🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 61: Sinh nhật

Dương Chi xắn tay áo, để lộ cả cánh tay đầy hình xăm, xách một loạt nguyên liệu đặt lên bàn ăn, "Chưa ăn tối đúng không?"

Hướng Tần lắc đầu, "Chưa ăn..."

Tuy là đang trả lời Dương Chi, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía Diệp Căng, đối với việc anh đột nhiên về nhà cảm thấy rất bất ngờ.

Diệp Căng khẽ cong môi, trong lòng ngoài chiếc bánh kem còn có một bó hoa hồng trắng.

Hoa hồng là đặt từ hôm qua, trên đường về thuận tiện lấy luôn.

Anh khẽ nói: "Chúc mừng sinh nhật."

Hướng Tần có chút vui mừng nhận lấy hoa, ngượng ngùng mím môi, "Không phải đã qua một lần rồi sao."

Diệp Căng biết 'cây xấu hổ' họ Hướng này chiều nay bị đuổi về nhà chắc là tủi thân lắm, nên thuận theo mà dỗ: "Đó không giống nhau, lần trước là cảm giác nghi thức, hôm nay mới là sinh nhật thật sự."

"Ừm..." Hướng Tần chớp mắt, "Tôi tưởng... Tối nay em thật sự không về nữa."

Diệp Căng vội vàng xoa đầu cún con dỗ dành: "Lừa anh thôi, nếu không thì sao có bất ngờ?"

Hướng Tần không hỏi bất ngờ là gì.

Hoặc có thể nói, trong khái niệm của hắn, Diệp Căng chịu về cùng hắn đón sinh nhật, thì đây đã là bất ngờ lớn nhất rồi.

Lúc này đã bảy giờ, làm bánh kem mất rất nhiều thời gian.

Hướng Tần là chủ tiệc, tự nhiên sẽ không để hắn làm gì, mấy người khác cũng không định chuẩn bị bữa tối phức tạp, ăn lẩu là rất ổn rồi.

Nước lẩu là do Dương Chi hầm sẵn mang tới, giờ chỉ cần bỏ vào nồi đun nóng là được.

Những thứ còn lại đều là đồ ăn kèm, đủ loại thịt cho lẩu, còn có chút rau củ cần rửa sạch.

Nửa tiếng sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong, trên bàn bày đầy các đĩa thức ăn, còn có ba bốn chai rượu vang đỏ.

Chung Bất Vân hô: "Nào, rót đầy hết đi!"

Dương Chi liếc anh ta một cái: "Đại ca, rượu vang đỏ đấy! Muốn giết ai hả?"

Đã là sinh nhật thì nhất định phải uống rượu.

Nhưng cũng không thể uống quá mạnh, Phương Nan Thủy nhéo tay Chung Bất Vân một cái, nhỏ giọng nói: "Anh Hướng chắc chắn còn phải cùng thầy Diệp tận hưởng thế giới hai người đó."

Chung Bất Vân nhướng mày: "Chưa chắc."

Diệp Căng và Hướng Tần đều đói, Hướng Tần là vì Diệp Căng không ở nhà, không có tâm trạng nên chưa ăn gì, còn Diệp Căng thì vì chuẩn bị bánh kem, cố nhịn tới giờ.

Cuộn thịt bò thả vào nồi sôi tầm mười giây, được Hướng Tần gắp cho vào bát của Diệp Căng.

Mọi người cùng nâng cốc chạm vào nhau, đồng thanh hô: "Chúc mừng sinh nhật!"

Hướng Tần nhấp một ngụm rượu, có chút không quen với không khí này, hôm nay trôi qua là hắn vừa tròn hai mươi hai tuổi.

  Trong hai mươi hai năm ấy, hắn hầu như chưa từng mừng sinh nhật. Lúc nhỏ cha hắn mặc kệ, suốt ngày ở ngoài đánh mạt chược, căn bản không để ý, mẹ hắn thì quanh năm đi làm xa kiếm tiền, nhiều khi tới sinh nhật còn chẳng gọi nổi một cuộc điện thoại.

