🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 60: Bánh kem

"Ừm?"

Diệp Căng vừa đánh bóng xong, trên người mang theo một loại hương vị khó nói, không phải mùi mồ hôi, ngược lại vừa rực rỡ vừa nghịch ngợm, tim Hướng Tần đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

"Anh Tần đang theo dõi em à?"

"Không phải..."

Hướng Tần định biện giải một chút, nhưng chợt nhớ đến hành vi của mình từ tối qua cho đến bây giờ, chẳng phải đang theo dõi sao...

Hắn không biết phải giải thích thế nào, mặt đỏ bừng: "Xin lỗi."

Một ngày một đêm không gặp, Diệp Căng cũng có chút nhớ hắn.

Thế là dứt khoát hôn nhẹ một cái, mỉm cười hỏi: "Nói đi, tại sao lại chạy đến đây theo dõi em?"

Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần là nhìn quanh bốn phía, sợ có người nhìn thấy.

Hắn không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Nhớ em."

"Anh Tần sao lại dính người thế? Mới một ngày không gặp thôi mà."

Trong miệng Diệp Căng thì oán trách, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, "Nhưng em rất thích......"

Hướng Tần khẽ đỏ vành tai, hắn liếc nhìn sân bóng bên kia, đã có không ít người vì Diệp Căng mà chuyển tầm mắt qua đây, lén lút kéo giãn khoảng cách với anh: "Lát nữa em có tiết học à?"

Hướng Tần vốn định hẹn Diệp Căng ra ngoài ăn chút gì đó, không ngờ Diệp Căng trực tiếp kéo tay hắn: "Có tiết. Nhưng lần sau nếu anh Tần nhớ em, thì phải quang minh chính đại xuất hiện trước mặt em, như vậy em mới biết, anh cũng giống em."

Hướng Tần sững ra một lúc, mới phản ứng lại được ý nghĩa câu cuối của Diệp Căng... "giống em".

"Em cũng nhớ anh." Diệp Căng chẳng hề kiêng dè ánh mắt của người khác, "Cách giờ học còn một lúc, anh Tần có muốn lên sân xem em đánh bóng không?"

Hướng Tần vội vàng rút tay ra, hơi do dự: "Tôi......"

Diệp Căng khựng lại, chạm vào ánh mắt cẩn trọng của hắn, bỗng nhận ra điều gì đó.

Hướng Tần nhạy cảm như vậy, e là vì những trải nghiệm trong quá khứ.

Thiếu niên thường không biết nặng nhẹ, cũng chẳng đủ bao dung, khi trong trường bỗng xuất hiện một "người khác biệt", thì rất dễ trở thành chủ đề bàn tán mỗi ngày.

Có khi còn có những kẻ miệng tiện cười cợt: "b**n th**", "Ghê tởm", "Này, tao ngồi cùng bàn với nó lâu vậy, có khi nào nó thích tao không?"

"Có gì đáng nhìn chứ, lần trước nó còn giúp đứa nào trực nhật nữa kìa, chẳng lẽ thích người ta à, ghê quá đi...."

. . .

Trong những lời đồn đãi như thế, cho dù có số ít người lên tiếng bênh vực Hướng Tần, thì cũng bị chôn vùi trong vô số tiếng chửi rủa.

Dần dần, số ít đó cũng bị đồng hóa, không dám đến gần Hướng Tần, không dám làm bạn, thậm chí không dám nói chuyện.

Bởi vì chỉ cần đến gần, có thể sẽ bị nói: "Mày thích chơi với b**n th** cũng là b**n th**."

Hoặc: "Sao mày lại bênh nó? Chẳng lẽ mày cũng thích con trai à?"

Ngay cả những thầy cô từng rất quý hắn, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng khi nhìn thấy hắn, e rằng cũng sẽ nhíu mày, trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Trường học là một xã hội thu nhỏ, ác ý bên trong có thể lớn đến mức người thường khó mà tưởng tượng nổi.

