🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 94: Chương 94

Cô ở nơi này, tựa như xé rách nội tâm, đem những lời chân thật nhất của bản thân bày ra trước mặt thiếu niên, thế nhưng lại không hề biết bên ngoài đã nổi giông bão.

Trong phòng trực tiếp của Lâm Mạn, không khí sôi sùng sục đến cực điểm.

Nhìn thấy nữ thần trong lòng mình dựa vào vách tường, giọng điệu như thể đang viết lời tự bạch, khán giả ngoài trừ khiếp sợ vẫn chỉ còn khiếp sợ.

[ Lâm Mạn nữ thần, ngươi đang nói cái gì vậy ngươi có biết không?! ]

[ Nàng… nàng bị sao thế? Điên rồi sao?! ]

Từng tầng chân tướng bị nàng tự tay xé toạc, ngay tại hiện trường bốn nam sinh vây quanh, bọn họ dùng ánh mắt khó tin nhìn vào nữ thần xưa kia, trong mắt chỉ còn tràn ngập ảo não và xấu hổ.

Ngay lúc ấy, vốn chỉ có khung cảnh một mình Lâm Mạn trong buổi trực tiếp, thì đột nhiên màn hình xuất hiện bóng dáng cô, phía sau còn có thêm cả bốn người đồng đội.

Lâm Mạn tựa thân thể lên tường, đôi mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không đêm đen, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Ban đầu, cả bốn đồng đội lẫn khán giả đều không rõ Lâm Mạn làm sao, chỉ cho rằng cô có điều muốn nói. Nhưng càng nghe, họ càng ý thức được sự tình không ổn.

Đây nào phải lẩm bẩm trong mơ? Rõ ràng là đang thừa nhận tội trạng!

Tin tức Lâm Mạn tự mình nhận tội nhanh chóng lan khắp các kênh trực tiếp khác, từ vài chục triệu người xem bỗng chốc dồn về thành con số khổng lồ, toàn bộ đều chen chúc kéo đến để hóng náo nhiệt.

[ Đm, nghe nói Tống gia tiểu thư trước đây từng bị Hill công chúa giam giữ, cuối cùng lại chính Tống gia tiểu thư tức giận đánh ngược Hill công chúa. Khó trách Hill công chúa lại dám hoành hành ngang ngược mà chẳng sợ bị phát hiện, thì ra phía sau còn có Lâm Mạn ngấm ngầm trợ lực. ]

[ Từ mười tuổi đã bắt đầu, quả thực từ nhỏ đã hư hỏng. Nhỏ thì ngây ngô còn có thể tha thứ, lớn rồi chẳng lẽ vẫn không hiểu chuyện sao? ]

[ Không chỉ là không hiểu chuyện, mà còn học thành tinh, biết cách đùa giỡn nhân tâm trong lòng bàn tay! Các ngươi nghe đi, xem thường kẻ nghèo để mưu cầu danh lợi, chẳng phải thỏa thỏa xem người khác là công cụ sao? Đm, thật đáng ghê tởm! Thiện giải nhân ý nữ thần ư? Ta thấy nàng chính là ma nữ. ]

[ Đừng có sỉ nhục ma nữ được không? ]

[ Các ngươi không được xúc phạm Lâm Mạn nữ thần! Nàng nói sai chỗ nào? Người nghèo vốn dĩ là sâu mọt R20, thì có ích lợi gì? ]

[ Mẹ nó, ngươi chắc chắn nhà ngươi mấy đời đều giàu có sao? Ai chẳng từng trải qua nghèo khó? Người nghèo chí khí ngắn thì sao? Đó chẳng phải là cái cớ để các ngươi khinh miệt! Ngươi và nữ thần của ngươi đều cùng một giuộc, ta chúc tương lai các ngươi nghèo khổ đến tận cùng! ]

[ Nàng đâu chỉ xem thường người nghèo, chỉ cần có thể lợi dụng, bất cứ ai cũng đều thành công cụ. Nhìn bốn đồng đội vẻ mặt tổn thương kia là rõ, nàng hẳn cũng đã lợi dụng bọn họ. ]

[ Nếu vậy thì lũ dê con kia đi trộm đồ cũng không phải tự ý hành động, mà là Lâm Mạn sai khiến bọn chúng đi trộm chứ gì! ]

Ở góc dưới màn hình, có một con dê con trông ngốc nghếch đáng yêu đang ngồi.

