🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 57: Bơi lội

Vốn dĩ trò chơi một mình này không nên quá nóng nảy, thế nhưng trước mặt đứng đó là Diệp Căng, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, khiến toàn thân Hướng Tần như bùng cháy.

"Đổi chỗ khác chạm đi." Lỗ tai Diệp Căng cũng hơi đỏ, dù sao đây là lần đầu tiên trực diện tình cảnh thế này, nhưng khi thấy Hướng Tần căng thẳng đến nỗi động tác loạn xạ, anh cũng bình tĩnh lại.

Mặt Hướng Tần nóng bỏng, hắn khẽ cầu xin: "Căng Căng..."

Diệp Căng: "Anh Tần ngoan."

Hướng Tần lập tức lại mất khả năng suy nghĩ, tay nghe lời làm theo trước cả khi đầu óc kịp phản ứng.

Hướng Tần thật sự quá ngoan, Diệp Căng không nhịn được, bước tới thêm hai bước.

Anh vốn không định để Hướng Tần chơi một mình, bản thân cũng đâu phải không được, hơn nữa đã sớm nhịn không nổi.

"Anh Tần giúp em đi." Diệp Căng nâng cằm Hướng Tần, cúi xuống hôn hắn, "Giống lần đó trên xe..."

. . .

Ba giờ trôi qua.

Thùng rác vốn sạch sẽ dần dần đầy khăn giấy, cho đến tận nửa đêm.

Diệp Căng vẻ mặt thả lỏng đi ra từ phòng tắm, Hướng Tần đã sớm làm ấm chăn.

Anh mang dép lê quay lại giường, Hướng Tần chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, đáng yêu chết mất.

Diệp Căng quỳ một gối lên giường, cúi đầu hôn vào tai Hướng Tần: "Buồn ngủ chưa?"

"Ừm..." Hướng Tần nói: "Đợi em ngủ."

Diệp Căng nằm xuống cạnh Hướng Tần, thoải mái rúc vào trong lòng hắn: "Nhưng em ngủ không được."

Hướng Tần a một tiếng: "Vậy phải làm sao?"

Diệp Căng: "Tay anh Tần mạnh quá, làm em hơi đau."

Hướng Tần lập tức đỏ bừng cả mặt: "Tôi đã cẩn thận rồi mà......"

Sau lần trong xe bị Diệp Căng nói mạnh tay, Hướng Tần luôn ghi nhớ trong lòng, lần này hắn đã chú ý nhẹ nhàng, sợ làm anh đau.

Diệp Căng: "Nhưng vẫn đau mà."

Hướng Tần ngẩn ra: "Vậy... Sau này không làm nữa?"

"..."

Diệp Căng nghẹn lời.

Đúng là câu trả lời chỉ Hướng Tần mới nghĩ ra được.

Anh bông đùa: "Anh Tần hôn một cái là khỏi rồi."

Không ngờ Hướng Tần do dự một lát, thật sự lấy chăn trùm đầu, từ từ chui vào, làm Diệp Căng giật nảy cả người.

"Này, này!" Diệp Căng dở khóc dở cười, kéo người ra, "Em chọc anh thôi, đâu phải bảo anh hôn thật, mà có hôn cũng không phải hôn chỗ đó!"

Nhận ra mình hiểu lầm, Hướng Tần chỉ muốn chôn mình xuống đất cho rồi, "Căng Căng... Chúng ta ngủ đi."

Diệp Căng ban đầu còn hơi ngượng, nhưng nhìn Hướng Tần như cây xấu hổ muốn kép lá lại, bật cười: "Được được, ngủ thôi... Còn hôn chúc ngủ ngon đâu?"

Hướng Tần ló đầu ra, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Diệp Căng.

"Ngủ ngon... Căng Căng."

Ngày hôm sau là thứ bảy, trời nắng đẹp, nhiệt độ cao, rất thích hợp ra biển chơi.

