Đế Thu cũng chỉ khẽ lắc đầu, giọng bình thản đến mức quá sức bình thản, như thể chính sự thản nhiên này mới là một sự sỉ nhục đối với hai chữ “bình thản”: “Ta không sao.”
Chu Lệ: “?”
Ba người cùng ngồi ngựa gỗ xoay tròn, tại sao chỉ mỗi ta vật vã muốn chết?
Các ngươi rốt cuộc có phải mở treo gì đó sau lưng mà không cho ta biết không hả?
Thật sự quá bất công!
Phong Diễm kiên nhẫn đưa tay giúp Đế Thu chỉnh lại mái tóc rối bời, giọng dịu dàng: “Không sao là tốt rồi. Nếu ngươi thấy khó chịu, hãy nói với ta, ta cõng ngươi.”
Dứt lời, hắn đứng lên, ánh mắt chuyển sang vách tường của trụ tròn: “Vừa nãy bé gái kia chỉ vào nơi này, hẳn là muốn nói chỗ này có thứ gì đó.”
Chu Lệ ngẩn người, rồi theo bản năng quay đầu nhìn—và lập tức kinh ngạc khi thấy rõ bức tường ngay trước mắt.
Chu Lệ thử thăm dò, đưa ngón tay gõ gõ lên vách tường. Từ bên trong lập tức truyền ra tiếng “tùng tùng tùng” trầm đục.
Chu Lệ kinh ngạc kêu: “Trong này rỗng!”
Phong Diễm liếc mắt, thản nhiên nói: “Để ta.”
Chu Lệ: “?”
Để ngươi? Để ngươi làm gì?
Chỉ một giây sau, hắn liền hiểu rõ Phong Diễm định làm thế nào.
Chỉ thấy trong tay Phong Diễm bỗng hiện ra một thanh hỏa diễm kiếm sắc bén, mũi kiếm khẽ chống xuống mặt đất, theo từng bước chân tự tin của hắn mà ma sát ra một vệt đen kịt dài hằn lên nền.
Ngay khi Phong Diễm chuẩn bị vung kiếm chém xuống trụ tròn, vòng xoay ngựa gỗ vốn đã yên tĩnh chợt vang lên tiếng nhạc Bát Âm.
Ngựa gỗ lại chuyển động, nhưng lần này tốc độ không nhanh, cũng không tăng gia tốc.
Hai người đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc, thì từ một bên khác của trụ tròn, tiểu thiếu niên Đế Thu thản nhiên bước ra, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt bất mãn liếc về phía bọn họ: “Nơi này có cơ quan mở sẵn, các ngươi còn ở đó lóng ngóng làm gì?”
Chu Lệ và Phong Diễm lập tức nhìn nhau.
Phong Diễm nhanh chóng thu hồi hỏa diễm kiếm, trên mặt nở nụ cười, tiến lên vài bước: “Không có gì, bọn ta chỉ đang thử xem thôi. Đế Thu, ngươi thật thông minh, nhanh như vậy đã tìm được cơ quan, quả nhiên không hổ là ngươi.”
Không hổ là đệ đệ ta, giỏi lắm!
Chu Lệ: “……”
Không ngờ ngươi lại là loại Phong Diễm như vậy.
Bên ngoài, Tống Dương quan sát trực tiếp, không nhịn được cảm khái: “Ngay cả trên vòng xoay ngựa gỗ, Phong Diễm cũng bản năng bảo vệ Đế Thu không bị thương tổn.”
Tống lão gia tử và Tống Huyền Trương đồng thời siết chặt thần kinh.
Hai người họ biết Đế Thu chẳng có liên hệ gì với Phong gia, vì vậy có thể giữ kín bí mật này. Nhưng Tống Dương thì không.
Tống Dương vốn là kẻ thẳng tính đến ngu ngốc, so với chó còn kém thông minh. Một khi hắn nhận ra mối quan hệ giữa Phong Diễm và Đế Thu, chắc chắn sẽ lập tức xông tới chất vấn Phong Diễm, chứ không thể giấu kín được.
Như vậy còn ra thể thống gì?
Dù trong lòng họ rất căm ghét Phong gia vì chuyện bỏ rơi Đế Thu, nhưng mỗi gia tộc đều có bí mật riêng. Những điều ấy chỉ có thể để chính họ thốt ra, còn lễ nghi của nhà họ Tống tuyệt đối không cho phép đi vạch trần người khác.
