🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 54: Ở nhà

Vốn dĩ Diệp Căng chẳng có bao nhiêu tinh thần, nhưng vừa gặp chuyện có thể trêu Hướng Tần, lập tức phấn chấn trở lại.

Anh nhếch khóe môi, "Nếu không ngoan thì sao?"

Hướng Tần: "Thì... Cũng chẳng sao cả..."

"Thế thì sao được? Anh Tần như vậy thì không thể thả thính bạn trai đâu." Diệp Căng dạy bảo: "Anh phải nói, 'Nếu không ngoan, tôi sẽ hôn đến khi em ngoan mới thôi'."

"..." Hướng Tần cũng sắp phát sốt theo rồi.

Mấy lời này dù thế nào cũng không hợp phong cách của hắn, nói không ra nổi.

Hắn rất nhỏ giọng học theo nửa câu: "Hôn đến khi... em ngoan thì thôi."

Diệp Căng bật cười thành tiếng, ngưng lại một lúc, rồi ngoắc tay với Hướng Tần, ra hiệu hắn cúi đầu, sau đó anh ngẩng đầu hôn lên.

Dù chỉ là sốt thôi, nhưng Diệp Căng vẫn sợ lây bệnh, nên không hôn sâu, chỉ chạm nhẹ rồi dừng.

Hướng Tần có lẽ là ánh sáng duy nhất trong thế giới của hắn, sau khi ba mẹ qua đời.

Cho dù tâm trạng xuống dốc thế nào, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của Hướng Tần, luôn có thể khiến anh vui vẻ lên rất nhiều.

Cháo đã nấu xong, Hướng Tần múc hai bát đặt lên bàn cho nguội.

Sau đó hắn lại vào nhà vệ sinh, xả nước lạnh trong vòi, để nước nóng chảy ra, bóp sẵn kem đánh răng, đặt khăn mặt sạch bên cạnh.

Xong hết mọi việc, hắn mới gọi Diệp Căng đi rửa mặt.

Nói thật thì Diệp Căng vẫn chưa quen với sự chăm sóc tỉ mỉ như vậy.

Từ nhỏ trong nhà đã dạy anh phải tự lập, cộng thêm ba mẹ vốn bận rộn, anh không tự lập cũng không được, chẳng thể chuyện gì cũng dựa vào bảo mẫu.

Chưa từng có ai đối xử với anh như một đứa trẻ mà chăm lo thế này, không cho vào bếp, không cho rửa bát, về nhà thì dép cũng có người đặt sẵn...

Ốm thì luôn chẳng có khẩu vị gì, nhưng nhìn mong đợi nho nhỏ trong mắt Hướng Tần, Diệp Căng vẫn chậm rãi cố gắng ăn hết bát cháo này.

"Anh Tần nấu ăn ngon lắm."

Bạn trai thì nhất định phải khen ngợi.

Diệp Căng như ý nguyện nhìn thấy Hướng Tần đỏ mặt, sau đó ngoan ngoãn bưng bát vào bếp rửa.

Hướng Tần vốn định lắp máy rửa bát, bởi theo hợp đồng ban đầu, nếu hắn chuyển quyền sở hữu căn hộ này cho Diệp Căng, đến lúc chia tay thì Diệp Căng vẫn phải tự rửa bát.

Nhưng bây giờ hai người đang yêu nhau... Hướng Tần có chút không chắc chắn nghĩ, chắc sẽ không chia tay nhanh thế chứ?

Máy rửa bát thì...Để sau hãy nói?

Nếu Diệp Căng biết Hướng Tần lúc này đang nghĩ gì, chắc sẽ muốn bẻ đầu hắn ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì.

Diệp Căng lấy một viên kẹo từ tủ trưng bày, vẫn là thứ lần trước Hướng Tần mua.

Anh ngậm vào miệng, ngồi xuống ghế nằm ở ban công, lặng lẽ nhìn mưa ngoài trời.

Ghế nằm cũng là anh mua.

Bởi khi vẽ tranh, ngắm cảnh qua cửa sổ sát đất thế này sẽ có nhiều cảm hứng hơn, mệt thì nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ngắm lại phong cảnh, mắt cũng đỡ mỏi.

Hiện giờ thì chẳng còn sức để vẽ, Diệp Căng chỉ muốn nghỉ ngơi, nghĩ về chuyện tương lai.

