🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 72: Biểu hiện

Đôi mắt Hướng Tần sáng rực, rất thuần khiết, giống hệt như nửa năm trước, khiến Diệp Căng nghĩ đến lần gặp đầu tiên, gợi tình mà không tự biết.

Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Căng, nghiêm túc nói ra lời thoại đã lẩm nhẩm trong lòng rất lâu: "Tôi có thể không đủ lãng mạn, cũng không đủ xuất sắc... Nhưng tôi sẽ cố gắng, sẽ nghiêm túc học cách trở thành một người bạn đời thật tốt."

Khá là lãng mạn rồi.

Dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi Hướng Tần thật sự lấy ra chiếc nhẫn, tim Diệp Căng vẫn hẫng đi một nhịp.

Anh vốn nghĩ, tên nhát gan này còn phải do dự dây dưa thêm một thời gian nữa, màn này hôm nay thật sự nằm ngoài dự liệu.

"Đồng ý đi chứ!" Bên cạnh có cô gái nhỏ giọng đầy kích động.

Hướng Tần tiếp tục nói: "Trước đây tôi luôn nghĩ em xứng đáng có người tốt hơn, nhưng dần dần, chỉ cần nghĩ đến tương lai bên cạnh em sẽ có người khác, tôi sẽ thấy khó chịu, thấy sợ hãi..."

Vì thế, hắn muốn can đảm một lần.

"Cho nên tôi muốn cố gắng hết mình, sẽ nỗ lực trở nên tốt hơn... Căng Căng à, em có bằng lòng cho tôi cơ hội cùng em đi hết quãng đời còn lại không?"

Không biết đã tập dượt bao nhiêu lần, mới có thể khiến một Hướng Tần bình thường chỉ cần nói một câu "nhớ em" cũng lắp bắp, nay lại có thể trôi chảy nói ra từng lời này.

Diệp Căng mỉm cười, khẽ thở ra một hơi thật dài: "Em bằng lòng... Đương nhiên là bằng lòng."

Câu trả lời vốn chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.

Người mà anh từng tưởng phải kéo giữ thật lâu mới ở lại, hóa ra đã vì yêu thích mà dũng cảm bước một bước thật lớn, đi đến bên cạnh anh.

Hướng Tần chưa bao giờ vui đến vậy.

Bàn tay cầm nhẫn của hắn có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên định đeo vào ngón giữa của Diệp Căng.

Ngón tay Diệp Căng thon dài, kết hợp với chiếc nhẫn đơn giản mà tinh tế, quả thật vô cùng hợp.

"Còn chưa đứng dậy sao?" Diệp Căng bất đắc dĩ, xoay tay nắm lấy tay Hướng Tần, "Đầu gối có đau không?"

"Không đau đâu."

Hướng Tần mượn lực đứng lên, trong mắt là sự hưng phấn không thể che giấu, khoảnh khắc này giống hệt một chàng trai vừa đạt được phần thưởng lớn nhất đời mình.

Đẹp đẽ vô cùng.

Hắn ôm chặt lấy Diệp Căng, bên tai là tiếng reo hò náo động của đám đông: "Xong rồi á?? Hôn một cái đi!!"

"Ê yo ôm cái gì, mau hôn đi!!"

Hướng Tần vành tai đỏ bừng như sắp cháy, cả khuôn mặt vùi vào cổ Diệp Căng.

Diệp Căng cố nhịn cười đến vai cũng run lên, đúng là làm khó cây xấu hổ họ Hướng nhạy cảm này rồi, phải chọn cách này và nơi này để cầu hôn.

"Anh Tần giỏi lắm." Diệp Căng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chủ động hôn lên khóe môi Hướng Tần, dừng lại ba giây.

Biết cây xấu hổ họ Hướng ngại ngùng, anh cũng không hôn sâu.

Đám đông xem náo nhiệt còn kích động hơn cả hai nhân vật chính, "Á á á á á á! Yêu đương cái gì chứ! Yêu đương của người khác mới là ngọt nhất!"

Ông chủ trò chơi ném vòng tươi cười bước lại, "Chúc mừng hai vị nhé."

"Cảm ơn." Diệp Căng cười, chỉ vào những món quà trúng thưởng trước đó hỏi Hướng Tần: "Đây là cái gì vậy?"