[ Con dê con này nhìn quen quá… ]

[ Đúng rồi, ta từng thấy nó đi theo bên cạnh Đế Thu tuyển thủ. ]

[ Ta cũng đã gặp, chỉ là từ sớm hơn nhiều. Ta là thú tinh nhân, từng thấy nó theo bên cạnh Nữ Vương của chúng ta đại sát tứ phương. Lúc ấy ta còn nghe nói, chính nhờ một vị hảo tâm đem con hung thú này cho Nữ Vương mượn để bảo vệ nàng. Không ngờ chủ nhân của nó lại là Đế Thu tuyển thủ. Ta cứ nghĩ hắn chỉ cứu Nữ Vương, không ngờ hắn làm được nhiều chuyện như vậy. ]

[ Vaixx, ý ngươi là con dê con mềm manh trên màn ảnh này, thực chất chính là hung thú từng gặp thần giết thần? Quá kinh hãi rồi! Đế Thu rốt cuộc lấy đâu ra lắm hung thú như thế? Có ai biết tên con này không? ]

[ Không rõ, chỉ biết Lâm Mạn còn dám đánh chủ ý lên sủng vật của Manh Thần, rồi lại đổ trách nhiệm lên đầu đồng đội. Lần này nàng đúng là đụng phải tấm sắt! ]

[ Nếu nàng có thể đẩy trách nhiệm cho đồng đội, vậy sao không thể đổ hết tội lỗi lên đầu Hill công chúa chứ? Biết đâu vốn dĩ Hill công chúa chẳng hề áp chế nàng, mà chính nàng là kẻ chủ động cầu cạnh quyền quý, dâng hiến trợ lực cho Hill công chúa. ]

[ Đúng, rất có thể! ]

[ Nhưng Lâm Mạn vốn thông minh, sao giờ lại ngu xuẩn đến mức tự phơi bày trước hàng triệu người thế này? Nàng điên rồi sao? ]

[ Các ngươi không thấy nét mặt nàng hiện giờ rất lạ sao? Có chút như mộng du, giống như đang nói mớ vậy. ]

[ Ta đoán nàng bị phản cắn trả. Dị năng giả hệ tinh thần lợi hại có thể xâm nhập nội tâm người khác, như bác sĩ tâm lý, nếu thiện ý thì cứu người, còn ác ý thì hủy diệt một cách dễ dàng. Bộ dạng hiện tại của nàng hẳn là vì muốn xâm nhập người khác, lại bị phản điều khiển. ]

[ Vậy là ai đã làm? ]

[ Có khả năng… không phải con người, mà là… sủng vật của Manh Thần — con dê nhỏ kia?! ]

Mọi sự chú ý đồng loạt đổ dồn vào góc màn hình, nơi con dê con tròn trĩnh đang ngồi. Ngoại hình mềm manh khiến người ta mê hoặc, nhưng sủng vật do Manh Thần thu phục nào phải hạng tầm thường? Đó đều là những tồn tại khiến người nghe tên đã run rẩy. Làm sao nó lại có thể thật sự đáng yêu như vậy?

[ Đây chính là nhân quả ứng báo. Mỗi ngày nàng săn nhạn, hôm nay bị nhạn mổ mắt. Không phải báo không đến, mà là thời điểm chưa tới. Giờ quả báo hiện thế đã giáng xuống. Nữ thần muốn nổi tiếng, hôm nay quả thực được cả tinh hệ để ý, hẳn là nàng cao hứng lắm. ]

[ Thật tuyệt vời… ]

Trong thế giới nội tâm đen kịt, Lâm Mạn vô thức đưa tay che miệng mình.

Cô ta không hiểu vì sao, hết thảy bí mật đều bị buộc phải tuôn ra từng chút một.

Cô ra sức muốn khống chế, muốn ngăn lời không thoát khỏi miệng, nhưng căn bản không thể khống chế nổi.

Mỗi câu nói ra, cô lại kinh hoàng nhìn thiếu niên phía trước — kẻ từ đầu đến cuối chỉ nhàn nhã tựa trên vương tọa.

Trong khoảnh khắc, cô thoáng thấy phía sau hắn hiện ra một bóng đen đặc quánh như ác ma từ địa ngục, sương mù dày đặc, hai mắt đỏ tươi như lưỡi cưa lóe sáng cùng miệng rộng dữ tợn đang nhìn chằm chằm cô ta.

