Huyền Tề Thiên nghe vậy, không nói gì.
Hắn chỉ liếc nhìn sâu vào vùng đất man hoang.
Hắn mở miệng nói: “Đã quá muộn.”
“Cái gì? Có người giết con ta? Cái này sao có thể, lấy thực lực của hắn… Đế quân lại không ở, làm sao có thể có người là đối thủ của hắn?”
Huyền Tề Thiên cũng hơi kinh ngạc.
Hắn mở miệng hỏi một cách kỳ lạ:
“Thân thể vô địch? Không ngờ ngủ say nhiều năm như vậy mà trong nhân tộc vẫn còn có nhân vật như vậy sao?”
“Thân thể vô địch… Ai? Chưa từng nghe nói qua.”
“Không biết, nhưng người này gần như có thể sánh ngang Thần Quốc đế quân kia, thực lực không kém là bao.”
“Cái gì? Vẫn còn có cường giả như vậy sao?”
Đám người Ngô gia đứng sững tại chỗ.
Huyền Tề Thiên nói: “Bây giờ con trai của ngươi đã không còn khả năng hoàn hồn, tự lo liệu cho tốt đi.”
Nói xong, Huyền Tề Thiên sải bước, bay vút lên phía trên thương khung.
Phía sau, đám người quỳ rạp xuống đất.
“Chúc lão tổ tông diệt thiên đạo!”
…
Giờ phút này,
Thần Quốc đế quân đã bay đến tiền tuyến.
Chiến trường đã thất bại thảm hại, xung quanh một mảnh hỗn độn, tu sĩ nhân tộc tan tác, vô số người tử thương.
Đế quân khó lòng nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc đó.
Giờ phút này, ánh mắt hắn tuyệt nhiên nhìn về phía vị Tướng Thần kia.
“Tướng Thần! Vùng đất nhân tộc không cho phép ngươi tiến xa hơn, nếu không ta sẽ mang ngươi cùng chết!”
“Ngươi chính là chúa tể của nhân tộc này sao?”
Trên bầu trời, vị Tướng Thần kia tựa hồ nói với vẻ thú vị.
Thần Quốc đế quân ánh mắt kiên quyết.
Lúc này đã không cần nói nhiều thêm nữa.
Quanh thân Đế quân trong nháy mắt kim quang đại thịnh, khí vận từ thiên linh quán chú vào toàn thân hắn.
Sức mạnh khổng lồ trong cơ thể bộc phát ra trong nháy mắt.
Sau đó, thân ảnh vĩ ngạn của Đế quân dần dần phóng đại trên không trung.
Có thể nghe thấy tiếng nổ liên tục từ trên người hắn.
Phía dưới, có người hoảng sợ nói:
“Đế quân đây là muốn tự bạo Khí phủ, cưỡng ép đột phá Thần cảnh!”
“Chẳng lẽ hắn muốn cùng Tướng Thần đồng quy ư tận sao?”
“Đế quân không thể!”
Lúc này, phía dưới có tu sĩ hô lớn.
Nhưng Đế quân vẫn không dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn vùng đất rộng lớn vô bờ của Thần Quốc, thanh âm vang vọng khắp thiên địa.
“Trận chiến này, nhân tộc nguy cơ sớm tối! Không phải là không thắng được, nhưng!
Nếu ta thua, hãy rút lui khỏi biên giới Tây Nam Thần Quốc, qua Tây Nam Long Hải, đó chính là thiên hạ của Nhân cảnh, nơi đó có Thần cảnh cường giả.”
Vừa dứt lời.
Thân thể vĩ ngạn của Đế quân liền bay thẳng về phía Tướng Thần.
Oanh!!!
Oanh!!!
Oanh!!!
Bầu trời đen kịt bị kim quang chiếu rọi đến trắng bệch.
Cả tòa thiên địa dường như đều bị tẩy lễ một phen.
Tướng Thần bị cỗ lực lượng này đè ép lùi về phía sau.
Mà lúc này, khóe mắt tu sĩ nhân tộc đã ướt đẫm.
“Đế quân!”
Oanh!!!
Phía trên đại địa, huyết vụ đầy trời.
Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi đâu cũng là cảnh tượng bị Bát Hoang Đại Yêu nuốt chửng.
Cả tòa thiên hạ đều rơi vào khủng hoảng.
Trên chiến trường, Thần Quốc đế quân với những thủ đoạn vô cùng oanh liệt, đang cùng Tướng Thần tiến hành cuộc quyết chiến cuối cùng.
Cảnh tượng khốc liệt khiến người ta không đành lòng tiếp tục xem.
Tất cả mọi người đều biết, có lẽ trận chiến này sẽ thật sự quyết định tương lai của nhân tộc.
Chỉ là trong lòng đa số mọi người đều đã có câu trả lời.
Khi trận đại chiến cổ xưa kia kết thúc, nhân tộc may mắn thắng lợi, nhưng đông đảo cường giả cuối cùng đều đã vẫn lạc trong cuộc chiến đó.