Vụ án của ba mẹ chờ phán quyết là có thể kết thúc hẳn... Không biết Hạ Gia Giai hay Hạ Minh Sinh ai sẽ đi gặp Diêm Vương trước.

Đến tiết Thanh Minh thắp hương cho ba mẹ, cuối cùng anh cũng có thể cho họ một lời giải thích, để hai người ở thế giới bên kia được yên lòng.

Ngoài ra, còn nghĩ đến tương lai của chính mình, của Hướng Tần, và của cả hai người.

Sự thật mà Hướng Tần cố sức giấu giếm đã lộ sạch rồi, Diệp Căng vẫn chưa nghĩ ra cách chọc thủng chuyện này, nên ngồi xuống nói chuyện với hắn cho tử tế.

Cứ giấu mãi chắc chắn không phải cách, nhưng nếu đột ngột vạch ra, Diệp Căng lại sợ Hướng Tần ngượng ngùng, vốn dĩ đã da mặt mỏng, nếu xử lý không khéo, thì 'cây xấu hổ' họ Hướng này có thể thẹn thùng đến mức trùm kín mặt không dám gặp ai nữa.

Nói đi nói lại... Anh vẫn chưa biết công việc chính của Hướng Tần là gì.

Vẽ tranh cát hẳn không phải nghề chính, xét đến điều kiện kinh tế của Hướng Tần, với tình hình ngành tranh cát hiện nay, chắc chắn không đủ để trong vài năm ngắn ngủi mà mua nổi một căn nhà.

Ừm...

Diệp Căng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc...Hướng Tần rốt cuộc bao nhiêu tuổi?

Nếu hồi cấp ba hai người cùng khối khác lớp, thì hoặc là bằng tuổi, hoặc nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn anh một tuổi.

Vấn đề này còn khiến Diệp Căng hứng thú hơn cả việc tìm hiểu 'thân phận khác' của Hướng Tần, anh nhất định phải tìm cách xem chứng minh nhân dân của Hướng Tần.

Diệp Căng vừa xoay người, định nói chuyện với Hướng Tần, thì phát hiện trong phòng khách đã chẳng còn bóng dáng hắn đâu.

Anh nghiêng người nhìn thử vào phòng làm việc, không có ai.

Diệp Căng xỏ dép lê đi vào phòng ngủ, nghe thấy trong phòng tắm đóng kín cửa truyền ra chút âm thanh vụn vặt.

Anh nhướn mày, bước chân nhẹ nhàng đến gần, rồi chậm rãi đẩy cửa phòng tắm: "Anh Tần—"

Hướng Tần đang ngồi xổm dưới đất, trước mặt đặt một cái chậu, trong đó có mấy món quần áo.

"Bịch"

Bị bắt gặp bất ngờ, Hướng Tần lỡ tay làm đổ nước, ngã ngồi phịch xuống nền gạch.

Hướng Tần ngẩn người, Diệp Căng cũng khựng lại.

Đồ Hướng Tần đang giặt, là chiếc q**n l*t mà tối qua Diệp Căng thay ra sau khi tắm.

Tai Diệp Căng hơi đỏ lên, anh dời ánh mắt, nắm tay che môi khẽ ho một tiếng...

Bình thường tắm xong anh đều tiện thể giặt luôn, nhưng tối qua thật sự quên mất, không ngờ Hướng Tần lại lén lút trốn vào phòng tắm giặt giúp anh.

Đúng là...

"Ngã có đau không?"

Diệp Căng đỡ Hướng Tần dậy, ban đầu anh còn thấy hơi ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hướng Tần, chút xấu hổ yếu ớt kia lập tức tan biến hết.

"Úi chà, anh Tần sao thế này?" Diệp Căng cố nhịn cười, "Người lén lút giặt q**n l*t là anh, cuối cùng đỏ mặt ngại ngùng cũng là anh."

Hướng Tần ấp úng: "Tôi... Tôi thấy nó để ở đây, nên, nên tiện giặt luôn..."

Lúc này mà đo nhiệt độ, chắc nhiệt độ trên mặt Hướng Tần còn cao hơn cả trán của Diệp Căng.

"Ồ..." Diệp Căng suýt cười chết, anh kéo Hướng Tần vào phòng ngủ, "Giúp người ta giặt q**n l*t, cái này cũng hợp lễ ha?"

Hướng Tần cụp tay trái xuống, như một đứa trẻ làm sai chuyện, "Không được giặt sao..."