  Mấy năm trước quen được với đám người Chung Bất Vân, sinh nhật cũng chỉ đơn giản ăn một bữa cơm, khi bận công việc thì hắn cũng không nghỉ, nhiều nhất buổi tối tụ họp chút, uống vài ly rượu rồi kết thúc.

"Đây! Ly này chúc mừng cậu năm mới thoát kiếp độc thân."

Chung Bất Vân một hơi uống nửa ly vang đỏ, Hướng Tần đành phải theo, suýt thì sặc.

Diệp Căng dưới bàn nắm tay hắn, "Uống chậm thôi."

Chung Bất Vân lại cụng với Hướng Tần một ly, "Ly này chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão."

Hướng Tần chớp mắt thật chậm, rồi uống cạn rượu trong ly.

Dương Nguyệt và Phương Nan Thủy còn nhỏ tuổi, không được uống rượu vang, trong ly đều là cocktail độ cồn rất thấp.

Phương Nan Thủy ra dáng nghiêm túc kính Hướng Tần một ly, "Chúc mừng sinh nhật anh Hướng."

Dương Nguyệt cũng giơ ly lên khẽ nói: "Chúc mừng sinh nhật......"

Đến khi cắt bánh kem, Hướng Tần đã ngà ngà say."

Bánh không lớn, chỉ tám tấc, chủ yếu là Diệp Căng không kịp làm cái to hơn.

Sau hai giờ để đó, bánh cũng không biến dạng, quả bóng tròn chocolate làm "bóng rổ" cũng không sụp, có thể nói là rất thành công.

Chung Bất Vân hỏi: "Thế nào, bánh đẹp không?"

Hướng Tần còn tưởng là Diệp Căng mua: "Đẹp..."

Dương Chi cười, "Là Diệp Căng học gấp mới làm ra đó."

 Hướng Tần khựng lại, ngẩn ra, ngước nhìn Diệp Căng để xác nhận: "Vậy... Tối qua em..."

Diệp Căng nhướng mắt khẽ ừ đáp lại, "Thích không?"

Hướng Tần: "Thích... Rất thích."

Hắn nhìn chiếc bánh tinh xảo kia, cùng đóa hồng trắng trên bánh, hơi nhỏ nhen mà nghĩ, đây là bánh Diệp Căng làm riêng cho hắn, thế mà phải chia cho người khác.

Nếu không phải mọi người đều có quan hệ tốt, Hướng Tần thật sự muốn đem bánh cất ngay vào tủ lạnh.

Diệp Căng cắm một cây nến lớn, vì không biết năm nay Hướng Tần bao nhiêu tuổi cụ thể nên không mua loại số.

Đương nhiên, nếu mua loại "23 tuổi", tên họ Hướng nhát gan này chắc bị dọa chết.

Dương Chi tắt đèn: "Ước đi?"

Hướng Tần hơi ngơ ngác, có chút lúng túng nhắm mắt, trong lòng trống rỗng...

Nếu nói có điều ước gì, chắc là mong Diệp Căng có thể bình an vui vẻ, mọi việc thuận lợi.

Nếu gượng ép nói thêm... Thì mong có thể ở bên Diệp Căng lâu hơn chút nữa.

Hướng Tần mở mắt, thổi tắt nến.

Diệp Căng đưa dao nĩa cho Hướng Tần, nhìn chiếc bánh tinh xảo, Hướng Tần có chút không nỡ xuống tay.

Diệp Căng dạy hắn đập vỡ quả cầu chocolate, rồi cắt đều ra.

"Miếng đầu tiên thọ tinh (người được mừng thọ) ăn."

Nghe vậy, động tác cầm dao của Hướng Tần lập tức đổi hướng, dưới ánh mắt trêu chọc của Chung Bất Vân và Dương Chi, cố chấp gắp nguyên vẹn đóa hồng trắng xuống, đặt vào đĩa của mình.