Mà Tống Dương, cái tên này, từ nhỏ đến lớn chẳng khác nào một con chó ngốc. Ngay cả khi Phong Diễm và Đế Thu khi bé đã giống nhau đến mấy, hắn cũng chẳng nhìn ra đầu mối gì. Vậy mà bây giờ lại bỗng trở nên nhạy bén ư?
“Không hổ là Phong Diễm, đến tình huống như thế mà cũng nhớ bảo vệ kẻ nhỏ yếu.” Tống Dương chậm rãi gật gù hài lòng.
Tống lão gia tử & Tống Huyền Trương: “……”
Quả nhiên, Tống Dương chưa bao giờ khiến họ thất vọng. Đầu óc hắn, đến chó cũng chẳng bằng!
Ai, rốt cuộc nên thấy vui vì hắn ngu xuẩn, hay thấy phiền vì hắn quá ngu xuẩn đây?
“Cha, vừa rồi cô bé thần bí kia, ngài có thấy quen mặt không?” Tống Huyền Trương hỏi.
Tống lão gia tử lắc đầu: “Không có ấn tượng. Ngươi gặp rồi à? Không phải Nhã Nhã, chẳng lẽ là công chúa Hill?”
Tống Huyền Trương cũng lắc đầu: “Không giống. Ta cảm giác không quá giống công chúa Hill. Hơn nữa với khí chất của nàng, sao có thể chỉ tay ra hiệu cho bọn họ?”
Tống lão gia tử trầm ngâm: “Chẳng lẽ là một người bạn cũ của Nhã Nhã?”
Tống Huyền Trương gật gù: “Cũng có khả năng. Ta nhớ lúc nhỏ Nhã Nhã có mấy bạn gái và bạn trai rất thân.”
“Ồ?” Tống Dương đang chọn rau, chợt chen lời: “Nhã Nhã từng có bạn bè sao? Ta nhớ rõ nàng từ nhỏ đã rất khó gần, ai thèm chơi với nàng chứ.”
Họa từ miệng mà ra.
“Bốp!”
Tống lão gia tử lập tức dùng gậy gõ mạnh vào lưng Tống Dương, giận dữ: “Ngươi nói bậy bạ gì thế, khi nhỏ khó gần chính là ngươi! Nhã Nhã lúc bé có rất nhiều bạn tốt, nghe rõ chưa!”
Tống Dương: “?”
Ta nhớ sai sao? Chuyện quái gì thế này?
———————
Chu Lệ và Phong Diễm vòng sang một bên, mới phát hiện trước mặt Đế Thu có một cái chìa khóa dây cót.
Thì ra vừa rồi Đế Thu đã xoay chặt dây cót, khiến trụ tròn bắt đầu chuyển động lần nữa.
Chỉ khác ở chỗ, lần này vang lên không còn là nhạc điện tử vui nhộn náo nhiệt, mà là giai điệu Bát Âm du dương, uyển chuyển.
Theo âm nhạc vang vọng, họ nghe rõ tiếng cơ quan máy móc chuyển động.
Ngay sau đó, trụ tròn trước mặt bỗng tách thành nhiều mảnh, chậm rãi mở ra bốn phía.
Mấy người vội vàng lùi lại, theo trụ tròn hạ xuống, thứ ẩn giấu bên trong rốt cuộc hiện rõ.
Đó là một vật thể kỳ lạ, bị nhiều xiềng xích khóa chặt. Nhìn qua giống như một khối mây trắng mềm mại, lại bị trói buộc cứng ngắc.
Chu Lệ nhìn chằm chằm vào nó, trầm giọng hỏi: “Có cần phá xiềng xích không?”
Vừa dứt lời, dưới chân bọn họ liền hiện lên một mảnh ánh sáng lục, cấp tốc lan tới khóa sắt.
Chu Lệ: “Xem ra là cần. Lần này để ta.”
Nói rồi, hắn bước tới trước, vận dụng Dị năng Hệ Gió ngưng tụ thành lưỡi đao, đặt lên xiềng xích.
Hắn không dám dùng quá nhiều lực. Không hiểu vì sao, trong lòng hắn luôn cảm thấy thứ bị giam giữ trong đó có liên quan đến Sonja Nhã. Nếu mạnh tay phá hỏng, có lẽ sẽ khiến nàng bị tổn thương.
Đế Thu giơ ngón tay chỉ điểm: “Chu Lệ, cắt vào chỗ ánh sáng xanh kia.”
