"Vũ Tinh?"
"Là cậu thật à?"
Khi Tô Vũ Tinh đang suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên có người gọi tên của nàng.
Nàng nhìn về phía âm thanh, tiếp đó liền nhìn thấy hai người bạn cùng phòng của mình là Đào Oánh và Hàn Tiểu Như.
Hai người đang nắm tay nhau đi ra khỏi cửa hàng Hermes, xem dáng vẻ như vừa đi dạo xong, chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Như, Oánh Oánh, trùng hợp vậy!"
Tô Vũ Tinh không nghĩ đến lại gặp bạn cùng phòng ở đây, không khỏi có chút bất ngờ.
Các nàng ở phòng bốn người, quan hệ của Tô Vũ Tinh và hai người cũng tạm được, chí ít thì mặt ngoài cũng hài hòa, nhưng hoàn cảnh gia đình của Hàn Tiểu Như và Đào Oánh tốt hơn nàng một chút, trong nhà đều kinh doanh, nên hai người đi lại gần hơn, thường xuyên sẽ đi dạo phố.
Cũng không phải các nàng cố ý gạt bỏ Tô Vũ Tinh ra khỏi vòng quan hệ, chủ yếu là gia hoàn cảnh gia đình khác biệt, ví dụ như hai người thường xuyên đi dạo ở các tiệm hàng hiệu, tuy các nàng cũng chưa chắc đã có thể mua được, nhưng ít ra cũng có năng lực tiêu phí, mà Tô Vũ Tinh và một người bạn cùng phòng khác thì căn bản không có năng lực tiêu phí.
Bởi vậy khi gặp Tô Vũ Tinh ở trước tiệm Hermes, hai người cũng rất kinh ngạc.
"Vũ Tinh!"
"Không ngờ lại gặp ở đây, chúng ta đúng là có duyên!"
Khi ba cô gái đang nói chuyện, một thanh niên có mái tóc dài, nhìn qua tràn đầy phong cách văn nghệ tiến lại gần.
Hắn vốn đi theo Đào Oánh và Hàn Tiểu Như, vừa rồi đang trao đổi wechat với nhân viên bán hàng, chờ hắn add wechat xong đi ra liền nhìn thấy Tô Vũ Tinh, lập tức tiến lên nghênh đón.
Thanh niên này tên là Đỗ Thần, cũng là sinh viên học viện mỹ thuật Giang Thành, nhưng hắn là sinh viên năm tư, sắp tốt nghiệp.
Phụ huynh của Đỗ Thần và Đào Oánh có quan hệ không tệ, hai bên cố ý ghép hai người với nhau, nhưng cả hai đều không thích đối phương, chỉ coi nhau là bạn, mặt ngoài ứng phó với gia đình.
Có lần Đỗ Thần đến tìm Đào Oánh thì nhìn thấy Tô Vũ Tinh, hắn lập tức có ý nghĩ với vị sư muội xinh đẹp này, lúc ở trường cũng đã biểu hiện có hảo cảm với nàng, nhưng hắn có tiếng là Hải Vương ở trường, trên diễn đàn trường còn có không ít bài đăng của các cô gái từng bị hắn chinh phục!
Tô Vũ Tinh đương nhiên sẽ không để ý đến loại nam sinh này, ngay cả wechat cũng không cho.
Cho nên khi nhìn thấy Tô Vũ Tinh ở đây, Đỗ Thần tự nhiên cực kỳ hưng phấn.
"Vũ Tinh, đi dạo với bạn à?"
Chào hỏi õng, ánh mắt của Đỗ Thần quét về phía Lưu Mỹ Ngọc và Mạnh Ngọc Ngọc, hai mắt lập tức sáng lên.
Đều nói vật họp theo loài, quả nhiên không sai.
Chơi với Tô Vũ Tinh, cũng toàn là mỹ nữ nha!
Đỗ Thần thầm cảm khái, nghĩ ba mỹ nữ này, mặc kệ là bắt được cái nào cũng ok.
Chí ít thì cũng mạnh hơn Đào Oánh nhiều.
"Vũ Tinh, hai vị này là bạn của cô à?"
Đỗ Thần ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng đã tươi cười tiến lên tự giới thiệu mình: 'Xin chào hai vị mỹ nữ, tôi là Đỗ Thần, là người sáng lập phòng triển lãm tranh Duyệt Tâm, trong nhà còn kinh doanh mấy đại lý xe!"
Bốn năm đại học Đỗ Thần cũng không đến trường được mấy, phòng triển lãm trong miệng hắn là do hắn và mấy người bạn cùng đầu tư và thành lập, thật ra hắn cũng không bỏ bao nhiêu tiền, cái gọi là người sáng lập, thật ra chỉ là danh hiệu để dùng lúc tán gái mà thôi.
Lưu Mỹ Ngọc và Mạnh Ngọc Ngọc đã gặp quá nhiều đàn ông tương tự Đỗ Thần, nếu như là trước khi gặp Dương đại ca, có lẽ các nàng sẽ tiếp xúc một chút với vị phú nhị đại này, nhìn xem cấp bậc của đối phương ra sao.