Tiếp đó miếng thứ hai, Hướng Tần không ngoài dự đoán mà đưa cho Diệp Căng.

Đợi mọi người đều có phần, Hướng Tần mới lén gắp đóa hồng trắng trong đĩa mình đưa cho Diệp Căng.

Diệp Căng mỉm cười nói: "Em còn tưởng anh Tần sẽ giữ lại ăn cơ."

Hướng Tần lắc đầu, "Tôi không thích ăn kem."

Nghe vậy Diệp Căng liền phấn khích, cắt một phần ba đóa hồng: "A... Há miệng nào."

Hướng Tần đỏ mặt ăn hết, nào có giống như không thích ăn.

Ăn xong bánh ngọt, mấy người lại uống thêm chút rượu, đồ ăn lẩu cơ bản đã hết. Hai người duy nhất chưa say là Dương Nguyệt và Phương Nan Thủy thì dưới sự "ép buộc" của một số người lớn bắt đầu dọn bàn ăn.

Khi chuẩn bị rửa chén thì bị Diệp Căng ngăn lại: "Để trong bồn là được rồi, mai có dì giúp việc đến dọn dẹp."

Hướng Tần vốn dĩ trước kia chưa từng mời dì giúp việc, nhưng từ tháng Ba bắt đầu, Diệp Căng bận, hắncũng bận, chẳng có thời gian dọn dẹp nên đã mời một người giúp việc theo giờ, mỗi tuần đến một lần.

Đợi mọi thứ xong xuôi thì đã hơn mười giờ, trong bụng ai cũng căng đầy, chẳng biết là do ăn đồ ăn no quá hay do uống rượu nhiều quá.

Phòng khách lẫn phòng ăn đều tràn ngập mùi lẩu, dù mở cửa sổ nhưng hương vị vẫn chẳng tan đi.

Bốn chai rượu vang đã cạn sạch, ngay cả người tửu lượng khá như Chung Bất Vân cũng say bảy tám phần, huống chi là Hướng Tần, cả người đã say mèm.

"Đi thôi đi thôi..." Chung Bất Vân xoa huyệt thái dương, "Quà sinh nhật tôi để trên sofa rồi đó, nhớ mở nhé, có bất ngờ đó."

Dương Chi: "Phần của tôi cũng để trên sofa rồi."

Diệp Căng đỡ Hướng Tần ngồi lên sofa nghỉ: "Em đi tiễn họ một chút."

Nói là tiễn, nhưng cũng chỉ tiễn ra đến cửa thang máy, Phương Nan Thủy đã gọi người lái thay, sắp tới nơi rồi.

"Chú ý an toàn, về đến nhà thì nhắn một tiếng."

"Đừng tiễn nữa... Hôm nay sắp kết thúc rồi." Chung Bất Vân trêu chọc, "Nhớ mở quà nhé."

Diệp Căng cười khẽ: "Bye bye."

Quay lại nhà, nhưng Hướng Tần trên sofa đã biến mất.

Diệp Căng nhanh chóng nhận ra, quà của Dương Chi đã được mở, hình như là một bảng vẽ điện tử, còn quà của Chung Bất Vân thì biến mất, chỉ còn lại hộp giấy.

Diệp Căng nhướng mày, vừa xoa cái đầu hơi choáng vừa đi về phía phòng, bắt gặp Hướng Tần đang giấu đồ, dọa hắn hoảng hốt một phen.

"Làm gì đó?"

Hướng Tần lắp bắp: "Cất... Cất quà của Chung Bất Vân đi......"

Diệp Căng nhìn tay Hướng Tần đang giấu sau lưng, hoie: "Tặng cái gì vậy?"

Hướng Tần ấp a ấp úng, không biết là do say hay gì mà nói chẳng rõ, cuối cùng vẫn đưa tay ra cho Diệp Căng xem, chỉ là một chai nước hoa mà thôi.