Diệp Căng chưa từng trải qua những chuyện đó, nhưng không có nghĩa là anh không nghĩ đến.

Vậy nên, việc Hướng Tần vì nhớ anh mà chạy đến trường, lại không dám xuất hiện trước mặt anh... Thực chất là vì sợ người khác phát hiện quan hệ của hai người, sợ anh ở trong trường sẽ phải chịu lời ra tiếng vào.

Ngực Diệp Căng bỗng nhói đau.

Anh từng tra diễn đàn của trường thời trung học, đa số các bài đã bị xóa, chỉ còn sót lại một ít bài không nổi.

Từ đó anh biết được, Hướng Tần ban đầu không hề bỏ học, sau khi bị cha mẹ đánh đập trước mặt bạn bè thì nghỉ ngơi hai ngày rồi quay lại trường, ở thêm một tuần, mới bị ép buộc thôi học.

Sở dĩ kéo dài được một tuần, cũng nhờ Lương Trúc Khởi đứng ra hòa giải.

Nhưng Lương Trúc Khởi cũng bất lực, trường học tuy không chủ động buộc Hướng Tần thôi học, nhưng ngầm cho rằng hắn đã làm mất mặt trường, cho nên cho dù Lương Trúc Khởi cố sức ngăn cản cũng vô ích.

Một tuần lễ, nói dài chẳng dài, nói ngắn chẳng ngắn... Nhưng đủ để một thiếu niên lớp 12, vừa tròn mười tám tuổi, cảm nhận hết thảy ác ý từ bạn đồng trang lứa.

Hướng Tần thật ra rất hiếm khi nhớ lại những chuyện đó......

Ví dụ như hôm sau đi học, phát hiện trên bàn mình bị nhổ nước bọt, sách vở bị người ta bôi ớt cay.

Giờ nghỉ giải lao quay lại, trong cặp đã nhiều thêm một "đồ chơi" sỉ nhục người khác.

Bạn cùng bàn ngay trước mặt cả lớp và thầy giáo nói muốn đổi chỗ, giáo viên chủ nhiệm thở dài một tiếng, rồi đồng ý.

Đi vệ sinh cũng sẽ bị một vài học sinh mất nết trong trường chặn ở nhà vệ sinh, lời nói thì sỉ nhục, thậm chí còn giỡn cợt mà động tay động chân.

Điều duy nhất đáng mừng là Hướng Tần cũng không tính là gầy yếu, đánh nhau thì không thắng nổi, nhưng cũng không đến mức chịu quá nhiều thiệt thòi.

Nhưng với gương mặt sưng đỏ quay trở lại lớp, thầy cô cũng đều giả vờ như không thấy, chẳng muốn quản.

Về đến nhà, hắn vẫn phải đối mặt với cha mẹ đánh mắng và trách cứ: "Bọn tao sinh mày nuôi mày là để mày làm mất mặt bọn tao hả? Sao tao lại nuôi ra một đứa con trai b**n th** như mày chứ!?"

Một tuần, dài đằng đẵng còn hơn cả một đời.

Hướng Tần không phải kiểu người thích tự thương hại bản thân, nhưng hắn không muốn Diệp Căng cũng phải trải qua những điều này.

Người trong đại học có lẽ bao dung hơn cấp ba một chút, mọi người có thể ngoài mặt không để ý, nhưng sau lưng thì vẫn coi đó như một chuyện cười để bàn tán sau bữa ăn.

Ác ý bắt đầu từ những lời đồn.

Diệp Căng không còn kiên quyết muốn nắm tay Hướng Tần nữa: "Em muốn anh xem em chơi bóng rổ, được không?"

Hướng Tần do dự mím môi.

"Cầu xin anh Tần mà." Diệp Căng cố tình ra vẻ đáng thương năn nỉ, "Anh xem, bọn họ chơi bóng xong đều có người đưa nước, chỉ có mình em là không có."

