🎉 Chào mừng bạn đến với Trạm Truyện – hãy lưu lại website vì tất cả truyện ở đây cam kết đều miễn phí và không có quảng cáo! Đừng quên đăng ký thành viên để theo dõi truyện yêu thích và nhận thông báo chương mới sớm nhất!

Chương 71: Chương 71

[ Được rồi, tạm thời không thấy được Manh Thần, ai muốn ngắm Manh Thần thì có thể qua xem trực tiếp khác. ]

[??? Ngươi nghĩ ta tin âm mưu quỷ kế này sao? Rõ ràng là muốn lừa gạt chúng ta rời đi, để ngươi độc chiếm gương mặt đẹp của Manh Thần! Ta tuyệt đối sẽ không mắc lừa. ]

[ Cung tiễn Manh Thần, kiên nhẫn chờ Manh Thần trở lại. ]

[ Lão Thiết môn ta vẫn ở đây. Những cái gọi là phong thiếu, thú thiếu, căn bản không lọt nổi vào mắt ta. Bởi vì đã bị Manh Thần nuôi dưỡng thẩm mỹ đến mức quá cao rồi. ]

[ Cầu chúc Manh Thần thuận lợi vượt qua, khi gặp lại, nguyện Người chiến thắng trở về. ]

Ngay khi khán giả đang vui vẻ tán gẫu trong phòng trực tiếp, màn hình trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một dòng chữ vàng lăn qua vô cùng bắt mắt.

[ Thông cáo ] Thân ái khán giả, sau khi kiểm tra, hệ thống không phát hiện được khu vực không gian mà tuyển thủ tiến nhập. Để có thể kịp thời theo sát động thái của tuyển thủ, hiện tại đã mở  thiết bị khẩn cấp trực tiếp phụ trợ, kết nối ở cổng phụ cá nhân. Bởi vì cổng này được gắn vào đồng hồ tay của tuyển thủ, hình ảnh sẽ dễ xuất hiện tình trạng không ổn định và rung lắc, mong khán giả chú ý.

Cùng lúc hệ thống chính thức phát ra thông cáo, hình ảnh vốn duy trì trong mảng màu xanh biếc quỷ dị chợt biến thành một màn đen. Ngay sau đó, trong màn đen lóe lên vài tia sáng trắng, kế tiếp liền xuất hiện không hề báo trước một gương mặt tinh xảo, được phóng đại ngay giữa màn hình.

Hình ảnh tuy hơi rung, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên bên trong màn ảnh.

[ Vaix! Chính thức, ta yêu các ngươi! Các ngươi thật sự là thần của ta. Ta nào ngờ trong cổng phụ cá nhân lại còn ẩn giấu thiết bị giám sát chứ? ]

[ Hẳn là loại thiết bị chỉ mở ra khi tình huống then chốt, tỷ như lần này Manh Thần tiến nhập mà hệ thống chính vẫn chưa bắt được khu vực cụ thể. ]

[ Nhưng mà trước kia không phải cũng có nhiều nơi không có máy quay sao? Khi đó cũng đâu từng mở loại thiết bị dự phòng này. ]

[ Có khả năng lúc đó, những nơi kia vốn không được xếp vào phạm vi giám sát. Chủ sự phương có lẽ đã nắm rõ tình huống, hơn nữa cũng không loại trừ khả năng họ cố ý để lại khoảng trống giám sát, dành cho tuyển thủ một chút không gian riêng tư. Lần này tình huống của Manh Thần mới thật sự khác biệt. ]

[ À à, thì ra là vậy. ]

[ Nghe nói rừng rậm hung thú là một trong tám đại kỳ tích của tinh tế, ta vốn còn hoài nghi. Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, quả thật nơi đây tràn ngập bất ngờ và thần bí. ]

[ Giá trị nhan sắc của Manh Thần đúng là vô địch, đến mức này mà quay cận mặt cũng không thấy chút tỳ vết nào, thật sự hoàn mỹ. ]

[ Đm, đừng nói nữa, mau nhìn kìa! ]

Trực tiếp bên trong, hình ảnh khẽ rung động, theo đó tầm nhìn từ đặc tả gương mặt Đế Thu dần chuyển dịch, biến thành phong cảnh rộng mở.

Ống kính di động chậm rãi, trước mắt mọi người hiện ra một bức họa mộng ảo mà nhân loại chưa từng được chứng kiến.

