chăm sóc một năm, tương đương với một năm tiền lương của người bình thường.

Chờ tiến vào biệt thự, Tống Quốc Thành càng giật mình hơn, trang trí nội thất theo phong cách Trung Quốc, sô pha và bàn trà ở tầng một đều bằng gỗ lim, lúc trước ông từng phụ trách đề tài đồ cổ một thời gian, nên khá hiểu mấy thứ này, ông đánh giá sơ qua, đồ trong phòng khách phải đến mấy triệu, thậm chí là chục triệu.

Vương Tĩnh Như chỉ nói một câu đã có thể giới thiệu một ông chủ lớn như vậy cho con gái mình, chỉ sợ quan hệ của hai người không rõ ràng rồi!

Lúc này Tống Tuyết Kiều lại không nghĩ nhiều như cha mình, sau khi nhìn thấy tài lực của vị Dương tổng này, nàng chỉ nghĩ phải bắt lấy cơ hội này, bắt đầu cuộc sống mời của mình.

Trong phòng trà.

Bạch Tuyết vừa pha cho Dương Hạo một bình Thiết Quan Âm.

Mùa này uống trà xanh cũng không tệ, thanh nhiệt giải nhiệt, đề cao tinh thần.

Tiến vào phòng trà, Tống Tuyết Kiều tươi cười chào hỏi: "Dương tổng, chào ngài, tôi là Tống Tuyết Kiều, chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại."

"Xin chào, mời ngồi! Đều là người nhà, không cần khách khí."

Dương Hạo chỉ chỉ chỗ đối diện mình, ánh mắt lại vô thức liếc nhìn Tống Quốc Thành một chút: "Vị này là?"

"Đây là cha tôi! Ông ấy lái xe đưa tôi đến, nếu không tiện thì tôi sẽ bảo ông ấy ra ngoài chờ một lát." Tống Tuyết Kiều vội vàng giải thích.

"Không có gì bất tiện. nếu tính theo bên Tuyết Như, có lẽ tôi còn phải gọi một tiếng chú!"

Dương Hạo cười chào hỏi Tống Quốc Thành, hai người đều trong nhóm chat của Vương gia, Tống Quốc Thành thỉnh thoảng cũng chat trong nhóm, nhưng đều là những ngôn từ mạnh như thác đổ.

Lúc mới vào nhóm, Dương Hạo có phát lì xì, khi đó có rất nhiều người ngỏ ý cảm ơn.

Trong ấn tượng của hắn, thì vị này không ngỏ ý cảm ơn, mà nói một câu 'thương nhân kiếm bộn tiền'!

Cũng chính bởi vì như vậy, nên Dương Hạo mới có ấn tượng khá sâu với Tống Quốc Thành.

Vốn cho rằng hai người sẽ không có tiếp xúc, dù sao đối phương cũng ở Hỗ Thành, không ngờ hôm nay lại gặp mặt!

Tống Quốc Thành phản ứng lại, vừa đánh giá Dương Hạo vừa mở miệng hỏi: "Cậu là bạn trai của Tuyết Như?"

"Đúng vậy! Chúng ta đều trong một nhóm wechat!" Dương Hạo vừa nói vừa rót một chén trà cho Tống Quốc Thành: "Trà mới, mời chú nếm thử."

"Cảm ơn."

Tống Quốc Thành tuy thanh cao, nhưng không phải không biết tốt xấu, dù sao cũng lăn lộn trong thể chế mấy chục năm rồi, Dương Hạo là một vị sếp lớn có giá trị con người chục tỷ, không thể không nể tình được.

Cha con Tống gia ngồi xuống, song phương trò chuyện vài câu, liền vào vấn đề chính.

Tống Tuyết Kiều để chén trà xuống, nhìn Dương Hạo hỏi: "Dương tổng, không biết anh muốn tôi làm việc ở phương diện nào?"

"Nghe Tĩnh Như nói, trước kia cô từng làm quản lý ở một công ty giải trí?"

"Đúng." Tống Tuyết Kiều gật đầu một cái.

Tống Quốc Thành thì nghiêm túc bổ sung: "Kiều Kiều chính là giám đốc hành chính!" (CAO)

"Có kinh nghiệm quản lý rất phong phú, nếu Dương tổng muốn dùng Kiều Kiều, tốt nhất cũng là công việc quản lý."

Lúc đến, Tống Quốc Thành vốn ôm thái độ đi xem thật hay giả, thuận tiện làm vệ sĩ cho con gái, sau khi đến, tài lực của Dương Hạo đã được chứng minh, lại có cặp chị em sinh đôi ở bên cạnh Dương Hạo, nên an toàn của con gái là không cần lo nữa.

Bởi vậy, hiện giờ ông chỉ muốn giúp con gái tranh thủ một vị trí tốt.

Đó là Giải trí Mạch Điền đấy!

Nếu như con gái có thể làm quản lý trung tầng, vậy có thể hãnh diện trước mặt con rể cũ rồi!

Nghĩ đến đây, Tống Quốc Thành lại hơi kích động.

