Sấm sét vừa giáng xuống, lập tức lan truyền trong mặt nước, toàn bộ biển khơi sáng bừng lên từng vệt hào quang u lam chớp lóe. Trong ánh sáng còn xen lẫn những tiếng “đâm đâm” nổ lách tách của dòng điện.
Điện lưu qua đi, quanh thân hai người nổi lềnh bềnh vài con cá bị đánh ngất.
Những con cá kia trợn tròn mắt, phỏng chừng cả đời cũng không hiểu nổi vì sao dưới bầu trời quang đãng lại có sấm sét bổ xuống thẳng mặt chúng.
Vừa thấy cá nổi lên mặt nước, Tống Dương lập tức lao đến chộp lấy mấy con, còn tiện tay nhét thêm vài con vào tay Chu Lệ, rồi vội vã lôi kéo y chạy lên bờ.
Chỗ nham thạch này vốn đầy những lỗ nhỏ li ti, nước biển tràn vào từ các khe nứt, khiến toàn bộ mặt đá ẩm ướt, trơn trợt, ngồi xuống chẳng khác nào tra tấn.
Nhưng bọn họ là ai chứ? Trong tay bọn họ có bí pháp “Phong Diễm” – một loại vũ khí đặc thù.
Phong Diễm sớm đã hong khô một mảnh nham thạch bằng phẳng, gọn gàng sạch sẽ.
Dĩ nhiên, ngoài bí pháp Phong Diễm, bọn họ còn có một “vũ khí tối thượng” khác —— Đế Thu, vị đại sát khí trời sinh.
Lần này Đế Thu không chỉ mang theo giường, mà đến cả sô pha cùng bàn trà cũng đều mang tới.
Chỉ thấy ở một bãi đá bằng phẳng gần đó, bày ra hẳn hai chiếc ghế sô pha dài, chính giữa đặt một chiếc bàn trà tinh xảo. Trên bàn phủ khăn trải sạch sẽ, bên trên còn bày một khay hoa quả tươi rói, hương thơm lan nhẹ trong gió biển.
Đế Thu ngồi vắt vẻo trên sô pha, một tay chống gối, tay kia cầm nhánh cây vô tâm khẩy đám rêu xanh bên cạnh.
Tiểu Tinh Linh lượn vòng quanh hắn, thỉnh thoảng lại ôm một quả từ khay hoa quả, nhét thẳng vào miệng Đế Thu.
Mà thiếu niên thì chưa từng cự tuyệt, Tiểu Tinh Linh cho gì, hắn liền ăn cái đó, thản nhiên như một lẽ hiển nhiên.
Phong Diễm vừa nhóm lửa, vừa lặng lẽ liếc nhìn về phía sô pha, đáy mắt thoáng lóe ánh sáng phức tạp.
Thật ghen tị với Tiểu Tinh Linh…
Ta cũng muốn “ cho đệ đệ ăn ” như vậy.
Ở một góc khác, Phong Diễm dựng trại lửa, còn Tống Dương sau khi bắt cá thì nhanh nhẹn mổ bụng, moi nội tạng. Bên cạnh, Chu Lệ vận dụng dị năng hệ “thủy”, liên tục tạo ra dòng nước trong sạch để rửa trôi máu và cặn bẩn.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ đã được xử lý gọn ghẽ, tiếp theo chính là tiết mục sở trường của Tống Dương —— nấu nướng.
---
Trong phòng phát sóng trực tiếp, đám lão khán giả đã sớm quen mắt, còn tân khán giả thì trố mắt há hốc mồm.