"Được thôi..."

Bị dỗ dành lừa gạt, Hướng Tần âm thầm phản bác trong lòng, rõ ràng có rất nhiều người đưa nước cho Diệp Căng.

Chỉ là tất cả đều bị Diệp Căng từ chối.

Nghĩ đến đây, Hướng Tần lại thấy hơi vui.

Hắn giữ khoảng cách xã giao, ngượng ngùng đi theo sau lưng Diệp Căng vào sân bóng rổ.

Những khán giả quen biết Diệp Căng lập tức tò mò quan sát hắn, Hướng Tần thấy có chút không thoải mái.

Nhóm Liễu Án đang nghỉ ngơi nhìn thấy Hướng Tần thì thì thầm: "Đây là bạn trai của Diệp Căng à?"

Liễu Án: "Hình như đúng... Tôi chỉ từng thấy một bức vẽ phác thôi."

Người duy nhất từng gặp thật là Dư Thuần thì cười hề hề: "Chính là anh ta đó!"

Rất nhanh, Diệp Căng đã dẫn Hướng Tần đi đến trước mặt họ, ở đây không có người ngoài, nên Diệp Căng cũng giới thiệu luôn: "Đây là người yêu của tôi, Hướng Tần."

"Đây là ba bạn cùng phòng của em, đây là Bao Ứng Nguyên, người này là Liễu Án, đây là Dư Thuần, anh từng gặp rồi."

Hướng Tần có chút gò bó gật đầu: "Chào các cậu."

Hắn đối với bạn cùng phòng của Diệp Căng thì không có phản ứng quá khích nào, trước đó nghe Diệp Căng nhắc qua rồi, bạn cùng phòng đều rất tốt, anh đã công khai từ lâu, mọi người đều rất thoải mái.

Giờ nghỉ kết thúc, Diệp Căng và bọn họ phải quay lại sân.

Diệp Căng lấy một chai nước mới: "Anh Tần có muốn chơi không?"

Hướng Tần lắc đầu như trống bỏi, "Không... Lâu lắm rồi không chơi, cũng không rành nữa."

Diệp Căng cũng không ép, nhét chai nước khoáng vào ngực Hướng Tần, cười rạng rỡ, "Cầm chắc nhé, lát nữa em xong rồi, anh Tần phải đưa cho em uống."

Hướng Tần mặt đỏ lên, người ta đưa nước đều là bạn gái... Hắn nhìn kiểu gì cũng thấy mình lạc lõng với mọi người.

Hắn cố sức kiềm chế nhiệt độ trên mặt, sợ bị người khác nhìn ra sơ hở.

Diệp Căng chơi bóng rổ cũng rất đẹp, thân hình linh hoạt, động tác trôi chảy, khi nhảy lên còn để lộ một đoạn eo nhỏ, khiến đám nữ sinh xung quanh hét chói tai liên hồi.

Hướng Tần cũng muốn hét.

Nhưng hắn chỉ dám âm thầm gào thét trong lòng, đôi mắt tràn ngập hình ảnh Diệp Căng phóng khoáng rực rỡ.

Hoàn thành một cú úp rổ đẹp mắt, Diệp Căng còn nhướng mày về phía Hướng Tần.

Hướng Tần căng thẳng đến mức sắp toát mồ hôi.

Để hòa đồng, hắn giống như đứa trẻ ngoan ngồi ngay ngắn trên ghế, kẹp chai nước trong cánh tay, sau đó cũng như các cô gái, vỗ tay cổ vũ cho Diệp Căng.

"Diệp Căng quá đẹp trai!!"

"Diệp thần đỉnh quá!"

"Đã năm ba rồi! Xin hỏi bạn Diệp khoa hội họa sơn dầu có định yêu đương chưa!! Nói một con số đi! Chị đây đợi được!!"

Hướng Tần lặng lẽ thu tay đang vỗ lại.