Từ xa nhìn lại, nền trời như được phủ bởi một lớp tím nhạt dịu dàng, mà trên nền ấy lại điểm tô những mảng sắc rực rỡ, tựa như chỉ tồn tại trong thế giới đồng thoại.

Bầu trời xanh thẳm trong veo, những đại thụ tuyệt mỹ vươn cao, vô số loài chim cắt cánh bay ngang trời, còn trong khóm hoa là từng đàn bươm bướm chập chờn múa lượn.

Rừng rậm vốn dĩ cũng có vô số thực vật mang màu sắc rực rỡ, nhưng thường là loại khiến người ta biến sắc vì kinh hãi. Những thứ đó tuy lộng lẫy, song vừa nhìn đã thấy ẩn chứa khí tức tử vong cùng sự quỷ dị đáng sợ.

Thế nhưng ở nơi này lại hoàn toàn khác biệt. Cũng là rực rỡ, cũng là diễm lệ, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một tia âm trầm, kh*ng b*. Ngược lại, tất cả đều tỏa ra hơi thở phồn thịnh, sinh cơ phấp phới.

Dường như mỗi loài thực vật ở đây đều phát ra quang mang nhàn nhạt, không chút sương mù vây quanh, chỉ có sự sinh trưởng tùy ý của sinh mệnh.

Bọn họ chưa từng biết, nơi sâu trong Ma Thú sâm lâm lại ẩn chứa một cảnh sắc như vậy. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ, R20 hành tinh – vốn đã trải qua một lần tẩy rửa tận thế – lại còn lưu giữ một chốn xa hoa mỹ lệ đến thế.

Chẳng lẽ nơi này chính là thế ngoại đào nguyên?

---

Ngay khi chim công bay vào không gian thần bí ấy, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Đế Thu.

[Keng! Nhắc nhở thân thiện: Hiện nay đã tiếp cận khu vực trung tâm rừng rậm nơi hung thú trú ngụ. Kí chủ đại nhân, sau khi tiến nhập vùng đất trung tâm có thể gieo xuống hạt giống.]

Sau lưng, Tống Dương không còn cách nào che giấu sóng triều cảm xúc trong lòng, từng tiếng kinh hô nối tiếp nhau bật ra.

So với Tống Dương, Đế Thu lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, song trong mắt hắn vẫn thoáng lóe lên tia kinh ngạc.

Hệ thống: [Kí chủ đại nhân, ta cũng rất khiếp sợ! Trong tinh tế thời đại, R20 hành tinh vẫn còn có địa phương xinh đẹp đến mức này sao?]

[Đẹp đẽ chứ?] – thiếu niên im lặng hai giây rồi mới khẽ đáp – [Ánh mắt của ta, chưa bao giờ sai.]

Hệ thống: [?]

Kí chủ đại nhân đang nói gì vậy?

Trong đôi mắt xanh thăm thẳm của Đế Thu thoáng hiện lên tia hoài niệm, [Tuy đã trải qua bốn ngàn năm, nhưng… hoan nghênh đến nhà ta làm khách. Mảnh Hoa Hải này từng là hậu hoa viên của ta.]

Hệ thống: [?!]

Vaix?! Kí chủ đại nhân, ngài vừa nói gì vậy? Nơi này… cũng là của ngài ư?!

Ánh mắt Đế Thu phức tạp, hắn nhìn về phía Tiểu Tinh Linh trước mặt, trầm giọng: “Pearl, là ngươi vẫn luôn bảo vệ nơi này sao? Bảo vệ hậu hoa viên của chúng ta năm xưa.”

Đây chính là hậu hoa viên phía sau Ma Vương pháo đài của hắn. Toàn bộ hoa cỏ, thực vật nơi đây đều do hắn cùng ma thú của mình gieo trồng.

Trong hậu hoa viên này, chứa đựng vô số ký ức hắn cùng ma thú đã từng trải qua.

Khi đặt chân vào tinh tế thời đại, hắn chỉ thấy lại Ma Vương pháo đài, từng nghĩ rằng hậu hoa viên đã sớm tan biến trong rung chuyển, trở thành hư vô. Nào ngờ nó lại tách khỏi pháo đài, an nhiên tọa lạc giữa vùng hung thú rừng rậm này.

Pearl, ngươi đã cực khổ rồi.

Pearl ngại ngùng cười, đôi cánh sau lưng khẽ rung động, “Thu mễ~”

Chủ nhân gia, ta đương nhiên phải tận lực bảo vệ.