[ Ủa, bọn họ thế này đã qua nguyên một ngày? Đây thật sự là thi đấu sao? Không ai quản được bọn họ à? ]
[ Ha ha, nhân vật chính muốn tìm tiêu chí thì đã tìm được rồi, chẳng lẽ không cho bọn họ sớm tận hưởng một chút? ]
[ Cứu mạng, người khác chỉ có một lần cơ hội lên thuyền là lo lắng khổ sở, còn với Manh Thần thì lại biến thành tiệc picnic nghỉ mát. Khổ sở với hưởng thụ, quả thực chẳng liên hệ nổi. Với lại… nhìn bọn họ ăn mà ta ngửi như thấy mùi thơm lan ra, Tống thiếu đúng là bậc thầy mỹ thực. Nhìn bọn họ ăn, ta lại phải chan thêm bát cơm trắng mới chịu nổi. ]
[ Nói thật lòng, ta cực kỳ thích không khí trong phát sóng trực tiếp của Manh Thần. Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là thấy thoải mái và dễ chịu. ]
[ Nghĩ lại hai tháng trước, đạn mạc toàn mắng chửi Manh Thần yếu ớt, ai cũng chê bai… ]
[ Khụ, khụ, tha lỗi cho chúng ta. Khi ấy bọn ta hơi nặng lời… Giờ chỉ biết thốt lên: thơm quá! Nếu có thể xuyên thời gian, ta chắc chắn sẽ lao về hai tháng trước, ấn cái đầu ngốc của mình xuống màn hình mà quỳ lạy xin lỗi. ]
[ Cười chết mất! ]
[ Nếu có thể, ta muốn biến thành Tiểu Tinh Linh, chỉ để được một lần đầu cho ăn Manh Thần. ]
[ Đừng nói nữa, tỷ muội, ta cũng muốn! ]
---
Mùi cá nướng dần dần tỏa ra, hương thơm quyện trong không khí, k*ch th*ch khứu giác. Đế Thu nghiêng đầu liếc sang, thấy Tống Dương và Chu Lệ mỗi người ôm một xiên cá vàng óng tiến lại gần.
Phong Diễm dập lửa xong, lập tức sải bước đi qua, ngồi xuống bên cạnh Đế Thu.
Trên bàn trà nhanh chóng được dọn thêm một mâm cá nướng nóng hổi, Tống Dương hăng hái giới thiệu:
“Mau nếm thử tay nghề đầu bếp Tống này đi, đảm bảo khiến các ngươi cảm động đến phát khóc!”
Đế Thu vứt nhánh cây trong tay sang một bên, ánh mắt lướt qua đĩa cá nướng, sau đó thản nhiên liếc nhìn Tống Dương, tựa như đang cân nhắc điều gì.
Ánh mắt thiếu niên quái lạ đến mức khiến Tống Dương bất giác rùng mình, vội hỏi:
“Nhìn ta như vậy làm gì? Trên người ta có dính cái gì sao?”
Đế Thu lắc đầu, chậm rãi đáp:
“Không phải. Ta chỉ đang nghĩ, lần sau thi đấu, có lẽ nên để ngươi mang nguyên cả nhà bếp chuyển tới.”
Như thế, Bổn Ma Vương đại nhân mới có thể thỏa mãn trọn vẹn mọi nhu cầu ăn uống.
Tống Dương sững sờ, mắt tròn xoe: “Thật… thật sao? Ngươi nói thật đó à?”
Đế Thu nhếch môi: “Dĩ nhiên.”
Chuyện hưởng thụ, Bổn Ma Vương chưa từng qua loa.
Trong nháy mắt, hốc mắt Tống Dương ửng đỏ:
“Ô ô, ta vốn tưởng ngươi chẳng thèm coi trọng ta. Lúc mới gặp nhau, chúng ta cứ gây gổ cãi cọ, ta còn nghĩ ngươi ghét bỏ ta. Không ngờ ngươi lại tốt với ta như vậy! Không chỉ không để bụng chuyện cũ, còn muốn chuẩn bị cả một gian bếp riêng cho ta. Ô ô, Đế Thu, ngươi thật sự quá tốt rồi! Trên đời sao lại có người như ngươi?”
Đế Thu nhíu chặt mày, vẻ mặt y hệt như vừa nuốt phải ruồi.
Người tốt?
Bổn Ma Vương đại nhân? Ngươi mù rồi chắc?!
Hệ thống: […]
Ha ha ha ha, chết cười mất thôi.
Chu Lệ: “……”
Người cảm động đến khóc, e là chỉ có mình ngươi thôi, Tống Dương. Còn nữa, ngươi chắc chắn không hiểu Đế Thu rồi! Rõ ràng hắn chỉ đơn thuần muốn thỏa mãn cái dạ dày của mình thôi, ngươi đừng có mà ảo tưởng, đồ l**m cẩu!
Tống Dương hít một hơi sâu, chọn lấy con cá nướng ngon nhất, kính cẩn dâng lên trước mặt Đế Thu:
“Con này là ngon nhất, cho ngươi.”
Thấy Đế Thu nhận lấy, hắn lại lập tức nói tiếp:
“Về sau, bất cứ thứ gì ngon, ta đều sẽ để ngươi là người nếm đầu tiên!”
Ngập ngừng một chút, Tống Dương bỗng nghiêm nghị đứng phắt dậy, khom người cúi chào Đế Thu một góc chín mươi độ:
“Chuyện lúc trước là ta không đúng. Ta xin lỗi ngươi… xin lỗi!”
