🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 220: Chương 220

[Nói dối. Mỗi lần anh có tiền đều chỉ nghĩ đến việc đánh một ván lớn, và không bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại tiền.]

"An Quân, anh thật sự hối hận rồi. Nể tình anh là sư huynh của em, cũng đã từng dìu dắt em, cho anh một cơ hội nữa đi. Anh thật sự sẽ sửa. Sau này anh sẽ viết nhiều bài hát hơn, chạy nhiều show hơn, chắc chắn sẽ trả lại hết tiền cho em. Nhưng nếu bị người khác biết chuyện này, sự nghiệp của anh sẽ tiêu tan, lúc đó anh càng không có cách nào trả tiền được.”

[Nói dối. Ai tin lời con bạc, tôi khinh. Bây giờ anh còn tâm trí đâu mà viết nhạc. Đã từng chứng kiến những dòng tiền lớn như vậy trên sòng bạc, khái niệm về tiền bạc của anh đã không còn bình thường nữa rồi. Thậm chí anh còn cảm thấy tiền kiếm được từ show diễn chỉ là tiền lẻ, không bằng một ván bài của anh trên sòng.]

Người An gia vừa xem Vu Như Sóc nước mắt nước mũi dàn dụa biểu diễn, vừa nghe An Linh câu nào câu nấy đáp lại vạch trần. Họ đã quá đủ với khả năng nói dối trắng trợn, mười câu thì cả mười câu đều là dối trá của một con bạc. Tất cả đều nhìn Vu Như Sóc như đang xem một tên hề.

Vu Như Sóc thấy mình khóc lóc kể lể lâu như vậy mà An Quân vẫn không có chút phản ứng nào, ngược lại còn dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh chút oán hận, nhưng trên mặt đương nhiên không thể biểu hiện ra.

Đồng thời, Vu Như Sóc lại cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng An Quân mà hắn biết là một người rất mềm lòng, tại sao hắn đã đáng thương đến vậy mà An Quân vẫn có thể thờ ơ?

Lẽ nào bây giờ trông mình vẫn chưa đủ đáng thương?

Vu Như Sóc biết bây giờ ngoài việc cầu xin An Quân, hắn đã không còn cách nào khác. Với số tiền hắn lừa được, đã đủ để hắn ngồi tù mọt gông rồi.

Hắn cắn răng, cảm thấy mình đã diễn thì phải diễn cho trót.

Vu Như Sóc trực tiếp đưa tay tát mạnh vào mặt mình một cái. Cái tát này có thể thấy rõ là đã xuống tay rất tàn nhẫn, mặt hắn lập tức đỏ ửng lên.

"Anh là đồ khốn! Anh bị ma quỷ ám ảnh! Anh không bằng heo chó!” Vu Như Sóc cứ đánh một cái tát lại mắng mình một câu. "An Quân, anh thật sự biết sai rồi. Trước đây anh chưa bao giờ cầu xin em điều gì, chỉ lần này thôi, em tin anh lần này được không?”

An Quân cau mày, bảo vệ sĩ giữ lấy tay Vu Như Sóc không cho hắn đánh tiếp.

"Bây giờ anh diễn khổ nhục kế với tôi để làm gì? Nếu ngay từ đầu anh chọn cách vay tiền tôi, có lẽ tôi đã giúp anh rồi. Nhưng anh thì sao? Anh biết rõ tôi muốn tìm người đã cứu mình đến nhường nào, lại lợi dụng điểm này để lừa gạt tôi. Anh bảo tôi làm sao tin anh được?”

"Hai năm đấy, sư huynh, trong vòng hai năm, nếu anh có một chút hối hận nào, cũng không thể đợi đến hôm nay bị chúng tôi vạch trần rồi mới nhận sai. Anh thật sự có coi tôi là sư đệ của anh không?”

An Quân quả thực dễ mềm lòng, nhưng cũng không ngốc đến mức tiếp tục bị những lời nói dối của Vu Như Sóc đùa giỡn.

Rõ ràng là Vu Như Sóc đã không màng đến tình nghĩa hai người, coi An Quân như một thằng ngốc để đùa giỡn trước, bây giờ lại còn đến đây đánh vào tình cảm. Thật quá nực cười.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...