Giọng Hướng Tần hơi run rẩy: "Có đau không..."
Tối qua uống nhiều như vậy, ra tay chắc chắn không có chừng mực, Căng Căng nhất định đã chịu khổ.
Diệp Căng ngây thơ nhìn hắn: "Không đau mà."
Hướng Tần cắn mạnh vào môi, trực tiếp hất chăn xuống giường... "Bịch" một tiếng quỳ xuống, "Căng Căng, xin lỗi em!"
Diệp Căng ngẩn người.
Anh vốn chỉ muốn trêu chọc Hướng Tần, không ngờ hắn lại có phản ứng lớn như vậy.
"Đứng lên mau!" Diệp Căng cũng chẳng màng chuyện chưa mặc đồ, vội kéo Hướng Tần dậy, "Anh Tần làm gì vậy?"
Hướng Tần im lặng không chịu nói, Diệp Căng dở khóc dở cười, xỏ dép lê rồi cũng quỳ xuống thảm: "Không đứng dậy phải không? Vậy thì vừa hay, trực tiếp bái trời đất đi."
Viền mắt Hướng Tần còn hơi đỏ, Diệp Căng cười nói: "Nào, nhất bái thiên địa..."
"Căng Căng!"
Hướng Tần sợ đầu gối Diệp Căng bị đau, vội ôm người về lại giường, ngừng một lát, rồi lại luống cuống dùng chăn bọc anh thật chặt.
Hướng Tần mím chặt môi, thấy Diệp Căng không có vẻ tức giận, trong lòng lại càng áy náy.
Hắn đi lục trong tủ một hồi, tìm ra một hộp thuốc mỡ.
Diệp Căng dự cảm không lành: "...Cái này là gì?"
"Là thuốc tiêu sưng phục hồi..." Tai Hướng Tần đỏ bừng, giọng vẫn run run, "Bôi một chút có thể sẽ dễ chịu hơn."
Hộp thuốc mỡ này cũng là trong hộp quà mà Chung Bất Vân tặng hôm qua, còn chu đáo gửi cả hướng dẫn sử dụng từng lọ từng hũ qua WeChat.
Chỉ cần nhìn cách tương tác của Diệp Căng và Hướng Tần là biết hai người họ chưa từng làm gì cả, bảo Hướng Tần chủ động đi mua mấy thứ này thì có chờ mười năm nữa chưa chắc mua.
"..." Diệp Căng nhìn hộp thuốc mỡ, rơi vào khoảng lặng, "Anh Tần định bôi cho mình sao?"
Hướng Tần sững người.
Ý gì đây... Tối qua là hắn ở phía dưới sao?
Bộ não vốn đã mông lung của Hướng Tần giờ càng mờ mịt hơn.
Nhưng hắn lại chẳng thấy đau gì cả...
Diệp Căng nhìn gương mặt rối rắm đến hoảng hốt của Hướng Tần thì nhịn không được bật cười, sao có thể ngây thơ đến mức này chứ.
Nói gì cũng tin.
"Xin lỗi anh Tần nhé, tối qua em lỡ c*n v** c* anh rồi."
Hướng Tần lại ngây người.
Tình thế xoay chuyển, hắn không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là càng căng thẳng hơn, "Thuốc mỡ là cho em dùng."
Diệp Căng: "..."
Rốt cuộc là nên thuận theo để Hướng Tần bôi thuốc cho chịu chút khổ, hay nói ra sự thật đây?
Thôi vậy.
Diệp Căng có chút chột dạ.
Anh giả vờ mờ mịt, "Vết hôn thì bôi thuốc mỡ gì chứ?"
Hướng Tần ngây ra: "Là phía sau..."
Thấy hắn ngây ngốc thế này, chút áy náy vì trêu chọc cún con trong lòng Diệp Căng tan biến.
Anh nhịn cười đến mức vai cùng chăn đều run lên, "Phía sau gì chứ... Anh Tần nghĩ đi đâu vậy?"