Chu Lệ nghe vậy lập tức đảo mắt quan sát, quả nhiên thấy trên xiềng xích có một điểm lóe sáng xanh lục.
Hắn không chần chừ, cẩn thận đưa đao gió cắt vào đó. Ngay lập tức, sợi xích tách ra.
Xiềng xích vốn ánh bạc, trong nháy mắt trở nên đen kịt, mềm oặt rơi xuống đất.
Khối mây trắng bị khóa chặt ở giữa lập tức phát ra ánh sáng chói lòa, phủ rợp cả không gian.
Chu Lệ chỉ kịp thấy trước mắt mình biến thành một mảnh trắng xóa.
Khi hắn còn đang nghi hoặc, trong ánh sáng mờ đi dần dần hiện ra những hình ảnh mới…
“Hill công chúa, ngươi mau dừng tay đi a!”
Chỉ mới bảy tuổi, Sonja Nhã đưa tay chắn trước mặt tiểu cô nương kia, giọng đầy tức giận: “Đây là hợp lại đồ ca ca ta đã phải liều mạng rất lâu mới lắp ráp hoàn chỉnh được, nếu bị ngươi phá hỏng, ca ca ta nhất định sẽ giận dữ, ta cũng sẽ giận dữ! Ngươi đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi!”
Thiếu nữ tinh xảo vừa mới làm hỏng hợp lại đồ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt không tin nổi, ngón tay run run chỉ về phía mình: “Ta… ta là công chúa, vậy mà ngươi lại đuổi ta đi? Ngươi chẳng phải đã nói chúng ta là bạn thân sao? Ta chỉ chơi một chút hợp lại đồ mà thôi, cũng đâu có sao. Vậy mà ngươi lại vì một thứ rác rưởi ca ca ngươi lắp ra mà trở mặt với ta? Hắn thì là cái gì? Chỉ là một thần dân của ta mà thôi! Ta mới là bạn thân nhất của ngươi, ngươi phải đặt ta ở vị trí quan trọng nhất!”
Sonja nhã cắn môi, gương mặt lộ rõ sự bất mãn: “Ngươi là công chúa, ta tôn trọng ngươi, nhưng cho dù ngươi là công chúa, cũng không thể tùy tiện vô lý như vậy. Ta không muốn tiếp tục làm bạn với ngươi nữa.”
Hill bỗng đưa tay, hung hăng nắm chặt lấy cánh tay Sonja nhã mà điên cuồng lay, trên mặt hiện lên sự cố chấp và tối tăm chẳng hợp với tuổi tác: “Ngươi nói không làm bạn với ta? Ngươi đã hỏi qua ta chưa?! Ta không đồng ý! Ngươi là của ta, sao có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi được?!”
Sonja nhã bị lắc đến choáng váng, sắc mặt đầy khó chịu, nhưng vẫn bướng bỉnh, nàng cố sức giơ tay đẩy Hill ra: “Ngươi buông tay! Ngươi làm ta đau rồi! Ta đã nói đây là đồ ca ca ta vô cùng trân quý, cho dù ngươi là bạn ta, ta cũng không cho phép ngươi ức h**p người thân của ta! Ngươi đi ngay cho ta!”
Hill bị đẩy lùi, vẻ cố chấp và điên cuồng trên gương mặt lại càng dữ dội. Nàng bỗng nhào tới, mạnh mẽ xô Sonja nhã ngã xuống đất, bàn tay mất khống chế bóp chặt lấy cổ nàng, đôi mắt đỏ ngầu gào thét: “Không được nói như vậy! Mau nói chúng ta là bạn bè tốt nhất! Mau nói ra, nhanh lên!”
Sonja nhã dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, căn bản không có khả năng chống lại Hill đã phát điên. Nàng giãy giụa trong tuyệt vọng, vô thức bấu lấy mặt đất, giọng yếu ớt nghẹn ngào kêu: “Ba ba… gia gia… ca ca… mau cứu ta… Buông… khó chịu quá… buông ra… Hill… ta van cầu ngươi…”
Thế nhưng, lời cầu xin run rẩy kia lại chẳng đổi được sự buông tha từ Hill. Trong mắt đối phương lóe lên tia điên cuồng càng lúc càng nặng nề, sức bóp cổ chỉ càng thêm dữ dội. Chỉ chốc lát, đôi tay Sonja nhã liền vô lực rũ xuống mặt đất, ngất lịm đi.