Bởi chỉ khi đến nơi này, ta mới nhận ra rằng chủ nhân vẫn chưa thật sự rời xa.

Chim công vỗ cánh thêm mấy lượt, cuối cùng dừng lại trên một tảng đá lớn.

Đế Thu từ trên lưng chim công nhảy xuống, Tiểu Tinh Linh liền vội vã bay đến, lại một lần nữa đáp xuống vai hắn.

Tống Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngỡ ngàng, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía. Hắn thấy nhiều động vật nhỏ vô hại rụt rè ló đầu ra khỏi bụi cỏ đánh giá bọn họ, rồi lại nhanh chóng thụt trở lại.

Đế Thu đưa mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở tảng đá cạnh hồ nước khổng lồ.

Đã từng có một thời điểm, cá của hắn sinh sống trong hồ nước này. Ở vị trí pháo đài bốn mùa như xuân, cá của hắn ưa thích cái đẹp, mỗi khi trăng sáng lại trồi lên khỏi mặt hồ, ngồi trên tảng đá này hưởng thụ ánh trăng.

Vào những lúc ấy, cá sẽ cất tiếng hát ngân nga, du dương mê hoặc, khiến hắn cùng những ma thú khác đều bị hấp dẫn mà tụ tập lại đây.

Hắn thường lặng lẽ ngồi một bên, lặng nhìn bầy ma thú vui đùa.

Đó chính là quãng thời gian hắn yêu thích nhất.

Khi mới bị cuốn tới tinh tế thời đại, từ một Ma Vương cao cao tại thượng, không gì không thể, hắn bỗng biến thành kẻ vô dụng.

Không còn lãnh địa, không còn hậu hoa viên, càng không còn những ma thú thân thiết nhất.

Nhưng theo thời gian, hắn dần khôi phục sức mạnh, tìm lại được pháo đài, từng con ma thú cũng lần lượt trở về bên hắn.

Thậm chí, hôm nay hắn còn tìm lại được chính hậu hoa viên của mình.

Ngày ấy, khi hệ thống mạnh mẽ lôi hắn vào thời đại này, hắn từng u tối nghĩ đến việc hủy diệt thế giới xa lạ mà yếu ớt này. Chỉ là khi đó sức mạnh chưa đủ, đành tạm thỏa hiệp mà ngủ đông.

Song giờ đây, ý nghĩ ấy đã ngày càng phai nhạt.

Bởi nếu hắn hủy diệt thế giới này, vậy những ma thú theo hắn trong thời đại này sẽ đi đâu?

Hắn không nỡ để bọn chúng bị thương.

Dù thế giới này có như thế nào, thì ít ra nó cũng đã bao dung, chấp nhận hắn và ma thú của hắn.

Hơn nữa… trong số những người của tinh tế này, cũng không phải ai cũng đáng ghét. Vẫn còn có người khiến hắn cảm nhận được thiện ý từ nhân loại.

Cho đến giây phút này, Ma Vương đại nhân rốt cuộc đã buông bỏ chiếc cân lung lay giữa hủy diệt và cứu rỗi.

Đầu ngón tay khẽ lướt qua đôi cánh trong suốt của Pearl, lập tức khiến Tiểu Tinh Linh vui sướng đến mức toàn thân run rẩy, “Líu lo ~”

Ngứa quá, thật là nhột ~

[ Kí chủ đại nhân, ] thanh âm hệ thống một lần nữa vang lên, [ nơi này chính là vùng đất trung tâm của hung thú rừng rậm, ngài hiện tại có thể đem hạt giống gieo xuống trong hồ. ]

Thế nhưng Đế Thu không hề vội vàng gieo hạt, mà ngược lại hỏi: [ Loại hạt giống này rốt cuộc có ích lợi gì? ]

Hệ thống im lặng hai giây, sau đó mới dè dặt đáp: [ Không… không biết. ]

Đế Thu: [?]

Rốt cuộc ta đã bị ràng buộc với một cái hệ thống ngốc nghếch gì vậy? Chuyện gì cũng không biết?!

Hệ thống: […]

Ô ô, kí chủ đại nhân nhất định đang mắng ta là hệ thống nhược trí. Nhưng ta thật sự không biết mà, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ dữ liệu nào cả, ta cũng đâu có cách!

Trước khi làm rõ được công dụng của hạt giống kia, hắn tuyệt đối sẽ không gieo xuống.