Hướng Tần sững sờ, "Chúng ta không... Cái đó sao?"
"Cái nào? Làm gì chứ?" Diệp Căng ngược lại còn gài bẫy, "Anh Tần cả ngày trong đầu nghĩ gì thế, chỉ là hôn ra mấy vết hôn thôi mà."
"!"
Mặt Hướng Tần vừa đỏ bừng đồng thời cũng thở phào, trong lòng sâu thẳm lại ẩn giấu một tia mất mát mà hắn tự bỏ qua.
"Anh Tần là nhịn lâu quá rồi à?" Diệp Căng giọng điệu khẽ nâng, "Nếu thật sự muốn thì... Em cũng được mà..."
"Không được!" Hướng Tần vội lấy tay che miệng Diệp Căng, cố gắng chuyển đề tài, "Chào buổi sáng Căng Căng, tôi đi nấu cơm..."
Diệp Căng gỡ tay hắn ra:, "Anh Tần tối qua đúng là, đã nói không cho hôn mà vẫn hôn, ôi chà, chẳng biết ngượng ngùng, còn nói chỉ có anh mới được hôn thôi..."
Tai Hướng Tần nóng rực, không biết phải phản bác thế nào.
Hắn thật sự không nhớ gì về tối qua, cũng không biết mình đã làm gì.
Nhưng hắn luôn tin tưởng Diệp Căng, căn bản không nghĩ tới việc Diệp Căng lừa mình.
Nhưng thật ra cũng không tính là lừa.
Tối qua khi phát hiện Hướng Tần không mặc đồ ngủ, Diệp Căng cũng từng thử dỗ hắn dậy mặc vào, nhưng Hướng Tần quá lỳ lợm.
Lần đầu tiên Diệp Căng thấy hắn giống như một chú chó lớn nhõng nhẽo làm nũng, nhất quyết không chịu dậy, lí nhí nói mình buồn ngủ.
Đã cho cơ hội mà Hướng Tần không nắm bắt, thì Diệp Căng dĩ nhiên sẽ không bỏ qua nữa.
Anh ép Hướng Tần hôn mình, hôn môi thì không được, nhất định phải hôn cổ.
Mấy dấu hôn này chính là từ đó mà ra.
Ban đầu Hướng Tần ngại ngùng không chịu hôn, Diệp Căng bèn trêu rằng nếu không hôn thì đi tìm người khác, Hướng Tần hung hăng nói một câu: "Chỉ có tôi mới được hôn thôi..."
Giọng điệu uất ức không thể nào uất ức hơn.
"Anh Tần thật không nhớ à?"
Hướng Tần lắc đầu: "Không nhớ..."
"Vậy để em nói cho nghe." Diệp Căng nhếch môi, "Anh Tần tối qua ngủ chẳng mặc gì, em nói thế nào cũng không chịu mặc, còn nói ngủ trần thoải mái, không cho em mặc nữa chứ..."
Anh cố ý hỏi: "Anh Tần nói có quá đáng không?"
Hướng Tần đáng thương đáp: "Quá đáng..."
Khả năng đổi trắng thay đen của Diệp Căng quả thực là tuyệt đỉnh, khiến Hướng Tần xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Có điều có lẽ là vì đã chấp nhận khả năng bọn họ tối qua có thể đã làm gì đó, nên giờ nghe những lời này tuy ngượng ngùng, nhưng cũng không phản ứng dữ dội như trước.
Diệp Căng nghĩ thầm, cái này cũng xem như là liệu pháp giải mẫn cảm đi.
Không biết đến ngày nào mới giải mẫn cảm đến mức lừa được lên giường.
Diệp Căng thoải mái nói: "Hôn một cái, em sẽ tha thứ cho anh."
Hướng Tần cúi người mổ nhẹ một cái lên môi anh.
Diệp Căng không tránh, đợi hôn xong mới nói: "Không phải môi, là ở đây."
Anh chỉ vào cổ mình, mỉm cười chờ đợi.