Nói ra được lời vẫn luôn đè nặng trong lòng, Tống Dương như trút được gánh nặng, trong mắt ánh lên tia mong chờ, khẩn thiết nhìn Đế Thu đợi câu trả lời.
Thiếu niên chỉ hờ hững cắn một miếng cá, mí mắt khẽ nhấc, giọng điệu nhàn nhạt:
“Cá nướng… hương vị không tệ.”
Tống Dương: “?”
Khen tay nghề cá ngon?
Chẳng lẽ… ý này là tha thứ cho ta rồi?
Ô ô ô, quả nhiên Đế Thu là người tốt nhất trên đời!
Không, không chỉ là người —— hắn là thần!
Ngài yên tâm, Đế Thu, ta Tống Dương tuyệt đối không phải kẻ vong ân. Dù có làm trâu làm ngựa, ta cũng sẽ báo đáp ân tình này!
Nghĩ vậy, khuôn mặt Tống Dương lập tức rạng rỡ hân hoan, vội vàng gắp thêm một con cá khác đặt trước mặt Đế Thu:
“Ngài nếm thử thêm con này đi, cái này cũng ngon lắm!”
Chu Lệ đưa mắt phức tạp nhìn sang con chó săn cạnh Tống Dương: “.”
Cái này cũng phải dùng đến chữ “ngài” sao?
Ngươi thật không thấy ngượng mặt ư?
---
Trực tiếp.
[ Ha ha ha, Tống thiếu đang thị phạm tại chỗ cho mọi người xem thế nào mới gọi là “thật thơm ”. ]
[ "Thật thơm" tuy đến muộn, nhưng rốt cuộc vẫn tới. Tống thiếu rõ ràng có thể âm thầm nói lời xin lỗi, thế mà lại chọn xin lỗi ngay trước mặt hàng chục triệu khán giả. ]
[ Thực ra Tống thiếu cũng không tệ lắm, chí ít làm người ngay thẳng, có gì nói nấy. Miệng hắn độc thật, nhưng chưa từng làm chuyện bỉ ổi. Như lần trong khu hoang dã, ngoài miệng hắn hung hăng hống hách, nhưng lại là người đầu tiên ra tay bắn chết con trùng tộc kia cứu Manh Thần. Dĩ nhiên, Manh Thần căn bản không cần hắn giúp. ]
[ Chuẩn chuẩn chuẩn, Tống thiếu chỉ là miệng thúi lòng mềm. Người như thế, nếu thật sự có xấu, thì cũng xấu đến rõ ràng. Khác hẳn với loại người ngoài mặt ôn nhu hiền lành, bên trong lại giấu tâm cơ trà xanh. ]
[ Ai vậy? ]
[ Còn có thể là ai nữa? Chính là Lâm Mạn nữ thần thôi. Hiện tại nàng chẳng phải vẫn quấn lấy Manh Thần sao? Còn không biết tại sao Phong Diễm không cùng nàng lập đội, nàng liền ám chỉ đều do Manh Thần gây khó dễ. Quả thật đáng chê. ]
[ Ấy, nàng à, nói thật thì ta vốn cũng chẳng mấy ưa. Nhìn qua thì giả tạo. Cái gì mà toàn bộ hành tinh R20 công nhận nữ thần tri kỷ, ai công nhận chứ? Ta có bỏ phiếu đâu, lấy gì mà công nhận? ]
[ Ha ha ha, hiện tại trực tiếp có hơn tám mươi triệu người, ngươi nói lời này cũng chẳng tính là lặng lẽ đâu. ]
[ Cười muốn chết. ]
---
Đế Thu lẳng lặng thưởng thức mỹ vị, nào biết trong lòng Tống Dương đang cuộn sóng dữ dội.
Tính đến nay, đã hai mươi ngày kể từ khi độc tố khô cạn của hành tinh R20 tiêu tán. Trong khoảng thời gian ấy, thực vật là nhóm đầu tiên hoàn toàn đào thải hết độc tố.
Động vật, sau một tuần tuần hoàn trong cơ thể, độc tính cũng đã được loại sạch.
Giờ phút này, món ngon mà Đế Thu đang nếm thử đã chẳng còn chút đắng chát, chỉ còn lại vị giòn vàng xen lẫn mềm mại, tinh khiết hòa cùng hương thơm lan tỏa.