Chân Lâm Mạn lảo đảo, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.

Khi toàn bộ sự thật đã bị vạch trần, cô rốt cuộc dừng giọng, run rẩy hỏi trong sợ hãi:

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi… ngươi có phải là người không?”

Khí tức kia quá mức kh*ng b*, tuyệt đối không giống con người.

Trước đây cô còn tưởng hắn chỉ là nội tâm mạnh mẽ, nhưng lúc này cô mới bừng tỉnh, thiếu niên ấy cất giấu một tồn tại kh*ng b* ngoài sức tưởng tượng.

"Vấn đề kế tiếp." Đế Thu tuy chẳng ưa gì Lâm Mạn, nhưng lại hài lòng với trí tuệ của cô. Hắn không trả lời, bởi giờ khắc này, hắn nắm giữ tuyệt đối chủ đạo, có quyền lựa chọn trả lời hay im lặng, tất cả đều do hắn định đoạt, tuyệt đối không phải do Lâm Mạn.

Đế Thu giơ tay lên, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một chiếc còi vàng, “Vật này ngươi hẳn rất quen mắt, nói cho ta biết, ngươi lấy nó từ đâu?”

Lâm Mạn chật vật ngồi bệt dưới đất, đôi mắt run rẩy dán chặt vào chiếc còi vàng trong tay Đế Thu, “Quen mắt… Đây vốn là ta đưa cho Hill công chúa, dùng nó có thể tạm thời khống chế Sonja nhã. Nhưng chiếc còi này không phải ta làm, mà là…”

Ngay khi sắp thốt ra cái tên kia, vẻ mặt cô ta chợt biến đổi, tròng mắt đảo ngược, đau đớn ôm đầu ngã xuống đất, phát ra tiếng r*n r* thống khổ.

Thao Thiết lên tiếng từ đỉnh đầu Đế Thu: “ Cô ta bị cấm chế, hễ chuẩn bị nói ra cái tên ấy, linh hồn liền bản năng tự đóng kín.”

“Ngươi sẽ không moi được đâu.”

Đế Thu lặng lẽ nhìn Lâm Mạn hai giây, rồi đôi chân thon dài rời khỏi vương tọa, bước đến trước mặt nàng, “Nếu đã hỏi không ra, vậy để ta tự mình xem.”

Hắn đưa bàn tay đặt l*n đ*nh đầu Lâm Mạn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn vốn không am hiểu thuật hệ tinh thần, nên chẳng thể chủ động xâm nhập ký ức người khác, nhưng một khi tinh thần đối phương tự ý bước vào phạm vi của hắn, hắn liền có thể phản xâm nhập.

Khoảnh khắc đôi mắt khép lại, cảnh tượng lạ lẫm ùa đến.

"Chính mình" đang quỳ một gối trên mặt đất, xung quanh tràn ngập công trình màu trắng, trang nghiêm và thánh khiết.

Ánh mắt Đế Thu hạ xuống, nền cẩm thạch sáng bóng đến mức soi rõ dung nhan tuổi thơ của Lâm Mạn.

Đây là ký ức của cô ta, và hắn đang dùng góc nhìn của cô để chứng kiến.

"Vật này cho ngươi." Giọng nói khàn đục vang lên, đồng thời trước mặt "chính mình" xuất hiện chiếc còi vàng quen thuộc.

Chỉ thấy "chính mình" vươn tay nhận lấy, thanh âm trong trẻo non nớt của Lâm Mạn vang lên: “Đây là cái gì?”

“Đây là Ma khí. Chỉ cần thổi lên, có thể khống chế linh hồn đối phương. Giao nó cho Hill, nàng sẽ cảm tạ ngươi.”

Đế Thu nghe rõ tiếng Lâm Mạn kinh ngạc, cô cung kính cất lời: “Cảm tạ ngài!”

Cùng lúc ấy, tầm mắt dần ngước lên.

Đế Thu dõi theo, chỉ thấy giữa kiến trúc trắng thuần khiết, một thân ảnh toàn thân bị khói đen bao phủ.

Trong làn sương đặc quánh ấy, hắn thoáng nhìn thấy một đôi mắt tím óng ánh tuyệt đẹp…

___

" Đế Thu, nên rời giường rồi.”

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, kéo Đế Thu từ cơn mơ hồ trở về với hiện thực.

Hắn cố gắng chớp mắt vài lần mới miễn cưỡng mở mắt, mờ mịt nhìn quanh. Lúc này hắn mới nhận ra trời đã sáng.