Hướng Tần bàn tay to siết lại thành nắm, đối với hắn, hôn cổ đúng là quá mức, nhưng vừa nghĩ đến tối qua đã hôn cả một đêm, lập tức toàn thân nóng bừng.
Hắn hít sâu một hơi, nghiêng đầu hôn lên dấu hôn tối qua để lại.
Diệp Căng thấy nhột, đưa tay ôm lấy cổ Hướng Tần, cũng nghiêng đầu hôn lên cổ hắn.
Cảm nhận cơ thể rắn chắc cứng đờ, Diệp Căng mỉm cười mãn nguyện, hít sâu một hơi, "Anh Tần thật thơm, còn thơm hơn cả rượu."
Hướng Tần sững người, lắp bắp: "Căng Căng, tôi đi vệ sinh chút..."
Vốn dĩ tối qua ôm nhau ngủ chẳng mảnh vải che thân, sáng sớm có phản ứng là quá bình thường, Diệp Căng lại còn trêu ghẹo thế này, Hướng Tần suýt chút nữa đầu hàng.
Hắn gần như chạy trốn ra ngoài.
Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Diệp Căng nằm trên giường cười đến không ngậm miệng lại được, mãi mới chịu dậy mặc quần áo.
Không thể không nói, ngủ trần quả thật cũng khá thoải mái.
Tối nay lại dụ dỗ cây xấu hổ nào đó...
"Đinh đoong——"
Diệp Căng đang cài khuy áo, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Anh ngẩng đầu nhìn, hơi bất ngờ, bạn bè của Hướng Tần trông khá ít, chẳng biết là ai lại đến gõ cửa sớm thế.
Vừa đi ra ngoài Diệp Căng vừa nghĩ, chắc chắn không phải Chung Bất Vân bọn họ, nếu là họ thì đã báo trước rồi.
"Đinh đoong" "Đinh đoong"
Tiếng chuông cửa ngày càng gấp gáp, Diệp Căng nhìn qua mắt mèo, chẳng thấy gì.
Anh cau mày: "Ai vậy?"
Ngoài cửa vang lên giọng một người phụ nữ trung niên: "Giao hàng..."
Diệp Căng không nghĩ nhiều, vừa mở cửa liền thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, bà ta lập tức không chút khách khí mà bước vào.
Diệp Căng hơi ngẩn: "Cô là..."
Người phụ nữ này có chút quen mắt, hình như anh từng thấy ở đâu rồi.
"Tần Hương có phải ở đây không?"
Diệp Căng khựng lại, bình tĩnh hỏi: "Cô có việc gì?"
"906..." Người phụ nữ trung niên lùi lại hai bước, nhìn số phòng, "Không sai, chính là đây."
Diệp Căng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương đẩy mạnh ngã ra sau, đập thẳng vào tủ giày ở huyền quan, phát ra một tiếng "bộp" nặng nề.
"Đồ không biết xấu hổ." Bà ta khinh bỉ liếc anh một cái, vừa mắng chửi vừa đi vào, "Không có đàn bà cần nên chạy tới quyến rũ con trai tao? Vì tiền mà ngay cả mặt mũi cũng không cần—"
Diệp Căng sờ vết hôn trên cổ, cau mày, bên trong phòng tắm đã truyền ra tiếng động, anh lập tức sải bước tới, ngăn lại: "Đừng ra ngoài!"
Người kia là ai đã quá rõ ràng, Diệp Căng chẳng kịp lo gì khác, bà ta khí thế hung hăng, anh sợ Hướng Tần bị đánh.
Kết quả còn chưa kịp đóng cửa phòng, người phụ nữ trung niên đã xông lên, tát thẳng vào mặt anh, "Đồ khốn nạn, mày là cái thá gì? Dám cản tao gặp con tao—"
Hướng Tần còn chưa mặc xong quần áo, lao ra bắt lấy tay bà ta: "Mẹ! Mẹ làm gì thế!?"
Người đó chính là Quách Á Mai, cũng là mẹ của Hướng Tần.