Mâm trái cây bày ra trong sân cỏ của không gian, chính là do Pearl — linh tinh sâu lâm — gieo trồng. Nó có năng lực đặc thù khống chế sự sinh trưởng của thực vật. Ngoài ra, Pearl cũng tinh thông các loại ma pháp hệ tinh thần, nhờ vậy mới có thể duy trì giao tiếp với hung thú trong rừng, cũng là nguyên nhân nó phát hiện Sonja Nhã bất thường và ra tay trợ giúp nàng thoát khỏi khống chế.
Thao Thiết từ thú tinh trở về liền trốn trong không gian ngủ say. Nó đã sớm đạt tới cấp năm, nên Đế Thu cũng không thúc giục nó ra ngoài săn thú nữa.
Sau khi đạt cấp năm, dung lượng của không gian chứa đồ tăng mạnh, chạm đến quy mô của một khu rừng hung thú chân chính.
Nói cách khác, hiện tại hắn hoàn toàn có thể đem cả khu rừng hung thú nhét gọn trong không gian.
Hệ thống vừa cảm nhận được suy nghĩ này liền rùng mình: […]
Kí chủ đại nhân, sao lại bỗng dưng nảy ra ý niệm đáng sợ như thế vậy?
QvQ.
Cứu mạng, ai đó mau cứu ta!
Đế Thu chẳng hay biết nỗi khổ bi hài của hệ thống, chỉ tiếp tục trầm ngâm.
Thu thì thu được, nhưng một khu rừng hung thú khổng lồ như vậy đối với hắn cũng chẳng có ích gì.
Hắn là Ma Vương, chứ chẳng phải nhà sưu tập. Hắn không hề có hứng thú “gặp gì thu nấy”.
Hiện trong không gian còn nằm một chiếc phi thuyền vũ trụ muốn bán nhưng chưa bán được. Giữa lúc 160 ức của Angela vẫn xa vời như mây khói, hắn liền nghĩ đến việc tìm cơ hội đem phi thuyền này bán đi.
Ít nhất cũng có thể đổi được mấy trăm triệu tinh tệ.
Nhưng bán cho ai?
Chợ đêm thì không ổn, lần trước suýt chút kéo cả đám hải tặc đến, thật sự rất phiền.
Không phải hắn sợ bọn hải tặc, mà là ghét cái cảm giác ruồi nhặng vo ve bên cạnh.
Trong đầu Đế Thu bỗng hiện ra gương mặt lạnh lẽo tàn khốc.
Đúng rồi — còn có tên cẩu tặc Phong Nhuệ kia.
Kẻ thích thu nhặt phế liệu, chẳng phải sẵn có một đầu mối tốt sao?
“Đế Thu, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Giọng Phong Diễm bất ngờ vang lên bên tai.
Đế Thu thuận miệng đáp: “Đang nhớ đến cha ngươi.”
Phong Diễm: “???”
Cái gì? Ngươi nói lại xem, ngươi nhớ ai cơ?!
Khán giả trực tiếp: ???
[ Mặt người da đen đầy chấm hỏi, sao ta lại ngửi thấy mùi kịch bản máu chó gia đình luân lý vậy? ]
[ Ta đang đứng cạnh ngươi, còn ngươi thì chỉ nghĩ đến cha ta? ]
[ Ta yêu ngươi, nhưng ngươi lại yêu hắn… Oa, đau tim quá! ]
Hình ảnh hiện lên, Đế Thu nhìn chằm chằm Phong Diễm, chậm rãi mở miệng: “Ta đang nghĩ, cha ngươi chẳng phải rất thích thu gom phế liệu sao? Ta có một món đồ chơi phi thuyền vũ trụ, không biết ông ta có hứng không.”
[ ??? Ta nghe cái gì đây? Nguyên soái Phong Nhuệ lại có sở thích… nhặt phế liệu? ]
[ Ấy, chuyện này… chúng ta thật sự có thể nghe sao? Nguyên soái còn có sở thích kỳ quái thế này? ]
[ Có dự cảm, Manh Thần mà nói thêm vài câu, trực tiếp này chắc chắn sẽ bị phong cấm. ]
[ Phong Diễm: ta coi ngươi là bằng hữu, còn ngươi thì chỉ nhớ tới tiền của cha ta. Ngươi có còn lương tâm không?! ]
[ Ha ha ha ha, cười ngã lăn. ]
---
Phong Diễm lập tức hiểu Đế Thu định bán thứ gì. Nghĩ đến toàn bộ hành trình đều có khán giả theo dõi, hắn liền hàm ý nói: “Ta thấy có thể thử. Chờ cuộc thi kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp phụ thân ta.”