"Đây là một bức thư." Hướng Tần mặt lại đỏ lên, lần lượt giải thích cho Diệp Căng, "Hồi cấp ba bức thư đó em chưa từng nhìn thấy... Tôi muốn bù một bức để em xem."

Diệp Căng bật cười nghẹn ngào, quả nhiên đúng là mấy suy nghĩ nhỏ đặc trưng của Hướng Tần.

"Kẹo này, chắc em biết rồi đấy..." Hướng Tần nhìn về chiếc vòng da trên cổ tay, "Cái này là tôi làm, nhưng không đẹp bằng em làm."

Hướng Tần vốn cũng muốn làm một cái đeo ở cổ chân, cổ chân của Diệp Căng vừa trắng vừa mảnh, đeo lên nhất định sẽ rất đẹp.

Nhưng khổ nỗi chó nhỏ Hướng này có gan ăn trộm mà không có gan trộm, ngay cả nghĩ nhiều cũng không dám.

Tiếp theo, búp bê thì chỉ là búp bê, đèn lồng là vì hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Hướng Tần tự tay làm.

Hoa hồng trắng thì khỏi nói, dùng để cầu hôn.

Còn tấm thẻ ghi tên chủ nhà, chó nhỏ Hướng nhếch khóe môi: "Tôi muốn viết tên em."

Diệp Căng lặng lẽ nhìn hắn một lúc, khẽ cười: "Được."

Chủ yếu là hiện giờ cả hai đều chưa giàu có, nếu có thể trả thẳng thì khỏi phải lo viết tên ai, viết cả hai cùng lúc là được.

Nhưng vay tiền mua nhà thì phiền phức hơn, họ không chung hộ khẩu, cũng không phải "vợ chồng" theo pháp luật, muốn viết cả hai tên vào sẽ rất khó.

Diệp Căng chú ý thấy trong hộp nhẫn cũng có một tấm thẻ.

Hướng Tần mím môi, thấp giọng nói: "Đây là thẻ cách chức bạn trai."

Diệp Căng: "......?"

"Nếu một ngày nào đó, tôi làm không tốt, rất tệ, hoặc là......" Hướng Tần có chút khó nói, nhưng vẫn cố gắng diễn đạt trôi chảy, "Hoặc là em không còn thích tôi nữa, thì dùng nó để nói với tôi."

Hắn sẽ rời đi trong yên lặng, sẽ không dây dưa.

Diệp Căng tức đến bật cười.

Chỉ có Hướng Tần mới có thể vừa cầu hôn vừa bày ra mấy chuyện phá hỏng không khí như vậy.

Nhưng lại đáng yêu đến lạ.

Hướng Tần chẳng chịu hứa hẹn ngọt ngào viển vông, chỉ muốn cho người mình thương những điều thực tế nhất.

Diệp Căng ngay trước mặt hắn, đem tấm thẻ cách chức bạn trai bỏ vào giữa chiếc đèn lồng trái tim, để ngọn lửa đỏ ấm áp châm cháy nó.

Sau đó, anh kéo Hướng Tần, giống như tất cả những người đang cầu nguyện, đặt đèn lồng trái tim xuống dòng sông, mang theo cả tấm thẻ cách chức bạn trai ấy, cùng kỳ vọng về tương lai, chầm chậm trôi về phía xa.

Đám đông xung quanh phải mất mấy phút mới dần tản đi.

Hướng Tần nghiêm túc cảm ơn ông chủ, tiền công đã thanh toán từ trước.

Diệp Căng ôm hoa hồng trắng, xách thêm mấy món quà nhỏ hỏi: "Quy trình này là anh tự nghĩ ra à?"

Hướng Tần gật gật đầu, có chút ngại ngùng, "Hồi nhỏ tôi thấy người ta ném vòng, rất muốn chơi, vừa hay lại nghĩ đến."

"Nếu chẳng ném trúng thì sao?" Diệp Căng trêu: "Lại thêm ba mươi cái vòng nữa?"

Hướng Tần lắc đầu: "Không đâu...... Tôi luyện tập nhiều lần rồi."

Diệp Căng thu lại vẻ bông đùa, trong lòng thấy ấm áp, "Bắt đầu lên kế hoạch từ khi nào?"

Hướng Tần do dự một chút, "Từ lúc tôi nói muốn mua nhà với em."