Nơi này không giống những chỗ khác, đây chính là hậu hoa viên hắn từng sống cùng bọn ma thú.

Không biết bên phía Thao Thiết thế nào rồi? Có thuận lợi thu thập đủ giá trị sợ hãi để thăng cấp lên cấp 5 chưa?

Nếu Thao Thiết đã đạt tới cấp 5, vậy hắn có thể trực tiếp đem cả khu vực này cất vào trong không gian túi đeo lưng. Sau đó nhận được thù lao từ công chúa thú tộc, hắn sẽ hoàn toàn có thể thực hiện đại kế mua nhà!

Mọi thứ đều tiến hành đúng như kế hoạch trong đầu hắn, ha ha ha ha.

Không hổ danh Bổn Ma Vương đại nhân, trí tuệ cùng nhãn lực đều vô song!

[ Khụ khụ, tiểu tử, vừa rồi ngươi gọi ta sao? ] Ngay khi Ma Vương đại nhân còn đang chìm trong ảo tưởng về tương lai tươi đẹp, trong đầu hắn chợt vang lên một thanh âm quen thuộc.

Đế Thu lập tức thu hồi cảm xúc, bình tĩnh đáp: [ Ngươi có thể nghe được tiếng của ta? ]

Thao Thiết: [ Đương nhiên có thể. Cái tai nghe ru-bi kia vốn để duy trì ràng buộc giữa chúng ta. Nếu ngươi ở trong lòng gọi ta, ta liền nghe thấy. ]

[ Đáng chết! Ta theo ngươi đã hơn mười ngày, giờ ngươi mới nhớ tới ta? Bản thần thú chẳng lẽ không tồn tại? Ngươi nói thật đi, có phải ngươi quên ta rồi không?! Ta liều sống liều chết vì ngươi kiếm tiền, nguyện ý làm tùy tùng cho ngươi, còn ngươi thì quên ta? Ngươi còn có phải là người không?! ]

Đế Thu: […]

Theo nghĩa nào đó, ta thật sự không phải là người.

Bởi ta chính là độc nhất vô nhị Ma Vương đại nhân, sao có thể xem là nhân loại được?!

Đối diện với chất vấn của Thao Thiết, Đế Thu cuối cùng chọn cách phớt lờ: [ Bên ngươi tiến triển thế nào? ]

Thao Thiết: [?! Ngươi lại đổi đề tài! Rõ ràng là đang lảng tránh, ngươi chính là có tật giật mình! Ngươi cái đồ vô tâm vô phế! ]

Hệ thống: […]

Ngạch… tại sao ta lại cảm thấy giống như đang coi một màn kịch gia đình luân lý sai lầm thế này? Thôi thôi, ta không dám nói, cũng chẳng dám hỏi.

Đế Thu tiếp tục không để ý: [ Công chúa thú tộc kia còn sống không? ]

Thao Thiết hít sâu, ngừng lại hai giây rồi gào trong đầu Đế Thu: [ Có ta ở đây, nàng muốn chết cũng khó! Ngươi lại đổi đề tài đúng không?! Quả nhiên thiên hạ nam nhân chẳng ai tốt, toàn là phường phụ lòng! ]

[ Sau khi chúng ta xuống phi thuyền, nàng liền tập hợp ta cùng thân tín của nàng. Trên đường tuy gặp phải một số kẻ truy sát, nhưng từng tên đều bị ta xử lý gọn gàng. ]

[ Sau đó chúng ta hội hợp với đại quân của nàng, quyết định đông tiến một đường, thẳng tới hoàng thành. ]

[ Nhưng vì phụ vương mẫu hậu của nàng đang bị kẻ soán vị giam lỏng, họ không dám manh động, nên quyết định trước tiên phải cứu quốc vương cùng vương hậu. ]

[ Tuy kế hoạch nguy hiểm, song có bản thần thú ta trợ giúp, không gì là không thể! ]

[ Trên đường tuy gặp vài biến cố nhỏ, nhưng cuối cùng hữu kinh vô hiểm, chúng ta đã thành công cứu ra quốc vương và vương hậu. ]

[ Sau đó là mấy ngày dài chiến đấu tiêu diệt phản loạn. Trận chiến kéo dài mười ngày, đại quân cuối cùng cũng công phá hoàng thành vào hôm qua. ]

[ Nhưng kẻ soán vị thấy tình thế bất lợi, liền bỏ chạy sớm. Hắn mang theo phản quân, lại còn vét sạch toàn bộ bảo vật trong hoàng thành rồi bỏ trốn. Tiếp theo chắc chắn sẽ còn một trận ác chiến nữa. Chỉ cần đánh xong, không gian chứa đựng của ta có lẽ sẽ tăng lên cấp 5. Hiện tại đã lên tới cấp 3, ngươi còn đợi gì nữa, nhất định phải đạt tới cấp 5! ]

Nhưng Đế Thu đã không còn nghe rõ những lời phía sau. Trong đầu hắn chỉ văng vẳng một câu: “Mang đi toàn bộ bảo vật trong hoàng thành.”