Nhưng bây giờ hai người đã không có hứng thú, loại người tự giới thiệu còn phải mang gia đình ra khoe khoang này, có thể so với Dương đại ca sao?
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp mà!
"Ừm, chào cậu!"
Lưu Mỹ Ngọc chỉ gật đầu một cái, ngay cả tên cũng không giới thiệu, thái độ này đã rất rõ ràng.
Tôi không muốn làm quen với cậu!
Mà Mạnh Trà Trà thì thậm chí còn không thèm gật đầu, trực tiếp không để ý đến vị Đỗ thiếu này.
Đỗ Thần hơi lúng túng.
Hắn có ngoại hình không tệ, lại là phú nhị đại, bình thường bắt chuyện với mỹ nữ thì xác suất thành công rất cao, rất ít khi gặp tình huống như hôm nay.
Vấn đề nằm ở chỗ nào?
Đỗ Thần đưa mắt nhìn ra sau lưng ba người, tiếp đó mới chú ý đến sự tồn tại của Dương Hạo!
Vừa rồi hắn chỉ tập trung vào mỹ nữ, trực tiếp coi Dương Hạo ở phía sau thành không khí, lúc này hắn mới phản ứng lại, ba người này lạnh nhạt với hắn, hẳn là có quan hệ rất lớn với người đàn ông phía sau.
Danh hoa có chủ!
Cho nên thái độ mới lạnh nhạt như vậy!
Tuy nhiên, đối phương chỉ có một người, ở đây lại có ba vị mỹ nữ!
Một mình anh độc chiếm cả ba??
Khi Đỗ Thần đang yên lặng suy nghĩ, Đào Oánh và Hàn Tiểu Như đã tiến đến bên cạnh Dương Hạo, hai co obes này đều vô cùng hứng thú với ông chú đẹp trai này.
Thứ nhất, ngoại hình của Dương Hạo rất online!
Thứ hai, bộ Hermes trên người hắn cũng là điểm cộng!
Hai cô bé đều là kẻ yêu thích hàng hiệu, nhìn qua là biết bộ đồ trên người Dương Hạo phải hơn 1 triệu!
Không chỉ như vậy, Dương Hạo còn đeo một chiếc đồng hồ Richard Mille phiên bản giới hạn.
Hai người vậy mà lại không biết giá cả của chiếc đồng hồ này, nhưng chỉ sợ phải mấy triệu, thậm chí là hơn chục triệu!
Một ông chú đẹp trai lại có tiền như này, các nàng tất nhiên muốn làm quen rồi.
"Vũ Tinh, vị ca ca này là?"
Hai người quan sát Dương Hạo xong, liền ném ánh mắt hỏi thăm cho Tô Vũ Tinh.
"A, đây là anh rể của mình!"
Lúc này, Tô Vũ Tinh vẫn lấy ra cái thân phận anh rể này.
"Anh rể?"
Quả nhiên, sau khi nghe thấy là anh rể, hai cô bé kia đều lộ vẻ thất vọng.
Hai người nhìn về phía Mạnh Ngọc Ngọc và Lưu Mỹ Ngọc, muốn hỏi xem ai mới là chị của Tô Vũ Tinh.
Mà lúc này, Mạnh Ngọc Ngọc chủ động mở miệng nói: "Hai em đều là bạn cùng phòng của Vũ Tinh đúng không!"
"Chị là chị họ của Vũ Tinh, hai đứa cứ gọi là chị Ngọc Ngọc như Vũ Tinh là được!"
"Chào chị Ngọc Ngọc!"
Hai người lập tức lên tiếng chào.
Nghe thấy cuộc đối thoại này, Đỗ Thần ở bên cạnh đã biết quan hệ của ba cô gái và Dương Hạo.
Một cái là bạn gái, một cái là cô em vợ, cái còn lại chắc là không có quan hệ.
ảo sao vừa rồi chỉ có vị này chào hỏi với mình.
Đỗ Thần lập tức nhìn vào Lưu Mỹ Ngọc, cảm giác mình có thể cố gắng một phen, đối phương và chị họ của Tô Vũ Tinh đều cực kỳ xinh đẹp, không hơn kém nhau là bao!
"Mỹ nữ, xưng hô thế nào?"
"Gặp gỡ là có duyên, chúng ta cùng đi dạo nhé." Đỗ Thần tiến lại gần Lưu Mỹ Ngọc, cười tủm tỉm nói.
"Dạo chơi thì thôi đi! Không thấy tôi đang đi dạo với bạn à!"
Lưu Mỹ Ngọc bĩu môi, tiếp đó trực tiếp khoác lên cánh tay của Dương Hạo.
Hả?
Cmn!!
Vị này không phải là anh rể của Tô Vũ Tinh sao??
Nhìn thấy động tác này thì Đỗ Thần lại ngẩn ra, hắn mờ mịt nhìn Lưu Mỹ Ngọc một chút, tiếp đó lại nhìn về phía Dương Hạo.
Đối phương vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn không thèm né tránh.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?