Thì ra chỉ vì chuyện này.
Cũng phải thôi. 160 ức ban đầu vốn tưởng chắc trong tay, nay bỗng dưng tan biến, đệ đệ dĩ nhiên sốt ruột.
Trước kia phi thuyền vũ trụ kiểu này hắn toàn ép xuống đáy hòm, nay lại vội vàng đem ra bán.
Chung quy, đệ đệ cũng chỉ mong có một mái nhà. Sai ở chỗ nào?
Phong Diễm ngừng lại, rồi bổ sung: “Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi bàn bạc với phụ thân, tranh thủ lấy tình thân làm giá, ít nhất cũng phải được chiết khấu hai mươi phần trăm.”
Khán giả trực tiếp lần nữa đồng loạt giơ mặt người da đen chấm hỏi.
[ Mọi người cho ta hỏi, cái gì gọi là “chiết khấu hai mươi phần trăm”? ]
[ Nghĩa là, giá gốc x3 đấy. ]
[ ??? Phong thiếu thật sự hiếu thuận! ]
[ Ha ha ha, trước mặt tình thân và tình bạn, Phong thiếu quả quyết chọn tình bạn. Nguyên soái Phong Nhuệ nghe xong chắc khóc mất. ]
[ Thật khó tưởng tượng dáng vẻ nguyên soái Phong Nhuệ khóc… kiểu người máy đó, liệu có được cài đặt quy trình rơi lệ không nhỉ? ]
---
Đột nhiên, một tiếng gầm rền đặc trưng của ca-nô phá vỡ sự yên tĩnh của biển trời.
Âm thanh trầm nặng, vang xa, lập tức thu hút ánh mắt tất cả tuyển thủ trên đảo, trong đó có cả nhóm Đế Thu.
Mọi người đồng loạt quay về hướng phát ra, chỉ thấy một chiếc ca-nô với ống khói tuôn khói trắng, từ từ tiến lại gần.
Mặt biển gợn sóng lăn tăn, ca-nô lướt đi tạo nên từng vòng sóng nhỏ trắng xóa.
Thân thuyền như lưỡi dao sắc bén, chém đôi mặt biển thành hai nửa.
Tống Dương reo lên: “Thuyền cuối cùng tới rồi!”
Hắn thề, đây là lần chờ đợi dài dòng chán ngắt nhất trong suốt cuộc thi.
Nhưng đồng thời cũng là lần dễ chịu nhất.
Trong giải đấu thứ sáu của Liên minh Tinh Tế, hắn còn có công phu nướng cá?
Đúng là thành tích để đời, khoe một đời chưa đủ, còn có thể truyền cho hậu thế đời sau khoe tiếp.
Phong Diễm: “Chúng ta đi thôi.”
Đế Thu đứng dậy khỏi ghế: “Được, đi nào.”
Mấy người nhanh chóng thu dọn hành lý, men theo bờ tiến về phía ca-nô.
Ca-nô càng tới gần, số tuyển thủ tụ tập quanh đó càng nhiều.
Chu Lệ đảo mắt, chừng hai ba trăm người tất cả.
Số người rơi cùng đảo với bọn họ vốn đã không nhiều.
Khi ca-nô vững vàng cập bờ, cầu thang cũng được thả xuống. Tống Dương buột miệng: “Hẳn sẽ không đụng Lâm Mạn chứ? Hơn năm mươi đảo, mười chiếc thuyền, chẳng đến nỗi trùng hợp vậy đâu.”
Chu Lệ dưới chân hơi loạng choạng.
Lẽ ra vốn không trùng hợp đến thế, nhưng vừa bị ngươi nói ra…
Không biết nên diễn tả sao, khi bước lên boong và bắt gặp gương mặt quen thuộc nơi góc tàu, Chu Lệ chẳng buồn ngạc nhiên nữa.
Nha, đúng là vận xui nhà họ Tống không bao giờ ngã gục.
Tống Dương đã lập tức nhìn thấy Lâm Mạn. Hắn xoay người, quay lưng về phía nàng, vừa ghét bỏ vừa kinh ngạc thốt lên: “ Đm! Không ngờ lại trùng hợp đến vậy?!”
Chu Lệ: “.”
Ngươi cái tên sao chổi này, có gì mà kinh ngạc chứ!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
___
Đế Thu đứng trên boong ca-nô, ngoái đầu nhìn về phía sau.