Chỉ là, trong tủ phía sau Hướng Tần, một góc món đồ chưa kịp giấu kỹ đã lộ ra.

Nếu không phải do bộ dạng che che giấu giấu của Hướng Tần, thì suýt chút nữa Diệp Căng đã bị qua mặt.

Nhưng anh cũng không vạch trần: "Buồn ngủ chưa?"

Hướng Tần: "Buồn ngủ..."

"Nhưng quà của em còn chưa tặng mà." Diệp Căng cong mắt cười, "Anh Tần không muốn xem sao?"

"Muốn xem."

Hướng Tần lập tức quên mất chuyện đang giấu đồ, tay chân lóng ngóng đi theo Diệp Căng đến phòng làm việc.

Trên bàn làm việc có một hộp quà nhỏ, Hướng Tần mở ra, mới phát hiện bên trong là một cặp đồng hồ.

Đồng hồ không hẳn là loại tình nhân, nhưng kiểu dáng tương tự, trông rất giống một đôi.

"Ban đầu cũng không biết nên chuẩn bị quà gì, nhưng phát hiện ra hình như anh Tần không có đồng hồ."

Hướng Tần chớp mắt... Đúng là hắn không có thật.

Hướng Tần lúc này mới nhận ra, mình là con nhà giàu, là một doanh nhân đúng chuẩn, vậy mà lại không có đồng hồ?

Hắn hơi hối hận, nhưng trong đầu mơ màng chưa nghĩ ra được lý do nào hay.

Trong mắt Diệp Căng, biểu cảm hối hận nhỏ xíu đó của Hướng Tần căn bản chẳng giấu được, đáng yêu không tả nổi.

"Thích không?"

"Ừm... Có phải đắt lắm không?" Hướng Tần tuy rất vui, nhưng vẫn còn chút lý trí. Diệp Căng mua quà cho hắn chắc chắn là bằng tiền tự làm thêm, mà nhìn qua đã biết cái đồng hồ này không rẻ.

Thật ra không phải quá đắt, nhưng cũng phải mấy vạn.

Với Diệp Căng trước kia thì chẳng là gì, nhưng hiện tại, đó có thể là toàn bộ số tiền anh kiếm được.

Đồng hồ vốn đã được để ý từ Tết, nhưng vì không có tiền, nên chỉ có thể vừa đi học vừa làm thêm.

Tiền dạy kèm của Phương Nan Thủy, tiền đàn piano, cộng thêm tiền nhận vẽ thương mại, vừa đủ để anh đặt mua cặp đồng hồ này một tuần trước sinh nhật.

"Không đắt đâu... Chỉ cần anh Tần thích là được, một năm cũng chỉ mua một lần thôi."

Hướng Tần: "Nhưng mà..."

Diệp Căng chặn lời Hướng Tần bằng một nụ hôn, khiến hắn chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác.

Uống say rồi cũng chẳng thể làm gì, Diệp Căng hôn Hướng Tần một lúc thì đi xả nước nóng, gọi hắn đi tắm.

Trong lúc đó, anh mở tủ nhìn món quà khác của Chung Bất Vân... Một hộp bao, còn kèm thêm chút đồ chơi nhỏ.

"..."

Đúng là kiểu Chung Bất Vân sẽ làm ra, chẳng trách Hướng Tần lại hấp tấp giấu đi.

Diệp Căng đặt đồ lại chỗ cũ, rồi vào phòng tắm, sợ Hướng Tần đang choáng mà ở trong nhiệt độ cao sẽ ngất ngã, nên cũng c** đ* cùng tắm với hắn.

Hướng Tần lắp bắp đến nỗi nói chẳng thành câu: "Căng Căng à... Tôi, tôi còn chưa tắm xong."

"Em tắm cùng anh." Diệp Căng tự nhiên đáp: "Bóp sữa tắm cho em đi."