Mang đi hết thảy bảo vật?

Mang đi tất cả bảo vật?

Mang đi bảo vật?

Mang đi… 160 ức tinh tệ của hắn?!

Trong nháy mắt, Ma Vương đại nhân bùng nổ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng nói pha lẫn lửa giận: [ Ngươi nói… kẻ soán vị kia mang theo toàn bộ bảo vật trong hoàng thành? ]

Thao Thiết hoàn toàn không nhận ra sự tức giận của hắn, vẫn thản nhiên đáp: [ Đúng vậy. Hắn còn dùng những bảo vật đó để từ tay bọn con buôn tinh tế mua về một đám lính đánh thuê bạo nổ tinh và vô số vũ khí. Hiện tại áp lực đang dồn lên công chúa thú tộc, các nàng đâu có nhiều vũ khí để chống lại. Ta mới nói tiếp theo chắc chắn sẽ có một trận ác chiến. ]

[ Nhưng mà ta là ai chứ? Ta chính là Thao Thiết đại gia! Chuyện khó khăn gì đến tay ta cũng chẳng thành vấn đề! Có ta ở đây, công chúa thú tộc tất thắng! ]

Đế Thu hít ra một hơi trọc khí, trên môi hiện lên nụ cười tối tăm đáng sợ: [ Hắn không chỉ trộm bảo vật của ta, còn dám tiêu xài toàn bộ?! ]

[ Hắn dám tiêu tiền của ta?! ]

Hắn phải chết!

Còn lính đánh thuê? Lại còn là hải tặc tinh?!

Hải tặc tinh… tốt lắm. Rất tốt.

Đoạt đoạt ân oán này, thù hận ấy, không đội trời chung!

Thao Thiết cuối cùng cảm giác có gì đó không ổn: [ Hả? Tiền của ngươi? ]

Thanh âm lạnh băng chứa đầy sát ý của Đế Thu vang vọng trong đầu hắn: [ Thao Thiết, kẻ soán vị kia cùng đám lính đánh thuê, ta muốn bọn họ nếm trải nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của thế giới này. ]

Thao Thiết lúc này mới nhớ ra ước định 160 ức, yên lặng trong đầu thốt lên một tiếng: [ Ừ… ]

Vậy ngươi định… tự mình ra tay sao?

Ý niệm này vừa lóe lên, thanh âm của Đế Thu đã lạnh lùng truyền đến: [ Ta thậm chí chẳng buồn gặp chúng. Chuyện này giao cho ngươi. ]

Thao Thiết: [??]

Khoan đã, cái gì cơ?!

Mối thù của ngươi, dựa vào cái gì mà ta phải thay ngươi báo?

Không phải ân oán đều nên tự mình gánh vác, tự mình giải quyết sao? Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, thì chính ngươi đi mà báo thù. Còn sai khiến ta, vậy thì còn tính là anh hùng gì chứ?

Ngươi như vậy, thật sự thích hợp làm anh hùng sao?

Đúng là không biết xấu hổ!

Trong đầu Đế Thu thoáng hiện ra cảnh con vịt luộc vừa tới miệng lại vụt bay đi, cơn tức nghẹn nơi ngực như muốn thiêu đốt, chỉ hận không thể lập tức xé nát kẻ cướp ngôi kia, thậm chí còn muốn nghiền nát cả trái tim hắn.

“Thu mễ!” – “Thu mễ, thu mễ ~!”

Tiếng kêu trong trẻo của Pearl chợt kéo Đế Thu trở về từ trong cơn cuồng nộ. Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt Tiểu Tinh Linh tràn đầy lo lắng, đôi mắt hổ phách sáng ngời dán chặt vào hắn, tất cả đều là sự quan tâm run rẩy.

