🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 11: Cõng

Làm sao hắn có thể nói ra khỏi miệng được.

Hướng Tần ngồi trong xe, căng thẳng đến nổi lòng bàn tay đồ đầy mồ hôi.

Hai từ "Căng Căng" này... Nghe có vẻ quá mức thân mật.

Hắn do dự một lúc lâu, cố tự nhủ răng, chỉ là một cách gọi mà thôi.

Tâm trạng Diệp Căng không tốt, muốn nghe hắn gọi tên, vậy thì hắn sẽ gọi.

Hướng Tần nhấn vào biểu tượng micro, chậm rãi thốt lên hai chữ "Căng Căng"...

Nhưng sau đó hắn nhìn thấy tin nhắn của Diệp Căng vừa gửi đến.

[Diệp Căng: Đùa thôi, đừng để ý.]

Tay hắn run lên, tin nhắn thoại đã gửi đi rồi.

Hắn biết, có lẽ Diệp Căng không muốn làm hắn khó xử, nên mới nói chỉ là đùa thôi.

[Vậy bây giờ, tôi có thể đón cậu được không?]

. . .

Diệp Căng vừa rời khỏi ký túc xá nhìn tin nhắn này, một lúc lâu không nói nên lời.

Hướng Tần cũng thật là...

Anh chỉ có thể trả lời được.

Sau đó anh mở tin nhắn thoại đó, âm thanh truyền từ hai bên tai.

...Hướng Tần gọi Căng Căng, êm tai đến không ngờ được.

Diệp Căng đến cổng trường, nhìn về chiếc xe của Hướng Tần phía xa, sau đó đi đến.

Anh gõ cửa sổ xe, Hướng Tần mở khóa, anh cũng mở cửa xe ngồi vào, "Chào buổi tối, Hướng tiên sinh."

Khóe môi Hướng Tần hơi nhếch lên, "Chào buổi tối."

Diệp Căng thấy hắn cười, tâm trạng cũng tốt lên đôi chút, "Anh đột nhiên đi như vậy, có khó nói với bạn bè của anh không?"

Hướng Tần sửng sốt lắc đầu, "Không đâu, anh ta bảo có người đi cùng."

Đúng là Chung Bất Vân nói với hắn có dẫn người theo, nhưng chưa nói là ai.

Nhưng chắc là tình nhân mới của anh ta.

Diệp Căng chỉ nhất thời nổi hứng, bây giờ anh có hơi muốn rút về.

Có lẽ sự xuất hiện của anh sẽ làm phiền Hướng Tần và bạn bè của hắn.

Nhưng không ngờ, thường ngày Hướng Tần có vẻ không phải là người quá tinh tế, nhưng thật ra lại rất chu đáo.

Hắn vừa lái xe vừa nói: "Anh ta tên là Chung Bất Vân, là bạn thân nhất của tôi, tính tình cũng tốt lắm, khá hòa đồng... Tương đối cởi mở."

Hướng Tần lựa lời, "Nếu anh ta nói gì đó khó trả lời thì xem như không nghe thấy là được."

Thật sự thì Diệp Căng không tưởng tượng được bạn của Hướng Tần có thể cởi mở đến mức nào.

Hướng Tần tiếp tục nói: "Tôi đã giới thiệu về cậu, anh ta cũng muốn gặp cậu lâu lắm rồi..."

Diệp Căng cong ngón tay gõ lên tay vịn cửa xe, "Muốn gặp tôi từ lâu? Anh Tần à, hình như chúng ta mới quen nhau một tuần thôi."

Cơ thể của Hướng Tần chợt cứng đờ.

Thôi chết, hình như lỡ mồm rồi.

Bộ não của hắn nhanh chóng hoạt động tìm lý do, "Từ lần đầu tiên gặp cậu trong trường đại học đó, tôi đã nói."

"Ồ..." Diệp Căng nghiêng mắt sang, "Anh Tần nói về tôi như thế nào?"

Hướng Tần chậm rãi chớp mắt một cái, trả lời không quá rõ ràng, "Trước đây tôi không nói chi tiết lắm, từ một tuần trước tôi mới nói với anh ta rằng... Chúng ta đã là bạn bè."

Hắn không biết mình và Diệp Căng có tính là bạn bè hay không, nhưng lấy mối quan hệ trong xã hội con người ngày nay, giới thiệu là bạn bè có lẽ là cách lịch sự nhất.