Chu Lệ nhìn cảnh tượng truyền chiếu trong màn hình trực tiếp, trái tim như bị dao cắt.
Giận dữ đến cực hạn còn có cả mấy người khác, bởi vì trước nay bọn họ chưa từng biết được sự thật này.
Ngay lúc bọn họ còn ở Tống gia, ngay lúc bọn họ vẫn ở bên cạnh, thì đứa nhỏ mà họ yêu thương nhất lại từng bị người khác hãm hại, vậy mà bọn họ hoàn toàn không hay biết!
Tống lão gia tử hai mắt đỏ ngầu, cổ họng run lên từng hồi ho khan, cắn răng nghiến lợi phẫn hận quát: “Khốn kiếp! Nàng ta làm sao dám?!”
Đó chính là bảo vật quý giá nhất của ông! Một đứa nhỏ được nâng niu trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, bọn họ hận không thể đem tất cả thứ tốt đẹp nhất trên đời dâng đến trước mặt nhã nhã. Bọn họ vẫn luôn tự nhủ phải bảo vệ nàng, vậy mà trong khoảnh khắc nàng cần bọn họ nhất, bọn họ lại ngay tại bên cạnh mà vẫn không thể xuất hiện bảo vệ.
Nàng… mới chỉ có bảy tuổi thôi.
Nhã nhã khi ấy sẽ phải sợ hãi và bất lực đến mức nào?
Nếu không phải Hill vì nghĩ lực tay mình còn nhỏ, thì nhã nhã lúc đó e rằng đã thật sự mất mạng!
Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc con bé suýt nữa vĩnh viễn rời khỏi bọn họ, toàn thân Tống lão gia tử đã không ngừng run rẩy, từng đường gân trên mặt căng cứng.
Ánh mắt ông gắt gao dừng lại trong hình ảnh nơi Hill hiện diện.
Đáng chết! Dám tổn thương nhã nhã của ta, cho dù ngươi có là hoàng thân quốc thích, ta cũng tuyệt đối không buông tha!
Bên kia, Tống Dương siết chặt rau xanh trong tay, ánh mắt lại găm chặt vào hình ảnh trên màn hình. Rau xanh trong tay hắn đã bị bóp nát vụn, móng tay ghim sâu vào da thịt đến bật máu mà hắn vẫn chẳng hay biết.
Hợp lại đồ của hắn… bị làm hỏng… là do Hill?
Nhã nhã không những không phải kẻ phá hỏng, mà ngược lại còn đứng ra bảo vệ hợp lại đồ cho hắn?
Thế nhưng nhã nhã… lại bị thương. Bị Hill bóp chặt cổ họng đến ngất đi.
Em gái hắn… đã bị thương… bị tổn thương thảm thiết trong tay Hill…
Tống Dương đột ngột từ trên ghế bật dậy, hắn vội vã bước nhanh tới bên cạnh nữ sinh đang chìm trong giấc ngủ mê man. Nhã nhã cau chặt mày, đôi mắt giấu dưới mí liên tục đảo qua đảo lại, trán không ngừng rịn ra tầng tầng mồ hôi lạnh li ti, dày đặc.
Gương mặt Tống Dương thoáng chốc như mất hồn, hắn theo bản năng lay mạnh vai Sonja nhã, giọng run rẩy dồn dập gọi:
“Nhã nhã, mau tỉnh lại đi, nhã nhã! Ca ca đến rồi… ca ca đến rồi…”
Nhưng lông mày Sonja nhã càng nhíu chặt hơn, mà phía trên đỉnh đầu nàng, đoàn ánh sáng trắng trong hình ảnh cũng vì động tác lay gọi của Tống Dương mà trở nên chao đảo kịch liệt.
Pearl thấy vậy, lập tức giáng cho Tống Dương một cái tát nảy lửa, sau đó một tay chống ngang eo, một tay giận dữ chỉ thẳng vào mặt hắn, hùng hổ quát:
“Thu mễ thu mễ líu lo thu mễ mễ mễ!! Thu mễ!!”
Làm loạn cái gì! Đồ ngu ngốc! Mau cút đi cho lão nương!
Tống Huyền Trương vội vàng tiến lên, túm chặt cánh tay Tống Dương kéo mạnh về phía sau. Tống Dương lập tức mất đi trọng tâm, ngã nặng nề xuống đất.