Diệp Căng tìm quần sạch trong tủ áo: "Thế em có thể giặt cho anh không?"

Hướng Tần: "Cái đó, không hay lắm..."

Diệp Căng bật cười: "Hướng Tần đúng là đồ tiêu chuẩn kép."

Anh lấy một chiếc quần sạch, chính là cái quần xám từng mặc lúc làm mẫu vẽ lần trước, rồi ném lên giường, nhàn nhã hất cằm với Hướng Tần, "Mau thay đi, kẻo cảm lạnh."

"..." Hướng Tần ngập ngừng.

Diệp Căng làm sao đoán không ra hắn đang nghĩ gì: "Trước đây chẳng phải đều thấy hết rồi, còn giúp anh..."

Hướng Tần sợ con người này lại nói ra điều gì vượt ngưỡng chịu đựng của mình, vội vàng ngắt lời: "Căng Căng!"

Diệp Căng cười đến mệt, anh tựa vào mép giường, nhìn chằm chằm Hướng Tần, "Em nhìn bạn trai mình, cũng đâu có phạm pháp."

Một câu "bạn trai" làm Hướng Tần choáng váng, cũng chẳng còn lo mặt đỏ tim đập nữa, bàn tay rất thành thật đặt lên cạp quần, chỉ là nhiệt độ cơ thể nóng hơn bình thường.

Hắn vốn nghĩ chỉ ướt quần ngoài, cởi ra mới phát hiện bên trong cũng bị nước làm ướt, đành phải cởi luôn.

Mà ngay bên mép giường, Diệp Căng vẫn cười tủm tỉm nhìn, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu.

"Chân anh Tần dài ghê."

"Cơ bắp đẹp lắm."

"Ừm... Cũng to nữa."

Mặt Hướng Tần đỏ đến nhỏ máu, sắc đỏ đã lan dần xuống cổ.

"Hình như còn to hơn chút?" Diệp Căng ẩn ý nói, "Nhưng mà hôm nay em là bệnh nhân đấy, anh Tần chắc không nỡ để em làm đâu ha? Tự anh làm đi, được không?"

Hướng Tần sắp nổ tung rồi, "Căng Căng à, đừng như vậy..."

"Anh Tần phải làm tròn nghĩa vụ bạn trai chứ." Diệp Căng đứng dậy, từ từ bước lại gần, ghé sát tai Hướng Tần thì thầm, "Nếu thấy ban ngày không tiện, em giúp anh kéo rèm lại......"

Mặt Hướng Tần đỏ bừng, giọng khàn đi: "Tôi... Tôi vào phòng tắm—"

"Không được, ngay tại đây."

Ánh mắt Hướng Tần thẳng tắp nhìn vào anh, nhưng Diệp Căng không hề nao núng, Hướng Tần cũng không làm ra được chuyện gì vượt quá giới hạn.

Nhưng anh không ngờ, giây tiếp theo, Hướng Tần lại đè anh ngã xuống giường, vùi mặt vào cổ anh không nói gì.

Mái tóc hơi cứng chọc chọc khiến Diệp Căng thấy nhột, tiếng cười vang lên làm cả lồng ngực cũng rung theo.

Anh khẽ ôm lấy lưng Hướng Tần, giả vờ kinh ngạc, thốt lên: "Anh Tần định làm gì đây?"

"Căng Căng..." Hướng Tần thở gấp, im lặng thật lâu mới mở miệng: "Cái này hơi quá rồi... Cho tôi chút thời gian được không?"

Diệp Căng khựng lại, chợt mềm lòng.

Ai mà không thích chứ.

Ai mà không yêu cho được.

"Được..."

Hướng Tần không đứng dậy, ngoan ngoãn đè Diệp Căng trong lòng, ôm chặt mà im lặng chờ cảm xúc trôi qua.

Thật sự quá giống một chú chó lớn.

Khoảng lặng này kéo dài hơi lâu, nếu không phải vì tiếng thở nặng nề của Hướng Tần, Diệp Căng đã sắp ngủ mất rồi.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Hướng Tần, an ủi hắn.

Kết quả vỗ được một lúc, Hướng Tần không nhịn được chống người lên, nắm cổ tay anh ép xuống bên tai.

Diệp Căng nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Hướng Tần dường như nín thở nói: "Vỗ càng khó chịu hơn......"

Diệp Căng cười đến run cả người: "Hay là, đừng nhịn nữa."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...