Suy cho cùng, đối với nhiều người, chỉ cần quen biết nhau và không quá có ác cảm với nhau đều có thể xem là bạn bè bình thường.

Nhưng hắn không ngờ đến Diệp Căng sẽ hỏi lại: "Chỉ là bạn bè à?"

Hướng Tần mở miệng chợt thở mạnh, "Hả...?"

Diệp Căng nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn thì phì cười, nỗi buồn phiền lẫn áp lực do thông tin về tai nạn của cha mẹ bỗng vơi bớt đi đôi chút.

Diệp Căng không đùa hắn nữa, "Cũng có thể là bạn tốt mà."

"..." Hướng Tần quay đầu đi, trong tầm nhìn ngoại vi phát hiện đôi tai đỏ bừng của mình phản chiếu trong gương chiếu hậu.

Quán thịt nướng nọ không xa, Hướng Tần đậu xe tại bãi đổ ven đường, lúc này mới nhớ mình quên hỏi Chung Bất Vân ngồi bàn nào.

Đương lúc chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi qua, hắn đã thấy hai người trên tầng hai.

Hừm...

Một cậu thiếu niên ngồi cạnh Chung Bất Vân, dựa trên hiểu biết của Hướng Tần với anh ta về những tình nhân cũ, hình như đối tượng lần này hơi nhỏ tuổi?

Còn nhỏ hơn cả Diệp Căng.

Mặc dù Chung Bất Vân có vẻ trẻ tuổi, nho nhã nhưng thật ra đã ba mươi.

"Họ ở tầng hai."

Hướng Tần dẫn Diệp Căng vào quán nướng, hắn nhìn quanh vẫn không thấy thang bộ lên tầng hai đâu.

Hắn quan sát hồi lâu, mới nhận ra mình đi ngược hướng nên kéo nhẹ tay áo Diệp Căng, nói: "Tôi đi nhầm, cầu thang bên này."

Diệp Căng thuận miệng hỏi: "Hình như anh không hay đến đây ha?"

Hướng Tần lo lắng trả lời: "Đúng là tôi rất ít khi đến đây."

Điều này cũng đâu có gì lạ, nếu chỉ đến một lần không nhớ đường đi cũng bình thường đúng không?

Hướng Tần nhìn lén vẻ mặt của Diệp Căng, hình như anh cũng không nghĩ gì nhiều.

Vừa đến tầng hai, từ xa Chung Bất Vân đã vẫy tay với họ, "Ở đây này!"

Diệp Căng đi theo cạnh Hướng Tần, trước khi ngồi xuống đã bắt tay với Chung Bất Vân.

Hướng Tần lặng lẽ mím môi.

Hắn còn chưa từng nắm tay Diệp Căng.

Ngoại trừ tối đêm giao thừa đó, Diệp Căng uống say xoa tay hắn thì từ trước đến này hắn chưa từng chạm vào tay Diệp Căng lần nào nữa.

"Giới thiệu chút, tôi là Chung Bất Vân, anh em tốt của Hướng Tần."

Chung Bất Vân trông có vẻ đa tình.

Có thể Diệp Căng đã hiểu tại sao Hướng Tần lại nói anh ta cởi mở.

Người này cũng không thẳng đâu.

Có lẽ còn rất biết cách chơi.

Cậu thiếu niên bên cạnh Chung Bất Vân thoạt nhìn không vui lắm, ồn ào nói hai câu: "Tôi đâu, tôi đâu? Không giới thiệu sao?"

Hướng Tần không quen cậu trai này nên cùng Diệp Căng nhìn về phía Chung Bất Vân.

"Người này là do tôi..." Chung Bất Vân chợt dừng lại một chút, "Là đứa trẻ do tôi nhặt được cạnh thùng rác, tên là Phương Nan Thủy."

Phương Nan Thủy lạnh lùng trừng anh ta, "Anh mới nhặt từ thùng rác!"

Chung Bất Vân tỏ vẻ như không nghe thấy gì.

Anh ta cầm thực đơn đưa cho hai người đối diện, "Đây, hai cậu muốn ăn gì?"

Thật ra Diệp Căng không đói, nhưng nếu đã đến mà không ăn thì không tốt lắm.

Vì thế anh gọi mấy xiên ớt cay, đậu hủ trắng, và cà tím nướng.

Chung Bất Vân đề nghị: "Uống rượu không?"

Bốn tên đàn ông ăn thịt nướng mà không uống rượu thì thật vô lý.

Hướng Tần muốn từ chối.