Tống Dương dè dặt mở miệng hỏi:

“Đế Thu, ngươi… vẫn ổn chứ? Vừa rồi vẻ mặt của ngươi thật sự đáng sợ, dọa ta suýt chút nữa bản năng quỳ rạp xuống rồi.”

Trong lòng hắn còn đang sợ hãi, âm thầm cầu mong nơi này không có máy quay. Nếu chẳng may bị ghi lại cảnh chính mình quỳ xuống trước Đế Thu, vậy thì không chỉ mất mặt, mà là bẽ bàng đến mức toàn bộ tinh tế đều sẽ biết.

Đế Thu khẽ thu lại tâm tình, đưa tay nâng Tiểu Tinh Linh đặt trong lòng bàn tay mà an ủi:

“Không sao, ta chỉ là vừa rồi nhớ tới một vài chuyện không mấy tốt đẹp.”

Tống Dương nghe vậy cũng không dám nói nhiều, chỉ gật đầu lia lịa:

“À, à… Là người thì ai chẳng gặp chuyện xấu. Nhưng cũng đâu thể mãi xui xẻo được. Chuyện xấu rồi sẽ trôi qua thôi, đừng tự mình bế tắc.”

Hắn dừng một chút, ánh mắt lại len lén liếc Tiểu Tinh Linh, dè dặt hỏi tiếp:

“À… Đế Thu, ngươi có thể hỏi giúp ta một chút… xem ta có thể hái ít thực vật ở đây không? Từ khi bước vào nơi này ta đã thấy có rất nhiều loại cây chính là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta.”

Ở bên ngoài, loại này muốn hái bao nhiêu thì cứ hái, chẳng ai quản. Nhưng ở đây rõ ràng là lãnh địa của Tiểu Tinh Linh, nếu trực tiếp lấy thì quả thực quá đường đột.

Ánh mắt Đế Thu khẽ rơi xuống người Tiểu Tinh Linh:

“Chúng ta có thể hái ít đồ chứ, Pearl?”

Pearl nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, không hề có chút do dự nào. Nó giơ hai tay nhỏ bé lên cao quá đỉnh đầu, khẽ làm một động tác vỗ hoa, ngay lập tức, trong tay nó liền xuất hiện rất nhiều đoá hoa nhỏ xinh đẹp, lấp lánh tinh quang:

“Thu mễ ~!”

— Ta là của chủ nhân, nơi này đều là của chủ nhân. Chủ nhân muốn gì, lấy gì, mượn gì cũng được.

Thấy thế, Tống Dương cũng không còn khách khí nữa, lập tức lấy ra một chiếc xẻng nhỏ, cúi đầu bắt đầu đào hái.

Mới đào được hai gốc, đột nhiên hắn kêu thất thanh:

“Trời ạ!”

Lúc đó, Đế Thu vốn đang thả bước chậm rãi trong khu vườn sau, vừa đi vừa chìm trong hồi ức. Tiểu Tinh Linh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên tay hắn, không rời nửa bước.

Nghe thấy tiếng kêu của Tống Dương, hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang:

“Sao vậy?”

“Loại hoa này…” – Tống Dương bật người khỏi bụi cỏ, trong tay còn nắm chặt một đoá hoa màu tím, giọng run rẩy – “Nếu ta nhớ không lầm, đây chính là nguyên liệu của loại bột tím kia.”

Bàn tay cầm hoa khẽ run, hắn đưa mắt nhìn quanh. Khắp núi đồi, nơi nào cũng nở rộ vô số đoá hoa nhỏ màu tím.

“Nhiều như vậy… lại nhiều đến thế này!”

“Kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích!”

“Hung thú rừng rậm căn bản không phải cái gọi là kỳ tích thứ tám của tinh tế… nó rõ ràng mới là đệ nhất kỳ tích!”

Giọng nói Tống Dương run run, trong đó tràn đầy sự kích động khó kìm nén. Vì sự xúc động ấy mà đôi mắt hắn cũng đỏ lên, dù vẫn luôn cố gắng giữ khí phách “nam nhân không dễ rơi lệ”.

Hắn nhớ tới năm xưa gia gia ép mình học nấu ăn. Ban đầu hắn cực kỳ kháng cự, nhưng khi dần dần bước vào thế giới mỹ thực, hắn mới hiểu đó là một thế giới muôn màu muôn vẻ đến nhường nào.

Càng hiểu rõ về vị ngon tuyệt diệu, hắn lại càng khát vọng có thể xoá bỏ vị đắng cay tồn tại trong đó.