Khoảnh khắc nhìn thấy bà ta, Hướng Tần như rơi vào hầm băng.
Quách Á Mai không hề có chút vui mừng nào khi gặp lại con trai, thấy tay phải bị giữ chặt không giằng ra được, bà ta liền vung tay trái tát thêm một cái, lần này trúng thẳng mặt Hướng Tần, âm thanh giòn giã vang lên.
Diệp Căng hít mạnh một hơi, vội kéo Hướng Tần ra sau lưng, "Có chuyện gì xin hãy nói chuyện đàng hoàng, bà còn động thủ tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Báo đi, mày cứ thử báo xem!" Quách Á Mai cười lạnh, rút điện thoại ra, "Đây là nhà con trai tao, mày tính là cái thá gì? Gọi cảnh sát đến phân xử, báo mày dụ dỗ con tao đúng chưa!?"
"Mẹ, mẹ đừng vô lý nữa!" Sắc mặt Hướng Tần trắng bệch, hắn vòng ra trước chắn cho Diệp Căng, "Em ấy là người con thích, mẹ đừng bôi nhọ em ấy."
Quách Á Mai tức đến run rẩy cả người, mắng mỏ: "Tần Hương, mày giỏi lắm! Tao một tay cực khổ nuôi mày lớn, mày báo đáp tao như vậy sao? Tao với ba mày ở nhà chẳng dám ăn chẳng dám mặc, còn mày ở ngoài ăn ngon mặc đẹp, có nghĩ đến tụi tao chưa?"
"Mày đi với đàn ông, ghê tởm không? Mày có xứng với tổ tiên không!? Hồi đó đáng lẽ không nên sinh mày ra!"
Hướng Tần hít sâu một hơi, "Con có xứng hay không trong lòng mẹ rõ nhất. Mạng này mẹ cho, nhưng hồi đó suýt chút nữa cũng vì mẹ mà mất rồi."
Thoáng chốc Diệp Căng như không thể thở.
Quách Á Mai chẳng hề áy náy, "Tao làm thế là vì tốt cho mày! Như vậy mới giống người bình thường! Không chịu làm người đàng hoàng, cứ phải làm đồ b**n th**! Tao với ba mày bị mày làm mất hết mặt mũi rồi!"
Tay Hướng Tần run rẩy không ngừng.
Những cảnh tượng trong quá khứ như một cuốn phim tua nhanh lướt qua trong đầu hắn, cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu "Vì tốt cho mày".
Chỉ bởi câu nói này, hắn mất đi tôn nghiêm, hủy cả tương lai, suýt chút nữa còn mất cả mạng.
Trong lòng đầy uất ức không thể tiêu tán, cũng chẳng có chỗ để trút ra.
Cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng mà hỏi: "Tới làm gì? Muốn tiền à?"
Rõ ràng mười phút trước, Hướng Tần còn đang âu yếm hôn môi với Diệp Căng.
Rõ ràng ngày hôm qua, hắn còn thắp một ngọn nến ước trong ngày sinh nhật, hy vọng có thể ở bên Căng Căng lâu hơn một chút.
Rõ ràng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, hai tháng sau sẽ thẳng thắn thú nhận tất cả... Nhưng vẫn không ngăn được chuyện bất ngờ ập đến.
Hướng Tần thậm chí không dám nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Căng.
Chán nản tuyệt vọng cũng chưa đủ để hình dung tâm trạng của hắn lúc này.
Quách Á Mai quả thực là đến tìm con trai để đòi tiền.
Từ sau chuyện kia, Hướng Tần chưa từng quay về gặp lại bọn họ, Quách Á Mai cũng không biết Hướng Tần đang sống ở đâu, sống thế nào, nhưng mỗi tháng trong thẻ vẫn luôn có thêm một khoản tiền.
Đứa con do mình nuôi lớn, trong lòng bà ta vẫn hiểu rõ. Hiếu thảo, nghe lời, thật thà, ngoài chuyện mất mặt kia thì chưa từng làm trái ý họ.