Không chỉ là sáng, mà mặt trời dường như đã sắp chiếu đến tận mông.

Thao Thiết – kẻ tối qua còn bị bắt đi – không biết từ lúc nào đã trở về, giờ phút này đang ngồi ngay cạnh giường hắn, còn ngoan ngoãn yên lặng chờ đợi.

Ba người đồng loạt dõi theo hắn. Phong Diễm, gương mặt vốn luôn lạnh nhạt, nhìn thấy hắn tỉnh dậy thì ánh mắt mới khẽ buông lỏng:

“Ngươi đã tỉnh rồi, Đế Thu. Tối qua ngủ ngon chứ?”

“Không ngon.” – Đế Thu trả lời dứt khoát như dao chém.

Hắn xỏ giày, bước xuống giường, rồi đem chiếc chăn mềm ấm áp cùng tấm thảm lông xếp gọn gàng, nhét vào không gian lưu trữ.

Tối hôm qua, trong ý thức của Lâm Mạn, hắn đã nhìn thấy cặp mắt tím ấy rồi hoàn toàn mất đi cảm giác. Ngay cả cách mình quay về thế này cũng chẳng rõ ràng.

Nhưng cặp mắt kia – cho dù có hóa thành tro bụi – hắn cũng vẫn nhận ra. Đó chính là ánh mắt của nhân ngư thuộc về hắn.

Người kia vậy mà lại móc tinh quang trong mắt ra, đặt lên cơ thể đó.

Đáng chết thật.

Trong thế giới nội tâm của Thao Thiết ngày hôm qua, hắn đã thấy hai bóng đen. Một kẻ phong ấn Thao Thiết, một kẻ trao cho Lâm Mạn chiếc còi.

Giữa hai bóng đen kia rốt cuộc có mối liên hệ gì… hắn tạm thời chẳng muốn bận tâm.

Ánh mắt Đế Thu dừng lại trên người Thao Thiết:

“Ngươi trở về từ bao giờ?”

Thao Thiết vẫy vẫy đuôi:

“Thiên không lượng, ta liền quay lại.”

“Sau đó thì sao?” – Đế Thu gặng hỏi.

“Ta cũng không rõ. Chỉ nhớ thấy ngươi đặt tay lên đầu cô gái kia chưa bao lâu, nàng đã bị hất văng ra ngoài. Rồi ngươi cũng rời đi. Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì trong trí nhớ của nàng?”

Đế Thu mím môi, hờ hững đáp:

“Không có gì.”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt dừng ánh nhìn lên Đế Thu – kẻ lúc này đang im lặng mà ngón tay vô thức gõ nhịp cùng tiếng “mị mị mị” của con dương cao nhỏ.

Chu Lệ không rõ bọn họ đang thảo luận gì, nhưng nàng lại càng thêm tin chắc: Đế Thu quả thật có thể giao tiếp với tiểu dương cao này.

Trong lúc ấy, Tống Dương đã sớm chuẩn bị điểm tâm. Ngồi vào bàn ăn, trong đầu Đế Thu vẫn chỉ quẩn quanh cặp mắt tím kia. Hàm răng hắn nghiến chặt, phát ra từng tiếng ken két.

Ba người còn lại – kẻ nhìn ta, ta nhìn ngươi – không ai dám mở miệng.

Phong Diễm chỉ im lặng: “…”

Hắn thầm nghĩ: đệ đệ tối qua đi ra ngoài một mình, khi về thì không ổn, hôm nay lại mang bộ dạng tức giận. Cơn tức này không giống bị chèn ép đơn giản, mà là hằn sâu như máu thù.

Chắc chắn tối qua đệ đệ đã gặp ai đó, còn bị khi dễ. Nuốt không trôi cơn giận này.

Là kẻ nào, lại dám bắt nạt đệ đệ hắn?!

Đúng lúc đó, giọng Thao Thiết lại vang trong tai Đế Thu:

“Ta đi xem thử rồi, còn thấy tình trạng cô gái kia không ổn lắm.”

Động tác nhai thức ăn của thiếu niên khựng lại:

“ Cô ta thế nào?”

“Trông như bị thứ gì đó k*ch th*ch. Ngay trước ống kính, cô ta đã đem nhiều chuyện nói hết ra. Đón lấy sau này e rằng không dễ chịu gì.”