Đắng chát.

Chính là một hương vị có thể huỷ hoại toàn bộ cái ngon.

Vì vậy, mặc dù yêu thích trù nghệ, nhưng khi biết bản thân vĩnh viễn không thể chế tạo ra món ăn hoàn mỹ nhất của hành tinh R20, hắn liền từ bỏ việc dốc hết tâm tư vào ẩm thực, mà chuyển toàn bộ tinh lực sang dị năng chiến đấu.

Thế nhưng bây giờ, nếu có nhiều hoa tím như vậy, nói không chừng hắn thật sự có thể làm ra món mỹ thực hoàn mỹ nhất R20.

Năm đó, người từng bán cho hắn thứ bột tím kia đã nói: loại hoa này mọc tận sâu trong Hung thú rừng rậm, tuyển thủ muốn lấy được phải liều mạng, nguy hiểm khôn lường.

Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt… rõ ràng đây là hạt giống hoa tím bị gió thổi từ sâu trong rừng ra ngoài, tình cờ rơi lại, bén rễ nảy mầm, nên mới sinh ra từng khóm hoa tím thưa thớt như thế.

“Ta có thể hái một ít hoa non mang về không?” – Tống Dương tha thiết nhìn Đế Thu rồi lại nhìn sang Tiểu Tinh Linh.

Đế Thu đưa mắt nhìn xuống những đoá hoa tím dưới chân, rồi nghi hoặc quay sang Pearl.

Tiểu Tinh Linh khẽ ngẩng đầu, đôi tay nhỏ nhắn bỗng dưng hiện ra vô số hạt giống nhỏ li ti:

“Thu mễ ~”

Tống Dương tò mò bước lại gần, nhìn thấy cảnh tượng Pearl gieo hạt. Nó chôn mấy hạt vào trong bùn đất dưới chân, rồi từ bàn tay nhỏ bé toả ra từng tia ánh sao, chiếu xuống mặt đất. Chỉ thoáng chốc, mấy đoá hoa tím xinh đẹp liền chui ra từ trong đất, trong không khí khẽ run rẩy mở ra cánh hoa mỏng manh.

Tống Dương tròn mắt:

“Tiểu Tinh Linh này thật sự lợi hại! Nó làm thế nào mà được vậy?”

Đế Thu khẽ xoa đầu Pearl:

“Pearl là tinh linh của rừng rậm, nó giỏi giao tiếp với cả thực vật lẫn động vật, lại đặc biệt thích gieo trồng. Những đoá hoa này, hẳn là do chính Pearl nghiên cứu ra.”

Đây là trùng hợp?

Hay Pearl cố ý trồng loại hoa này?

Những đoá hoa có khả năng trung hoà độc tố kia, giờ lại sinh sôi liên miên trước mắt bọn họ.

[ Ký chủ đại nhân, ] – giọng hệ thống vang lên trong đầu – [ ta vừa đo lường, đất ở khu vực này không còn tồn tại độc tố. Hẳn là những đoá hoa tím này có khả năng hấp thụ độc tố trong đất, chúng chính là khắc tinh của độc tố. ]

Những hạt giống Pearl vừa đưa ra nhỏ chỉ bằng hạt gạo. Khi rơi vào lòng bàn tay Đế Thu, hắn liền cẩn thận quan sát, trong lòng thoáng hiện ra cảm giác quen thuộc.

Hắn lục lại trí nhớ, rồi lấy ra hạt giống từng được giao từ nhiệm vụ trước đó. Hạt giống kia to đến trọn cả lòng bàn tay, lớn gấp ngàn lần những hạt nhỏ xíu mà Pearl tạo ra.

Đế Thu nhíu mày:

“...”

Không lẽ nào?

Có phải hắn đã nghĩ quá nhiều?

Nếu như hạt giống cây phỉ kia thật sự chính là phiên bản phóng đại của hoa tím, vậy thì hệ thống đưa cho hắn thứ đó với mục đích gì?

Một khi gieo xuống, hậu quả sẽ ra sao?

Hệ thống này rốt cuộc muốn hắn làm gì?

Chẳng lẽ là để tịnh hoá thổ nhưỡng của R20 hành tinh?

Ngay khi Đế Thu chìm trong mờ mịt, âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên:

[Keng! Công bố nhiệm vụ cứu thế.]