Quách Á Mai biết số tiền đó là do con trai gửi, nhưng lại không tìm thấy người.
Bà ta báo cảnh sát nói là mất tích, nhưng cảnh sát ở quê đều biết chuyện, không ai muốn giúp bà ta tìm, còn bảo bà ta đừng tạo nghiệt nữa.
Có lẽ do chột dạ, Quách Á Mai im ắng được một thời gian, cho đến hai năm trước, bà ta cùng chồng lại nảy ra ý định sinh thêm con khi.
Bản thân bà ta vốn đã gầy yếu, lại lớn tuổi, đứa bé sinh ra không hề khỏe mạnh, những tháng đầu còn tạm, nhưng gần đây liên tục sinh bệnh, gần như ngày nào cũng phải nằm viện.
Tết năm đó bà ta từng gọi điện cho Hướng Tần, bóng gió nói nhà thiếu tiền, Hướng Tần gửi về hai vạn tệ, nhưng làm sao đủ dùng.
Nuôi con nhỏ tốn kém nhất, vốn dĩ trong nhà chỉ có bà ta là người tạo ra thu nhập, chồng thì không quản chuyện tiền nong, ngày ngày chỉ biết đánh mạt chược. Bà ta chăm con thì không thể đi làm, hai vạn nhanh chóng tiêu hết, còn bị thằng chồng trộm đi đánh mạt chược thua mất một phần.
Gần đây gọi cho Hướng Tần thì không liên lạc được, nhắn tin thì Hướng Tần cũng chỉ nói mỗi tháng sẽ gửi tiền phụng dưỡng, ngoài ra đừng tìm hắn nữa.
Quách Á Mai sốt ruột quay mòng mòng trong nhà, cho đến khi nghe tin ở huyện bên, con trai nhà lão Trương bị cảnh sát bắt, nghe nói phạm pháp.
Bà ta vốn không quen biết nhà họ Trương, nhưng chuyện của Hướng Tần năm đó hàng xóm xung quanh ít nhiều đều nghe nói, bà ta không biết người khác, nhưng người khác lại biết bà ta.
Bị lão già vô lý nhà họ Trương ném đá vỡ cửa sổ, bà ta mới biết con trai họ Trương, Trương Thực, từng gặp con trai bà ta ở thành phố lớn, việc phạm tội bị bắt dường như còn có liên quan đến con trai bà ta.
Thế là sau nhiều lần xoay xở, bà ta bỏ tiền, từ chỗ Trương Thực biết được địa chỉ chỗ ở của con trai.
Quách Á Mai nhìn căn nhà này, nghe nói còn là Hướng Tần tự mua.
"Ta muốn hai trăm nghìn, mày muốn làm gì thì làm, tao coi như không có đứa con trai này!"
Hướng Tần vừa định mở miệng, liền bị Diệp Căng nắm chặt cổ tay, bên tai vang lên giọng lạnh nhạt của anh: "Cô Tần, lời này thật vô lý. Cô không phải tàn tật cũng chẳng mắc bệnh nan y, lại bắt con ruột phải nuôi con trai thứ hai của cô?"
"Đây có chỗ cho mày nói chuyện hả!?" Quách Á Mai lập tức nổi nóng, vừa nói vừa muốn động thủ.
"Tất nhiên có. Chẳng phải tôi dụ dỗ con trai cô sao? Tiền của anh ấy đều nằm trong tay tôi đây."
Đã lâu Diệp Căng chưa từng dùng giọng điệu thế này: "Bà nên tự trọng một chút. Thứ nhất, bà và chồng đều còn khỏe mạnh, Hướng... Tần Hương không có nghĩa vụ nuôi em trai."
"Thứ hai, bà vẫn chưa tới tuổi nghỉ hưu, không bệnh nặng, tứ chi khỏe mạnh, Tần Hương cũng không cần phải gửi tiền phụng dưỡng cho bà."