Ánh mắt Tống Huyền Trương đầy lửa giận, ông nghiến răng đá cho hắn một cước, quát thẳng mặt:
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì hả! Tiểu Thu bọn họ đang dốc sức cứu nhã nhã, ngươi có phải là muốn hại chết hết thảy bọn họ không?!”
Đối diện tiếng mắng giận dữ của Tống Huyền Trương, nếu đổi là ngày thường, Tống Dương sớm đã sợ hãi bỏ chạy. Thế nhưng lúc này, hắn chỉ đỏ hoe mắt, bất lực ngơ ngác nhìn phụ thân, uất ức nghẹn nơi cổ họng, suýt nữa khóc thành tiếng. Hắn run rẩy mở miệng, giọng lạc đi:
“Cha… ta không biết… ta thật sự không biết… Nhã nhã lúc đó đang gọi ta… Ta còn tưởng là nhã nhã làm hỏng đồ vật của ta… Ta không phải cố ý… ta… ta cái gì cũng không biết…”
“Đây… rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Một giọng nói xa lạ, thanh thoát của nữ hài vang lên từ phía trên đầu, lập tức kéo toàn bộ sự chú ý của mọi người đi.
Tống Dương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, trong hình ảnh, chỉ thấy Lâm Mạn mới mười tuổi từ ngoài cửa bước vào, gương mặt non nớt đầy lo lắng, ánh mắt hoảng hốt nhìn khắp gian phòng ngổn ngang tàn tạ.
"Biểu tỷ!" Hill công chúa vừa thấy rõ người tới, liền hoảng loạn từ dưới đất lồm cồm bò dậy, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói:
“Ta… ta giết người… ta đem nhã nhã giết mất rồi… làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Nước mắt sắp trào ra, Hill run rẩy túm lấy cánh tay đối phương:
“Phụ hoàng, mẫu hậu nếu biết… nhất định sẽ nổi giận! Biểu tỷ, ngươi giúp ta một chút đi…”
Lâm Mạn bình tĩnh vỗ vỗ vai Hill công chúa, giọng mang theo ý trấn an:
“Đừng sợ. Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ, không ai sẽ tin một tiểu hài tử có thể giết người. Chờ lát nữa, ngươi chỉ cần làm ra bộ dạng sợ hãi, bất lực, một mực khẳng định rằng Sonja nhã là chính mình từ chỗ cao ngã xuống là được.”
Hill công chúa sắp khóc thành tiếng, hoài nghi ngẩng đầu nhìn Lâm Mạn:
“Như vậy… thật sự có thể sao?”
“Có thể.” Lâm Mạn gương mặt vẫn thản nhiên, bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi. “Tin tưởng ta, ta từ trước đến nay đã từng gạt ngươi sao?”
Mấy người đang chứng kiến cảnh tượng này quả thực không thể nào tin nổi. Những lời nói lạnh lùng, tính toán như vậy, vậy mà lại phát ra từ miệng một bé gái mới chỉ mười tuổi?
Lâm Mạn… lại đang dạy Hill công chúa cách trốn tránh trách nhiệm ư?!
Trong hình ảnh, thiếu nữ vừa rồi vẫn còn sợ hãi, nhờ nghe được lời trấn an của Lâm Mạn, vẻ hoảng loạn dần dần thu lại.
Lúc này, Lâm Mạn chậm rãi bước tới bên Sonja nhã, nàng ngồi xổm xuống, thăm dò mạch đập trên cổ tay đối phương, rồi thản nhiên nói:
“May quá… Hill công chúa, Sonja nhã còn chưa chết.”
Lời này vừa thốt ra, mấy người bên ngoài rốt cục cũng đồng loạt thở phào một hơi.
Bọn họ vốn biết rõ, ở thời khắc này Sonja nhã chắc chắn sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì, bằng không nàng sao có thể trưởng thành đến hiện tại? Thế nhưng, nhìn thân thể nhỏ bé trắng bệch nằm cứng ngắc trên mặt đất, bọn họ vẫn không sao kiềm chế được nỗi lo lắng.
Thế nhưng, ngay sau đó, câu nói kế tiếp của Lâm Mạn lại khiến trái tim mọi người lập tức treo ngược lên tận cổ họng.
Bọn họ nghe rõ ràng Lâm Mạn hỏi:
“Có cần tiếp tục không?”
Tiếp tục?
Tiếp tục cái gì?
Tiếp tục… thương tổn nhã nhã sao?!