Nguyên nhân chính cũng vì hắn không chịu nổi Diệp Căng lúc say rượu... Tuy rằng Diệp Căng chưa từng nói hay làm gì đó với hắn, nhưng chỉ cần nhìn anh như vậy cũng đủ làm hắn khó mà kiềm chế.

Nhưng Diệp Căng đã đồng ý.

"Được đấy, rượu trắng à?"

"Giang Tiểu Hắc?" Chung Bất Vân đề nghị, "Hôm nay mà uống bia thì uổng quá."

Diệp Căng vui vẻ đồng ý.

Phục vụ mang đến hai chai Giang Tiểu Hắc, là một loại rượu trắng, điểm đặc biệt là trên bào bì mỗi chai rượu đều viết ít câu truyền cảm hứng sáo rỗng hoặc mấy trích dẫn lừa tình.

Diệp Căng và Hướng Tần một chai, Chung Bất Vân cùng Phương Nan Thủy một chai, nếu uống hết sẽ gọi thêm.

"Cá nướng đến rồi ạ! Chờ một lát..." Nhân viên bưng một nồi cá nướng đến đặt giữa bốn người.

Diệp Căng hơi ngạc nhiên, chẳng phải Hướng Tần đã ăn cùng Chung Bất Vân một lúc rồi sao...

Hướng Tần nhìn Chung Bất Vân ra hiệu.

Chung Bất Vân nhướng mày, đành phải giải thích: "Chúng tôi vừa ăn không lâu, Hướng Tần đã đi đón cậu, Phương Phương cũng chưa ăn gì, nên gọi cá nướng, cậu ăn cay được chứ?"

Diệp Căng cười đáp: "Có thể ăn một chút."

"Vậy được rồi, món này hơi cay." Chung Bất Vân nói thẳng: "Đây là lần đầu Hướng Tần dẫn người ra mắt bạn bè đấy."

Hướng Tần: "...Khụ!"

Chung Bất Vân giả vờ như không nghe thấy gì, chu đáo rót một ly rượu trắng cho Diệp Căng, "Thằng này rất ngốc, độc thân từ trong bụng mẹ, hơn hai mươi năm rồi..."

Hướng Tần ho khan đến mặt đổ bừng, Chung Bất Vân vẫn còn ba hoa.

Hắn đá lên chân Chung Bất Vân dưới gầm bàn, rốt cuộc người này cũng chịu im mồm, anh ta chuyển đề tài, biết nói tiếng người hơn, "Người đơn giản lại thích hợp làm bạn bè nhất, có phải không?"

"..." Diệp Căng nhếch khóe môi, "Đúng vậy."

Chung Bất Vân nâng ly rượu lên, "Uống một ly trước?"

Bốn người đều nâng ly lên, cụng ly sau đó uống cạn.

Vị của Giang Tiểu Hắc khá hợp với người trẻ, không cay như các loại rượu trắng khác, khi uống hương vị càng dịu nhẹ hơn, nồng độ cồn không quá cao.

Bàn này, trừ Chung Bất Vân, tựu lượng của ba người còn lại không tốt lắm, uống một lát đã ngà ngà say.

Bốn người ăn bữa khuya nhưng đa phần thời gian chỉ có hai người nói chuyện.

Chung Bất Vân nói nhiều nhất, nói truyện từ trời nam đến đất bắc, còn nổi hứng kể chuyện trước đây của Hướng Tần cho Diệp Căng.

Hướng Tần và Phương Nan Thủy không nói lời nào, một người ngồi yên lặng bên cạnh, còn một người giận dữ nhìn chằm chằm vào Chung Bất Vân, nhìn không giống tình nhân nhỏ lắm.

Nếu nói Hướng Tần là thiên thần Samoyed, thì Phương Nan Thủy như một con cún hoang, cố gắng dùng ánh mắt hòng g**t ch*t Chung Bất Vân đang trò chuyện vui vẻ với Diệp Căng.

"Anh Tần hắn là có rất nhiều người theo đuổi?"

"Khá nhiều, đều là mấy cô gái."

Chung Bất Vân lơ ánh mắt cảnh cáo của Hướng Tần, mỉm cười làm đôi mắt đào hoa cong lên, "Nhưng lúc nào cậu ta cũng từ chối, tôn trọng nhưng luôn giữ khoảng cách với những người bày tỏ đó, thường ngày thì dùng bản mặt lạnh lùng đó nhìn người khác. Cậu nói xem cậu ta có xứng đáng độc thân không?"