Quách Á Mai: "Chuyện nhà bọn tao cần đến mày lo à? Cẩn thận tao xé nát miệng mày!"
Diệp Căng không hề sợ hãi, anh nghiêng đầu hỏi Hướng Tần: "Đây là chuyện nhà sao?"
Hướng Tần sững lại, đáp: "Không phải... Tôi đã sớm không còn nhà nữa rồi."
"Không đúng, anh vẫn còn nhà." Diệp Căng chạm nhẹ vào ngực Hướng Tần, "Nhưng em mới là người thân của anh, còn bà ta thì không."
Hướng Tần ngây người, "Biết rồi..."
Diệp Căng lại hỏi: "Bây giờ mỗi tháng anh gửi cho bà ta bao nhiêu?"
Hướng Tần mím môi: "Ba nghìn."
"Rất tốt..." Diệp Căng nhìn về phía Quách Á Mai, "Từ hôm nay trở đi, một xu cũng không được phép gửi cho bọn họ."
Không chỉ Quách Á Mai bị lời của Diệp Căng làm cho sững sờ, ngay cả Hướng Tần cũng ngẩn ra, chỉ biết đáp: "Biết rồi..."
Quách Á Mai nhanh chóng phản ứng, lập tức ngồi phịch xuống đất gào khóc:
"Trời ơi bất công quá! Thời nay con ruột ở ngoài ăn ngon mặc đẹp lại bỏ mặc cha mẹ, còn nuôi một thằng trai bao ghê tởm—"
"Đủ rồi!" Hướng Tần nghe người khác nói xấu Diệp Căng là không chịu nổi, "Mẹ có coi tôi là con ruột chưa? Kết cục hôm nay mẹ không lường trước được sao?"
"Khi đó tôi đã cầu xin mẹ thế nào? Tôi quỳ xuống xin mẹ, nói đừng bắt tôi thôi học, đừng đưa tôi đến chỗ đó, tôi chỉ có một yêu cầu, chờ tôi thi đại học xong mẹ muốn thế nào cũng được..."
"Nhưng chẳng có ích gì, mặc tôi nói gì cũng không nghe, mẹ... Bà và cha đã hủy hoại cả đời tôi." Hướng Tần run rẩy, "Tôi đã nói rồi, nếu bà nhất quyết làm vậy, thì tôi coi như không có cái nhà đó nữa."
"Bà nói được thì tôi cũng làm được."
Khoản tiền sinh hoạt mỗi tháng đã là sự nhân nhượng lớn nhất của hắn rồi.
Quách Á Mai nghiến răng, đôi mắt như muốn lồi ra, tức đến mức khó thở:
"Tao làm thế là vì muốn tốt cho mày!!"
"Hôm nay tôi nói rõ ràng ở đây rồi, hoặc là mày đưa tiền, hoặc là theo tao về nhà!"
Hướng Tần cố gắng điều chỉnh hơi thở, "Bà đi đi. Tôi không có nhiều tiền như thế, cũng không thể cho bà."
Quách Á Mai tức đến ngực phập phồng: "Tao phải kiện chết mày, kiện chết chúng mày!!"
Diệp Căng lạnh nhạt nói: "Cô cứ đi kiện đi. Kiện rồi thì sau này khi cô già, đừng mơ mỗi tháng có tiền phụng dưỡng nữa. Theo luật mà nói, cha mẹ có hành vi phạm tội nghiêm trọng với con cái, thì con cái có quyền không phụng dưỡng."
Quách Á Mai: "Mày nói bậy!"
Diệp Căng thật ra cũng không rõ Quách Á Mai đã từng làm gì với Hướng Tần, nhưng nhìn trên người hắn có biết bao vết thương cũ, lại nghe mấy lời lấp lửng của hai người, cũng không khó để đoán ra chuyện năm đó đã xảy ra thế nào.
Diệp Căng đau lòng muốn chết, Hướng Tần chắc chắn đã sợ hãi vô cùng, giờ đây nhất định đang nghĩ ngợi lung tung về chuyện chia tay.