Hắn không kêu nổi.

Diệp Căng tất nhiên nghe thấy lời hô của đàn chị, cười rồi đi về phía cô ấy: "Đang chuẩn bị yêu, cũng đã yêu rồi."

"Á á á á á!!" Vị đàn chị vừa mới hùng hồn nói "chị đây đợi được" lại càng phấn khích hơn, "Đây là công khai tình cảm trước mặt mọi người đó hả! Ngọt quá đi!!"

Cô hoàn toàn diễn giải trọn vẹn việc "xem người khác yêu còn kích động hơn chính mình yêu".

"99(*) nhé!"

"Cảm ơn." Diệp Căng cười một cái, rồi rẽ hướng đi về phía Hướng Tần, "Nước đâu."

Hướng Tần đỏ bừng cả tai, cố gắng phớt lờ ánh mắt xung quanh, đưa nước cho Diệp Căng.

"Thế này thì không được rồi." Diệp Căng nhếch môi, "Anh Tần học người ta đi, bạn gái người ta đều mở sẵn nắp chai rồi mới đưa."

Hướng Tần lặng lẽ rút về, vặn mở nắp chai, rồi đưa lại cho Diệp Căng.

Liễu Án cùng những người hóng hớt thì thầm ở phía sau: "Anh hai yêu đương cũng sến vậy à?"

"Hướng Tần là người rất tốt mà." Dư Thuần lén nói: "Lần trước bọn tôi ăn cơm, cả buổi anh ta chỉ nhìn mỗi anh hai, ngoài gắp đồ ăn bóc tôm cho anh hai thì cũng chỉ gắp đồ ăn bóc tôm."

Bao Ứng Nguyên bất ngờ vỗ đùi cái bốp: "Chết rồi, chẳng phải cậu ta nói sau tiết học sẽ đi làm bánh cho người yêu à? Chính chủ chạy tới rồi thì còn làm bất ngờ kiểu gì nữa?"

"Không biết..." Liễu Án nghĩ ngợi, "Anh hai chắc sẽ tìm cách đuổi Hướng Tần đi trước?"

Quả nhiên Diệp Căng bắt đầu đuổi Hướng Tần: "Hôm nay em sẽ rất bận, anh Tần về trước được không, ngày mai là gặp lại rồi."

Hướng Tần mím môi nhìn thời gian trên điện thoại... 2 giờ 10 phút.

Còn thiếu bốn phút.

"Tôi..." Hướng Tần khẽ cầu xin: "Đợi em vào học rồi tôi đi, được không?"

Diệp Căng sao có thể nói không, suýt nữa không nhịn được mà bảo Hướng Tần ở lại với mình.

"Vậy nói rồi nhé, em vào học thì anh Tần về nhà."

Hướng Tần: "Ừm!"

Diệp Căng vẫy tay với mọi người, nói sẽ không chơi nữa, rồi nhân lúc nghỉ còn lại dẫn Hướng Tần dạo quanh trường.

Hắn nhận ra, Hướng Tần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại.

Cho đến khi số trên màn hình nhảy đúng 2:15, Hướng Tần như vừa trút được tảng đá nặng, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Căng khó hiểu, "Sao vậy?"

Hướng Tần lắc đầu, ngượng ngập cười một cái, "Không có gì... buổi tối em còn đi đâu nữa không?"

"Không đi đâu nữa, sao, anh Tần tra khảo à?"

"Không... Tôi chỉ hỏi thôi." Hướng Tần có chút căng thẳng, "Nếu hôm nay em có đi chỗ khác, có thể nói với tôi một tiếng được không?"

Diệp Căng nhìn chằm chằm vào Hướng Tần, như thể đang nghi ngờ.

"Mấy ngày nay, tôi cứ luôn mơ thấy em vào hôm nay..." Hướng Tần lôi ra lý do đã chuẩn bị sẵn, hít sâu một hơi, "Vào hôm nay sẽ xảy ra chuyện."