Hiện giờ ông hận nhất chính là tên con rể đã ngoại tình nhiều lần kia!

Sau khi ly hôn, nếu con gái mình sống tốt hơn tên đó, Tống Quốc Thành cũng cảm thấy hãnh diện, thậm chí là có cảm giác như xả giận.

"Giám đốc hành chính à!" Dương Hạo nhấp ngụm trà, tiếp đó yên lặng suy tư.

"Dương tổng, thật ra cũng không cần chức vị cao như vậy!"

Tống Tuyết Kiều hơi ngại ngùng xoa xoa tay, cha nàng nói giám đốc hành chính là không sai.

Nhưng vấn đề là công ty của nàng và chồng trước hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Mạch Điền.

Mạch Điền người ta là công ty lên sàn!

Cấp bậc giám đốc hành chính này, chỉ sợ lương một năm phải chục triệu, quyền lực rất lớn!

"Như vậy đi, làm từ chủ nhiệm văn phòng chủ tịch làm lên!"

"Cô thấy thế nào?"

Dương Hạo cũng không biết năng lực của Tống Tuyết Kiều ra sao, mà chức vụ chủ nhiệm văn phòng chủ tịch này, là mối liên hệ giữa hắn và quản lý cấp cao của công ty, phụ trách rất nhiều công việc, cần năng lực quản lý và làm việc xuất chúng.

Công việc này cũng coi như là đá thử vàng!

Nếu như làm tốt, sau này lại tăng chức.

Làm không tốt thì đến vị trí khác, dù sao Mạch Điền lớn như vậy, thêm một Tống Tuyết Kiều cũng không có gì.

"Chủ nhiệm văn phòng chủ tịch??"

Nghe thấy Dương Hạo nói vậy, Tống Tuyết Kiều trực tiếp ngẩn người, chức vụ này nghe qua thì không quá cao, nhưng thực ra đã xem như quản lý cấp cao của công ty, từ một mức độ nào đó, nó còn đại diện cho chủ tịch, người đứng đầu các ban ngành cũng không dám làm gì trước mặt chủ nhiệm văn phòng chủ tịch.

Tống Quốc Thành cũng rất ngạc nhiên, ông cũng biết sức nặng của chức vụ này, vừa rồi ông cố tình nói như vậy, chính là hi vọng Dương Hạo đừng cho chức vụ quá thấp.

Kết quả, người ta lại trực tiếp cho một cái chủ nhiệm văn phòng chủ tịch!

Chức vụ này không chỉ là vấn đề quyền lực lớn hay nhỏ, mà còn phải là người chủ tịch tin tưởng thì mới có thể đảm nhiệm.

Trong lúc nhất thời, lão Tống luôn thanh cao lại thấy hơi xấu hổ, trước khi đến ông vẫn luôn nghĩ về triều hướng xấu, hiện giờ xem ra là mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!

Mặc kệ là Vương Tĩnh Như giới thiệu công việc, hay là vị Dương tổng này, người ta đều coi con gái mình là người nhà!

Thấy Tống Tuyết Kiều nửa ngày không lên tiếng, Dương Hạo lại cười hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề. Chỉ là. . . hơi bất ngờ. Tôi sợ mình không đảm nhiệm được công việc, nhưng nếu Dương tổng đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng gấp bội!" Tống Tuyết Kiều thuận thế tỏ thái độ.

"Đều là người nhà mà! Tin rằng cô cũng biết tính đặc thù của chức vụ này, cô là chị họ của Tuyết Như, tôi đương nhiên tin cô."

"Tiếp theo tôi sẽ nói cho cô biết đại khái về tình hình của Mạch Điền, tôi vừa mới thu mua công ty, chuẩn bị tiến hành thanh tẩy tầng quản lý, cô giúp tôi quan sát bọn họ một thời gian, cô hiểu ý tôi chứ?"

Dương Hạo lại nói ra yêu cầu của mình.

Trên cuộc họp, hắn đã dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh để quan sát tất cả mọi người, đa số người không có vấn đề về năng lực, nhưng nhân phẩm thì không phải chỉ nhìn là biết.

Hơn nữa nội bộ công ty còn có rất nhiều đoàn thể nhỏ, những đoàn thể này sẽ bất lợi cho sự phát triển của công ty, cần đánh tan.

Cho nên, Dương Hạo cần một người nhà như Tống Tuyết Kiều, nàng và Lưu Thúy, Trần Hải Âu sẽ tạo thành một mạng lưới quan hệ, chậm rãi xâm nhập và tìm hiểu về nội bộ công ty, tiếp đó sẽ bắt đầu điều chỉnh.

Dù sao Mạch Điền cũng là một công ty 6,7 tỷ, Dương Hạo cần quan tâm một thời gian!

"Được, tôi hiểu!"

"Dương tổng yên tâm, về công hay về tư thì tôi sẽ dốc hết sức cho công việc này." Tống Tuyết Kiều gật đầu tỏ thái độ.