Tống Dương đôi mắt trợn trừng, kinh hoàng nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu nữ trong màn ảnh, tựa hồ đây mới là lần đầu tiên hắn thật sự nhận thức nàng.
Trong trí nhớ của hắn, Lâm Mạn vẫn luôn ôn nhu, lương thiện, giỏi thấu hiểu lòng người. Cho dù chính bản thân nàng mệt mỏi đến mức nào, cũng chưa từng than vãn, càng không nguyện làm liên lụy đến cả đội.
Hắn từng không ít lần thấy Lâm Mạn vì để đuổi kịp bước chân bọn họ mà ngày đêm không nghỉ, kiên trì khổ luyện thể năng. Hắn từng thấy nàng lặng lẽ giúp đỡ những kẻ nhỏ yếu. Hắn từng thấy tận mắt sự nỗ lực cùng thiện lương nơi nàng.
Thế nhưng bây giờ… những gì hắn nhìn thấy lại hoàn toàn xa lạ.
Nàng làm sao có thể dùng một giọng điệu bình tĩnh đến thế… để thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy?
Giờ phút này, Tống Dương không phân biệt nổi trước mắt hắn rốt cuộc là mộng cảnh của Sonja nhã, hay là ký ức chân thực bị phong kín từ lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, ba quan được xây dựng suốt bao năm nay đang nhanh chóng rạn nứt, sụp đổ.
Trong hình, Hill công chúa lập tức nhào tới, vui mừng nhìn Sonja nhã đang nằm bất động trên đất:
“Nàng còn sống sao? Không tiếp tục, không cần tiếp tục nữa. Nàng vừa mới nói không muốn làm bạn thân của ta, ta tức giận quá, đợi đến khi phản ứng lại thì đã như vậy rồi. Ban đầu ta vốn không hề nghĩ sẽ thương tổn nàng, ta còn tưởng nàng chết mất, khó chịu vô cùng… May mà nàng còn sống, còn sống thì tốt rồi, thật sự quá tốt rồi.”
“Ngươi luôn là như vậy.” Lâm Mạn khẽ liếc mắt sang Hill công chúa, trong giọng nói xen lẫn vài phần cưng chiều. “Đối với thứ mình thích, thà hủy diệt cũng không chịu tặng cho người khác.”
Hill nghe vậy thì sắc mặt chợt biến, như nhớ ra chuyện gì đó. Nàng lại hoảng hốt nhìn về phía Lâm Mạn:
“Nhưng mà, biểu tỷ… hôm nay ta làm nhiều chuyện như thế, nếu sau khi tỉnh lại nàng sợ ta, không chịu làm bạn với ta nữa thì sao? Nếu nàng đem chuyện này nói với phụ hoàng mẫu hậu thì sao?”
Lâm Mạn nhàn nhạt đáp:
“Cái này ngươi yên tâm, ngươi quên rồi sao? Ký ức có thể bị bóp méo.”
Lời nói ấy khiến toàn thân Tống Dương đột ngột cứng đờ.
Bóp méo ký ức? Có thể bóp méo ký ức sao?
Vậy ký ức của hắn… cũng đã bị đổi thay ư? Chẳng trách trí nhớ của hắn về quá khứ lại hoàn toàn khác biệt so với ba và gia gia.
Trong hình, đôi mắt Hill lập tức sáng bừng:
“Đúng rồi, còn có thể bóp méo ký ức, ta sao lại quên mất chứ! Nếu đã có thể bóp méo ký ức, vậy chi bằng nhân tiện đổi luôn một chút đi, đem ký ức của người khác cũng thay đổi.”
Lâm Mạn hỏi:
“Người nào?”
Tống Dương bên ngoài màn hình căng thẳng đến mức hít thở cũng dồn dập, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm miệng Hill. Hắn nhìn rõ ràng môi nàng mở rồi khép, thốt ra một cái tên—một cái tên mà hắn đã mơ hồ đoán được từ trước:
“Tống Dương!”
Tống Huyền Trương cùng Tống lão gia tử theo bản năng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tống Dương.
Ký ức của Tống Dương… đã từng bị bóp méo thật sao?
Thay đổi cái gì? Chính là ký ức của hắn đối với nhã nhã sao?
Nhìn lại tất cả biểu hiện của Tống Dương trong mấy năm nay, đáp án đã quá rõ ràng, sống động đến mức khiến lòng người run sợ.