[ Xin mời ký chủ đại nhân hợp tác cùng Tinh Linh rừng rậm Pearl, đem hạt giống gieo xuống hồ nước, để nó bén rễ nảy mầm. ]

[ Nhắc nhở: Hạt giống sinh trưởng cần tiêu hao 50.000 điểm ma lực. ]

[ Phần thưởng: Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 100.000 điểm ma lực và 500.000 điểm sợ hãi. ]

[ Đặc biệt nhắc nhở: 500.000 điểm sợ hãi có thể giúp không gian chứa đồ nâng cấp từ cấp ba lên thẳng cấp năm. ]

[ Đây là nhiệm vụ cưỡng chế, không thể từ chối. ]

Đế Thu im lặng nhìn bảng nhiệm vụ mới hiện ra.

Âm thanh công bố nhiệm vụ này rõ ràng khác hẳn giọng hệ thống bình thường – lạnh lẽo, vô cảm, giống như giọng của một cỗ máy băng giá.

Trong khi hệ thống đối thoại hằng ngày với hắn lại đầy sinh khí, tuy có phần vô dụng nhưng lúc nào cũng vồn vã nịnh hót.

Vừa so sánh xong, giọng hệ thống cứu thế lại vang lên gấp gáp trong đầu hắn:

[Ký chủ đại nhân! Thì ra hạt giống này chính là để tịnh hoá R20 hành tinh! Nhiệm vụ lần này phần thưởng phong phú vô cùng, đều là những gì ngài đang khao khát. Ngài còn chờ gì nữa? Động lòng không bằng hành động, mau đem hạt giống gieo xuống đi nha!]

Đế Thu không hề vội vàng cử động, chỉ dùng ánh mắt chăm chú nhìn bảng nhiệm vụ trong đầu.

Không sai, phần thưởng đều là thứ hắn cần nhất.

Duy trì ma lực hùng hậu, lại có thể nhanh chóng nâng cấp không gian chứa đồ lên cấp năm.

Nhưng chính vì quá cần thiết, hắn mới chần chừ.

Nhiệm vụ này tiêu tốn 50.000 điểm ma lực. Vừa trước đó, hắn mới thu được 50.000 điểm ma lực từ chỗ đám Thằn Lằn Nhân.

Hạt giống này cũng không phải bây giờ mới xuất hiện, mà đã từ rất sớm, ở ngay trong khu thí luyện, hắn đã nhận được nó.

Nói cách khác, từ lúc hắn đặt chân vào thế giới này, hệ thống đã tính toán hết thảy, dẫn dắt từng bước đi của hắn.

Giống như ở những nơi hắn không nhìn thấy, vẫn luôn có một ánh mắt theo dõi, một bàn tay nắm chặt mũi hắn mà kéo đi.

Cảm giác bị khống chế ấy… thật sự rất khó chịu.

Ma Vương đại nhân trong lòng thoáng dâng lên một chút bực bội.

Bất quá nghĩ tới nghĩ lui, Ma vương đại nhân cũng rất nhanh liền tự thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cứu thế hệ thống đã có thể thôi diễn ra cả tương lai diệt thế, như vậy bọn chúng – cái đám hệ thống này – thôi diễn đến việc bản thân hắn xuất hiện ở nơi này, kỳ thật cũng chẳng có gì là khó hiểu.

Hệ thống nhìn thấy Đế Thu vẫn ung dung, không chút động lòng, bèn lại dè dặt, cẩn thận mà nhắc nhở thêm một tiếng:

[ Kí chủ đại nhân? ]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Tại sao hàng ngàn độc giả chọn Trạm Truyện mỗi ngày?

Một vài lý do khiến Trạm Truyện trở thành “trạm dừng chân” quen thuộc của người yêu truyện chữ.

Không quảng cáo làm phiền

Đọc truyện liền mạch, không popup bật lên đột ngột, không banner che kín nội dung.

Kho truyện phong phú, luôn mới

Hàng ngàn truyện ngôn tình, cổ đại, đô thị, tiên hiệp, kiếm hiệp… được cập nhật chương mới thường xuyên.

Tìm truyện đúng gu cực nhanh

Bộ lọc rõ ràng theo thể loại, trạng thái, độ phổ biến và độ dài, giúp bạn dễ chọn truyện muốn đọc.

Miễn phí 100%, mở là đọc

Không bắt buộc đăng nhập, không thu phí, không khóa chương – chỉ cần mở Trạm Truyện là có truyện để đọc.

Đăng nhập





Đang tải...