Đôi con ngươi xanh thẳm của thiếu niên lóe ánh u tối:

“Gieo gió, gặt bão.”

Có nhân thì ắt có quả. Cô ta hôm nay gặt lấy, chẳng qua chỉ là sớm nhận cái quả do chính mình gieo thôi.

Chỉ tiếc rằng, trong trí nhớ của Lâm Mạn, hắn không moi được thêm manh mối hữu dụng nào.

Tuy nhiên, vẫn còn vết tích để lần theo.

Mạng lưới liên hệ của Lâm Mạn vốn không phức tạp, có cô làm đầu mối, từng sợi từng sợi gỡ ra, chẳng mấy chốc hắn sẽ lần đến người kia.

Tối qua, ba người Phong Diễm đã tìm được ba viên tiêu chí vật. Ngoài ra, Phong Diễm còn phát hiện thêm hai viên bị đánh dấu đặc thù.

Hai viên đó vốn là do Đế Thu lưu lại. Vì không thể trao trực tiếp, nên cần hắn tự mình đi lấy.

Trên đường tìm tiêu chí vật, Phong Diễm đã đi cuối cùng cùng Đế Thu.

Thấy gương mặt đệ đệ căng thẳng khác thường, Phong Diễm ngập ngừng hồi lâu rồi mới mở lời – điều vốn đè nặng trong lòng từ lâu:

“Đế Thu, chờ cuộc tranh tài này kết thúc, ta có thể đơn độc nói chuyện với ngươi không? Có chuyện ta muốn nói.”

Đệ đệ rất mạnh.

Từ lúc quen biết đến giờ, hắn chưa từng thấy Đế Thu bị thương. Đệ đệ lúc nào cũng lâm nguy bất loạn, tựa như mọi chuyện đều trong lòng bàn tay hắn.

Dần dà, sức mạnh ấy khiến Phong Diễm quên mất rằng: Đệ đệ cũng chỉ là một con người bình thường.

Mãi đến tối qua, khi thấy cánh tay bị thương, hắn mới chợt tỉnh ngộ. Dù mạnh đến đâu, Đế Thu cũng chỉ có một cơ thể.

Chỉ cần là người thì cũng sẽ đau, sẽ khóc, sẽ bị thương, sẽ sinh bệnh.

So với người thường, hắn kiên cường hơn, nhưng đệ đệ cũng cần có chỗ nương tựa.

Không thể chần chừ nữa. Hắn phải cùng đệ đệ thẳng thắn.

Nói ra sự thật: Đế Thu chính là hài tử của Phong gia, giữa bọn họ tồn tại huyết thống.

Tuy bề ngoài Đế Thu đã có phần thân cận, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự xa cách lạnh lùng.

Điều này không trách Đế Thu. Một đứa trẻ lớn lên trong cô độc lâu dài, tất yếu sẽ mang tâm đề phòng với tất cả mọi người.

Không chỉ hắn, ngay cả Tống gia – những người quen biết Đế Thu từ sớm – cũng không thoát khỏi thái độ xa gần bất định ấy.

Người Tống gia nghĩ gì, hắn mặc kệ. Nhưng hắn thì không thích sự cảnh giác đó.

Cho dù phụ thân có thể chưa chắc chấp nhận Đế Thu, hắn cũng phải cho đệ đệ biết: trên đời này hắn không phải cô độc.

Hắn muốn nói: Đế Thu có thể đề phòng thiên hạ, nhưng tuyệt đối không cần đề phòng hắn.

Trước mặt hắn, thiếu niên không cần gồng lên mạnh mẽ. Có thể bỏ xuống tất cả phòng bị, chỉ làm chính mình.

Khi thiếu niên bị thương, hắn hoàn toàn có thể nói ra kẻ đã làm tổn hại.

Không cần âm thầm l**m láp vết thương như một con thuyền nhỏ đơn độc trên biển. Bởi vì khi ngoảnh lại, thiếu niên sẽ thấy: phía sau luôn có một bến cảng để trú ngụ.

Đế Thu thoáng gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn về người bí ẩn kia, liếc nhìn Phong Diễm đang do dự mở lời:

“Được, có thể. Vừa hay ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.”

Phong Diễm gật đầu thật nhanh:

“Ừ, vậy thì chúng ta phải nói rõ ràng. Cuộc tranh tài này kết thúc, ai cũng không được rời đi trước.”

“Được.” – Đế Thu đáp.

