🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 2: Chương 2

Chu Hà nói

“Không cần, anh không quen La Thư Kỳ, sau này em đừng làm quá lên như vậy nữa.”

Vài ngày sau, La Thư Kỳ đăng một dòng trạng thái trên WeChat, có người tặng cô ta một thỏi son, màu son chính là màu tôi đã tô tối hôm đó.

Tôi nối kết mọi nguyên nhân và kết quả, chỉ cảm thấy mình lúc đó thật ngốc nghếch, còn sắp xếp buổi gặp gì nữa? Người ta đã dỗ trà xanh nhỏ của mình từ lâu rồi.

Khi tôi tiện tay lướt qua đơn hàng trên Taobao của Chu Hà, dù anh ấy đã xóa đơn hàng nhưng bản thân lại quên xóa đi cuộc trò chuyện với chủ cửa hàng, trên đó có một tin nhắn xác nhận địa chỉ giao hàng, người nhận ghi là La Thư Kỳ.

Tôi rất muốn xông vào phòng tắm để đối chất với Chu Hà về đoạn tin nhắn của anh với La Thư Kỳ và về đơn hàng từ rất lâu kia, nhưng chưa kịp phản ứng, hai dòng nước mắt đã lăn dài trên má.

Tôi cố lau khô, nhưng nước mắt như thể cố tình đối nghịch với tôi, càng lau càng nhiều.

Cuối cùng, tôi bỏ mặc tất cả, vùi đầu vào gối và khóc nức nở.

Trong đầu tôi lóe lên những ký ức về quá khứ của chúng tôi, những điều tốt đẹp mà anh ấy từng làm cho tôi ập đến như một cơn sóng lớn.

Tôi không thể hiểu được, tại sao anh ấy lại phản bội?

Tại sao lại không còn thích tôi nữa?

Tại sao chúng tôi lại đi đến bước này?

Chu Hà nhanh chóng bước ra ngoài, thấy tôi khóc, anh ấy vừa lau tóc vừa hỏi:

“Em khóc cái gì?

Không phải chỉ là tắm cho mèo thôi sao?

Ngày mai anh tự làm, không cần em giúp.”

Tôi nhớ lại, khi anh ấy mới quen tôi, dù có cãi nhau lớn đến đâu, chỉ cần thấy tôi khóc là anh ấy sẽ hoảng hốt, lau nước mắt cho tôi, ôm tôi dỗ dành, còn nói tất cả là lỗi của anh ấy, bảo tôi đừng khóc nữa, nếu khóc thêm chút nữa thì tim anh ấy sẽ tan nát mất.

Rốt cuộc từ khi nào, khi thấy tôi khóc, anh ấy lại thờ ơ, không còn dỗ dành, ngược lại còn tỏ ra khó chịu?

Thì ra, từ lâu rồi, một số chuyện đã thay đổi, chỉ là tôi cứ tự lừa dối mình, không muốn đối diện với thực tại.

Tôi rút hai tờ giấy, xì mũi, rồi định nói chuyện với anh ấy:

“Chu Hà…”

Chưa kịp nói hết câu, điện thoại của anh ấy reo lên.

Anh ấy lập tức ngắt lời tôi, nói:

“Có chuyện gì đợi anh về rồi nói, họ đang giục anh, anh đi trước đây.”

Nói xong, anh ấy chạy ra cửa, thay đôi giày khác rồi rời đi.

Tôi nhìn đôi giày bóng rổ mà Chu Hà bỏ quên trên giá, đột nhiên thấy mọi thứ trở nên vô nghĩa, vì anh ấy luôn mang đôi giày đó khi chơi bóng, bởi anh ấy nói rằng mang giày khác sẽ ảnh hưởng đến phong độ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...