Chiếc ca-nô sắc bén tựa mũi kiếm, xé toạc mặt biển tĩnh lặng ngoài khơi, để lại trên thân thể mỹ lệ của hải dương một vết thương dữ tợn.
Thế nhưng, đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua. Nước biển dần dần khép lại, rồi nhanh chóng dung hợp, khiến mặt biển trở lại vẻ yên bình vốn có.
Từng có vô số kẻ mạo hiểm, mang theo vô số ca-nô, tiến vào hải vực này, hòng chinh phục biển cả.
Thế nhưng, kết quả thực sự không phải bọn họ chinh phục được hải dương, mà là hải dương nuốt chửng vô số sinh mệnh.
Biển cả trông như ôn nhu, dịu dàng, nhưng bên trong lại ẩn giấu tầng tầng hiểm nguy.
Nguy hiểm đến từ đại dương thậm chí còn vượt trên cả khu rừng rậm và khu núi cao.
Ít nhất, trong rừng rậm hay núi cao, vẫn còn có thể tìm thấy chút dấu vết cho thấy ai đó từng tồn tại.
Nhưng trong biển sâu, kẻ tử vong ngay cả tung tích cũng chẳng lưu lại, chẳng một cuộc tuần tra nào tìm ra nổi.
[Phạm quy điều lệ — Điều thứ tư: Nghiêm cấm tuyển thủ dùng bất kỳ con đường nào để lấy được tiêu chí vật từ tay tuyển thủ khác, nhưng không giới hạn ở mua, tặng, trao đổi các loại. Kẻ vi phạm bị phán định phạm quy, toàn bộ đều sẽ bị loại bỏ.]
Đây chính là điều thứ tư trong bản điều lệ, cũng là một thiết lập nhằm chặn đứng triệt để việc đầu cơ trục lợi trong thi đấu.
Trong các kỳ trước, quy tắc về tiêu chí vật vốn chưa có hạng mục này, nên mới xảy ra chuyện ở khu thí luyện, hai huynh đệ phía Đông và phía Tây bỏ tiền mua tiêu chí vật.
Thương nhân tiêu chí vật vì thế mà vẫn có đất sống trong các trận đấu, mỗi một giải đấu của Liên minh Tinh tế đều đủ để bọn họ kiếm đầy túi.
Nhưng hiển nhiên, từ kỳ tranh tài thứ sáu trở đi, tuyển thủ bắt buộc phải hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân.
Có thể nói, từ đây, cuộc thi đấu chân chính mới thực sự bắt đầu.
“Đế Thu, đã lâu không gặp.”
Sau lưng vang lên giọng nói mềm nhẹ, Đế Thu quay đầu, liền thấy Lâm Mạn đứng ở không xa phía sau.
Hắn nhìn nàng một cái: “Có chuyện gì?”
"Không có chuyện thì không thể đến chào hỏi một câu sao?" Nụ cười trên môi Lâm Mạn vẫn ngọt ngào như cũ, “Chúng ta chẳng phải bằng hữu sao?”
Đế Thu chẳng hề bị lay động, đáp như đinh chém sắt: “Không phải bằng hữu.”
Nụ cười trên môi Lâm Mạn dần dần tắt, thay vào đó là vẻ mặt khổ sở: “Thì ra chỉ có mình ta tự đa tình sao? Xin lỗi, là ta đã tự ảo tưởng.”
Đế Thu hơi cau mày. Nhìn nàng, hắn chợt nhớ đến một loài chim tên "chim quyên".
Chim quyên không bao giờ tự xây tổ, mà sẽ đem trứng gửi vào ổ của loài chim khác. Khi chim con vừa nở, nó sẽ lợi dụng lúc chim mẹ vắng nhà, đẩy hết trứng và chim non thật sự của chủ ổ ra ngoài.
Quyên chính là kẻ cướp tàn nhẫn, đoạt lấy tài nguyên, chiếm đoạt sự chăm sóc và bảo vệ vốn thuộc về con chim khác.
Điều này giống hệt cách Lâm Mạn đối xử với Tống Dương và Sonja Nhã.
Nàng bóp méo ký ức của Tống Dương, dập tắt tình cảm mà hắn dành cho Sonja Nhã, rồi từ đó khống chế hắn.
Bản thân Đế Thu chẳng có chút cảm tình nào với Tống Dương, thậm chí cảm thấy hắn ngu ngốc.
Nhưng so với hắn, Đế Thu càng căm ghét hơn kiểu người như Lâm Mạn — kẻ coi sinh mệnh và linh hồn chỉ là trò tiêu khiển để giỡn cợt.