Diệp Căng nghẹn lời: "Cho nên mấy hôm nay buổi tối anh cứ gọi tên em là vì nằm mơ sao?"

Hướng Tần thuận thế gật gật đầu, "Tôi lo lắng..."

Diệp Căng bất đắc dĩ, đáp lời: "Được rồi... Đi đâu cũng sẽ nói với anh."

Hướng Tần thở phào, đã qua thời điểm Diệp Căng chết ở kiếp trước rồi, lần này chắc sẽ không sao.

Không dạo chơi được bao lâu thì phải vào học, Diệp Căng tranh thủ thời gian đưa Hướng Tần đến cổng trường, "Anh Tần, tạm biệt."

Tiếp theo, Diệp Căng tất nhiên giữ lời, anh tính toán thời gian, đợi Hướng Tần gần về đến nhà chưa lái xe nữa, bắt đầu báo vị trí cho Hướng Tần.

[Em về ký túc rồi.]

[Vừa mới tắm xong.]

[Thay quần áo chuẩn bị vào lớp, còn có bạn cùng phòng của em.]

[Hôm nay học tiết của Giáo sư Lương, ông ấy siêu nghiêm [ảnh].]

[Xong rồi, ông ấy phát hiện em chơi điện thoại.]

[Cuối cùng cũng học xong rồi.]

. . .

Hướng Tần một mình ở nhà, cũng không thấy sinh nhật cô đơn.

Chó lớn Hướng thật sự quá dễ dỗ, Diệp Căng nhắn tin cho hắn thì hắn đã rất vui rồi.

Hắn trả lời từng tin nhắn, ngoan ngoãn vô cùng.

Điều Hướng Tần không biết là, Diệp Căng sớm đã ở tiệm bánh gần đó, còn mang theo Liễu Án, mấy tin nhắn phía sau đều là Liễu Án gửi thay.

Liễu Án nhìn Diệp Căng đang chăm chú làm bánh, có chút sụp đổ mà nhìn điện thoại: "Giờ tôi phải nói gì đây?"

Diệp Căng đang phết kem, đầu không ngẩng lên, "Nhắn cho anh ấy, 'ra sân chạy vài vòng rèn luyện sức khỏe'."

Liễu Án cầm di động của Diệp Căng, vô tình trở thành công cụ gõ chữ.

Làm bánh thực ra không dễ, nhất là với Diệp Căng hoàn toàn không có nền tảng, may mà bên cạnh có thầy dạy làm bánh chỉ dẫn.

"Cậu giỏi lắm rồi, mới học một ngày đã làm được thế này, không kém gì mấy tiệm bánh bình thường."

Tối qua Diệp Căng không về ký túc ngủ, là vì muốn học làm bánh cấp tốc.

Trước đó anh chẳng có thời gian, nếu đột nhiên nói không về ở, Hướng Tần chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Khiếu thẩm mỹ của Diệp Căng không tệ, hơn nữa là sinh viên mỹ thuật, tay lại vững, điểm này đặc biệt quan trọng, học làm bánh rất nhanh.

"Có thể để một chiếc nhẫn vào trong làm bất ngờ không?"

"Cái này thì phải xem tình cảm cậu và bạn trai đến mức nào rồi."

Thầy làm bánh lắc đầu, "Nhưng tôi không khuyến khích để nhẫn, một là không vệ sinh, hai là lỡ sinh nhật uống nhiều nuốt nhầm thì rắc rối."

Diệp Căng cũng chỉ thuận miệng nói, anh đúng là muốn tặng, nhưng sợ tên nhát gan Hướng Tần không dám nhận.

Nhẫn đối với những cặp tình nhân bình thường có thể chỉ là món quà, nhưng với Hướng Tần, e rằng ý nghĩa chẳng khác gì kết hôn.

Chiếc bánh mà Diệp Căng làm, nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ.