___

Trực tiếp.

[ Phong thiếu muốn cùng Manh Thần lén lút trò chuyện sao? Trời má, chẳng lẽ là muốn thổ lộ à? ]

[ Không chỉ có Phong thiếu có chuyện muốn nói với Manh Thần, ngay cả Manh Thần cũng có việc cần nói với Phong thiếu. Đây chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết song phương đều chủ động? ]

[ Vạn nhất hai người bọn họ lại chẳng hề nói cùng một chuyện thì sao? ]

[ Nhưng mà, cái cảm giác lập ước định thế này, các ngươi không thấy giống như đang cắm một cái flag nào đó sao? ]

[ Phi phi phi, nói xui quá! ]

[ Nói cho các ngươi biết, có đại sự rồi! ]

[ Sao vậy? Sao vậy? ! Hồn bát quái của ta bắt đầu bốc cháy đây! ]

[ Chính là ở khu vực vòng ngoài đá ngầm đó! Hôm qua năng lượng tràng không phải biến mất rồi sao? Vậy các ngươi có biết từ tối hôm qua, vùng biển nối liền cùng hung thú rừng rậm bắt đầu loạn cả lên không? ]

[ Ý ngươi là gì? ]

[ Các ngươi không xem tin tức à? Chỉ cắm đầu coi trực tiếp thôi sao, thậm chí hot search cũng chẳng buồn nhìn? Ngoài đại dương đã xuất hiện sóng thần khổng lồ, ngay cả bầu trời ngoài tầng quyển cũng biến sắc rồi. Trong sóng thần còn mơ hồ có hình ảnh nhân ngư! ]

[ Hả?! Có thật không? Sau đó thì thế nào? ]

[ Sau đó, tất cả tàu đánh cá trong biển đều bỏ chạy hết lên bờ. Sau một đêm, sóng thần càng dâng cao, hiện đã gần trăm mét, thế tới cực hung hãn, không ngừng áp sát vào đất liền. Các ngươi có biết nó đang hướng đến đâu không? ]

[ Mau nói đi, đừng vòng vo! ]

[ Đế đô! Chính là Đế đô! Nếu sóng biển trăm thước kia ập vào Đế đô hành tinh R20, bất kể là hoàng thân quốc thích hay dân thường, tất cả đều xong đời! ]

[ Khiếp thật, ác liệt vậy sao? Đợi chút, ngươi vừa nói trong biển gầm có thân ảnh nhân ngư, lẽ nào trận sóng này là do nhân ngư tạo ra? ]

[ Chắc chắn rồi! Các ngươi quên rồi sao, trong truyền thuyết hung thú —— nhân ngư! Lần này thực sự đã xuất hiện! ]

[ Ta vừa xem tin tức mới nhất, Đế đô đã bắt đầu sơ tán khẩn cấp, giáp máy cùng quân đoàn kỵ sĩ hoàng gia cũng đã được điều động. ]

[ Vậy Phong Nhuệ nguyên soái thì sao? ]

[ Chưa thấy tung tích, có lẽ lưu lại phía sau. Giờ tình thế là hai hướng cùng hành động: giáp máy cùng quân đoàn kỵ sĩ phụ trách diệt trừ. Nếu giết được nhân ngư thì tốt, còn không thì bắt buộc phải rút lui. ]

[ Ta muốn biết rốt cuộc nhân ngư kia từ đâu ra, sao tự nhiên xuất hiện? Hơn nữa thời điểm cũng quá trùng hợp đi? Năng lượng tràng đá ngầm vừa biến mất, nhân ngư liền lộ diện. Hai việc này liệu có liên quan? ]

[ Ai mà biết! Thôi, ta không tám nữa, mau đi tránh nạn đây. Huynh đệ, cầu phù hộ, mong ta còn sống sót! ]

[ Cố lên huynh đệ, ngươi nhất định làm được! Chúng ta chờ ngươi quay về! ]

---

Phong Diễm đánh dấu vị trí gần mép biển, ký hiệu chỉ mình hắn hiểu. Vì thế khi cả nhóm đi tìm, tiêu chí vật liền ở ngay chỗ đó.

Rất nhanh, Đế Thu tìm thấy tiêu chí vật cuối cùng, bỏ vào trong ba lô.

Một luồng gió biển ẩm ướt thổi tới, thổi tung mái tóc thiếu niên rối bời.