Diệp Căng nhìn về phía đương sự.

Hướng Tần được con gái thích là chuyện bình thường, vì hắn mang lại cho người khác cảm giác yên ổn và an toàn vô cùng.

Nhưng trước đến nay, Diệp Căng chưa từng nghĩ hai từ lạnh lùng này có thể liên quan gì đến Hướng Tần.

Chung Bất Vân nhấp một ngụm rượu, gác tay lên tay vịn, "Cũng cậu trai thổ lộ với cậu ta."

Diệp Căng thấy hứng thú, hỏi: "Anh Tần có phản ứng gì?"

Chung Bất Vân nhịn cười, "Cậu ta làm như sốc lắm, đẩy người nọ ra, nhưng rõ ràng bản thân cậu ta cũng đâu thẳng."

Những lời này trực tiếp tiết lộ xu hướng tính dục của Hướng Tần, bày ra trước mặt Diệp Căng.

Tuy rằng trước đây Hướng Tần đã từng nói với Diệp Căng về mối tình đầu, cũng nói hai người rất giống nhau, nhưng thật ra luôn tránh đề cập đến vấn đề giới tính.

Bây giờ Hướng Tần rất hối hận.

Tại sao lại tìm Chung Bất Vân đến? Mời Dương Chi không phải tốt hơn sao?

. . .

Cảm giác ai đó ở cạnh không tệ.

Ít nhất là đêm nay, vì có Hướng Tần ở đây, vì có người người luôn gợi đề tài thú vị cho Diệp Căng, làm anh không còn nghĩ về tai nạn của cha mẹ nữa.

Không biết Chung Bất Vân cố ý hay vô tình, nhưng nói mười câu đã đến chín câu có liên quan đến Hướng Tần.

Đôi khi chủ đề đi quá xa, hai tai của Hướng Tần càng lúc càng đỏ lên.

Nhưng ít nhiều gì hắn còn nói mấy câu ngắt lời, đáng thương nhất là nhóc con đối diện Diệp Căng, vừa hung dữ vừa tủi thân yên lặng uống rượu, một câu cũng không nói.

Trò chuyện mãi nên rượu cũng vơi rất nhanh, mấy chốc Bất Chung Vân đã uống hết một chai Giang Tiểu Hắc, đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Anh ta vừa đi chưa đến một phút, Phương Nan Thủy đã đứng lên theo, "Tôi cũng đi vệ sinh."

Đi được vài bước đã nghiêng ngả trái phải, có lẽ đã say.

Diệp Căng chống cằm, nghiêng đầu nhìn Hướng Tần.

"Anh Tần say à?"

Hướng Tần lắc đầu lại gật đầu: "Vẫn còn tỉnh."

Hắn không uống nhiều lắm, chỉ mới một phần tư.

"Hình như tôi say rồi."

Hướng Tần chớp mắt, "Muốn về không?"

Diệp Căng tựa đầu lên bàn, nhìn Hướng Tần lắc đầu, "Không muốn về."

Trái tim Hướng Tần chợt đập nhanh đến run lên.

Thật... Thật dễ thương quá.

Tuy từ dễ thương này dùng miêu tả con trai không hợp lắm, ngoại hình của Diệp Căng cũng không phải kiểu đáng yêu, nhưng nhìn anh như vậy bỗng có cảm giác như đang làm nũng.

Hướng Tần lặng lẽ quay đầu, nhìn sang nơi nào đó, "Ăn thêm một lúc nữa?"

Diệp Căng đáp "Ừ", anh chống bàn đứng dậy, "Tôi cũng đi vệ sinh đây, chờ tôi một lát."

Hướng Tần vô thức nói: "Tôi đi với cậu."

Diệp Căng phì cười, "Đi với tôi làm gì? Đỡ cái đó giúp tôi à?"

"...!"

Vốn dĩ chỉ có hai tai đỏ thôi, những lời này nói ra cả mặt Hướng Tần đều đỏ, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.

Anh không ngờ Diệp Căng sẽ nói mấy lời đen tối như vậy.

Diệp Căng đứng dậy, một tay chống lên lưng ghế, một tay giữa bàn, cúi người đến gần Hướng Tần.

"Hướng tiên sinh à, anh đỏ mặt."

"Tôi..."

Diệp Căng giơ tay nhéo nhẹ lên vành tai hắn, "Đừng lo, tôi còn chưa say đến thế, có thể đỡ nó được."

Sau đó anh vẫy tay, "Chờ tôi về."