Hôm qua anh vẽ bản phác mang đến tiệm cho thầy làm bánh xem, bàn bạc rất lâu về nguyên liệu mới nói có thể làm.

Phần đế thì đơn giản, chỉ là cốt bánh cộng với kem, nhưng xung quanh cần dùng kem vẽ vài cánh hoa màu xanh lam.

Giữa bánh, sẽ có một quả bóng rổ làm bằng sô-cô-la, vẽ hoa văn xong, phía trên lại rắc thêm vài cánh hoa, rồi bên cạnh quả bóng rổ, Diệp Căng ngẫu hứng làm thêm một đóa hồng trắng.

Những thứ khác thì không thêm gì nhiều, quá nhiều yếu tố sẽ thành phô trương.

Công cụ gõ chữ Liễu Án cuối cùng cũng thở phào: "Bánh để tôi xách, anh đi trả lời tin nhắn đi!"

Trang trò chuyện dừng lại ở tin trước, Hướng Tần dặn Diệp Căng phải ăn tối đúng giờ.

[Được, đi ăn ngay đây.]

Diệp Căng thanh toán tiền học hai hôm nay và tiền bánh, cùng Liễu Án rời tiệm, "Cậu không đi?"

Liễu Án lắc đầu,"Không, tối nay em có hẹn nhậu rồi, hơn nữa bạn trai anh trông khá hướng nội, có người lạ ở đó e là không thoải mái."

"Được, chú ý an toàn."

Diệp Căng nhận lấy bánh, bên đường có chiếc xe bấm còi hai tiếng.

Anh lập tức bước đến, mở cửa ngồi lên, trong xe là Chung Bất Vân và mấy người Dương Chi.

Chung Bất Vân nhìn gương chiếu hậu: "Chen chút, chắc ngồi được."

Ghế trước Phương Nan Thủy đưa tay: "Không thì bánh để em cầm? Kẻo bị chèn hỏng."

Diệp Căng lắc đầu, ngồi cạnh Dương Nguyệt, "Không sao, tôi để trên đùi."

Dương Chi dặn dò: "Lão Chung, anh đừng phanh gấp đấy, bánh hỏng thì anh đền."

"Yên tâm, tôi lái rất ổn."

Chiếc xe màu đen chạy về phía chung cư Nam Sơn, cốp xe chất đầy đồ ăn và rượu.

Hoàn toàn không hay biết, Hướng Tần vẫn yên lặng ngồi ngay ngắn trên sofa, vừa chờ tin Diệp Căng, vừa xem máy chiếu.

Đoạn video ngắn ngủi hai mươi phút không biết đã bị hắn xem lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, là video hai hôm trước Diệp Căng dắt hắn đi lặn, dưới nước viết chữ "sinh nhật vui vẻ".

Hướng Tần lại nhìn vào điện thoại, đã hai mươi phút rồi.

Hắn có chút thất vọng, trước đó cứ cách mười phút sẽ có tin nhắn...

"Surprised!!" Cửa đột nhiên kêu một tiếng mở ra, Hướng Tần giật mình, phát hiện là Dương Chi từ đâu xuất hiện.

Phía sau còn có Chung Bất Vân, Dương Nguyệt, Phương Nan Thủy... Cuối cùng là Diệp Căng.

Hướng Tần ngẩn người, còn tưởng mình ảo giác.

Chung Bất Vân nhìn máy chiếu, ồ một tiếng: "Cái này quay khi nào thế? Cũng khá lãng mạn đấy."

Hướng Tần cuối cùng mới phản ứng, luống cuống tắt video.

Khi đi lặn, Căng Căng mặc ít như vậy, tuyệt đối không thể cho người khác xem.

__________

(*) 99 ( / jiǔ) phát âm gần giống từ  (jiǔ), nghĩa là "lâu dài". Nên 99 còn được hiểu là "lâu dài, mãi mãi, tình cảm bền chặt không dứt". 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...