Đế Thu ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng đại dương. Trên mặt biển xa xăm mơ hồ xuất hiện một vệt đen.

Trong mảng đen ấy, thỉnh thoảng còn lóe vài tia sáng trắng.

Chẳng lẽ… trên biển đang mưa sao?

Đế Thu nghĩ thầm. Ở nơi vượt xa hung thú rừng rậm, khí hậu biển vốn thay đổi thất thường, bên này mặt trời mọc, bên kia mưa giông cũng chẳng lạ gì.

Hắn không nghĩ nhiều, chỉ đứng dậy sau khi lấy được tiêu chí vật, định rời đi.

Thế nhưng, ngay lúc xoay người, một giọng nói khàn khàn đột ngột vang vọng trong đầu hắn.

Âm thanh kia khô khốc, già nua, mang theo tuyệt vọng gào thét.

Bước chân Đế Thu lập tức khựng lại, hắn xoay người thật nhanh, đôi mắt hơi kinh ngạc mở to, nhìn chằm chằm về phía chân trời:

[ Hệ thống, bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ]

Trong đầu hắn, hệ thống phát ra vài tiếng “xẹt xẹt” như dòng điện chập chờn, hồi lâu mới ngập ngừng lên tiếng:

[ Bên kia… không ổn rồi. ]

[ Người cá của ngài, dường như đã nổi giận. Nó triệu hoán sóng thần khổng lồ, đang tiến thẳng về Đế đô, như muốn nhấn chìm toàn bộ Đế đô trong nước biển. ]

Đôi mắt Đế Thu bùng lên hiếm thấy một tia giận dữ:

[ Chuyện trọng đại thế này, tại sao mãi đến khi ta hỏi mới nói?! ]

Hệ thống run rẩy đáp:

[ Xin… xin lỗi, ký chủ đại nhân. ]

[ Có thể người cá kia từng là kẻ ngài yêu thương nhất, nhưng giờ nó đã thay đổi. Nỗi tổn thương tích tụ theo năm tháng đã khiến tâm trí nó vặn vẹo. Trong lòng nó giờ chỉ còn thù hận. Nó đã không còn là nhân ngư mà ngài từng biết nữa. Ta không nói cho ngài, chỉ vì không muốn ngài đau lòng. Theo quỹ tích diễn biến, cuối cùng nó sẽ chết trong biển lửa của quân đoàn kỵ sĩ hoàng gia. Sóng thần cũng nhờ đó mà bị ngăn lại. Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ trong lịch sử phát triển của loài người. ]

[ Vận mệnh vốn không thể đổi. Ta cũng rất tiếc cho số phận của nó, nhưng… ]

[ Cút đi! ] Đế Thu giấu bàn tay nắm chặt trong tay áo, gằn từng chữ:

[ Để xem kẻ nào dám động đến người cá của ta! ]

Dứt lời, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đế Thu nhanh chóng móc toàn bộ tiêu chí vật ra, lập tức nhấn nút kết thúc sớm.

Một giây sau, thân ảnh hắn biến mất ngay trước mặt cả bọn.

Chu Lệ tròn mắt:

“Hắn… kết thúc thi đấu sớm sao?”

Tống Dương cũng khó hiểu:

“Đúng vậy, mới vừa rồi sắc mặt hắn bỗng thay đổi. Liệu có chuyện gì không ổn chăng?”

Hai người còn đang nghi hoặc thì Phong Diễm đã không chần chừ, cũng lập tức nhấn nút kết thúc sớm.

So với Đế Thu, Phong Diễm đáng tin hơn một chút. Trước khi đi, hắn còn để lại cho hai người một câu:

“Chính các ngươi lo thu thập điểm số đi.”

Bọn họ Thu thập điểm số?

Tống Dương cùng Chu Lệ liếc mắt nhìn nhau.

Tống Dương khẽ nhíu mày, nói:

“Chúng ta tiếp tục thu thập điểm thì có ích lợi gì? Cho dù gom thêm bao nhiêu, vị trí đứng đầu cũng không thể rơi vào tay ta. Giờ phải làm sao đây? Hai người bọn họ đều đã sớm kết thúc trận đấu, chúng ta cũng nên rút lui thôi?”

Chu Lệ đưa mắt quan sát khắp xung quanh một vòng, ánh mắt thoáng trầm xuống:

“Không thấy.”

Tống Dương khó hiểu hỏi:

“Không thấy cái gì? Là Đế Thu cùng Phong Diễm sao?”