Đó là hai tháng trước, cũng chính là sau khi mẹ Hướng Tần gây chuyện xong, hắn trở về từ quê, rồi khoảng nửa tháng sau.

"Cảm ơn món quà bất ngờ của Hướng tiên sinh."

Diệp Căng đổi tay ôm hoa hồng, tay trái đan chặt mười ngón với Hướng Tần.

Cả hai trong ánh mắt ngoái nhìn không ngừng của người đi đường, từ từ đi về phía bên kia cầu.

Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy đang ở đó.

Bọn họ trốn khá kín, Diệp Căng chỉ phát hiện ra sau khi Hướng Tần cầu hôn.

Hai người ẩn mình ở đối diện, một là để không cho Diệp Căng phát hiện, hai là để quay phim.

"Chúc mừng nhé." Chung Bất Vân cầm máy ảnh cười với họ, "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, mãi mãi bên nhau."

"Cảm ơn." Diệp Căng tâm trạng rất tốt, "Video có thể xem ngay không?"

Chung Bất Vân lắc đầu: "Ở đây tôi chỉ có quay toàn cảnh, thực ra vừa rồi hai bên trái phải mỗi bên đều có một nhiếp ảnh gia, họ quay cận cảnh cầu hôn, còn phải mang về dựng lại, lúc đó sẽ gửi cho hai người."

Hiển nhiên Hướng Tần biết chuyện, chỉ có Diệp Căng là không.

"Được rồi, tôi với Nan Nan đi đây, hai cậu cứ tận hưởng thế giới hai người đi nhé." Nhiệm vụ xong xuôi, Chung Bất Vân kéo theo Phương Nan Thủy đầy ngưỡng mộ rút lui.

Phương Nan Thủy: "Ai mà cầu hôn em như vậy, em nhất định đồng ý!"

Chung Bất Vân: "Trẻ con dễ bị lừa ghê."

"......" Dù cách một khoảng xa, Diệp Căng vẫn nghe thấy Phương Nan Thủy gằn một tiếng "Cút!" đầy khí thế.

Diệp Căng nghiêng đầu nhìn Hướng Tần, hỏi: "Còn kế hoạch gì nữa không?"

Hướng Tần thật thà lắc đầu, "Hết rồi."

"Vậy về nhà nhé?"

"Được......" Hướng Tần không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt thoáng đỏ lên.

Ôm một bó hoa hồng trắng cùng bao nhiêu đồ, cũng không tiện đi dạo tiếp, lại càng gây chú ý.

Qua hai tháng, căn hộ thực ra đã bán đi rồi.

Nhưng chủ mới không vội dọn đến, bàn bạc xong quyết định cho họ thuê nửa năm.

Nửa năm, vừa đủ để họ mua nhà và sửa sang.

Diệp Căng: "Tắm một cái nhé?"

"Được..." Hướng Tần mím môi, "Căng Căng..."

"Sao vậy?"

Hướng Tần ấp úng: "Chút nữa, nếu tôi thể hiện không tốt, em đừng giận nhé..."

Diệp Căng khựng lại: "...Thể hiện gì cơ?"

Chó nhỏ Hướng không nói nữa, vành tai đỏ bừng, "Tôi đi xả nước đây."

Diệp Căng nhướn mày, hôm nay mọi chuyện phát triển hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Cái cây xấu hổ này chẳng phải đang bị ấn nút tua nhanh rồi sao.

Anh thong thả tỉa lại cành hoa hồng trắng, rồi từng cành một c*m v** bình.

Bức thư tình Hướng Tần bổ sung, anh không vội đọc...... Dù sao, lúc này dường như có chuyện quan trọng hơn.

Vài phút sau, Hướng Tần ló đầu ra từ phòng, mặt vẫn đỏ, "Nước xong rồi."

Diệp Căng: "Em tới đây."

Lúc tắm thì vẫn bình thường, Hướng Tần ngoan ngoãn chẳng làm gì cả, Diệp Căng suýt nữa lại nghi mình nghĩ sai.

Cho đến khi anh quấn khăn tắm bước đến tủ lấy đồ ngủ, ánh mắt lướt qua loạt đồ vật đặt trên tủ đầu giường, động tác bỗng khựng lại.

Diệp Căng nghiêng đầu, nhếch môi nhìn Hướng Tần: "Thì ra Hướng tiên sinh muốn làm* à?"