Hướng Tần mặt đỏ bừng, không dám nhìn bậy, nhưng cũng không nỡ từ chối, ngoan ngoãn bôi sữa tắm cho anh...

Eo thật nhỏ, lưng cũng mảnh, chân thì...

Hướng Tần vừa xả bọt vừa hoảng hốt chạy mất, còn tìm một lý do rất đáng yêu: "Căng Căng à, tôi đi làm ấm chăn đây......"

Diệp Căng cười không ngớt, cũng chỉ tắm qua loa rồi định đi ngủ, rượu uống cũng hơi choáng.

Trong phòng ngủ, Hướng Tần đã nằm trong chăn, lơ mơ buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng chờ Diệp Căng... Bởi vì còn chưa có nụ hôn chúc ngủ ngon.

Hắn đã chẳng phân biệt rõ tình huống, vừa thấy Diệp Căng lại gần liền ngẩng đầu hôn một cái, "Căng Căng, chúc ngủ ngon......"

"Ngủ ngon." Diệp Căng đắp chăn cho hắn cẩn thận, vừa chui vào chăn thì ngạc nhiên khi chạm phải da thịt nóng hổi.

Hướng Tần không mặc đồ ngủ.

Diệp Căng lại nhìn sang cái tủ chưa khép kín, ánh mắt khẽ dao động.

Hướng Tần ngủ một mạch đến chín giờ mới tỉnh.

Hắn cử động cánh tay tê dại, trong lòng vẫn còn hơi ấm... hình như có gì đó không đúng.

Hắn đột ngột mở to mắt, thấy Diệp Căng vẫn chưa tỉnh, liền lặng lẽ nhấc chăn lên, nhìn vào bên trong.

"!!!"

Hướng Tần cả người đều ngây ra, phản ứng đầu tiên chính là xong rồi.

Hình như hắn đã phạm sai lầm.

Trên đất vẫn còn nằm đó bộ đồ ngủ của Diệp Căng, cùng món quà mà Chung Bất Vân tặng tối qua.

Hắn khó khăn đưa tay nhặt lên xem thử... Tiêu rồi, bên trong trống trơn!

Đúng lúc này, Diệp Căng cũng tỉnh lại, giọng lười nhác nói: "Anh Tần, chào buổi sáng."

"Chào..." Hướng Tần không dám quay đầu, trong lòng tội lỗi muốn chết, "Căng Căng, xin lỗi em..."

Diệp Căng ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Hướng Tần hận không thể uống độc tự vẫn: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Diệp Căng nhịn cười: "Không... Khá tốt, chỉ là eo hơi khó chịu."

Trong đầu Hướng Tần trống rỗng, hắn thật sự đã bắt nạt Căng Căng rồi.

"Anh Tần tối qua thật sự dính người quá." Diệp Căng chỉ vào vết hằn đỏ trên cổ mình, "Nhìn đi, đều là anh làm đó."

Hướng Tần muốn chết quách cho xong.

Nhưng lý trí ít ỏi còn sót lại mơ hồ suy nghĩ... Cảnh này sao thấy quen quen.

Hoặc phải nói, nghe quen quen.

Lúc trước Chung Bất Vân chẳng phải cũng từng trải qua... Sau khi uống say, Phương Nan Thủy dùng ống hút để lại từng dấu hôn trên người mình, sáng hôm sau còn nói Chung Bất Vân là anh ta làm, phải chịu trách nhiệm.

Uống say rồi, làm sao mà...

Hướng Tần vừa mờ mịt vừa áy náy, không chỉ áy náy vì tối qua bắt nạt Căng Căng, mà còn áy náy vì đã nghi ngờ Căng Căng.

Quá đáng thật.

Căng Căng đâu phải Tiểu Phương, sẽ không làm chuyện như vậy!

Nhưng mà, uống say rồi rốt cuộc làm sao mà...

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Căng Căng: Anh đúng là thiên phú dị bẩm (đầu chó).

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...