Giọng nói của Lâm Mạn lại vang lên, kéo sự chú ý của tất cả mọi người về phía màn ảnh:
“Cần bóp méo những gì?”
Hill cúi đầu, thoáng liếc nhìn đống hợp lại đồ đã bị phá hủy tan nát trên đất, rồi lại ngẩng đầu nhìn Sonja nhã đang ngất lịm. Khóe môi nàng cong lên, lộ ra một tia tàn nhẫn xen lẫn khoái trá:
“Sonja nhã luôn nói Tống Dương là ca ca hiểu nàng nhất. Vậy thì ta liền khiến cho hắn—người ca ca ấy—từ nay về sau chán ghét nàng. Không chỉ có Tống Dương, mà cả những người bạn khác của Sonja nhã, ta muốn bọn họ tất cả đều chán ghét nàng.”
“Ta muốn để Sonja nhã hiểu rõ rằng, chỉ có ta mới là người bạn thân duy nhất của nàng. Nàng càng muốn né tránh, ta càng phải trói buộc nàng bên cạnh ta. Chỉ có ta mới là bạn thân thật sự, người sẽ vĩnh viễn không rời không bỏ nàng.”
Nói xong, ánh mắt Hill dừng lại trên chiếc kệ trưng bày các mô hình sinh vật. Nàng bước tới, lạnh lùng đưa tay xuống từng món một, bẻ gãy tay chân, cánh tay, rồi tùy ý ném xuống đất.
“Để cho Tống Dương ghi nhớ rằng, hợp lại đồ và tất cả những đồ chơi hắn làm… tất cả đều là do Sonja nhã phá hỏng. Thứ gì Tống Dương chán ghét, thì Sonja nhã nhất định sẽ làm thứ đó.”
Làm xong hết thảy, Hill lại thong thả quay về bên cạnh Sonja nhã, cúi xuống ôm lấy đầu nàng, giọng nói mềm mại xen lẫn ôn nhu:
“Ôi, nhã nhã đáng thương… Bị chính ca ca mình căm ghét, oán hận, ngươi nhất định đau lòng lắm chứ? Bị nhiều bạn bè, người thân ruồng bỏ như vậy, ngươi chắc chắn cũng khó mà chịu đựng được chứ? Nhưng không sao cả… ta vẫn luôn ở đây. Chúng ta là bạn tốt, bạn tốt cả đời không rời không bỏ… thật sự là bạn tốt nhất, hì hì hi…”
“Cây cỏ mẹ nhà ngươi!” Tống Dương đôi mắt đỏ ngầu, từ dưới đất vùng vẫy bò dậy liền lao thẳng về phía ngoài trận: “Ta đi tìm lâm mạn, ta g**t ch*t ả! Ả dám thay đổi trí nhớ của ta, lão tử nhất định phải g**t ch*t ả cho bằng được!”
Tống Huyền Trương tay mắt lanh lẹ, lập tức vận dụng dị năng hệ thực vật, trong chớp mắt quấn chặt Tống Dương thành một cái “bánh chưng”:
“Ngươi điên rồi sao! Định làm gì vậy?”
Tống Dương bị trói gô trên mặt đất, điên cuồng gào thét, cổ họng khàn đục, nước mắt không ngừng tuôn ra từ hốc mắt:
“Ta phải đi tìm lâm mạn báo thù! Ta phải đi tìm Hill báo thù! cô ta lại dám bóp méo trí nhớ của ta, để ta phải đi chán ghét nhã nhã… Nhã nhã nhất định khổ sở đến chết mất! Ta… ta đến cùng đã làm ra những chuyện gì chứ a!”
Cùng lúc đó, hình ảnh trong màn sáng dần dần mở ra, từng mảnh ký ức phủ đầy bụi bặm bỗng lung lay, nứt toác. Trong đầu hắn, một số hình ảnh chưa từng nhớ đến lại như dòng hồng thủy ào ạt tràn vào:
—— “Ca ca đừng khóc, nhã nhã thổi một chút thì sẽ không còn đau nữa.”
—— “Ca ca, ô ô… ta ngã rồi, ca ca mau ôm nhã nhã.”
—— “Nhã nhã thích nhất ca ca, nhã nhã muốn vĩnh viễn cùng ca ca ở bên nhau.”
—— “Ca ca, ba ba đánh ca ca, ba ba thật xấu. Đây là nhã nhã lén từ phòng bếp lấy đồ ăn ngon, ca ca ăn nhanh đi.”