Trước khi đến nàng hoàn toàn không nghĩ đến kết quả này, nàng vốn cho rằng đối phương cho nàng một chức quản lý trung tầng là cùng, thậm chí đã chuẩn bị bắt đầu lại từ đầu.

Không ngờ Dương Hạo không chỉ cho nàng một vị trí cao tầng, mà còn muốn bồi dưỡng nàng.

Điều này làm Tống Tuyết Kiều vừa vui vừng kinh ngạc, toàn thân tràn đầy động lực, chỉ hận không thể lập tức bắt tay vào việc.

Tống Tuyết Kiều không kịp chờ đợi, hỏi: "Dương tổng, vậy khi nào tôi đến công ty báo danh?"

"Nếu cô không còn việc gì khác, vậy ngày mai đi!"

"Được! Vậy sáng mai tôi đến công ty báo danh."

Trên mặt Tống Tuyết Kiều lộ ra nụ cười xán lạn, đây là lần đầu tiên nàng vui vẻ từ sau khi ly hôn.

Lúc này, Tống Quốc Thành bỗng nhiên mở miệng nói: "TIểu Dương, tôi chen vào một câu, ý của cậu là làm rõ quan hệ giữa tầng quản lý của Mạch Điền, sau đó bắt đầu chỉnh nhân viên đúng không?"

"Đúng!" Dương Hạo gật đầu, cũng không phủ nhận.

"Vậy tôi có một ý tưởng, có thể sắp xếp người nhà vào tầng dưới chót, ví dụ như gác cổng, bảo vệ, vân vân... !"

"Những nơi này nhìn như không đáng chú ý, nhưng thực ra lại biết rất nhiều tin tức nội bộ công ty!"

Tống Quốc Thành đề nghị, ông rất hiểu điểm này, hiểu rõ là khác, lão Trương gác cổng của 'Vãn báo Hỗ Thành' bọn họ, có thể nói là Bách Hiểu Sinh của tòa soạn, hầu như không có gì là không biết.

"Ừm, biện pháp này cũng không tồi."

Dương Hạo gật đầu cười, hắn cũng chưa nghĩ đến con đường này.

"Chẳng qua là, bây giờ không có ứng cử viên thích hợp." Dương Hạo lắc đầu.

"Tôi có!"

Tống Quốc Thành đang chờ câu này đây, ông có một đứa cháu vừa xuất ngũ đang tìm việc làm.

Nếu có thể vào phòng bảo vệ của một công ty lớn như Giải trí Mạch Điền, đó cũng là một công việc tốt, nhất là còn có mối quan hệ với Dương Hạo, sau này còn có không gian thăng chức!

"Nếu chú có người thích hợp thì cứ đề cử." Dương Hạo rất nể tình.

"Tôi có thể để cử hai người. Một người gác cổng, một người vào phòng bảo vệ."

Thấy Dương Hạo không có ý mâu thuẫn, Tống Quốc Thành lập tức lên tinh thần, mặt mày hớn hở nói: "Mấy năm nay tôi tích được hai tháng nghỉ phép, có thể đến làm gác cổng và tìm hiểu tin tức, ngoài ra, tôi còn có một đứa cháu mới xuất ngũ, có thể đến phòng bảo vệ."

"A? Cha, cha làm gác cổng á?"

Không chờ Dương Hạo nói chuyện, Tống Tuyết Kiều đã giật nảy mình, nàng hiểu rõ cha mình, một người thanh cao như ông sao có thể đi làm gác cổng chứ?

Nàng có chút không hiểu!

Dương Hạo cũng nghi ngờ nhìn Tống Quốc Thành, từ những tin nhắn trong nhóm của Tống Quốc Thành, có thể vị này rất thanh cao, sao bỗng nhiên lại đòi đi làm gác cổng rồi?

Huống hồ ông còn có một công việc rất tốt nữa!

Đây là tính toán trước khi về hưu à?

Dương Hạo phản ứng rất nhanh, Tống Quốc Thành tất nhiên là chướng mắt công việc gác cổng này, làm như vậy đơn giản chính là 'có qua có lại'.

Lập công trước, sau đó lại mưu cầu một chức vụ thích hợp với bản thân.

Dương Hạo hiểu rõ tâm lý của những người sắp về hưu như Tống Quốc Thành.

Một khi về hưu, bọn họ sẽ rất không quen, thậm chí sẽ lo nghĩ nhiều.

Chắc Tống Quốc Thành đang muốn tìm cho mình một đường ra, không đến mức về hưu xong lại không có việc gì để làm.

Tình huống này thường xuyên phát sinh trên người họ hàng thân thích của lãnh đạo.

Mà Tống Quốc Thành dù sao cũng là một vị chủ biên rất có mặt mũi, ông có loại tư tưởng này cũng là rất bình thường.

"Được, vậy thì làm phiền chú rồi!"

Đoán được tâm tư của Tống Quốc Thành, Dương Hạo lập tức cười ha ha nói: "Sau khi chuyện thành công, chú có thể vào làm chủ nhiệm của bộ văn hóa xí nghiệp, bình thường có thể hướng dẫn người trẻ tuổi làm việc."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...