Có điều Hướng Tần và Diệp Căng vẫn ngủ đến 9 – 10 giờ mới dậy, chủ yếu là Diệp Căng chưa tỉnh, Hướng Tần thì không nỡ dậy trước.

Hắn luôn có cảm giác thời gian trôi đi càng lâu, thời gian được ở bên Diệp Căng càng ít, vì vậy từng phút từng giây đều muốn tận hưởng thật kỹ.

Dậy muộn thế này, bữa sáng bữa trưa gộp luôn làm một.

Hai người cũng không có ý định đi tham quan các điểm nổi tiếng quanh đó, chỉ muốn chơi thoải mái, nên cũng không đi xa, tìm một bãi biển gần đó khá an toàn, mua vé vào.

Đến biển tất nhiên phải mặc đồ bơi, Diệp Căng đã chuẩn bị từ trước, ở đây còn có phòng thay đồ, hai người cùng vào, Diệp Căng thúc giục Hướng Tần thay ra.

Nghĩ đến da mặt Hướng Tần mỏng, Diệp Căng đặc biệt mua loại có áo cho hắn.

Sau tối qua, Hướng Tần đối với việc tr*n tr** trước mặt Diệp Căng cũng không còn quá xấu hổ nữa, nhưng vẫn đỏ mặt c** s*ch nhanh gọn, thay vào bộ đồ bơi ôm sát màu đen.

Diệp Căng ngắm một lúc: "Dáng anh Tần đúng là rất đẹp."

Hướng Tần căng thẳng kéo vạt áo, "Có phải... Ôm sát quá không?"

Diệp Căng liếc nhìn 'cây xấu hổ nhỏ', "Ai cũng mặc thế cả, chẳng lẽ đi bơi mà mặc quần đùi to đùng?"

Hướng Tần: "......"

Diệp Căng nhịn cười, đẩy Hướng Tần ra ngoài: "Thôi nào, anh có phải bé gái đâu, sao anh Tần còn thẹn thùng hơn cả con gái chưa chồng vậy?"

Trên bãi biển người đến người đi, nhan sắc hai người vốn đã nổi bật, dáng người cũng không tệ, tuy cả hai đều mặc áo nhưng đồ bơi ôm sát khiến dáng vẻ bày ra không sót chút nào.

Ở đây, Hướng Tần nhận được nhiều sự chú ý hơn Diệp Căng.

Dù sao thì có cơ bắp đẹp, thân hình cân đối, gương mặt cũng không tệ như Hướng Tần rõ ràng được cộng điểm.

Bị nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó vô số lần, Hướng Tần chịu không nổi, khẽ nói: "Không phải muốn dạy tôi bơi à?"

Diệp Căng cười vui lắm, dẫn Hướng Tần xuống nước biển.

Dù không phải mùa hè, nhưng nước biển cũng không lạnh.

Họ tìm một chỗ ít người, Diệp Căng bắt đầu con đường dạy học không mấy đứng đắn.

"Thả lỏng cơ thể, cảm nhận lực nổi của nước..."

Đa số mọi người học bơi đều ở hồ bơi, an toàn hơn, nhưng thật ra học ở biển cũng tốt, vì lực nổi lớn hơn.

"Thả lỏng chút..."

Tai Hướng Tần đỏ bừng, "Chân em..."

Dưới nước, Diệp Căng thỉnh thoảng lại cọ vào chân Hướng Tần, hắn căn bản không thể thả lỏng được.

"Ồ, được thôi." Diệp Căng như vừa nhận ra, vô tội nói, "Em sợ đứng xa quá thì anh gặp nguy hiểm."

Hướng Tần: "Không đâu..."

Diệp Căng tiếc nuối đi xa thêm một chút, nhưng miệng lại nghiêm túc hẳn: "Học bơi không cần nóng vội, trước tiên có thể ngâm mình trong nước, cảm nhận sức nổi..."