(*Gốc: 色: Màu sắc; nhan sắc; vẻ mặt; biết mặt/biết tay (gây sự). Không biết dịch sao, nên thuận theo ngữ cảnh)

Hướng Tần sững người, cũng phản ứng lại, dường như quá trình mà mình và Diệp Căng nghĩ đến không giống nhau.

Hắn vẫn cho rằng, có vài chuyện, sau khi kết hôn thì mới có thể làm.

Nhưng bọn họ lại không thể kết hôn, nên trong khái niệm của Hướng Tần, mua được nhà, thì đồng nghĩa với việc có một mái ấm chung, thêm vào đó là đồng ý cầu hôn, thì tức là quan hệ "chồng chồng" được xác nhận... Một số chuyện vốn không hợp lễ nghi, lúc này đã hợp lẽ thường.

Thực ra Hướng Tần vẫn còn ngại ngùng, hắn không có nhiều kinh nghiệm, luôn sợ khiến Diệp Căng có trải nghiệm không tốt.

Nhưng lại cảm thấy không thể cứ kéo dài mãi, trước đây đã từ chối Căng Căng vài lần rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này, lỡ đâu Căng Căng không thích hắn nữa thì sao?

Mặt vành tai Hướng Tần đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Tôi, tôi cứ tưởng..."

Hắn không nói tiếp được, chỉ muốn nhanh chóng thu dọn mọi thứ.

"Đừng mà." Diệp Căng ngăn Hướng Tần lại, "Em chỉ bất ngờ thôi, chứ không phải là không muốn."

Diệp Căng ấn hắn ngồi xuống cạnh giường, quỳ một chân bên người Hướng Tần, hơi cúi xuống nhìn, "Anh Tần hôm nay thật sự đã cho em quá nhiều bất ngờ."

Hướng Tần căng thẳng đến mức nắm chặt ga giường: "Vậy... Vậy tôi có thể chứ?"

"Muốn làm gì cũng được." Diệp Căng nâng mặt hắn lên, vừa ngắt quãng cúi đầu hôn khẽ, "Chỉ là, anh Tần có biết không?"

Hướng Tần hơi do dự.

Hắn bỏ học sớm, chưa từng có trải nghiệm xem phim cùng bạn cùng phòng.

Sau khi đi làm, cũng rất ít khi nghĩ đến chuyện này, tất nhiên cũng chẳng tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm.

Diệp Căng lại rơi thêm một nụ hôn lên mặt Hướng Tần, lần này là ở khóe mắt.

Hướng Tần thấy ngứa, theo phản xạ nhắm mắt lại.

Hắn ôm eo Diệp Căng, nghe thấy người trong lòng mang theo ý cười trêu hắn: "Nếu không biết, thì gọi một tiếng "anh" đi, anh có thể dạy cưng."

"... Tôi biết mà."

Hướng Tần lấy hết dũng khí, đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào Diệp Căng, hiếm khi cố chấp, không muốn gọi anh là "anh".

Hắn muốn chăm sóc Căng Căng, chứ không muốn bị coi là em trai.

Hướng Tần quả thật cũng chăm sóc rất chu đáo, Diệp Căng nằm trong chăn, vừa hưởng thụ nụ hôn của Hướng Tần vừa nhắm mắt chờ đợi, chờ mãi đến khi phát hiện Hướng Tần đang cố gắng dùng tay làm ấm.

Chút ngượng ngùng cuối cùng cũng bị Hướng Tần chọc cho tan biến, Diệp Căng bật cười hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Hướng Tần nghiêm túc giải thích: "Lạnh quá."

Diệp Căng cười khẽ, dùng chân đá hắn một cái, "Được rồi, nhanh lên, đừng để không chịu nổi."

"Sẽ không đâu." Hướng Tần đỏ mặt, thẳng thắng đến mức khiến tim người ta đập loạn, "Tôi sẽ cố gắng."

. . .

Chưa được bao lâu, Hướng Tần, người vừa khẳng định mình biết tất, đã bắt đầu khó xử mà dừng lại.

Diệp Căng mồ hôi đầy đầu, hơi bất lực hỏi: "Anh sao vậy?"

"Căng Căng à..." Hướng Tần ôm lấy Diệp Căng, mặt đỏ bừng vùi vào cổ anh, "Chặt quá, đau."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...