“Không phải.” Chu Lệ giơ lên thiết bị cá nhân, thần sắc nghiêm túc, “Là con tiểu dương cao kia. Chúng ta cũng nên rút đi. Đế Thu dường như đang gặp chuyện, chúng ta đi xem có thể giúp được gì hay không.”

Nghe vậy, Tống Dương lập tức cũng giơ thiết bị cá nhân lên, giọng đầy khẩn trương:

“ Được!”

Dứt lời, hai thân ảnh lại đồng thời biến mất tại chỗ.

Chứng kiến bốn bóng người nối tiếp nhau biến mất, toàn bộ khán giả trong khán phòng trực tiếp lập tức xôn xao sôi trào.

[ Có chuyện gì đang xảy ra thế này? Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đột nhiên kết thúc trận đấu? ]

[ Ta bây giờ cũng mù mịt lắm rồi. ]

[ Ta lại có một suy nghĩ to gan… chẳng lẽ Đế Thu phát hiện ở Đế Đô xuất hiện sóng thần, nên lập tức chạy đi hỗ trợ? ]

[ Đúng rồi! Hắn chẳng phải mới vừa rồi đã nói mình là Chúa Cứu Thế sao?! Chúa Cứu Thế của chúng ta đi cứu thế giới rồi! ]

[ Có thể như vậy sao? ]

[ Hành tinh R20 bên sóng thần hiện tại đã mở trực tiếp tại hiện trường, mau qua đó xem. Nếu lát nữa Manh Thần thật sự xuất hiện trong màn hình trực tiếp kia, vậy thì chắc chắn rồi! ]

[ Các huynh đệ, mau, đổi kênh trực tiếp! ]

---

Trong khu vực chuẩn bị, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bốn tuyển thủ lần lượt xuất hiện.

Đế Thu không nói nhiều, trực tiếp ném toàn bộ tiêu chí vật vào khu đăng ký. Ngay lập tức, màn hình khổng lồ trên đỉnh khu chuẩn bị bật sáng, phát trực tiếp cảnh tượng bên phía Đế Đô: một đợt sóng thần cao trăm mét đang lao thẳng đến với khí thế ngập trời.

Ở điểm cao nhất của ngọn sóng cuồng nộ, thấp thoáng có thể thấy rõ bóng dáng một con nhân ngư đang điên cuồng vung vẫy chiếc đuôi dài.

Nhân ngư để lộ ra hàm răng sắc nhọn lạnh lẽo, trong hốc mắt trống rỗng đã mất đi nhãn cầu, hai hố đen kịt tràn đầy sát ý, gắt gao khóa chặt một điểm nào đó nơi Đế Đô. Khuôn mặt nó hằn lên vẻ hung ác tàn nhẫn, tràn ngập khát vọng hủy diệt.

Phong Diễm cùng mọi người vốn không hiểu vì sao Đế Thu lại muốn kết thúc trận đấu sớm. Thế nhưng khi bọn họ trông thấy cảnh tượng hiện ra trên màn hình lớn, cả ba đều ngây ngẩn đứng sững tại chỗ.

Ngọn sóng thần cao trăm mét thế tới cuồn cuộn dữ dội, khoảng cách đến Đế Đô chỉ còn chưa đầy mười mấy dặm. Dựa theo tốc độ kinh khủng này, nhiều nhất nửa giờ nữa, toàn bộ Đế Đô sẽ bị hủy diệt trong khoảnh khắc.

Trên bầu trời ven biển gần khu vực Đế Đô, mấy chục giáp máy cùng hàng loạt máy bay đã tụ tập dày đặc, toàn bộ đều khắc dấu ấn đồ đằng hoàng gia cao quý.

Phong Diễm chăm chú nhìn một hồi, nhưng trong đó không hề xuất hiện tiêu chí quen thuộc thuộc về phụ thân hắn.

Thật kỳ lạ… trong tình thế nguy cấp thế này, phụ thân hắn sao lại không hề ra mặt?

Không kịp nghĩ nhiều, ánh mắt Phong Diễm nhanh chóng hướng đến thiếu niên.

Ngay khi thấy thiếu niên chuẩn bị khởi động ngón tay, Phong Diễm vội vàng lao tới, một phen đè chặt lấy tay Đế Thu, khẩn trương nói:

“Đem ta theo cùng! Ta có thể hỗ trợ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...