Đợi đến khi Hướng Tần hoàn toàn thích ứng, Diệp Căng mới dẫn hắn đi tới khu vực nước sâu hơn một chút.

Nền tảng và thể lực của Hướng Tần rất ổn định, vì thế học cũng rất nhanh.

Diệp Căng đứng phía sau nắm lấy eo hắn nói: "Trước tiên đừng dẫm xuống đáy, đừng dùng phao, thử xem có thể nổi lên không, giống như lúc nãy, cử động tay chân."

Hướng Tần căng thẳng đến toát mồ hôi.

Lòng bàn tay nóng ấm của Diệp Căng quá mức tồn tại rõ rệt, trong nhất thời hắn chẳng thể để ý đến gì khác.

Đặc biệt là Diệp Căng còn thỉnh thoảng trêu chọc đôi câu: "Eo của anh Tần thật tốt, sờ vào cảm giác rất có lực đấy."

Nửa buổi chiều cứ thế mà trôi qua.

Nếu ngâm trong nước quá lâu không tốt, buổi dạy hôm nay coi như dừng ở đây, hai ngày chắc chắn là không học được, Diệp Căng chuẩn bị sau khi về sẽ tìm một hồ bơi, vừa hay sắp mùa hè rồi, có thể dẫn Hướng Tần đi bơi nhiều hơn, cũng có thể rèn luyện thân thể.

Đương nhiên, với Hướng Tần mà nói, có lẽ càng giống đi rèn độ dày của mặt hơn.

Bước lên bãi cát vàng, nhân lúc xung quanh không ai chú ý, Diệp Căng hôn lên tai Hướng Tần một cái, "Đi thôi, dẫn anh chơi cái này thú vị lắm."

Hướng Tần mơ hồ đi theo, cho đến khi tới chỗ cho thuê mô tô nước.

Chi phí ở bãi biển khá cao, nhưng ở đây vì đang mùa vắng khách nên còn tạm, giá khuyến mãi chín mươi tệ một lần, nhưng chắc chỉ được mười phút.

Diệp Căng thuê một chiếc, trả tiền hai mươi phút, không cần người hướng dẫn.

Ông chủ có chút do dự: "Hai cậu được không đấy?"

Một số khu du lịch nổi tiếng có quy định nghiêm ngặt, mô tô nước nhất định phải có người hướng dẫn đi cùng, nhưng ở đây thì không có quy định đó, chỉ là ông chủ thấy cả hai đều quá trẻ, một là sợ chơi quá hăng sẽ gặp chuyện, hai là sợ mô tô nước gặp sự cố.

Nhưng Diệp Căng có kinh nghiệm liên quan, đến bằng lặn biển anh cũng có chứng chỉ.

Mô tô nước chỉ chở được hai đến ba người, thường thì hai người là tốt nhất, quá tải sẽ chạy không nhanh.

Là người có kinh nghiệm, Diệp Căng tất nhiên ngồi ở ghế lái, Hướng Tần ngồi phía sau anh.

Diệp Căng kéo tay Hướng Tần: "Ôm eo em, đừng buông ra nhé."

Ban đầu Hướng Tần chỉ ôm hờ hững, nhưng đến khu vực biển xa chỗ đông người, Diệp Căng đột nhiên tăng tốc mạnh, Hướng Tần bất giác nghiêng người về sau, theo bản năng siết chặt lấy eo anh.

Diệp Căng khẽ nhếch môi: "Anh Tần thật nhiệt tình."

Thật ra cũng không cần ôm eo, bên hông Hướng Tần đều có tay cầm an toàn, chỉ cần nắm lấy là được.

Chơi mô tô nước cũng đơn giản, đạp ga là chạy, vô lăng để điều hướng, tốc độ tối đa có thể lên đến khoảng 150 km/h, có thể nói là vô cùng nhanh rồi.