Hướng Tần ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh, qua hồi lâu mới tỉnh táo lại, cầm lấy ly rượu mà uống một ngụm lớn.

Uống quá nhanh nên hắn bị sặc, hắn ho vài cái, ngón tay vô tình sờ vào vành tai của mình.

Diệp Căng vừa mới chạm vào nơi này.

Ngứa quá... Tim cũng đập nhanh quá.

. . .

Diệp Căng hỏi nhân viên đường đến phòng vệ sinh, vừa với đến cửa phòng vệ sinh đã nghe giọng nói ai đó vang lên.

"Chung Bất Vân! Đã ngủ với tôi thì là người của tôi..." Là giọng của Phương Nan Thủy.

Tiếp theo là màn kịch một người diễn...

"Không được! Hôn tôi trước."

"Vì sao lại không hôn tôi! Có phải anh để ý tên Diệp Căng đó!?"

Bước chân Diệp Căng chợt dừng lại.

Tiếng thở dài của Chung Bất Vân xuyên qua bên ngoài, "Không phải, ông cố ơi, em đừng quậy nữa."

Phương Nan Thủy: "Anh đúng là tên ăn chơi trác táng! Không phải người mà!"

"Sao tôi lại không phải người chứ?"

"Hướng Tần không phải là anh em của anh?"

"Đúng."

"Người anh em anh thích mà anh cũng dám để ý! Anh cười dâm với anh ta như vậy! Anh không phải người mà!"

"Đã nói không phải..." Chung Bất Vân thở dài lần hai, "Em đứng lên được chưa? Nặng như vậy còn ngồi lên đùi tôi."

"Anh mới nặng!"

"Được rồi, tôi nặng."

"Anh Hướng Tần thích Diệp Căng đúng không?"

Diệp Căng biết nghe trộm là không đúng, nhưng nhân vật chính là anh nên nhất thời không di chuyển được.

Nghe câu hỏi đó của Phương Nan Thủy, anh chợt thấy trống rỗng kỳ lạ.

Hướng Tần đâu thích anh, chẳng phải vẫn luôn thương nhớ không quên mối tình đầu sao.

Nhưng Chung Bất Vân lại ừ.

Phương Nan Thủy vẫn chưa chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi: "Vậy còn anh, anh thích tôi không? Anh phải trả lời!"

...Diệp Căng đã không còn quan tâm những chuyện khác, trong đầu óc chỉ toàn là tiếng ừ của Chung Bất Vân.

Anh tựa người vào cửa, xoa cái đầu hỗn loạn của mình.

Làm bạn thân nhất, hẳn là Chung Bất Vân đã biết Hướng Tần có mối tình đầu?

Vậy tại sao khi Phương Nan Thủy hỏi, Chung Bất Vân lại trả lời như vậy.

Hay chỉ đáp có lệ với một trẻ đang hiếu kỳ?

. . .

Hai người bên trong chưa ra, Diệp Căng cũng không tiện đi vào.

Đi vào chẳng khác nào nói cho họ biết bản thân đã nghe được chuyện đó, vì thế chỉ có thể trở quay lại.

Hướng Tần không ngờ anh lại về nhanh thế, sắc đỏ trên mặt vừa dịu xuống lại bừng lên.

Diệp Căng nhìn hắn không nhịn được cười, "Anh Tần này... Kiếp trước anh là cây mắc cỡ thật à."

"..." Trong đầu Hướng Tần phát ra tín hiệu SOS, hy vọng có người đến cứu hắn.

Quá sức chịu đựng.

May là Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy đã trở lại, nhìn Diệp Căng đang đứng thì ngạc nhiên hỏi: "Chuẩn bị về sao?"

Diệp Căng cười đáp: "Không phải, chuẩn bị đi vệ sinh."

Hướng Tần sửng sốt, anh không biết tại sao Diệp Căng đã đi vệ sinh rồi lại nói là không đi.

Chẳng qua, hắn nhanh chóng nghĩ đến, chắc chắn Chung Bất Vân cùng Phương Nan Thủy đã làm gì đó trong phòng vệ sinh, Diệp Căng mới ngại ngùng quay về.

Chờ Diệp Căng đi, Hướng Tần im lặng nhắn cho Chung Bất Vân một tin.

[Người đó bao tuổi rồi, anh như vậy có được không?]

Chung Bất Vân nhìn Phương Nan Thủy ngoan ngoãn ăn cá nướng bên cạnh, trả lời:

[Đã trên mười tám, không phạm pháp... So với kẹo mạch nha còn dính người hơn.]