Cuối cùng, dựa vào việc phong ấn Tướng Thần và Huyền Tề Thiên, nhân tộc mới giành được vạn năm an bình này.
Nhưng cho tới bây giờ, tu sĩ nhân tộc thực tế vẫn chưa thật sự khôi phục lại.
Lần đó có thể tránh được một kiếp, nhưng lần này lại không có may mắn như vậy.
Số lượng cường giả suy giảm, thiên đạo xuất hiện sự vỡ tan, dẫn đến Thần Quốc đế quân dù chỉ thiếu một chút nữa, nhưng cuối cùng cũng không thể đạt tới Thần cảnh.
Nếu như năm đó Thiên Đạo Bạn Đảng không phá hủy thiên đạo, hoặc lẽ ra Đại Đạo vẫn còn có thể hoàn chỉnh.
Chỉ tiếc, tất cả đều đã quá muộn.
Ầm ầm!
Phanh phanh!
Tiếng chiến đấu vang vọng không ngừng bên tai, thật giống như quang minh và bóng tối đang giằng co.
Kim quang của Đế quân giữa đầy trời hắc vụ cực kỳ lóa mắt.
Nhưng cho dù hắn có thiêu đốt sức mạnh trong cơ thể đến mức nào, cuối cùng lại không thể thật sự đạt tới Thần cảnh.
Bởi vì thiên đạo có khiếm khuyết.
Sát khí xung quanh càng lúc càng nồng đậm, triệt để bao phủ lấy hắn.
Thân thể của Tướng Thần cường đại vượt quá sức tưởng tượng, đây không phải thuần túy là uy áp cảnh giới.
Mà là một loại lực áp chế đã định trước.
Cảm giác áp bách của yêu đạo này đồng cấp với thiên đạo.
Một bên là điểm cuối của ngàn vạn Đại Đạo, còn bên kia là điểm cuối của bóng đêm vô tận.
Cả hai đều thuộc cùng một cấp độ, bất luận là tu sĩ cường giả hay yêu tộc Đại Hoang ở dưới đó đều không thể chống lại.
Đây chính là yêu lực của Thủy Yêu Tướng Thần, đồng cấp với thiên đạo.
Thần Quốc đế quân lại không thể đại diện cho thiên đạo, dĩ nhiên là như Huyền Tề Thiên đã nói, hắn thật sự không phải là đối thủ.
Ở phía trên thương khung kia.
Dường như có người vẫn còn đang không ngừng phát động công kích vào thiên đạo, vẫn còn đang phá hư những vết rách.
“Mọi người Thiên Triều Thần Quốc nghe lệnh, trốn đi, lập tức đến biên cảnh Tây Nam! Đây có lẽ là hy vọng cuối cùng.”
Thanh âm này cũng không vang vọng giữa thiên không.
Nhưng lại truyền đến sâu thẳm trong nội tâm của mỗi tu sĩ nhân tộc.
Trong lời nói không có nhiều lời dặn dò.
Chỉ là muốn giữ lại hy vọng cuối cùng của nhân tộc, chỉ vậy mà thôi.
Giờ phút này, trong mắt có người đã chảy xuống nước mắt, nhưng dù có đau xót thế nào, cũng không giải quyết được vấn đề.
Đối mặt hàng vạn Đại Yêu phô thiên cái địa kéo tới.
Cho dù Đạo Tâm có kiên định và mạnh mẽ đến đâu, vẫn không thể nhìn thẳng.
Thần Quốc đế quân cũng biết, cho dù là trốn cũng không thể chạy thoát khỏi biên giới Tứ Hải Bát Hoang của thiên hạ này.
Nhưng không trốn thì có thể làm gì đâu?
Trước mắt, tu sĩ nhân tộc đã thất bại, mà thất bại lần trước cũng không phải do họ chủ quan.
Cái gọi là người muốn tính kế thì còn có thể ứng phó, nhưng sự tính toán của thiên đạo bên ngoài thì căn bản không cách nào dự đoán.
Quả thật đã đến tình cảnh nguy cấp sinh tử.
Chỉ có để nhiều người sống sót thoát đi hơn, mới có thể tranh thủ hy vọng cuối cùng.
Hắn biết, cục diện hiện tại, cho dù trốn đến bất kỳ một tòa Tiên gia Tông Môn nào cũng không thể an ổn.
Nhưng sâu trong nội tâm hắn dù sao vẫn cảm thấy có lẽ người kia mới có thể trở thành hy vọng cuối cùng của nhân tộc.
Khi hắn nhìn thấy Thẩm Mộc lúc đó, thực tế đã sớm đưa ra lựa chọn.
Mặc dù hắn cũng không biết Thẩm Mộc cuối cùng có thể đạt tới độ cao hơn hay không.
Nhưng Thần Quốc đế quân luôn có một loại cảm giác tín nhiệm, sau này có lẽ hắn có thể giao phó thiên hạ nhân tộc cho Thẩm Mộc.
Hiện tại đã đến lúc này.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?