Anh chỉ muốn nhanh chóng đuổi Quách Á Mai đi, để còn an ủi chú cún con của mình.
"Không bằng cô về hỏi thử luật sư đi?"
"Muốn kiện tụng cũng tốn không ít tiền, thuê luật sư lại càng đắt hơn." Diệp Căng cười nhạt, "Cô yên tâm, nếu cô muốn ra tòa, tôi nhất định sẽ tìm luật sư giỏi nhất đánh với cô đến cùng."
Diệp Căng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: "Cô tự đi hay là tôi gọi bảo vệ lên?"
Quách Á Mai tức đến run rẩy, "Đây là nhà con trai tôi! Tôi xem ai dám đuổi tôi đi!"
Diệp Căng thì tức đến bật cười: "Được thôi, vậy thì đừng đi nữa. Tôi sẽ gọi cảnh sát, lại gọi thêm một luật sư, cô cũng đừng hòng quay về, chúng ta dứt khoát một lần mà phân xử bằng kiện tụng. Đừng nói là hai mươi vạn, đến một xu cô cũng đừng mơ lấy từ chỗ Tần Hương—"
Trong lúc nói chuyện, điện thoại đã được kết nối, Diệp Căng lạnh lùng nhìn Quách Á Mai: "Chú bảo vệ à? Tôi là chủ hộ 904, có người đang gây rối ở đây, nghiêm trọng uy h**p đến sự an toàn của chúng tôi, phiền chú dẫn người lên một chuyến."
Thực ra Diệp Căng chỉ đang dọa bà ta.
Bảo vệ không có quyền đưa người đi, nhiều lắm cũng chỉ giữ trật tự rồi báo cảnh sát đến.
Nhưng Quách Á Mai trong lòng chột dạ, bị mấy lời Diệp Căng nói dọa cho tin thật, nào là phạm tội nghiêm trọng thì đến phí nuôi dưỡng cũng không được lấy. Bà sợ Diệp Căng thật sự đi kiện, mà bản thân lại chẳng có chút gì nắm chắc.
Quách Á Mai chỉnh lại cổ áo: "Tao tự đi! Tao nói cho mày biết, chuyện này chưa xong đâu!"
Một lúc lâu sau, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.
Hướng Tần mấp máy môi, nói với Diệp Căng một tiếng "Xin lỗi".
Mọi chuyện đã kết thúc.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc ấy, tất cả những gì trước hôm nay đều giống như một giấc mộng hư ảo.
Hắn biết, Diệp Căng là một người rất tốt.
Ngay cả khi biết được bộ mặt hèn hạ thật sự của mình, anh cũng không nổi giận chất vấn, ngược lại còn lên tiếng giúp hắn, tất cả đều là đang bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Có ai khi bị lừa dối nghiêm trọng như thế vẫn có thể thản nhiên tha thứ đâu... Hướng Tần biết mình đã sai, nhưng ngay cả dũng khí để cầu xin tha thứ hắn cũng không có.
"Xin lỗi... Tôi đã lừa em." Hướng Tần xoay xoay đầu ngón tay, "Tần Hương mới là tên thật của tôi, tôi không có công ty, cũng chẳng phải cái gì mà con nhà quyền quý gì..."
"Anh Tần—"
Hướng Tần ngắt lời, khẽ hỏi: "Tôi có thể... Có thể ở một mình yên tĩnh một lúc không?"
Hắn đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Diệp Căng thậm chí không có cơ hội để nói một câu.
Anh vẫn luôn không vạch trần tất cả, chỉ vì không muốn Hướng Tần khó xử và tuyệt vọng như lúc này.
Thế nhưng cái tôn nghiêm mà anh luôn cẩn thận bảo vệ cho Hướng Tần, lại bị chính người mẹ ruột của hắn tàn nhẫn đập nát, nực cười mà chua xót biết bao.
Hôm qua vẫn còn là sinh nhật của Hướng Tần, chắc Quách Á Mai chẳng hề nhớ đến đi.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?