[Hướng Tần: Cũng nên về thôi? Sắp đến giờ đóng cửa ký túc rồi.]

[Chung Bất Vân: Chở cậu ta về nhà không phải được rồi sao.]

[Hướng Tần: Chỉ có một cái giường]

[Chung Bất Vân: Thì ngủ chung, là người cậu thích mà, đâu phải người khác.

Hướng Tần quyết định không nói chuyện với tên không đứng đắn này nữa.

Không thể nói được.

Trong hoàn cảnh đối phương không biết bản thân có những suy nghĩ quá phận mà ngủ cùng nhau, thật sự quá xúc phạm.

Chung Bất Vân tấc lưỡi mấy cái, "Cậu như vậy mới không có vợ đấy."

Phương Nan Thủy nghe câu nói đột ngột nọ của Chung Bất Vân mà không hiểu ra sao, bối rối "A" một tiếng.

Cậu ta đã say lắm rồi, Chung Bất Vân chờ Diệp Căng quay lại, bất đắc dĩ thở dài: "Chúng ta về thôi? Thằng nhóc này tửu lượng quá kém, ngồi một lát nữa có lẽ chẳng biết trời Tầng gì mất."

Diệp Căng không có ý kiến gì.

Mục đích uống rượu tiêu sầu đã đạt được, không thể quá buông thả.

Phương Nan Thủy như bạch tuộc quấn lấy Chung Bất Vân, Diệp Căng cũng đi cùng Hướng Tần ra về.

Chỉ nhìn lời nói và hành động của họ, không giống như người say.

Diệp Căng: "Ngày mai chúng ta cùng ăn tối?"

Hướng Tần: "Có thể."

Anh nghĩ một lúc, nói thêm: "Buổi tối đi, chiều tôi bận dạy kèm."

"Được...." Hướng Tần do dự một chút, "Chờ tôi gọi xe."

Hai người đều uống rượu, tất nhiên không thể lái xe.

Nhưng Diệp Căng ngăn hắn lại, "Chỗ này cách chung cư đó không xa đúng không? Tôi lại ở nhờ một đêm nhé? Chúng ta đi bộ về."

"... Được."

Hướng Tần rất khổ não.

Đương nhiên hắn rất vui khi Diệp Căng dành nhiều thời gian cho mình, nhưng Diệp Căng lúc say rượu vẫn là một điều gì đó làm người ta không chịu nổi.

Ví như lúc này, họ đang trên đường về chung cư, còn đi chưa được ba phút...

Diệp Căng đột nhiên nói rằng muốn kiểm tra xem đợt dị ứng lần trước đã hết hay chưa, "Không thể nhìn cổ của anh, nhưng tay chắc vẫn được chứ?"

Hướng Tần đành vén tay áo lên, để Diệp Căng nhìn kỹ hơn.

"Lần sau không được ăn hải sản nữa."

"Đã biết."

Diệp Căng: "Hướng tiên sinh thật ngoan..."

Mặt Hướng Tần đỏ ửng.

Diệp Căng giẫm lên bóng của hắn bước đi một lát chợt ngồi xổm xuống, "Mệt quá."

Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần là: "Vậy để tôi đặt xe."

Diệp Căng tựa đầu lên đầu gối, tựa như lần đầu tiên gặp nhau, nghiêng đầu về phía Hướng Tần, "Tôi nhớ ra rồi."

Hướng Tần: "...Chuyện gì?"

Diệp Căng nhếch khóe môi, "Đêm đó, có phải chúng ta đã hôn gián tiếp không?"

"..."

Đầu có Hướng Tần trống rỗng.

Tiếp đó, ký ức đêm ấy lũ lượt chảy về... Trên xe taxi, Diệp Căng hôn lên ngón tay của anh, sau đó lại dùng chính ngón tay ấy chạm vào môi hắn.

...Vất vả lắm hắn mới quên được.

Khó khăn lắm mới kiềm chế được sự thôi thúc muốn đến gần.

Nghe Diệp Căng nói như vậy, tất cả các tế bào cùng máu toàn thân như ngứa ngáy vô cùng, khát khao.

"Đêm đó, anh Tần đưa tôi về như thế nào?"

"Cõng về..."

Diệp Căng ngồi xổm trên mặt đất, dang hai tay về phía hắn, đôi mắt cong cong, "Vậy làm lần nữa được không? Tôi không nhớ rõ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...