Trong lúc ánh mắt Lâm Mạn chợt lóe vẻ hoảng hốt, Đế Thu giơ tay, vỗ một cái "độp".
Ngay lập tức, Lâm Mạn hét thảm, sắc mặt tái nhợt, thân thể ngồi sụp xuống đất.
Đám người xung quanh nghe thấy động tĩnh, đồng loạt ngoảnh lại, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Bốn đồng đội của Lâm Mạn nhanh chóng lao đến. Trong đó, một nam sinh to lớn, khôi ngô, hung hăng trừng mắt về phía Đế Thu, lạnh giọng quát:
“Thằng rác rưởi, ngươi đã làm gì nàng? Lão tử hôm nay phải giết ngươi!”
Một thanh kiếm lửa rực cháy bất ngờ cắm xuống ngay trước mặt hắn. Nam sinh khôi ngô lập tức biến sắc, vội ngưng tụ dị năng, dựng lên một bức tường đất chắn kiếm lửa ở bên ngoài.
Thanh kiếm lửa va mạnh vào tường đất, vang lên một tiếng "Rầm" trầm thấp.
Phong Diễm từ bên cạnh bước ra, đứng chắn trước mặt Đế Thu bằng tư thế đầy bảo vệ.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, trong mắt ánh lên tia tàn khốc.
Dám mắng đệ đệ hắn? Giết ngươi cũng đáng!
"A, Phong Diễm, đến thật đúng lúc." Nam sinh khôi ngô cười lạnh, hai tay chụp vào hư không, trong tay liền hiện ra một cây Tam Xoa kích bằng nham thạch. “Ta cũng muốn xem thử, rốt cuộc dị năng hệ lửa của ngươi lợi hại hơn, hay là dị năng hệ đất của ta nhỉnh hơn một bậc!”
Dị năng vốn tương sinh tương khắc. Trong đó, hệ đất chính là khắc tinh tự nhiên của hệ lửa. Đây cũng là lý do khiến hắn chẳng hề e ngại Phong Diễm.
Tên hắn là Thạch Vấn Thiên, cùng cấp học sinh với Phong Diễm, Tống Dương và Lâm Mạn.
Thành tích học viện chia làm hai mảng: một là thành tích văn hóa, hai là thành tích thực chiến.
Ở văn hóa khóa, Phong Diễm và Lâm Mạn ngang tài ngang sức. Còn trong thực chiến, mỗi lần Phong Diễm và Thạch Vấn Thiên đối đầu, hai bên đều có thắng có thua.
Phong Diễm thiên phú dị năng quả thực mạnh hơn đôi chút, nhưng Thạch Vấn Thiên lại có ưu thế thuộc tính khắc chế.
Sự chán ghét hắn dành cho Phong Diễm không phải ngày một ngày hai.
Nếu không có sự tồn tại của Phong Diễm, hắn chắc chắn sẽ là kẻ mạnh số một trong cùng cấp ở thực chiến.
Mà tại hành tinh R20 này, nơi thực lực được tôn sùng, với thực lực của hắn, ắt hẳn sẽ có không ít người chú ý.
Thế nhưng, bởi vì sự xuất hiện của Phong Diễm, tất cả hào quang đều bị cướp đi. Không chỉ hắn là con trai của nguyên soái Phong Nhuệ, lại thêm diện mạo tuấn mỹ, thành tích văn hóa đứng đầu, thực chiến cũng hạng nhất. Bao nhiêu danh hiệu gộp lại, trong chớp mắt đã khiến toàn trường chỉ còn ánh mắt hướng về một mình Phong Diễm.
Trong mắt mọi người chỉ có Phong Diễm, chẳng ai còn để ý đến nỗ lực cùng sự mạnh mẽ của hắn.
Không chỉ thế, Phong Diễm còn cướp đi cả nữ thần trong lòng hắn — Lâm Mạn.
Trong lúc tổ đội ba người, hắn vẫn luôn khát khao được cùng lâm Mạn — nữ thần nhất kiến chung tình của mình — hợp thành một tổ.
Nếu như không có Phong Diễm, lâm Mạn nhất định sẽ chọn ở bên cạnh hắn!
Kết quả lại là Phong Diễm, tên tra nam kia, chẳng những không dốc sức bảo hộ lâm Mạn nữ thần, ngược lại còn vì một kẻ tiểu bạch kiểm mà thẳng tay vứt bỏ nàng.
Ngươi chẳng phải vẫn được ca tụng là thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất R20 sao?