Phải biết, lái xe trên cao tốc tốc độ tối đa cũng không được vượt 120, đã có cảm giác như bay vậy.

Gió biển mằn mặn gào thét bên tai, sóng biển cuồn cuộn tung lên theo đà lao của mô tô nước, sự k*ch th*ch dồn dập khiến tim cũng đập thình thịch theo, Hướng Tần siết chặt ôm lấy Diệp Căng, vừa tim đập mạnh, vừa rung động.

"Thả lỏng cơ thể..." Diệp Căng nắm vô lăng, nghiêng mắt cười, "Đừng căng thẳng thế... Thật ra, bên cạnh anh Tần có tay vịn, không cần ôm eo đâu."

Hướng Tần tất nhiên biết, lúc nãy khi thuê mô tô huấn luyện viên đã nói qua.

Hắn không đi nắm tay vịn, một phần là không nỡ buông sự thân mật với Diệp Căng, một phần là không ôm anh thì luôn có cảm giác mình sẽ bị hất văng ra ngoài.

Bình thường còn không thấy rõ, nhưng khi mặc đồ bơi bó sát, anh luôn cảm thấy Diệp Căng quá mảnh khảnh.

Chơi suốt hai mươi phút, cả hai đều nóng đến toát mồ hôi, Diệp Căng vuốt lại mái tóc ướt, Hướng Tần hiển nhiên đã thoải mái hơn nhiều so với lúc đầu, khóe miệng cũng nhếch lên, trông có vẻ chơi rất vui.

"Mệt thật..."

Bên cạnh có sẵn ghế dài bãi biển, nếu không phải xung quanh còn có người, Diệp Căng đã muốn đè Hướng Tần nằm xuống ghế dài mà nghỉ một lúc.

Xét thấy nơi đông người không tiện quá thân mật, Diệp Căng và Hướng Tần vẫn là mỗi người nằm một ghế, nghỉ ngơi lấy sức.

Diệp Căng nhìn về đường bờ biển xa xa, đột nhiên nói: "Trước kia ở nhà em có một tủ trưng bày."

Hướng Tần: "Ừm?"

Diệp Căng: "Bên trong để đủ loại vỏ sò em nhặt về từ nhỏ đến lớn ở bãi cát, kiểu nào cũng có."

Hướng Tần ngẩn ra: "Còn không?"

Diệp Căng lắc đầu: "Không còn nữa, sau khi ba mẹ em gặp tai nạn xe không lâu, căn nhà bị thu hồi, chưa kịp để em dọn dẹp, rất nhiều đồ đã không còn."

Ngôi nhà đó không chỉ vì nguyên nhân phá sản mà bị thu hồi, còn có cả nợ vay chưa trả.

Diệp Căng từ nhỏ luôn sống cùng ba mẹ trong khu đô thị, ngôi nhà đó mua khoảng mười năm trước, trên đó còn khoản vay mua nhà, mỗi năm trả gần triệu tệ.

Hướng Tần mím môi, anh không biết nên an ủi thế nào, chỉ vươn tay nắm lấy tay Diệp Căng.

Sau đó nhân lúc Diệp Căng nghỉ ngơi, hắn lấy điện thoại nhắn tin cho Chung Bất Vân.

[Ngôi nhà của Diệp Căng? Vẫn chưa bị đấu giá à, cậu không có ý gì chứ?]

[Hỏi thử?]

[Đừng nghĩ nữa, tuy rằng nhà đấu giá thường rẻ hơn giá thị trường, nhưng trừ phi chúng ta có thu nhập vài triệu mỗi năm, mười năm sau nó vẫn còn, nếu không thì căn bản không thể mua nổi.]

Hướng Tần mím môi, lập tức có chút buồn bã.

Hình như hắn thật sự chẳng giúp được gì.

Diệp Căng không hiểu sao chó con lại ỉu xìu, vừa rồi đuôi còn vẫy rối rít mà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...