Từng đoạn, từng đoạn như cuộn phim chầm chậm trải dài trong đầu hắn. Càng nhớ lại, sự ảo não và hối hận trong lòng hắn càng nặng nề, đè ép đến nghẹt thở.
Nếu không có cô ta… thì nhã nhã vĩnh viễn vẫn sẽ là bảo bối của riêng hắn.
Hắn sẽ không gọi nhã nhã là “đồ ngốc”.
Sẽ không thờ ơ lạnh lùng khi nhìn thấy nàng ngã xuống đất.
Sẽ không ở lúc nàng chịu ủy khuất lại buông lời chê cười.
Chỉ cần vừa nghĩ đến những năm qua chính mình đã gây cho nhã nhã bao nhiêu thương tổn, lồng ngực Tống Dương liền như bị móng vuốt sắc bén xé toạc, siết chặt từng tấc một, cơn đau cắn xé đến mức hắn không thở nổi.
Đau quá…
Thật sự quá đau rồi.
Tống Huyền Trương cùng Tống lão gia tử nhìn thấy dáng vẻ Tống Dương tan vỡ, phát rồ như mất trí, hai người chỉ lẳng lặng liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời thở dài một tiếng.
Tống Huyền Trương khẽ giọng nói:
“Tống Dương, chuyện này ngươi không cần tự trách quá nhiều. Đây vốn không phải lỗi của ngươi, sai là ở kẻ đã bóp méo ký ức của ngươi. Nhưng mà, ngươi bây giờ tìm người ta thì có thể làm được gì? Ngươi định trực tiếp chất vấn, hỏi người ta vì sao lại sửa đổi trí nhớ của ngươi? Sau đó thì sao? Chẳng phải chỉ đánh rắn động cỏ, để người ta lại ra tay một lần nữa?”
Tống Dương nỗ lực kìm nén nước mắt, từ một kẻ vốn luôn kiêu căng cao ngạo, giờ phút này lại trở nên bất lực chẳng khác nào một hài tử ba tuổi, giọng khàn run rẩy:
“Vậy… vậy làm sao bây giờ?”
Tống Huyền Trương kiên định đáp:
“Nhã nhã bị tổn thương, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng. Việc ngươi cần làm hiện tại chính là giữ yên lặng. Năm đó ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ, thật muốn luận sai*, lẽ ra chúng ta mới là người nên xin lỗi các ngươi. Bởi vì chúng ta là người giám hộ của hai huynh muội, là trưởng bối, nhưng lại không bảo vệ tốt cho các ngươi.”
*Đúng trở thành sai
Nói xong, hắn buông lỏng dây leo đang trói chặt thân thể Tống Dương.
Tống Dương đưa tay quệt mạnh lên mũi, rồi lấy mu bàn tay lau khô dòng nước mắt, giống như vừa hạ quyết tâm trong một nghi lễ trọng đại, chậm rãi từ dưới đất bò dậy, từng bước từng bước quay về chỗ ngồi của mình, nặng nề ngã người ngồi xuống.
Lời phụ thân nói không sai.
Hắn cần phải trấn định.
Không thể tiếp tục hành động l* m*ng, “đánh cỏ kinh xà” nữa!
Từ hôm nay trở đi, hắn không thể làm kẻ ngu ngốc thêm lần nào nữa!
Trong lúc Tống Dương đang quyết tâm, hắn theo thói quen đưa tay định nhặt rau.
“Bốp!” Một tiếng vang giòn, quải trượng của Tống lão gia tử đã gõ mạnh xuống bàn.
“Ngươi cái thằng ngu! Mau đi rửa tay cho sạch sẽ rồi mới được nhặt rau. Ngươi muốn khiến cả nhà ta buồn nôn chết sao?!”
Tống Dương: QvQ
Ta… ta vẫn là ngu ngốc sao? Ô ô ô!
___
Bạch quang dần dần tiêu tán, cảnh vật xung quanh lại một lần nữa khôi phục dáng dấp ban đầu của sân chơi.
Trong sân chơi, ánh đèn không biết từ khi nào đã vụt tắt, vừa rồi còn sáng rực lộng lẫy, nhìn qua như một sân chơi mới tinh. Thế nhưng lúc này đây, nơi ấy đã biến thành một mảnh phế tích hoang tàn.
Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.
Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.
Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.
Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.
Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.
Bạn thấy sao?