Vậy hôm nay, ta sẽ khiến ngươi ngay trước mắt bao người trở thành trò cười, để tất cả đều thấy rõ bộ dáng chật vật của ngươi!
Ánh mắt khôi ngô nam sinh bỗng lóe lên sát ý, hắn gầm lớn một tiếng, toàn thân bắp thịt trong nháy mắt phồng lên, y phục trên người trực tiếp bị xé toạc, để lộ thân thể cường tráng dữ dội như bão tố.
Ngay sau đó, làn da toàn thân hắn biến đổi, trong thoáng chốc hóa thành từng mảng nham thạch dày đặc, ngay cả khuôn mặt cũng không ngoại lệ.
Cùng thời khắc ấy, mọi người đồng loạt cảm nhận được một loại áp lực đáng sợ đến mức khiến lồng ngực khó thở, giống như bị một ngọn núi đè nén.
— Năng lượng tràng!
Thạch Vấn Thiên thế mà lại dựng nên năng lượng tràng!
Trên boong thuyền canô, bầu không khí trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, nhưng sự tĩnh lặng ấy lại bị sức mạnh từ năng lượng tràng bạo liệt của Thạch Vấn Thiên vặn vẹo đến dữ tợn.
Chung quanh không ít tuyển thủ lập tức bị ép quỳ rạp xuống đất, chỉ có một số ít người lực lượng tinh thần mạnh mẽ mới có thể miễn cưỡng vịn lấy kiến trúc bên cạnh để chống đỡ thân thể nặng trĩu.
Tiếng kinh hô dậy lên khắp bốn phía.
“Thật quá mạnh, năng lượng tràng này tuyệt đối đã vượt trên cấp S!”
“Chẳng lẽ… đây là SS cấp năng lượng tràng?”
“Trời đất, chẳng lẽ năm nay R20 hành tinh lại xuất hiện đến hai dị năng giả SS cấp?!”
“R20 hành tinh đây là muốn vượt trội lên rồi sao?!”
Phong Diễm vốn luôn giữ gương mặt lạnh lùng, lúc này lông mày cũng hơi nhíu lại.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người xung quanh, kể cả Phong Diễm, trên gương mặt Thạch Vấn Thiên lập tức thoáng qua vẻ đắc ý. Hắn cười lạnh: “Phong Diễm, không ngờ tới phải không? R20 hành tinh tuổi trẻ tân duệ, ngươi không phải kẻ duy nhất. Thực lực của ta sớm đã vô hạn tiếp cận SS cấp!”
“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến sự lợi hại của ta!”
Ngay khi Thạch Vấn Thiên chuẩn bị ra tay, Phong Diễm mở miệng ngăn lại: “Chờ đã.”
Thạch Vấn Thiên sững lại, rồi khóe môi nhếch lên thành nụ cười khinh miệt: “Sao thế? Ngươi sợ rồi sao? Hay là nhớ lại lần ngươi từng thua dưới tay ta mà khiếp hãi? Hiện tại, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi lâm Mạn nữ thần, ta sẽ tạm tha cho ngươi một lần.”
Hắn dừng một nhịp, sau đó ngón tay chỉ thẳng vào Đế Thu: “Còn cả tên mặt trắng nhỏ kia nữa, ta muốn ngươi quỳ xuống cầu xin lâm Mạn nữ thần tha thứ.”
Đế Thu đang định nhấc tay thi triển thủ đoạn, liền bị Phong Diễm áp chế xuống.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong không gian chật hẹp này lại bùng nổ thêm một tầng năng lượng tràng khác.
Hai trường năng lượng khổng lồ va chạm nhau, khiến không khí vặn vẹo, đồng thời phát ra những tiếng gào rít kinh hồn.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng nổ vang, hai năng lượng tràng trực tiếp bạo liệt, không gian dường như bị xé rách, mặt biển xung quanh canô lập tức bắn tung lên những cột nước cao vút.
Bọt nước trên không trung nổ tung, ào ào trút xuống, dội thẳng lên đầu mọi người.
Phong Diễm vung tay trong không, lập tức dựng nên một không gian hỏa diễm bao trùm quanh hắn và Đế Thu. Từng giọt nước vừa rơi xuống liền bị bốc hơi tan biến trong nháy mắt.
Biến cố quá bất ngờ khiến gần như toàn bộ tuyển thủ đều đứng sững tại chỗ, chưa kịp phản ứng thì đã thành ra ướt sũng từ đầu đến chân.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?